Yêu Cô Bạn Thân! - Chương 13: Mua chuộc.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
211


Yêu Cô Bạn Thân!


Chương 13: Mua chuộc.


Cái đầu trên vai khẽ ngọ nguậy, An rời ánh mắt, tiếp tục nhìn vào điện thoại, hồi phục dáng vẻ lạnh lùng.

“Ối, em dựa vào anh ạ? Em xin lỗi!”_cô bé hốt hoảng xin lỗi tới tấp sau khi nhận thức được tình hình.

“Không có gì!”_An thờ ơ đáp qua loa vài câu, tay vẫn không ngừng bấm tới bấm lui trò gunny.

“Hi, anh chắc mỏi vai lắm! Em cứ đi xe là ngủ như chết, không biết gì!”_cô bé vẫn nói không ngừng, liên tục bắt chuyện với An!”_anh đi tới quận 1 à? Anh xuống điểm nào thế?”

“………………..”_An chỉ dành cho cô cái liếc mắt đầy phản cảm, rồi lại chú tâm vào game

“Em xuống khu Z, anh có cùng hướng không? A, anh cũng còn học cấp 3 hả? Em cũng vừa mới lên 10 nè!_ cô bé tiếp tục liến láu, mặc kệ việc người ngồi bên có nghe thấy hay không

Cứ như thế, vài người khác lác đác trên xe thi thoảng hiếu kỳ nhìn xuống dãy ghế cuối, người con trai lạnh lùng, ngồi gác chân lên thành ghế trước, bình thản dùng điện thoại, cô bé ngồi bên lại cười nói không ngớt hết chuyện này đến chuyện kia.

“Ý, cửa hàng bánh ngọt, có bánh kem socola kìa!_cô bé reo lên khe khẽ khi nhác thấy biển hiệu bánh ngọt vừa lướt qua cửa kính

Bàn tay An khựng lại trên màn hình cảm ứng. Bánh kem à?

“Anh có mua bánh không? Xe dừng 1 phút ở trạm này đấy!”_cô bé lục ba lô tìm ví tiền, thân thiện gợi ý

An trầm mặc giây lát, rồi đứng lên đi ra ngoài trước con mắt ngạc nhiên của cô bé.

“Anh đi đâu thế? Chờ em với!”_cô bé vội vàng đứng lên, í ới gọi theo sau

An đứng ngẩn người trước quầy bánh, nhìn chăm chăm vào miếng bánh ngọt cắt khéo léo hình tam giác, ruột bánh từ trên xuống có chảy đều vị socola. Không do dự, An mua hẳn chiếc bánh to ụ, cầm trên tay ngắm nghía, môi khẽ cười

“Ôi, anh cười đẹp trai à nha! Thế mà chẳng chịu cười gì hết!”_giọng nói líu lo như quỷ ám lại vang lên bên tai

An đến cái liếc mắt cũng lười không muốn làm, cứ thế quay lưng đi về xe, mặc kệ cô nhóc rắc rối lại lon ton theo sau. Ờm, cũng chả cần nói thêm tiếp theo quãng đường đi thế nào đâu nhỉ. An vẫn chú tâm vào mấy cái mặt của chim giận dữ, nhạc game cứ thế vang lên trong xe tĩnh lặng.

“Anh chọn góc ấy không bắn tới đâu! Lớn hơn đi!”_giọng nói quen thuộc (lại) phá đám

“…..”_An bơ, tiếp tục làm theo ý mình, rồi nhanh chóng đen mặt khi dòng chữ game over hiện to tướng trên màn hình

“Đó, em nói rồi mà!”_cô bé hếch mũi, nhìn An đầy tự hào

“Giỏi chơi thử xem!”_lần đầu tiên kể từ khi lên xe, An mở miệng nói với bạn đồng hành bất đắc dĩ, tay đưa điện thoại, thách thức cô bé học sinh

“Chà, giọng anh cũng hay nữa!”_cô bé trầm trồ, nhìn Duy đầy mãnh liệt, rồi nhanh chóng nói một câu động trời_”anh làm bạn trai em nhá!”

An mở to mắt ngạc nhiên nhìn người đối diện, không tin được. Đâu ra cái thể loại gặp nhau trên xe lại đi đòi làm bạn trai thế này? Đã vậy biểu hiện rõ là thiếu đứng đắn nữa chứ, định lôi anh đây làm trò đùa à? An lườm cô bé cháy mặt, định mở miệng giáo huấn thì cô bé lại tiếp:

“Đừng nghĩ em nói đùa nha! Nhìn anh đứng đợi ở bến xe bus, em đã rung động rồi, như kiểu tiếng sét ái tình ý! Thế nên em theo lên xe đấy, chứ em không có ý định ra quận nhất đâu! À, em cũng vừa mới chuyển đến trường ở quận nhất! Tiện thể thăm trường mới luôn! Hi, anh đồng ý không?!”

Cô bé hướng đôi mắt to tròn, lanh lợi nhìn An, chờ đợi, nụ cười trong sáng, dễ thương, không chút tính toán. Nhìn cô bé, An lại nhớ đến một người, cũng ánh mắt, nụ cười đó. Khẽ lắc đầu xua đi hình ảnh mới hiện lên, An quay mặt về chỗ cũ, lạnh băng nói:

“Không!”

“Em biết mà!”_Cô bé gật gù, không chút buồn bã_”anh mà đồng ý luôn, em đấm cho 1 phát ý! Nhưng….thế mới hấp dẫn hihi, em sẽ theo đuổi anh! Nào, đưa đây em trổ tài cho, trò này em qua được hết các màn đấy!”

Rất tự nhiên, cô bé giật điện thoại trên tay An, sau đó ngồi sát lại bên cậu, vừa chơi vừa giải thích không ngừng. Ánh mắt An rơi vào gương mặt cô bé lúc nào không hay, cậu nhìn cô chăm chú, sự lạnh lùng trên gương mặt cũng dần biến mất. Ở cô bé, cậu thấy điều gì đó quen thuộc, thân thương đến lạ.

Bến đỗ cuối cùng. An khoác ba lô, cùng cô bé xuống xe. Chần chừ giây lát, An hỏi:

“Em đi hướng nào? Gọi người nhà ra đón chưa?”

“hihi, anh quan tậm em rồi hả?”_cô bé hớn hở nhìn An, nắm tay hỏi

“Quan tâm gì?”_An bối rối gỡ tay mình ra khỏi bàn tay nhỏ nhắn mát rượi ấy, khẽ ho_”trẻ con không nên đứng một mình chỗ vắng người!”

“Trẻ con gì chứ!”_cô bé bĩu môi phản đối_”Em là học sinh cấp 3 rồi đấy nhá!”

An lại thêm lần nữa trố mắt, đánh giá lại cô bé từ trên xuống dưới. Mặt non choẹt thế này mà Cấp 3 rồi á? Mà nghĩ lại, cậu cũng quen một người mặt khác với tuổi đó thôi! Không có gì không thể hết!

“Nhà em ngay gần đây thôi! Anh đừng lo, em về đây! Tạm biệt anh, hẹn ngày gặp lại”_cô bé xốc lại ba lô, chỉ về phía đường đối diện cho An an tâm, rồi đưa tay chào, sau đó nhảy chân sáo chạy đi mất.

An đứng ngây như phỗng tại chỗ, nhìn theo bóng dáng cô bé ấy khuất dần. Không biết cậu có bất thường không, nhưng dường như hình ảnh của cô bé làm cậu nhớ da diết đến một người.

***

“Mẹ à, con đã nói rồi, chân thì đau như vậy mà mẹ cứ để kệ chén cao tuốt lên kia, mỗi lần lấy cứ phải nhón chân lên!”

Tiểu My nhăn nhó phàn nàn, cô phải kiểng chân lên ghế mới có thể với tới cái kệ chén bát cao ngút kia. Cũng chả biết là Tiểu My giống ai nữa, ba thì m8, mẹ thì m7, còn cô thừa hưởng cái giống gen gì để hứng cái chiều cao m55, nhìn cứ như cây nấm lùn di động.

Chiếc cốc trên cao kia vốn đã được cô cẩn thận đặt xuống thấp hơn rồi mà, chắc mẹ sợ va phải.

“Mẹ ơiiiiii!”

Đi đâu rồi kìa? Cao như thế làm sao cô tự lấy được?
Tiểu My liên tục nhảy lên nhưng vẫn không chạm vào được. Lần này cô quyết lấy đà thật cao, nhưng ngón tay vẫn còn cách chiếc cốc 1cm. Lúc chiếc dép chạm vào ghế, cô đứng không vững, và xoạch một cái, ngã nhào xuống đất. Thế nhưng, khuôn mặt lại cảm nhận sự êm ái và một mùi hương quen thuộc xộc vào mũi.

“Ouch”_Khải An đã đỡ cô.

Cả hai nằm sãi sòng dưới nền gạch. Tiểu My bối rối bật dậy:”ông, ông làm gì ở đây?”

“Lần sau để đồ đạc thấp một chút, có biết là nguy hiểm lắm không?”

“Cảm ơn, nhưng mà mẹ tui không có nhà đâu, ông về đi!”

Vẫn giọng điệu giận hờn đó làm An thoáng thấy chút buồn

“Tui xin lỗi mà, ngày hôm đó…..à thôi, tui sai rồi!”

“…”

“Đừng có giận nữa mà!”

“….”

“Bà giận thì bà cứ mắng, cứ đánh, đừng im lặng, tui không biết phải làm sao hết!”

“….”

Tiểu My vẫn kiên quyết không nhìn mặt cậu, trong lòng vốn đã hết giận từ lâu nhưng không hiểu sao nhìn thấy bộ dạng của cậu với đôi môi lí nhí, hàng chân mày xoắn lại, là cô lại thấy vô cùng thích thú.

Khải An hết cách đành đứng dậy rời đi.

Sau khi bóng cậu đi khuất Tiểu My lại tăng phần hậm hực:”nói đi là đi như vậy à? Đồ ngốc!”

Nhưng cỡ vài giây sau lại thấy cậu quay trở lại, phút giây hụt hẫng của khi nãy tan biến, cô cố giấu đi ánh mắt tươi tỉnh:” Về mà, quay lại làm gì?”

“Lỡ mua rồi ăn giùm đi!”

Trước mặt cô là bánh kem vị socolo phủ hương vani bên trên. Đúng món yêu thích, bao nhiêu tuyến nước bọt cứ túa ra. Cô phải kiềm lòng lắm mới giữ liêm sỉ:”ông nghĩ tui là con nít hả? Đưa bánh đưa kẹo là hoà sao? Đem đi đi!”

“Bà chắc không?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN