Nàng nghĩ quá đơn giản, chỉ cần trói chặt chàng, không cho chàng làm ra hành động nguy hiểm khi thân mật là có thể sống vui sướng. Thật ra vị công chúa miệng đầy nhăng cuội này căn bản không biết cái gì là lưỡng tình tương duyệt, cái gì là yêu.
Thoát không được, đúng là làm người buồn rầu, đã rất lâu rồi chàng chưa từng vội vàng muốn hoàn thành một chuyện nào đó như thế này, muốn rời xa nàng, muốn đến chùa Đạt Ma ngay lập tức.
Chàng nhìn cô nương nhỏ xinh, lại sức sống vô hạn, nói mãi không bại này, thế mà lại cảm thấy khó giải quyết đến đáng sợ. Năm đó khi chàng quét ngang chiến trường, cũng có từng nghe nhắc đến hoàng tộc Thiện Thiện, cha mẹ công chúa cùng rơi vực bỏ mạng trong một lần đi du lịch, năm ấy nàng mới chỉ sáu tuổi.
Nàng ngây thơ lớn lên, bởi vì không có mẫu thân, không ai nói cho nàng nên sống cuộc sống như thế nào. Miễn cưỡng bị người đưa đến Thiên Tuế, nàng cũng hăng hái nỗ lực, một lòng một dạ muốn làm Vương phi của chàng.
Nếu là trước kia, chàng có rất nhiều cách làm nàng biết khó mà lui, thậm chí có thể giết nàng để tránh phiền phức về sau. Nhưng bây giờ vào cửa Phật, đệ tử nhà Phật không động sát tâm, chàng chỉ có thể hao hết miệng lưỡi đi thuyết phục nàng: “Thí chủ, cô có nhiều lựa chọn như vậy, cô nên chọn người tốt hơn, hà tất cả đời lo lắng đề phòng, lúc nào cũng phải lo lắng người bên gối sẽ ăn cô. Một đôi nam nữ sau khi kết thành vợ chồng, làm sao mới có tình cảm hòa thuận, làm sao mới làm bạn đến bạc đầu, thí chủ có biết không?”
Công chúa quấn sợi tóc bên mái quanh ngón tay, đáp cực kỳ trôi chảy: “Ai chơi theo ý người nấy, không can thiệp chuyện của nhau.”
Đại sư Thích Tâm nghẹn họng, nói không phải.
“Vợ chồng có thể sống hòa hợp lâu dài là dựa vào sự tin tưởng. Thí chủ nên tìm một người không làm cô lo lắng hãi hùng, cùng ngủ cùng dùng bữa, lúc thích có thể ôm…”
Công chúa nghe hòa thượng nói cái này thì phảng phất mở ra thế giới mới: “Đại sư chàng động xuân tâm? Ăn uống ngủ còn cả ôm một cái, không nên được nói ra từ miệng cao tăng như chàng.”
Nàng cố ý làm chàng khó xử, tuy rằng chàng có mất tự nhiên giây lát nhưng nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc.
“Vui buồn nhân gian vốn chính là như thế, không thể tránh được.” Chàng chân thành ha thiết nhìn về phía công chúa: “Thí chủ, đừng lãng phí sức lực trên người bần tăng, bần tăng đã xuất gia, đời này đều không thể hoàn tục, dù có hoàn tục cũng không thể cho thí chủ cuộc sống mà cô muốn.”
Công chúa tự động xem nhẹ điều mình không thích nghe, nàng vỗ tay nói: “Nghĩ cả đến chuyện hoàn tục rồi, có thể thấy bản công chúa đang âm thầm thay đổi tâm ý của đại sự, đại sư vui không?”
Vui cái quỷ! Thích Tâm thầm nghĩ nhưng không nói ra.
Chàng chỉ đành sửa sang suy nghĩ lại lần nữa, tìm một con đường khác vì một tương lai không bị nàng quấy rầy.
“Bần tăng có người bạn tri kỷ, năm nay 25, xuất thân danh môn, chưa hôn phối…”
Công chúa ngước mắt: “Tiêu Đình?”
Thích Tâm gật đầu: “Tuy hắn xuất thân võ tướng nhưng tinh thông viết văn, tính tình cũng rất tốt, không phải Hoạch nhân. Nếu thí chủ nguyện ý, hai vị có thể gặp mặt một lần… Vốn người xuất gia không hỏi chuyện hồng trần, nhưng nếu có thể thúc đẩy một mối nhân duyên thì bần tăng sẵn lòng giật dây bắc cầu.”
Chàng nói rất nghiêm trang, đúng là làm người hiểu lầm đại sư đại ái vô cương. Công chúa lại nhìn ra một chân lý ngàn đời không đổi — huynh đệ chính là dùng để đệm lưng.
Công chúa õng ẹo đáp: “Nhưng mà đại sư, ta sợ mình không xinh đẹp, không hợp khẩu vị của bạn đại sư. Chàng cũng biết, ở Thượng Quốc Sôn nhân không thể làm chính thê, lý tưởng của ta chính là làm chính thê mà. Chàng nói dựa vào khuôn mặt này, dáng người này, có thể làm bạn của đại sư nhìn với con mắt khác không?”
Ý tưởng của công chúa là như thế này, tạm thời lừa chàng đặt ánh mắt lên người nàng trước, ai cũng nói nàng tuyệt sắc, đại sư Thích Tâm lục căn thanh tịnh nhưng mắt không mù, chẳng may nàng đang liếc mắt đưa tình thì vừa vặn được chàng bắt được, lập tức khiến chàng mở lòng, chàng bỗng nhiên quyết định quý trọng nàng, đưa nàng về nhà thành thân, chuyện thế nào cũng chưa nói chắc được nha.
Nghĩ như thế, diệu thay diệu thay. Công chúa đã chuẩn bị tốt để xem đại sư thu hồi lời nói lúc trước, nhưng đại sư Thích Tâm không phản ứng như nàng đoán, chàng dời mắt nhìn đống lửa: “Bạn của bần tăng chỉ trọng đức hạnh, không ham sắc đẹp.”
Công chúa nói: “Vậy thì thảm rồi, bản công chúa căn bản không biết đức hạnh là cái gì.”
Thích Tâm bỗng nhiên phát hiện ở một mức độ nào đó, nàng và chàng rất giống nhau. Kiên cố, không bị ảnh hưởng bởi sự quấy nhiễu của người khác, mục đích cuối cùng cũng chưa bao giờ bị dao động.
Công chúa nhìn ra sự bất đắc dĩ trên mặt chàng, nói vậy chắc đại sư cảm thấy nàng rất không có tuệ căn nhỉ! Cái đó không quan trọng, công chúa cười với chàng: “Đại sư, không có chỗ trốn, không bằng vui sướng.”
Thích Tâm khẽ thở dài: “A di đà phật, người nói ân cần, người nghe vô ý, không cần tiếp tục phí miệng lưỡi.”
Công chúa nói đừng nha: “Những lời chàng nói ta đều nghe lọt, tuyệt không có ý coi rẻ đại sư. Chỉ là mong đại sư thông cảm cho sự khó xử của ta, đại sư hoàn tục chỉ là từ bỏ sở thích cá nhân, mà bản công chúa lùi một bước thì cái mất đi chính là sinh mệnh. So với việc bị Hoạch nhân khác ăn vào bụng, còn không bằng để đại sư được hời, tốt xấu chúng ta cũng coi như người quen, lúc cắn ta chàng sẽ nhẹ nhàng một chút chứ?”
Đàn gảy tai trâu, trẻ con không thể dạy, Thích Tầm hờ hững ngồi lại trước đống lửa, hờ hững nhắm hai mắt.
Công chúa nghiêng đầu nghĩ, chàng nhắm mắt còn khó làm hơn đóng cửa, muốn khiến chàng để ý đến sợ là không có khả năng.
Công chúa rón rén ngồi vào bên cạnh chàng, tính toán giở lại trò cũ, nhưng mới duỗi tay ra, Thích Tâm đã nhét hai tay xuống người.
Công chúa ngước mắt nhìn: “Đại sư, chàng làm việc có cần tuyệt tình thế không?”
Thích Tâm không thèm nhìn nàng.
Công chúa ghi hận trong lòng, giận dỗi nói: “Đã nhắm mắt thì không được mở nữa, mở tức là rình coi bản công chúa, ta muốn đến chùa Đạt Ma tìm lão phương trượng cáo trạng!”
Đừng ép một người không đi theo con đường tầm thường, bởi loại người này dễ nảy sinh ý tưởng độc ác.
Công chúa đánh giá chàng trên dưới một phen, ai quan tâm linh hồn nhỏ bé của chàng còn ở đây không, cơ thể còn ở là được.
Vì thế miệng kêu “Đại sư ta tới”, người thì nhào lên ôm cổ chàng, hôn một cái thật mạnh lên mặt chàng: “Đại sư chàng thơm quá sạch quá! Đừng sợ, trước lạ sau quen, bản công chúa sẽ dịu dàng, hì hì.”
Còn hì hì, quả thực vô sỉ vô cùng!
Thích Tâm có lòng muốn tránh, nhưng nàng như có tám cánh tay, vừa kéo trên kéo dưới, vừa dúi đầu xù vào ngực chàng.
Nghiêng tai nghe một chút, công chúa nói: “Đại sư, tim chàng đập nhanh quá, nhất định là bản công chúa quá hấp dẫn.”
Tục ngữ nói ba thợ giày có thể thành một Gia Cát Lượng, khi công chúa thực hành kế hoạch phạm tội, nàng bớt thời gian vươn tay ra sau lưng, làm động tác cào một cái với Xước Xước và Hữu Ngư đang trốn sau đại thụ xem tình huống, sau đó hơi nắm nhẹ, cuối cùng giơ ngón tay cái lên, ý tứ là để các nàng nhắm chuẩn thời cơ, hoàn thành kế hoạch bắt gian lộ thiên.
Xước Xước và Hữu Ngư trao đổi ánh mắt, cả hai gật đầu đầy tự tin, tiếp theo phải xem điện hạ rồi.
Công chúa dựa vào Thích Tâm, ngửa đầu nhìn mặt chàng, trong lòng vẫn chịu phục, cảm thấy sức chịu đựng của người này thật tốt.
Có điều nước chảy đá mòn, công chúa quyết định lấy hết bản lĩnh đọc được từ trong sách ra, trước tiên là hôn vành tai chàng, hơi thở ấm áp phun ở bên tai, nàng cười nói: “Đại sư, thủ đoạn của ta cao minh chứ?”
Con mồi không biết sống chết, liều mình thử giới hạn. Chàng cảm nhận được đôi môi ẩm ướt nóng bỏng kia dao động trên cổ, chẫm rãi di chuyện… Dịch đến phía trước, nghịch ngợm mút hầu kết của chàng.
Đầu óc chàng như nổ ẩm ầm. Nhưng chàng không dám mở mắt, bởi vì không biết mở mắt sẽ xảy ra chuyện gì.
Chàng đã từng coi khinh vị công chúa luôn trái lẽ thường này, cảm thấy dưới hoàn cảnh ép buộc, Sôn nhân sẽ phải khuất phục, sẽ tích cực yêu cầu trở lại Thiện Thiện. Kết quả người này khác người, nàng to gan lớn mật không chuyện ác nào không làm, nàng là kiếp số trắc trở, là chướng ngại vật trên con đường tu hành của nàng. Càng đáng giận chính là không thể trừ khử chướng ngại vật này, chỉ có thể khuyên can cảm hóa, mà khi từ bi không thể dùng được, chàng đã bị ép tới bước đường cùng, tà niệm bị mạnh mẽ áp chế cũng bắt đầu ngo ngoe rục rịch.
Về phần công chúa, nàng cảm thấy dụ Phật là chuyện rất thú vị. Lúc này Thích Tâm chỉ còn thiếu điều bỏ cuộc, thành ra bị động thế này không thể trách người khác, chỉ trách chính chàng thích nhắm mắt.
Chẳng qua chàng thật sự là người đàn ông sạch sẽ nhất nàng từng gặp, Thiện Thiện nóng bức, dù là quốc chủ hay các đại thần thì trên người cũng luôn có mùi mồ hôi nóng hầm hập, nhưng vị đại sư này, cả đường phong trần mệt mỏi nhưng mùi vị vẫn còn tươi mát như vậy.
Công chúa lại ngửi, lẩm bẩm nói: “Ta cũng không thấy chàng tắm rửa nha, chàng không đổ mồ hôi à?” Nói vậy, nàng lại bắt đầu có hứng thú: “Không được, ta phải cẩn thiện kiểm tra xem có phải thật hay không.”
Vừa dứt lời, nàng liền vói tay vào áo cà sa của chàng. Thích Tâm bị nàng quấy nhiễu đến mức tà hỏa bốc lên, nhưng nàng lại không nghe khuyên bảo, không sợ gì cả, dưới tình thế cấp bách, chàng đánh ngất nàng, sau đó đứng dậy nói vài câu “tội lỗi” rồi cầm tay nải và tích trượng cuống quít rời đi.
Xước Xước và Hữu Ngư ở cách đó khá xa, ban đầu thấy công chúa mềm mại ngã xuống thì hai người hiểu ý cười, lòng nghĩ điện hạ thật là nhân tài, màn trời chiếu đất cũng không gặp chướng ngại.
Nhưng mà sau khi công chúa ngã xuống đất, Thích Tâm lại thu dọn hành lý hoảng sợ chạy trốn, lúc này các nàng mới phát hiện xảy ra vấn đề, đừng nói là công chúa bị hút khô, ra mạng người rồi!
Xước Xước và Hữu Ngư sợ tới mức gan muốn nứt ra, hô to điện hạ, sau đó chạy như điên đến trước mặt công chúa. Lúc này công chúa thật sự bị ăn bẹp, Hữu Ngư kiểm tra mệnh môn của nàng, phát hiện nàng ị đánh hôn mê, dù sao trong chốc lát là không tỉnh lại được, hai người chỉ đành đưa công chúa về xe.
“Đàn ông đánh phụ nữ không phải đàn ông.” Hữu Ngư hung hăng nói: “Điện hạ của chúng ta đáng yêu như vậy, sao hắn có thể ra tay được!”
Xước Xước vừa khóc vừa quạt cho công chúa: “Con lừa trọc này không dễ chọc, ta xem hay là thôi đi.”
Không bao lâu không chúa đã tỉnh lại, nàng nhìn Xước Xước, lại nhìn đỉnh xe, vuốt cổ nói: “Không phải vừa nãy ta đang sờ đại sư à, sao lại về xe rồi?”
Hữu Ngư kiên quyết nói: “Không làm, chúng ta về Thiện Thiện đi.”
Xước Xước kể lại chuyện vừa rồi cho công chúa, nức nở nói: “Điện hạ bị người đánh ngất, con lừa trọc kia ra tay quá tàn nhẫn.”
Công chúa ngồi nửa ngày cũng chưa hồi thần, đến lúc này mới phát hiện cổ đau lâm râm, thì ra cách chạy thoát của Thích Tâm chính là đánh ngất nàng.
Rõ ràng người nguy hiểm hơn chính là hắn, dựa vào cái gì mà hắn lại ra tay trước? Công chúa xoa cổ, lã chã chực khóc: “Ta lại không hôn miệng hắn, cũng không cởi quần hắn, hắn đối xử với ta như vậy… Chẳng lẽ bởi vì nếu ta còn tiếp tục dây dưa, hắn sẽ không nhịn được?”
Năng lực tự bổ não của công chúa rất cao, dù là sự thật bi thương cỡ nào, nàng cũng có thể phát hiện điều khiến người vui mừng.
Ví như chuyện bị đánh này, nói cho cùng đây là đàn ông đơn thuần sử dựng bạo lực với phụ nữ, không giống thủ đoạn thường được dùng khi so chiêu trong giang hồ. Dù sao công chúa cũng rất tự tin, kiên quyết cho rằng trải qua sự nổ lực của mình, nàng đã cách ngày Thích Tâm thất thủ chỉ còn một bước, nếu không chàng sẽ không màng phong độ mà bỏ trốn mất dạng như vậy.
Công chúa nói rất tốt: “Đại sư Thích Tâm đang âm thầm thay đổi. Hữu Ngư, chúng ta đuổi theo đi, đánh người xong liền chạy? Hòa thượng chạy được nhưng miếu thì không!”