Yêu Chú
Phần 20
Ra về, đón tôi tại cổng trường không chỉ có Cảnh, mà còn có cả chị Vân. Có lẽ nếu là tôi của vài tiếng trước, thì tôi và Cảnh chắc chắn sẽ có 1 cuộc tranh cãi nảy lửa ngay, nhưng mà đây là tôi của vài tiếng sau, chẳng đặt nặng 4 chữ “ Tình yêu lâu bền” vào người đàn ông trước mặt nữa rồi.
2 người đang đứng nói chuyện gì đó rất vui vẻ, Vân nhìn cảnh, vừa khua tay múa chân, vừa híp mắt cười, khi tôi đến gần, cô ả bày ra bộ mặt ngạc nhiên:
– Hi Phương, hôm nay học vui không ?
Tôi gật đầu đáp lại :
– Cũng được.
Cảnh hào hứng quay sang bảo tôi :
– Em đói chưa, mình đi ăn cái gì ngon ngon nhé.
Tôi miễng cưỡng nhìn anh, nặn ra 1 nụ cười tròn đầy gật đầu. Cảnh có lẽ đã quên đi sự giận dỗi của anh khi sáng, tâm trạng anh lúc này cũng tốt hơn rất nhiều, tốt đến mức anh thậm chí không nhận ra được nụ cười gượng gạo, méo mó của tôi, và cả ánh mắt buồn rầu nơi tôi nữa.
Lên xe, Cảnh đã thao thao bất tuyệt kể cho tôi nghe ngày hôm nay của mình :
– Hôm nay trong lúc em đi học, anh đã có thời gian tìm hiểu sơ bộ về ẩm thực cũng như văn hóa của Hàn Quốc, đúng là thú vị thật Phương ạ.
– Chưa đâu nhé, cậu chỉ mới đi dạo vài vòng thôi, để bữa sau tôi dẫn cậu đi qua bên mạn phía Đông, bên đấy còn có nhiều thứ sẽ khiến cậu bất ngờ đấy.
Vân hồ hởi chen vào, ánh mắt hấp háy nhìn Cảnh. Cảnh nghe xong cũng gật gù cười tít mắt :
– Thế hả ? Vậy phải tranh thủ đi xem thế nào, lâu lâu mới có dịp qua đây nên tôi phải đi cho bằng hết.
Trong cuộc nói chuyện trên xe chiều hôm ấy, 1 lần nữa Cảnh bỏ quên tôi. Mãi một lúc sau khi xuống xe đến chỗ ăn, anh mới quay sang nhìn tôi đầy thắc mắc :
– Phương, em sao thế ?
Tôi tròn mắt hỏi lại :
– Sao là sao ?
– Anh thấy em im lặng, ít nói hơn mọi ngày.
Tôi gượng cười, phẩy tay :
– Không sao cả, em chẳng biết phải nói gì, em ở đây được hơn tháng nên cũng chưa rõ nhiều về Hàn Quốc.
– Ừ, cũng may anh qua đây lại gặp Vân, cô ấy biết khá nhiều thứ hay ho, anh sẽ trải nghiệm hết mọi thứ.
Tôi gật đầu tỏ vẻ ủng hộ Cảnh. Trong suốt bữa ăn chiều hôm đó và đến cả lúc về đến nhà, Cảnh hoàn toàn quên đi sự tồn tại của tôi.
Quen Cảnh hơn 1 năm trời, tôi biết anh là thiếu gia được cưng chiều từ bé, Cảnh lại là con 1 nữa nên thích gì ba mẹ đều sẵn sàng chiều chuộng, và đặc biệt Cảnh có 1 sở thích đó là được đi phượt và thăm thú nhiều nơi khác nhau, có lẽ chính vì lẽ đó, nên vô hình chung giữa Vân và anh dễ dàng thiết lập một sợi dây kết nối.
Cảnh là 1 người vô tư, hay giận cũng nhanh mà quên giận cũng nhanh, chính vì vậy nên sự sâu sắc trong anh hầu như rất ít và đó cũng là 1 điểm trừ trong mối quan hệ tình cảm. Và có lẽ, đó cũng chính là giới hạn cuối cùng mà chúng tôi chẳng thể nào vượt qua.
Nhưng chú Tuấn lại khác, về đến nhà, chỉ cần liếc sơ qua tôi, chú đã hỏi ngay :
– Phương có gì buồn à ?
Tôi bật cười, hỏi lại :
– Sao chú lại nghĩ thế ?
– Chú cảm nhận thôi. Sao nào, có chuyện gì với cháu ?
Vừa hỏi, chú Tuấn vừa chủ động rót 1 ly nước ấm đưa tới trước mặt tôi, ra hiệu bảo tôi uống vào. Tôi còn đang ngơ ngác chưa hiểu ý chú thì chú Tuấn đã chậm rãi giải thích :
– Uống vào cho ấm bụng, hôm nay cháu đi ăn bên ngoài sẽ dễ bị lạnh bụng.
Tôi gật đầu, đưa tay đón nhận ly nước trên tay chú Tuấn, Vân thấy vậy, lao vào giữa chúng tôi mè nheo tíu tít kể chuyện :
– Anh, hôm nay em có nhiều chuyện muốn kể anh nghe.
Chú Tuấn gật đầu với Vân, nhưng cũng không quên liếc mắt vài giây nhìn tôi. Vân kéo tay chú Tuấn về phòng, vừa đi vừa nói :
– Em kể anh nghe cái này, buồn cười lắm, hôm nay…
2 người họ đi rồi, tôi mới mờ mờ nhận ra, hình như Vân đang cố tình làm điều gì đó thì phải. Bất kể là chú Tuấn hay Cảnh, cứ hễ đó là mối quan hệ với tôi là cô ta tìm cách xen vào, nếu không lầm thì đây chính là cách trả thù mà Vân muốn dành cho tôi.
Tôi bật cười, bản lĩnh của Vân không hề nhỏ nhỉ. Và lòng tham, thì có lẽ là không đáy thật. Để xem, cô ta muốn tiếp tục vai diễn của mình đến bao giờ và để xem lá gan của cô ta muốn thi với tôi như thế nào nữa.
Đang đứng suy nghĩ thì Cảnh ở đâu xuất hiện bất ngờ, lôi lôi kéo kéo tôi về phòng. Sau khi đóng cửa phòng, bấm chốt khóa chắc chắn, anh mới an tâm khoanh tay nhìn tôi :
– Tối nay, em với anh có rất nhiều việc cần phải giải quyết.
– Việc gì thế ?
Cảnh xoa 2 tay vào nhau, cười híp mắt, tiến đến gần tôi và ôm chầm lấy tôi trong lòng, giọng nói anh khản đặc, đứt quãng vang lên :
– Còn việc gì nữa, việc giang dở mà chúng ta đang chưa hoàn tất khi ở Việt Nam.
Ps : Tương tác cho em nha mn ưiiii, ai muốn đọc Full thì nhắn tin em ạ
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!