Tay của đại sư Thích Tâm rất ấm, tuy rằng chàng âm thầm rút tay ra khỏi tay nàng, nhưng công chúa vẫn có thể nhớ lại cảm giác rộng lớn cùng với sự tin cậy khiến người an lòng của chàng.
Cảm giác không thay đổi nhiều, công chúa vui sướng nghĩ, lần trước lúc quấn lấy chàng khi ngủ, lúc ấy chàng dễ gần hơn bây giờ một chút, nàng còn nhớ rõ dáng người quyến rũ cùng cơ bắp đàn hồi kia… Bây giờ nhớ lại, cảm giác như muốn phun máu.
Haizz, thật là kỳ lạ, đều nói Sôn nhân là cám dỗ khó có thể lý giải của Hoạch nhân, tại sao bây giờ nàng lại cảm thấy Hoạch nhân này cũng như thế với nàng? Có phải nàng bị đám người Thiên Tuế kia áp bức lâu quá, đã biến từ phản kháng thành hưởng thụ rồi không? Hay là nàng cũng hướng tới đất trời rộng lớn, chuyện mình không làm được mà Sở Vương lại làm được cho nên lòng nàng mới sùng bái chàng?
Tóm lại Phật môn chỉ có cái này tốt, từ bi là từ bi thật. Chàng từ chối không đụng vào nàng, nhưng vẫn không rời đi, chỉ chừa ra một khoảng cách, bởi vì sau giờ ngọ, ánh mặt trời dần về tây, bóng cây nho nhỏ không che được ánh nắng, chàng rút một chiếc dù giấy ra, giơ cao che lên đỉnh đầu nàng.
Công chúa bỗng nhiên hơi cảm động: “Đại sư, chàng có mỏi tay không? Nếu chàng không phản đối, ta có thể dựa vào lòng chàng.”
Thích Tâm không để ý đến nàng, một tay kết ấn, khép đôi mắt lại.
Có một loại nhân cách, yên lặng mà mạnh mẽ, công chúa tưởng tượng ra cảnh chàng ngồi trên lưng ngựa, tự cao tự đại đối mặt với vô số kẻ địch. Hiện tại đôi tay giết địch này lại bung dù cho nàng, thật sự làm nàng được sủng mà lo.
Công chúa vẫn là có lương tri, nàng chân thành nói: “Đại sư, chàng chớ có trách ta, ta là bị ép. Vốn dĩ ta đang sống yên ổn ở Thiện Thiện, là Thái Hậu các chàng phái sứ thần đến, vừa đấm vừa xoa đưa ta đến Thượng Quốc. Ta ở chỗ này rất không quen, chàng có biết khí hậu không hợp không, còn phải loại bỏ muôn vàn khó khăn tìm mọi cách dụ dỗ chàng, ta cũng rất không dễ dàng, còn mong chàng thông cảm cho.”
Cũng coi như công bằng, Thích Tâm khẽ gật đầu, ra chiều hiểu rõ.
Công chúa phát hiện đây là lời mở đầu tốt đẹp, hai bên thành thật với nhau sẽ càng nói chuyện dễ dàng hơn.
“Ta hỏi chàng một chuyện, chàng có thể ngửi được hương vị của ta không?” Công chúa nâng tay áo lên phe phẩy làn gió thơm: “Ta vẫn luôn rất tò mò, rốt cuộc là mũi chàng không nhạy, hay là ta làm Sôn nhân quá thất bại? Tại sao chúng ta ở gần nhau thế này mà chàng vẫn có thể ngồi thiền được?”
Đáng tiếc Thích Tâm mắt điếc tai ngơ, vẻ mặt bình yên như đã nhập định. Công chúa chưa từ bỏ ý định, cẩn thận nhìn chằm chằm mặt chàng, hỏi: “Đại sư, chàng có đói bụng không? Trong lòng có ý xấu gì với ta không? Ngày thường có mộng xuân không?”
Huyệt thái dương của đại sư Thích Tâm giật liên hồi, có thể là không thể nhịn được nữa, chàng nói: “Nếu thí chủ đã khỏe rồi thì bần tăng yên tâm lên đường.”
Công chúa hoảng hốt, lập tức kéo tay chàng qua gối đầu, ra vẻ suy yếu che trán, đau đớn rê.n rỉ: “Ta choáng đầu quá… Ngực cũng đau vô cùng…”
Nói đùa nữa là không được, sẽ dọa chàng chạy mất. Công chúa ngửa mặt lên trời nhìn phương xa, thế giới bên ngoài tán dù thật sáng, trời xanh, cỏ xanh, thỉnh thoảng còn có mây trắng bay qua. Đột nhiên làm nàng nhớ đến quê nhà, nhớ tới Đại nguyên soái mặc giáp, đưa nàng chạy chơi trên thảo nguyên.
Chẳng qua công chúa không đa sầu đa cảm được bao lâu, tay nải của chàng có mùi đàn hương, nàng ngửi mùi thơm dễ ngửi kia, không đến một nén hương là đã ngủ rồi.
Trúng độc rắn mà còn có thể ngủ an ổn như vậy, quả thật ít ai có được gan dạ lớn như cối xay như thế. Chính công chúa cũng không rõ vì sang chàng nói một câu không có trở ngại là nàng lập tức không để ý đến sống chết. Lúc trước đã nghĩ kỹ sẽ để chàng hút độc rắn, sẽ để chàng nếm đến cái ngon của Sôn nhân, ai ngờ kế hoạch luôn luôn thay đổi. Trước khi ngủ, công chúa còn cân nhắc không thể để chàng lừa dối cho qua chuyện như vậy, lần này nói gì cũng phải làm thật.
Không ngờ giấc ngủ này lại thật sự ổn, khi nàng tỉnh lại, mặt trời đã xuống núi từ lúc nào.
Công chúa xoa mắt, phát hiện mình thế mà không còn dấu hiệu trúng độc nữa, kể cả khó thở cũng không còn, bây giờ nàng rất khoan khoái, cả người tràn ngập lực lượng.
Không nên chứ… Nàng lặng lẽ kéo váy lên, vết đen đã không còn, nếu không phải miệng vết thương có hai cái dấu răng, nàng thậm chí còn không dám chắc mình có từng bị cắn thật không.
Sao lại thế này? Chẳng lẽ con rắn kia là giả? Rõ ràng nói là rắn độc nhất, tại sao ngủ một giấc, độc đã biến mất không còn.
Công chúa giận sôi máu, càng nghĩ càng không cam lòng, vô duyên vô cớ bị cắn một cái, cuối cùng tất cả quay về điểm xuất phát, vậy rốt cuộc nàng bận rộn nửa ngày là vì cái gì? Chẳng lẽ ông trời thấy nàng quá nhàn, cố ý trêu chọc nàng à?
Lúc này phải làm như Hữu Ngư nói, đến lúc dùng kỹ thuật diễn của nàng rồi. Dưới ánh nhìn chăm chú của Thích Tâm, công chúa nằm xuống, giơ hai tay che cổ, hai chân dùng sức đập vài cái, đau đớn run rẩy: “Ta… Thở không nổi…”
Nếu không phải đã quen với kỹ xảo của nàng, có lẽ thật sự sẽ bị nàng lừa, rốt cuộc nào ai có thể nghĩ, một vị công chúa như hoa như ngọc sẽ không cần mặt mũi đi diễn dáng vẻ trúng độc hít thở không thông như vậy. Nhưng Thích Tâm đi qua cầu còn nhiều hơn đoạn đường mà nàng đi qua, căn bản không dễ mắc mưu.
Chàng chắp tay hỏi: “Thí chủ muốn bần tăng làm gì?”
Công chúa đã nhập tâm vào vai diễn: “Độ… Mau độ khí…”
Thậm chí nàng đã nghĩ kỹ rồi, nếu chàng thật sự độ khí, nàng sẽ nhân cơ hội làm như vậy như vậy với chàng. Dù sao cũng không phải không có kinh nghiệm, cái gọi là một lần lạ hai lần quen, công chúa cực kỳ mong chờ tình huống xảy ra tiếp theo.
Nhưng tất cả đều là một mình nàng tình nguyện, Thích Tâm yên lặng cất dù giấy, đại khái là vì cầm dù lâu quá, cánh tay cứng còng, động tác chậm chạp rõ ràng.
Công chúa hé mắt nhìn chàng, trong lòng nôn nóng, rốt cuộc diễn rút gân cần có kỹ thuật rất cao, diễn lâu sẽ tốn sức. Lại cố một lúc nữa, cuối cùng nàng đành tuyệt vọng từ bỏ: “Đại sư, lòng chàng thật tàn nhẫn, chàng như vậy không thể thành Phật được.”
Thích Tâm vẫn đạm nhiên như trước: “Bần tăng không cầu thành Phật, chỉ cầu nội tâm được đến siêu thoát.”
Lúc nói lời này, chàng toát ra vẻ đã hoàn toàn hiểu thấu, công chúa rất thưởng thức dáng vẻ nghiêm trang này. Điều tiếc nuối duy nhất chính là trong khoảng thời gian ngắn, nàng không cách nào chiếm chàng làm của riêng, nàng chống người quay đầu nhìn chàng: “Đại sư, chàng từng gặp cô nương nào đáng yêu như ta không?”
Thích Tâm cứng lại, hàng mi nồng đậm càng nhíu chặt.
Công chúa thẹn thùng cười: “Mấy năm làm chiến thần kia, có phải ngày nào chàng cũng nghi ngờ cuộc đời, không biết cô nương tốt đi đâu cả rồi? Bây giờ lại làm hòa thượng, công chúa mỹ mạo như ta xa xôi vạn dặm đến nhào vào ngực, có phải chàng chỉ hận gặp nhau quá muộn không?”
Tâm cao khí ngạo, thích tự quyết, cô nương như vậy quả thật hiếm gặp. Rốt cuộc đại sư Thích Tâm cũng tức giận đến đau não, chàng ngước mắt nhìn nàng, bình tĩnh nói: “Thí chủ, bần tăng xuất gia, người xuất gia tu tâm dưỡng tính, khó tránh hỏi làm ngươi cảm thấy dễ nói chuyện. Ngươi nói lời trêu chọc ta nhiều lần, cái này cũng liền thôi, nếu gặp phải Hoạch nhân khác, mong thí chủ cẩn thận, rốt cuộc không phải Hoạch nhân nào cũng có tính toán xuất gia, Hoạch nhân nguy hiểm thế nào, chắc thí chủ từng nghe nói nhỉ?”
Đây có coi là đe dọa trắng trợn không? Công chúa thật sự bị chàng dọa sợ, không phải vì lời chàng nói, mà vì ánh sáng chợt lóe lên trong mắt chàng, giống như loài sói trong đêm, chỉ trực chờ vồ lên bắt con mồi.
Không phải Hoạch nhân này muốn biến thân đấy chứ? Trong lòng công chúa run sợ, chờ nàng hồi thần lại, chàng đã đeo tay nải lên tiếp tục lên đường.
“Này!” Công chúa gọi: “Chàng cứ ném ta lại như vậy à?”
Thích Tâm xoay người hành lễ với nàng: “Thí chủ sẽ tự có người tới đón, bần tăng còn phải lên đường, như vậy nên tách ra thôi.”
Công chúa đuổi theo hai bước: “Dù sao ta cũng là cô nương, chàng không biết xấu hổ bỏ tại lại vùng hoang vu như vậy à? Chẳng may không ai đến đón ta, vậy phải làm sao bây giờ?”
Nhưng chàng lại làm như không nghe thấy, tiếp tục bước từng bước về phía mặt trời rơi xuống, bóng dáng chậm rãi dung nhập vào huy hoàng vô biên, chẳng mấy chốc đã không thấy.
Khi Xước Xước và Hữu Ngư đi tới, công chúa đang ngơ ngác nhìn hoàng hôn phía chân trời. Hữu Ngư nhìn theo tầm mắt của nàng, nặng nề thở dài: “Điện hạ lại mất mặt trước Sở Vương rồi.”
Công chúa thở dài theo: “Chỉ có thể nói vậy may của hắn quá tốt.”
Xước Xước nói: “Sống chết không không trúng chiêu, rốt cuộc chiến thần cũng là chiến thần, thông minh hơn chúng ta nghĩ.”
Công chúa gật đầu, lúc này nàng không tức hộc máu, chỉ quay đầu nói với Hữu Ngư: “Túi ngươi cho ta không phải rắn lục gầy.”
Hữu Ngư trợn mắt: “Sai rồi ạ? Nô tỳ nhớ rõ mà…” Suy nghĩ kỹ lại, nàng ta lập tức nhận ra: “Hai túi kia là dịch thừa cầm, chắc hắn ta trộm đánh tráo, quả thực bụng dạ khó lường, hóng chuyện không chê chuyện lớn.”
Cho nên mới nói, người Thiên Tuế nào có coi người Thiện Thiện là người, so sánh lên, Tiêu Tùy lại thành người có tính người nhất.
Xước Xước trợn mắt đánh giá nàng: “Điện hạ bị rắn cạp nong cắn? Sở Vương không cần hút độc chữa thương cho người mà người đã khỏi rồi ạ”
Nói đến cái này lại thấy quái, rắn độc như vậy, nó cắn nàng một cái, thế mà nàng lại bình yên vô sự, cũng không biết rắn kia gà mờ, hay là thuốc của đại sư Thích Tâm có tác dụng diệu kỳ.
Công chúa nhìn về phía chàng đi xa, tự mình lẩm bẩm: “Sở vương này, người nhìn còn rất không tồi, ta bị rắn cắn sau đó ngủ một giấc, thế mà hắn vẫn che dù cho ta, che hai canh giờ liền.”
Hữu Ngư ngạc nhiên: “Lực tay tốt như vậy? Thế thì chỗ khác nhất định cũng không kém.”
Công chúa và nàng ta nhìn nhau cười, trong lòng cả hai đều hiểu rõ.
Xước Xước tương đối thành thật, nàng ta còn đang phiền muộn: “Vị đại sư này lòng dạ rộng rãi, dầu muối không ta, nô tỳ thấy hay là bỏ đi, chỉ sợ điện hạ không thành Sở Vương phi được đâu.”
Vấn đề này lại tương đối hiện thực, không phải có thể lên làm Sở Vương phi hay không, mà là nên nói nên đi nơi nào.
Hữu Ngư nghĩ cách: “Thật sự không được thì chúng ta về kinh đi, đi chút cửa sau tranh thủ tiến cung. Bằng mỹ mạo của điện hạ, Hoàng đế Thượng Quốc nhất định sẽ si mê, dù sao đều là làm thiếp, tiến cung làm thiếp tương đối có mặt mũi, nếu may mắn còn có thể lên làm Quý Phi, còn có thể xưng tỷ muội với Hoàng Hậu.”
Công chúa cân nhắc, đúng là một con đường đáng thử, không thành thê tử của ngươi thì thành tẩu tử, có thể nói là cách trả thù hoàn mỹ. Nhưng suy nghĩ thì hay đấy, làm lên lại rất khó khăn, không nhìn thấy sau khi nàng đến Thiên Tuế, Thái Hậu chưa từng triệu kiến nàng lần nào à, cái này có hai khả năng, một là thấy công chúa nước phụ thuộc, kẻ hèn Sôn nhân không xứng; hai là sợ nàng xuất hiện làm nhóm Hoạch nhân hoàng thân quốc thích xảy ra tranh chấp… Công chúa sờ mặt mình, đau lòng nghĩ, đẹp quá cũng phiền toái, chưa làm gì đã thành kẻ địch giả tưởng của đám nữ nhân kia.
Xước Xước hỏi: “Điện hạ cảm thấy thế nào? Cho một ý kiến đi!”
Công chúa lắc đầu, tầm mắt lại nhìn phương xa: “Thiện Thiện bé bằng lỗ mũi, ca ca cũng có mười mấy nữ nhân, hoàng cung Thiên Tuế xây rộng rãi cỡ đó. Hậu cung Hoàng đế Thượng Quốc nói ít cũng phải hơn trăm người! Ta không muốn tranh đoạt nam nhân với nhiều nữ nhân như vậy, nghĩ tới nghĩ lui vẫn là Sở Vương thích hợp hơn.”
“Nhưng mà Sở Vương khó làm quá…”
“Chỉ có thú cưng bản công chúa không nuôi sống, nào có nam nhân bản công chúa không trị được?” Công chúa tự khen mình, ưỡn ngực đến hùng vĩ đồ sộ.
Xước Xước và Hữu Ngư chửi thầm, vậy Binh mã Đại nguyên soái thì sao? Thanh mai trúc mã mười mấy năm, đến cuối cùng nói cưới người khác là cưới người khác, đến mép tình yêu công chúa cũng chưa chạm vào, không biết lấy tự tin ở đâu ra.