Chàng tụng kinh niệm Phật, giọng điệu không mấy làm thong dong, trái lại còn có phần gấp gáp.
Lúc này, Phật pháp trang nghiêm cũng đã không thể xóa đi cát bụi trong lòng chàng, chàng luôn cho rằng mình tu hành đã đủ, nhưng khi ngửi thấy mùi máu tươi trong không khí, chàng vẫn bị rơi vào trạng thái mất khống chế.
Rõ ràng đều là người, chúng sinh bình đẳng, nhưng không biết vì sao, máu thịt Sôn nhân lại có sức hấp dẫn đáng sợ với Hoạch nhân như thế.
Đầu óc chàng ong ong, nước bọt tiết ra liên hồi. Thực sắ.c tính dã(2), thực sắc luôn đi đôi với nhau, nhưng nếu bàn về nặng nhẹ, thực chắc chắn luôn ở trước sắc.
Đêm trúng thuốc kia, bọn họ từng ở trên cùng một cái giường, khi đó thuốc khiến chàng yếu đi, công chúa đốt lửa trên người chàng, nhưng sự tự chủ mạnh mẽ khiến tất cả vốn nên xảy ra đã không xảy ra.
Lần này không giống thế, chàng không biết có phải công chúa cố ý hay không, dù sao mùi máu kia len lỏi vào mũi chàng, thẩm thấu vào từng lỗ chân lông chàng. Chàng bỗng nhiên phát hiện, trước kia sở dĩ mình có thể khống chế không phải vì tu vi không chê vào đầu được, mà là chưa thật sự phải chịu đựng dụ hoặc mạnh mẽ nhất.
Bây giờ thì gặp phải rồi, chàng nhịn đến mức cơ bắp cả người cứng lại, nhịn đến mức người cong xuống, cổ kêu răng rắc. Khát vọng đối với con mồi là loại khát vọng trời sinh, có lẽ chàng khó mà phá được tình cảnh này. Nàng nói chuyện với chàng, giọng nói như một lớp mực nước thật dày. Chàng bắt đầu sợ hãi, sợ đầu óc bỗng nhiên không chịu khống chế, sẽ nhào vào nàng như dã thú.
Công chúa luôn luôn có một tật xấu, thời điểm nên tính kế thì khôn khéo, thời điểm nên khôn khéo thì lại tùy tiện.
Mười bảy năm trôi qua, nàng chưa từng phải chịu một chút thương tích nào, cũng chưa từng thấy mình chảy nhiều máu như vậy, nàng kinh hoàng, không biết phải làm sao, muốn gọi Thích Tâm đến băng bó thì chàng lại cố ý né tránh, nàng chỉ đành khóc sướt mướt rồi tự mình túm váy bao lấy miệng vết thương.
Lòng bàn tay đau, trong lòng lại sợ, công chúa ngẩng đầu khóc hu hu: “Mất máu quá nhiều sẽ không chết chứ? Đại sư, chàng mau đến chăm sóc ta đi.”
Nhưng dù nàng có ra vẻ khổ sở thế nào Thích Tâm cũng hoàn toàn không dao động, khi công chúa tạm dừng khóc lóc, nàng lại nghe thấy tiếng chàng tụng inh, cái gì mà Quan Tự Tại Bồ Tát, cái gì chiếu kiến ngũ uẩn giai không, cái gì độ hết khổ đau…
Nàng khó hiểu đi vòng quanh chàng: “Đại sư, nhà Phật không thể thấy máu ạ? Đại sư…”
Bất đắc dĩ chàng luôn trốn tránh để không đối diện với nàng, điều này khiến công chúa cực kỳ khó hiểu.
“Chàng bị sao vậy? Ta chỉ chảy chút máu chứ chưa chết đâu, chàng không cần siêu độ cho ta ngay từ bây giờ.”
Chàng không nghe nàng, trốn tránh không có lý do khiến lòng hiếu kỳ của công chúa bùng lên. Cuối cùng công chúa lấy tư thái ương ngạnh nhảy đến trước mặt chàng, nàng nói: “Hòa thượng, trong lòng chàng có mờ ám! Đang yên đang lành lại đứng niệm kinh ở bờ ruộng, chẳng lẽ bị quỷ ám? Ta đào khoai lang đỏ đến mức vết thương cũ rách ra mà chàng cũng bỏ mặc ta, ta chảy rất nhiều máu, chàng xem…”
Công chúa giơ bàn tay chảy máu ra trước mặt chàng, Thích Tâm vội vàng lùi bước như bị kim đâm, loại kháng cự từ tận đáy lòng này chàng không mở miệng cũng có thể nhìn ra từ hành động.
Cô chúa ngây người, nàng nhìn chàng, lại nhìn tay của mình, bỗng nhiên nàng tự thấy mình đã hiểu ra, rằng đại sư Thích Tâm sợ máu.
Nhưng cái gọi là sợ cũng phân rất nhiều loại, nếu nói một người chinh chiến sa trường mà không thể thấy máu là chuyện không có khả năng. Thử nghĩ mà xem, đang dũng mãnh trên lưng ngựa, mà lại bất chợt ngã đùng xuống đất vì thấy máu, vậy thì chiến thần sẽ thành trò cười khắp thiên hạ rồi.
Như vậy chỉ có một cách giải thích, cái “sợ” của đại sư Thích Tâm không phải ý trên mặt chữ. Chắc chàng có điều kiêng kị khác, có đôi khi sợ hãi lại là không muốn thừa nhận đam mê mãnh liệt của bản thân.
A, công chúa cảm thấy mình thật là trí giả, thỉnh thoảng ý tưởng trong đầu cũng khiến nàng tự thấy sợ.
Nàng thử duỗi tay ra: “Đại sư, sao chàng không nói lời nào? Chàng không thương ta à?”
Khuôn mặt Thích Tâm cứng lại, bởi vì chàng quá căng thẳng khiến vẻ mặt có phần mất tự nhiên. Chàng lui ra sau nửa bước: “Mong thí chủ tự trọng.”
Không thể nói trong lòng công chúa không căng thẳng, nhưng tình huống thế này khiến nàng biết đại sư Thích Tâm đã đến rìa phá giới rồi.
Nhìn xem có thể một tiếng trống làm hăng hái tinh thần, đột phá phòng tuyến này hay không. Vì hoàn thành nhiệm vụ, có thể nói công chúa trở nên không biết sống chết.
“Chàng… Có muốn nếm thử không? Đại sư, Hoạch nhân có ý xấu với Sôn nhân là chuyện thường tình, chàng không cần áp chế thiên tính của mình.” Nàng nuốt nước miếng, tim đập như sấm nhưng vẫn cuốn tay áo lên. dũng cảm giơ tay ra trước mặt chàng: “Chàng sẽ không làm ta bị thương, đúng không? Ta có thể cho chàng mượn hút một ngụm… Hút xong chúng ta lại nói chuyện nhé?”
Thích Tâm vẫn cúi đầu, ánh nắng chiếu lại đây khiến khuôn mặt chàng nửa sáng ngời nửa âm u.
Công chúa nỗ lực chống cánh tay, lần này không thể thất bại trong gang tấc như lần trước được, thậm chí nàng còn vẫy tay quạt gió rồi nói: “Chàng ngửi xem, thơm không?”
Cuối cùng chàng cũng có phản ứng, chàng máy móc ngẩng mặt nhìn nàng. Khuôn mặt kia, cánh tay kia, bị áo cưới đỏ tươi tôn lên càng xinh đẹp, càng ngon miệng…
Công chúa thấy ánh mắt chàng thay đổi, nàng không chỉ không lùi bước mà còn tiến lên.
Tiếng nói của chàng bị ép xuống rất trầm, loại âm sắc này rất gợi cảm, cũng vô cớ làm người sởn tóc gáy.
“Thí chủ, có một số việc chỉ cần bắt đầu là không thể dừng lại được.” Chàng nói nhỏ nhẹ, phảng phất như tình nhân đang thì thầm: “Tu vi của bần tăng không đủ, không thể khám phá được vô lượng pháp môn, nếu thí chủ một lòng muốn xả thân bố thí, vậy thì bần tăng sẽ vui lòng nhận lấy. Có điều… Bố thí xong rồi, thí chủ còn sống hay không, bần tăng cũng không dám nói chắc. Cuối cùng hòa thượng hoàn tục nhưng người cưới lại không phải cô, thí chủ liều mình may áo cưới cho người khác, có đáng không?”
Khi nghe mấy câu đầu, công chúa cảm thấy vừa dục vừa kí.ch thích, rất có cảm xúc. Nhưng càng nghe càng thấy hụt hẫng, khi biết có khả năng nguy hiểm tới tính mạng, nàng liền bắt đầu chần chờ.
Hòa thượng sát giới sẽ không thể làm hòa thượng được, chỉ có thể tiếp tục làm Sở Vương. Nàng hy sinh chính mình hoàn thành tâm nguyện của Hoàng đế và Thái hậu Thượng Quốc, Thiện Thiện ngoài nỗi đau mất một công chúa ra thì không vớt được món lời nào nữa, đến năm sau vẫn tiếp tục tiến cống ngọc đẹp, tiến cống Sôn nhân à?
Tính toán rõ ràng ra, nàng cảm thấy mua bán thế này quá lỗ, nhưng nàng còn do dự, muốn thử lại lần nữa.
Công chúa lui ra sau nửa bước, miễn cưỡng cười hỏi: “Chàng sắp không nhịn được nữa à? Chàng sẽ làm hại tới tính mạng ta sao?”
Biểu cảm trên mặt chàng tiết lộ d.ục vọng của chàng, gương mặt kia đã không còn vẻ nhã nhặn khi xưa mà thay vào đó là tham lam vô cùng.
“Bần tăng rất khát…” Chàng nhìn chằm chằm cái cổ mảnh khảnh kia, hầu kết lăn lộn vì nuốt nước bọt: “Bần tăng muốn cắn gãy cổ thí chủ, muốn hút cạn máu của thí chủ.”
Rốt cuộc công chúa biết sợ, nàng che cổ lùi về phía sau liên tục: “Chàng, chàng, chàng… Bình tĩnh một chút, chúng ta cũng coi như quen thân, chàng đừng làm bậy!”
Chàng vốn chỉ muốn hù dọa nàng, Thích Tâm nói với chính mình như vậy. Hù dọa nàng, dọa nàng sợ bỏ chạy, làm nàng quay về bên bạn mình, như vậy tốt cho cả hai. Nhưng nàng quá cố chấp, nếu không dùng cách cực đoan thì nàng tuyệt đối không muốn rời đi.
Bụng chàng kêu vang vì đói, như cái xác không hồn, chàng nâng tay muốn bắt nàng, dây tua rua của chuỗi hạt bồ đồ quấn quanh tay lắc lưu trong gió.
Thật ra chàng biết tất cả đều không phải giả vờ mà là cảm xúc thật sự của mình. Chàng muốn áp chế khát vọng của bản thân, không để ý đến mùi hương đang thấm dần vào ruột gan, làm bộ không nghe thấy tiếng máu chảy ra khỏi mạch máu của nàng.
Công chúa rất kinh hoàng, hai mắt đẫm nước: “Đại… Đại sư, chàng không giống những Hoạch nhân đó…”
“Không giống?” Chàng cười âm u: “Cô còn không chạy là sẽ không kịp nữa.”
Chàng làm bộ bày ra tư thế tấn công, bỗng nhiên đánh về phía nàng, công chúa kêu lên một tiếc, chỉ chốc lát đã chạy ra mấy trượng.
Chỉ là nàng vẫn chưa từ bỏ ý định, còn đứng tại chỗ nhìn chàng, tủi thân nói: “Chàng bị sao vậy? Có chuyện không thể từ từ nói à, chàng muốn uống máu, ta có thể lấy ra bát cho chàng, chàng cũng không cần phải cắn cổ ta…”
Chàng tức giận trong lòng, lại tiến lên phía trước, điều này khiến nàng quyết định tránh đầu sóng ngọn gió trước, đảo mắt đã chạy không thấy bóng dáng.
Đất trời rộng lớn, có gió thổi qua, khắp nơi rền vang tiếng gió.
Chàng đứng ở hai bên đầu ruộng thở nhẹ, lúc buông tay, lòng bàn tay cảm giác mát lạnh, trên lưng cũng ướt đẫm.
Cũng may, cuối cùng chàng vẫn khống chế được bản thân, không đuổi theo nàng. Dụ.c vọng khổng lồ từng thổi quét trí óc bây giờ lại rút lui như thủy triều, chỉ còn lại một cái võ rỗng, không nhớ nổi điều gì.
Chàng mất lực ngã ngồi xuống bờ ruộng, cong người vùi mặt vào giữa hai đầu gối. Qua một lúc lâu mới dần hồi lại, chàng ngẩng đầu nhìn khắp nơi, nam bắc không một bóng người… Ngã phật từ bi, không có người thứ ba biết chàng mất không chế.
Kẻ phiền toái kia đã đi rồi, tóm lại là chuyện tốt. Ruộng khoai lang đỏ này chàng cũng không tiện tiếp tục quấy rầy, bèn khoanh tay nhặt đinh ba lên, vết máu trên đinh khiến chàng hơi chần chờ, cuối cùng vẫn nhặt lên rồi đặt hai cái ở hai đầu bờ ruộng, sau đó tìm chỗ trống đặt khoai lang đả đào lên, cuối cùng chàng cõng tay nải, xoay người tiếp tục lên đường.
***
Bên kia, công chúa ngồi trên xe không rên một tiếng, Xước Xước, Hữu Ngư nhìn chằm chằm nàng nửa ngày: “Điện hạ, người đang suy nghĩ gì vậy?”
Công chúa thở dài nặng nề: “Bản công chúa sinh ra nỗi nghi ngờ với dung mạo của mình, ta đẹp như vậy, còn ở bên hắn sớm chiều, thế mà hắn không trầm mê mỹ mạo của ta, chỉ ham máu của ta, ta cần dung nhan tuyệt thế này để làm gì!”
Hữu Ngư nói: “Điện hạ đừng nhụt chí, dù là máu hay là mặt, chỉ cần có thể câu lấy Sở Vương là người đã thành công hơn nửa rồi.”
Công chúa chống cằm nhìn núi xa ngoài cửa sổ, một vấn đề mới lại xuất hiện: “Không biết hắn có yêu cầu cụ thể với nơi chảy máu không, ví như cái đó… Nguyệt sự của bản công chúa…”
Ba người đều yên lặng nhìn nhau, sau đó đỏ mười cười.
Cho nên Hoạch nhân chính là phiền toái, ngày thường thì không sao, vừa ngửi thấy mùi máu là phát cuồng. Công chúa ở bên chàng hai ngày, vốn cho rằng có thể đi theo đến Vân Dương, thông qua việc ở chung để gia tăng tình cảm, kết quả thì hay rồi, không thể nói là việc xảy ra quá đột ngột hay là chàng trăm phương ngàn kế muốn dọa nàng chạy.
Xước Xước cẩn thận băng bó miệng vết hương cho nàng, đồng thời hỏi: “Điện hạ còn tính quay lại không?”
Công chúa nhớ tới cặp mắt kia là không khỏi co rúm lại: “Bản công chúa cảm thấy dưỡng thương trước rồi tìm sau cũng không muộn, rốt cuộc làm Vương phi quan trọng nhưng giữ được mạng nhỏ càng quan trọng hơn.”
Xước Xước và Hữu Ngư đều cảm thấy đây là hành động sáng suốt, nhưng mà sau khi chị đả kích, mất một thời gian rất dài công chúa cũng chưa gượng dậy nổi.
Xe ngựa của các nàng và đại sư Thích Tâm luôn gì trì khoảng cách hai dặm, đi một đường từ hướng tây, đi từ chính ngọ tới đêm tối.
Công chúa vẫn chưa hết ưu thương, nàng nhìn hai tâm phúc, lẩm bẩm tự nói: “Bản công chúa muốn sửa tên cho các ngươi…”
Xước Xước, Hữu Ngư kinh ngạc: “Sửa thành gì ạ?”
“Một người tên là Xa Xa, một người là Không Đủ.” Công chúa lã chã chực khóc: “Bởi vì bản công chúa không xứng.”
Đây là chủ nhân thất tình, thủ hại gặp nạn sao? Công chúa đã hoàn toàn không thể tự tin được nữa.
Hữu Ngư không tiếp lời nàng, Xước Xước chớp mắt nói: “Điện hạ chợp mắt một lát đi, qua một lúc nữa là ăn cơm rồi.”
Công chúa lắc đầu, lại thở ngắn than dài với nơi xa: “Núi cao sông dài quá nhàm chán, nhớ nhà nhớ giường nhớ hòa thượng…”
Có thể thấy được bậc thi nhân vĩ đại đều có lịch sự tình cảm phong phú, đặc biệt sau khi bị tổn thương càng có thể sáng tác phẩm xuất sắc có một không hai.
Tiêng kêu phát ra từ cái chuông đeo trên cổ ngựa quanh quẩn khắp chân núi, trong lòng công chúa cũng phập phồng theo tiếng chuông.
Thật ra câu nhớ hòa thượng kia đúng là cảm xúc chân thật trong lòng chàng, rốt cuộc khi vận mệnh không thể thay đổi thì học được cách thuận theo nó sẽ tương đối dễ chịu. Chẳng qua người kia mẫn cảm với mùi máu như thế thì rất khó xử, tương lai mỗi tháng bảy ngày không thể gặp nhau coi là việc nhỏ, chẳng may muốn sinh con thì phải làm sao?
Chú thích:
(1) Trích trong Kinh Lăng Già, có nghĩa là: bốn câu đầu, thấy thế gian này chẳng thật có sanh, chẳng thật có diệt, ví như hoa đốm trong hư không, trí Bát-nhã chẳng kẹt nơi có nơi không mà khởi tâm đại bi. Bốn câu kế, thấy tất cả pháp như huyễn, nên xa lìa vọng thức phân biệt, trí Bát-nhã chẳng dính vào có và không, mà khởi tâm đại bi.
(2) Thực sắc, tính dã: hưởng thụ sắc, là tình dục (Mạnh Tử – Cáo Tử thượng); “háo sắc, niềm ham muốn của con người” (Mạnh Tử – Vạn Chương thượng”; “ăn uống, trai gái – niềm ham muốn lớn của con người vậy” (Lễ ký – Lễ vận)