Công chúa thầm tính Thích Tâm đã đi bao xa, trong lòng nóng như lửa đốt: “Ngươi không biết bản công chúa là khách được Thái hậu quý quốc mời đến Thượng Quốc à?”
Giáo úy nói có: “Mạt tướng từng nghe nói đến.”
“Đã từng nghe, vậy ngươi còn lý nào mà đi ngăn trở bản công chúa? Chẳng lẽ ngươi không hy vọng Sở Vương hoàn tục, lại mong chàng làm hòa thượng tiếp à?”
Giáo úy luôn miệng nói không dám: “Ta một lòng nghe theo mệnh lệnh của Sở Vương điện hạ, điện hạ xuất gia, toàn quân như rắn mất đầu, ta tha thiết hy vọng điện hạ hoàn tục, chỉ huy binh mã một lần nữa.”
Công chúa nói rất tốt: “Tâm nguyện hai ta giống nhau, vậy không cần tốn nhiều lời nữa, nhanh để ta đi đi, chậm là không đuổi kịp chàng đâu.”
Nhưng giáo úy vẫn nói không được: “Mạt tướng thân mang chức trách, chuyện đã đồng ý với điện hạ thì nhất định phải làm được.”
Công chúa bắt đầu cảm thấy đau đầu: “Theo như lời ngươi nói, nghe lệnh của Sở Vương còn quan trọng hơn cả có được hạnh phúc à? Ngươi đây là ngu trung, bị Hoàng thượng và Thái hậu biết thì ngươi sẽ mất đầu.”
Nhưng tướng lĩnh Thiên Tuế rất cố chấp, hắn lại khiến công chúa mở rộng tầm mắt. Giáo úy nói: “Dù lấy đầu mạt tướng, mạt tướng cũng kiên quyết nghe lệnh Sở Vương điện hạ, mong công chúa tha lỗi.”
Công chúa tức giận ngả ngửa, nhìn khuôn mặt thô ráp kia, nàng bỗng nhiên ngộ ra một đạo lý khó lường, rằng địa vị của Sở Vương ở trong quân rõ ràng còn cao hơn hoàng đế.
Công cao lấn chủ, chẳng trách muốn xuất gia, mình mạnh mẽ dùng sắc đẹp quyến rũ người ta, có phải hơi thiếu đạo đức không? Nhưng cảm giác tội lỗi của công chúa chỉ xuất hiện chớp nhoáng rồi biến mất, một người chính mình cũng khó sống thì không có tư cách đi suy xét thay người khác xem họ nên ăn mặn hay ăn chay. Nàng chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ một cách tốt đẹp, thậm chí có thể không làm Sở Vương phi, quay về Thiện Thiện. Ca ca đã nói sẽ dưỡng lão cho nàng, nếu ca ca chết trước nàng, nàng vẫn còn nhóm hoàng chất, quay về bên cạnh người thân tốt hơn tha hương lang bạt bên ngoài.
Kết quả gã vũ phu không biết làm việc tùy theo tình huống này trở thành một chướng ngại vật trên con đường của nàng. Nàng muốn lý luận tiếp, hắn lại cao giọng gọi chuẩn bị xe ngựa, sau đó sải bước tránh ra.
Công chúa đứng ở nơi đó, lòng tràn đầy phẫn uất không cách nào giải quyết. Nàng quay đầu nhìn, tường thành cao như vậy, tuy rằng tòa thành này không bằng một phần Thượng Kinh, nhưng sự phồn hoa thì như một thể.
Hai bên phố xá từng hàng lầu các, năm tháng lắng đọng ra màu trầm tối, kiến trúc Thiên Tuế khắp nơi tựa tựa nhau. Bỗng nhiên một dải lụa mãnh đỏ son rơi xuống từ lầu cao, gió thổi lụa tung bay, bay ra hương vị triền miên.
Công chúa ngửa đầu xem, cũng chính giây phút ấy, vô số người ló đầu ra khỏi lầu các nhìn về phía nàng. Quảng trường nơi cửa thành biến thành sân khấu trong phút chốc, khắp nơi là ánh mắt nhìn trộm. Công chúa căng thẳng, giống như con mồi lọt vào bẫy rập, không biết trong số những người này, có bao nhiêu người chỉ đơn thuần là xem chuyện náo nhiệt, có bao nhiêu người là Hoạch nhân.
Khi giáo úy quay lại, hắn mang đến một xe ngựa cùng với hai gã võ hầu một cao một thấp.
Giáo úy chắp tay với công chúa: “Vốn nên là mạt tướng tự mình hộ tống điện hạ, đáng tiếc trong quân có việc quan trọng đột xuất, không thể phân thân. Hai người này là thân tín của ta, để bọn họ hộ tống điện hạ về Thượng Kinh sẽ không có chuyện gì. Mời điện hạ lên xe, nếu đi nhanh thì ngày mai là có thể đến vương phủ.”
Công chúa than dài một hơi, nàng cắn răng nhìn cái gã đầu gỗ này: “Ta phí bao sức lực mới theo được đến tận đây, ngươi kiên trì muốn đưa ta về, nếu sau này bệ hạ trách tội, ngươi phải gánh vác hết mọi tội đó.”
Giáo úy không tỏ ý kiến, chỉ giơ tay ra: “Mời điện hạ lên xe.”
Công chúa giận dỗi lên xe, xe ngựa lay động đi ra khỏi thành, nàng đẩy cửa sổ nhỏ nhìn lại, có lẽ Thích Tâm đã đi theo hướng ngược với nàng rồi, thời gian hai bên xuất phát cách nhau một nén hương, chàng đi bộ, sẽ chưa đi được quá xa.
Nói thật, người này quá lạnh nhạt, cứ ném nàng trong thành như vậy, giống như hàng quá mặc người vận chuyển. Cũng may hai người này không phải Hoạch nhân, nàng không phát hiện hơi thở nguy hiểm từ hai người họ. Đang lúc suy nghĩ có nên nghĩ cách chạy trốn hay không, chợt có người gõ vang cửa xe, võ hầu đưa một ống nước vào: “Đường xá xa xôi, điện hạ uống miếng nước đi!”
Công chúa đang hơi khát nước, nàng bèn nhận lấy uống hai ngụm.
Kỳ lạ, đây là nước hay là rượu, sao uống xong đầu lại hơi choáng? Công chúa thầm hô không ổn, đừng nói nước bị bỏ thuốc nhé!
Quả nhiên võ hầu đánh xe đẩy cửa ra ngó đầu vào, công chúa vội nhắm mắt, nghe thấy bọn bọ nói chuyện, một người nói: “Ngất rồi, quay lại đi.”
Một người khác nơm nớp lo sợ: “Rốt cuộc có được không? Thân phận người này không bình thường, chẳng may bên trên tra xuống, sẽ phải ra chuyện lớn đó.”
Đầu óc công chúa choáng váng nhưng không bị mất ý thức hoàn toàn, nàng đại khái nghe ra đây là hai kẻ mua bán Sôn nhân. Thiên Tuế có quá nhiều Hoạch nhân, bao nhiêu người cả đời cũng không được như ước nguyện, đã có chỗ cung cấp thì sẽ có người sẵn lòng bí quá háo liều, nói cho cùng cái Hoạch nhân khát cầu chính là Sôn nhân, những người thường kia khát cầu lại là vàng bạc.
Võ hầu vóc dáng cao còn biết lo lắng, vóc dáng thấp lại hoàn toàn không lo hắng, hắn hừ một tiếng: “Thân phận có không bình thường thì cũng là Sôn nhân. Sở Vương không cần nàng, ai sẽ quan tâm nàng sống hay chết, mất thì mất. Đến lúc đó người của vương phủ cho rằng nàng đang ở bên Sở Vương, Sở Vương cho rằng nàng đã về Thượng Kinh, dăm ba năm trôi qua, công chúa Thiện Thiện hoàn toàn biến mất, còn có thể tra án thế nào.”
Công chúa nghe xong đoạn nói chuyện của hai người, nàng hung hăng phỉ nhổ nhân cách của họ. Thật là lòng dạ đen tối, tiền gì cũng dám kiếm, người nào cũng dám đầu cơ trục lợi. Đáng thương nàng đường đường là công chúa một nước, nếu phải bị bán cho người làm tiểu thiếp, tuy rằng nàng tin tưởng mình chắn chắn mình có thể nhẹ nhàng đi lên cấp bậc “ái thiếp”, nhưng ước nguyện ban đầu khi đến Thượng Quốc của nàng là muốn đánh vỡ truyền thống Sôn nhân không thể làm chính thế, chí lớn chưa thành, sao có thể khiến Thiện Thiện mất mặt.
Nỗ lực hít vào một hơi, đáng tiếc tay chân mất sức, bây giờ muốn nhảy xuống xe chạy trốn là không thực tế, có lẽ lại chờ thêm một lúc nữa, giống như lần bị trúng độc rắn trước kia, chờ nửa canh giờ là có thể cử động tự nhiên được.
Công chúa chớp đôi mắt khô khốc, chắc mình và cái nước lớn này xung khắc, chỉ mấy ngày ngắn ngủi đã trúng mông hãn dược, trúng xuân dược, bị rắn cắn, bây giờ lại bị người bỏ thuốc mê, tuy rằng lần nào cũng may mắn thoát khỏi, nhưng mỗi lần đều trúng độc nặng, nàng bắt bầu nghi ngờ liệu có khi nào không phải độc của họ bị mất hiệu lực mà là chính nàng có năng lực đặc biệt kháng độc hay không.
Độc không chết, không biết là chuyện tốt hay là chuyện xấu. Tâm trạng công chúa rất phức tạp, điều làm nàng canh cánh trong lòng thế mà lại không phải mình sắp bị bán đi đầu cơ trục lợi, mà lại là câu nói “Sở Vương không cần nàng” của gã có vóc dáng thấp kia.
Hai võ hầu bắt đầu thương thảo giá cả bán nàng: “Mấy người lần trước nhiều nhất không quá một ngàn lượng, đây chính là hàng thượng đẳng, có thể chào giá cao một chút.”
Vóc dáng cao nói: “Vậy bán 1600 đi.”
Vóc dáng thấp khó hiểu: “Sao lại là 1600?”
Vóc dáng cao nói: “Mỗi người 800, tương đối may mắn.”
Vóc dáng thấp cười: “Giá này quá thấp, ngươi to gan ra giá cao hơn đi, ra cái giá trên trời.”
Một nhóm tội phạm luôn có người cầu an ổn, vóc dáng cao hỏi: “Vậy 2000 lượng thì sao? Không thể nhiều hơn, thêm nữa chỉ sợ họ không chịu mua, hàng lại đẩy vào tay.”
Công chúa nằm trong xe thở dài, những người này thật là có mắt không tròng, ra giá 8000 người ta cũng không trả giá đâu.
Chỉ là bọn họ cũng không nói lúc này phải bị bán đi đâu, chắc là trị thường Sôn nhân rất có quy mô rồi! Chẳng trách những cô gái bị đưa đến Thiên Tuế trước đó đều không có tin tức, chắc là có một phần không thể thấy mặt trời được nữa rồi, rốt cuộc không cách nào liên hệ được với quê hương.
Xe ngựa chạy rất nhanh, một đường đi về phía bắc, qua nửa canh giờ thì nghe thấy tiếng chó sủa mơ hồ, chắc là sắp đến nơi rồi. Công chúa cử động tay chân, lúc này chân tay đã hồi sức năm phần, chỉ cần tìm đúng thời cơ thì việc chạy trốn chắc chắn không có vấn đề.
Xe ngựa chợt chậm lại, có lẽ là muốn đi qua trạm gác. Công chúa cẩn thận đẩy một cánh cửa sổ, thấy hai người để râu quai nón, quần áo đẹp đẽ quý giá dẫn theo mấy người mặc trang phục người hầu đứng phía trước tòa nhà đất. Tòa nhà đất kia rất hùng vĩ, trên cạnh cửa có treo màn trắng, hai bên cửa lớn có điếu chăng lụa trắng và đèn lồng trắng, bên trên viết một chữ “Điện.”
Có người đã chết, nhưng không làm cản trở cuộc sống lạc quan của ngươi còn sống, thái độ này vẫn rất đáng khen ngợi. Công chúa nghe thấy họ nói chuyện với nhau, người mua như đã biết trước lai lịch của nàng, gọn gàng dứt khoát nói: “Ra giá đi.”
Vóc dáng cao vẫn giữ nguyên quyết định lúc trước, lấy gan mở tay ra: “Năm…”
Vóc dáng thấp cười đè tay hắn ta xuống, tự mình vươn tay ra lật sấp lật ngửa: “Bảo chủ, cái số này.”
Bên cạnh có người kêu lên: “Mười nghìn lượng? Sao các ngươi không đi cướp đi?”
Vóc dáng thấp không nóng nảy, cười nói: “Lần mua bán này bọn ta mạo hiểm cái đầu trên cổ để làm, không giống lúc trước. Người bên trong suýt chút nữa là gả cho Sở Vương, bảo chủ sợ bị thiệt thì có thể kiểm tra trước. Nếu kiểm tra mà thấy chướng mắt thì chúng tôi cũng không ép mua ép bán, mờ bảo chủ quay về, chúng tôi tìm người mua khác.”
Đây là không có đường mặc cả, chính công chúa cũng không ngờ mình lại nổi tiếng như vậy. Mười nghìn lượng, dù là ở Thiên Tuế hay Thiện Thiện đây cũng là một số tiền lớn, công chúa cảm thấy lần mua bán này khả năng không thành, nhưng nàng cũng rất tán đồng suy nghĩ của vóc dáng thấp, cảm thấy mình quả thật có giá trị này.
Người vóc dáng thấp dẫn bảo chủ kia đến đây, công chúa lập tức bò lại, úp mặt vào khuỷu tay.
Cửa xe mở ra, ánh nắng lọt vào trong xe, người không nhìn rõ mặt, một cây gậy tiến đến đặt lên vai nàng, thoáng đẩy người một cái.
Cũng chỉ một thoáng kinh hồng nhìn qua, người mua lập tức đập bàn, ý bảo người bên cạnh đưa ngân phiếu ra, nói với hai võ hầu: “Để người lại, các ngươi có thể đi rồi.”
Lòng công chúa hơi hoảng, nhưng còn phải yên lặng xem tình huống để tìm cơ hội chạy thoát. Hai người phụ nữ lớn tuổi đi đến mạnh mẽ kéo nàng vào nhà, mùi tiền giấy nồng nặc bên trong khiến người khó thở, càng đáng sợ hơn là vị bảo chủ kia đứng trước từ đường thở ngắn than dài: “Nhi tử mất sớm, không thể để nó lẻ loi ra đi một mình. Khi còn sống nó chưa được hưởng tư vi của Sôn nhân, sau khi chết cho nó mang một người đi cùng đi thôi! Ta và mẫu thân nó không làm gì được cho nó, giờ để nó có đầy đủ vị giác mà đi cũng coi như không uổng công nó đến nhà chúng ta một chuyến.”
Công chúa đang giả bộ bất tỉnh, nghe được vậy thì như sét đánh ngang tai, nàng hít vào một hơi như chết đuối mới “tỉnh lại”: “Ta bị sao vậy? Ta ở đâu?” Sau đó đánh đòn phủ đầu, liên tục nói lời cảm tạ với bảo chủ: “Nhất định là vị lão gia này đã cứu ta, đa tạ đa tạ! Ta là công chúa nước Thiện Thiện, cũng là Sở Vương phi được hoàng đế bệ hạ quý quốc lựa chọn. Hôm nay Sở Vương đưa ta đến gặp thuộc hạ cũ, để họ hộ tống ra về Thượng Kinh xử lý hôn sự, không ngờ lại rơi vào bẫy của kẻ gian. May mắn bản công chúa gặp được người tốt, ân cứu mạng suốt đời khó quên, không đơn thuần chỉ là là Sở Vương điện hạ, ngay cả Thiện Thiện cũng sẽ cảm kích tôn giá…”
Công chúa miệng lưỡi lưu loát, muốn xoay chuyển tình thế, cũng không biết vì sao vẻ mặt vị bảo chủ mất con này vẫn không thay đổi chút nào.
Công chúa chần chờ: “… Sở Vương điện hạ, chắc tôn giá biết nhỉ?”
Bảo chủ nói biết: “Ta và hắn có thù oán.”
Nụ cười của công chúa trở nên cứng đờ: “Oan gia với nhau, không phải… Chứ!”