“Dựa theo tính cách của Sở vương điện hạ, sợ rằng ngài tình nguyện ở chùa miếu ngoài thành chứ không chịu về phủ đâu. Chẳng qua điện hạ yên tâm, đại nội nhất định sẽ nghĩ cách sáng tạo cơ hội cho hai người ở chung.” Hề quan nói, lại cười hàm súc: “Điện hạ, hạ thần cũng nghe được lời sứ thần đại nhân nói, hạ thần cảm thấy rất có đạo lý. Điện hạ là công chúa của Thiện Thiện, không giống với những mỹ nhân mà quý quốc từng gửi sang, bọn ta tha thiết hy vọng điện hạ ở lại đây, lại kết hợp với thân phận cao quý của điện hạ. Cho nên điện hạ…” Hề quan chắp tay với công chúa: “Hạ thần đánh giá cao ngài! Dù Sở vương điện hạ là cục sắt, bằng ngón tay mềm mại của điện hạ, nhất định có thể làm Sở vương điện hạ tan chảy.”
Hề quan nói tình cảm mãnh liệt, công chúa đứng đó thở dài: “Ai cũng đều tin tưởng, cảm thấy ta nhất định của thể bắt lấy trái tim Sở vương.”
Thật ra những người Thượng quốc ích kỷ này đã bỏ qua một vấn đề rất thực tế, đó chính là đối với Hoạch mà nói, lực hấp dẫn của Sôn với họ chỉ dừng ở mức độ ham muốn với đồ ăn mà thôi.
Bao năm qua, nữ tử mà Thiện Thiện đưa tới cơ bản đều cắt đứt liên lạc với cố hương, cuộc sống của Sôn ở Thiên Tuế rất không tốt, không phải vào ổ chăn của Hoạch nhân thì chính là lên bàn ăn của Hoạch nhân.
Trong mắt hoàng đế và thái hậu Thiên Tuế, dù Sở vương đã xuất gia nhưng chỉ cần chàng phá giới, coi như có muốn tiếp tục làm hòa thượng cũng không được, không quan trọng là sắc giới hay là sát giới. Công chúa nàng có rất nhiều tác dụng, có thân phận cao, có thể chơi đùa, có thể ngon miệng. Kết quả tốt nhất là Sở vương hoàn tục cưới nàng làm phi, cho nên trước mặt công chúa chỉ có một con đường, đó chính là mạo hiểm tính mạng lấy lòng Sở vương.
Xước Xước và Hữu Ngư đồng tình nhìn nàng, công chúa phất tay: “Tới đây, tìm bộ y phục lộ liễu thiếu vải nhất của ta ra đây!”
Xước Xước nghe lời mở rương tìm kiếm, chẳng mấy chốc đã tìm ra bộ váy tơ tằm ngó sen đưa đến trước mặt công chúa.
Bộ y phục khiến người mơ mộng này là hoàng hậu chuẩn bị cho nàng trước khi nàng xuất phát lên đường. Hoàng hậu nói nam nhân đều nông cạn như thế, chỉ cần dung mạo của ngươi dễ nhìn, ăn mặc càng ít hắn càng thích. Công chúa đến Thiên Tuế, nhiệm vụ quan trọng nhất chính là mê hoặc Sở vương, xuất gia hay không xuất gia đều không phải vấn đề lớn, hòa thượng lại không giống thái giám.
Vì thế công chúa thay bộ y phục kia, cơ thể như ngọc ẩn hiện dưới lớp lụa mỏng, ngay cả Xước Xước và Hữu Ngư nhìn cũng đỏ mặt.
Công chúa nói lo trước khỏi họa: “Sở vương về thì nói cho ta biết một tiếng, ta sẽ mặc như thế này đi gặp hắn.”
Hữu Ngư hơi do dự: “Như vậy có phải mục đích hơi rõ ràng quá không ạ?”
Công chúa thướt tha bước đi hai bước, quay đầu tự nhiên cười nói: “Ta có thể làm bộ như mình vào nhầm phòng.”
Chỉ cần nàng không xấu hổ, người xấu hổ chính là Sở vương.
“Nhưng mà có lẽ Sở vương không về đâu.” Công chúa kéo vạt váy: “Biết rõ ta ở quý phủ mà lại trở về, chẳng khác nào nói hắn không thật lòng muốn xuất gia.”
Vừa phân tích như thế, nghe đúng là rất có lý, mọi người không khỏi thả lỏng tinh thần hơn.
Hạ nhân trước cửa mang đồ ăn vào. Ba tháng trước trên đường ngày nào cũng ăn bánh và thịt dê, bây giờ nhu cầu cấp bách chính là cải thiện ẩm thực, mỗi loại thức ăn công chúa chỉ ăn một ít, còn lại để Xước Xước mang ra thưởng cho người hầu.
Cơm nước no nê, thời gian không còn sớm, ngọn đèn dầu trong chợ đêm dần tắt, công chúa rửa xong mặt, xoa mắt bò lên giường. Hề quan là việc rất chu đáo, bố trí đỉnh màn trong phòng ngủ của nàng thành hình vòm, nhìn thấy khiến người ta liên tưởng đến đỉnh cung điện trong hoàng cung Thiện Thiện quốc.
Rời xa nhà thật sự rất nhớ nhà, công chúa nhớ người ca ca không đáng tin của mình, cũng rất nhớ Binh mã Đại nguyên soái mới cưới tân nương, không biết cuộc sống sau hôn nhân của họ có hạnh phúc không, tân nương tử có đẹp không…
Nghĩ mãi, nàng mơ màng ngủ lúc nào không hay, rất kỳ lạ, sau giờ ngọ, nàng đã ngủ một giấc đến lúc trời sẩm tối, theo lý thuyết thì bây giờ phải khó ngủ mới đúng, ai ngờ đầu vừa đặt xuống gối đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Mùa xuân Thiên Tuế dường như còn nóng hơn Thiện Thiên, y phục mỏng như cánh ve mà mặc vẫn thấy nóng bức, nàng lục lọi cởi hết đồ trên người trong bóng đêm.
Càng ngủ càng nóng, càng nóng càng khát, công chúa nằm mơ, trong giấc mơ có một cây bồ đề khổng lồ, dưới tàng cây có một vị tăng nhân mặc bạch y.
Khi mặt trời lên cao, lá cây bồ đề nhiễm đầy sương sớm, bọt nước trượt theo xương lá rơi xuống đất, “tích” một tiếng, rơi ở đầu vài tăng nhân. Công chúa khát phát điên, nàng nhìn chăm chú giọt nước rơi xuống, khi giọt nước sắp sửa rơi xuống giao lĩnh của tăng nhân, nàng há miệng hứng lấy giọt nước này.
Giống như một giọt nước này có thể cứu mạng nàng. Nàng hút sương sớm đi, cảm thấy chưa thỏa mãn, lại chép miệng lè lưỡi liếm một cái nữa.
Ngứa…
Ngứa từ tận đáy lòng, cần phải chà xát thật mạnh mới có thể áp chế. Nàng không phân rõ tăng nhân trong mộng là Sở vương hay là hòa thượng mình gặp được ở trên phố, trái lại đi rung cây bồ đề, làm vô số sương sớm rơi xuống, mở miệng hứng lấy từng giọt sương, nàng suy nghĩ giây lát, hình như mút như vừa rồi tốt hơn.
Nàng vươn tay ra, chân câu lấy chàng, công chúa kinh ngạc với sự vô sỉ của mình, thì ra người luôn mang dáng vẻ cao cao tại thượng như nàng lại có thể làm ra chuyện này.
Tăng nhân lục căn thanh tịnh, rất mâu thuẫn với sự quấn quýt si mê của nàng, chàng nỗ lực thoát khỏi nàng nhưng cuối cùng vẫn không thành công.
Công chúa lẩm bẩm: “Ta là người thơm nhất Thiện Thiện, ngươi đừng có mắt như mù…”
Cuối cùng, tăng nhân thành một đập chứa nước di động, nàng cách một lúc lại liếm một cái, giải khát giải lao, thể xác và tinh thần đều thỏa mãn lạ thường.
Đây mới là sống chứ, công chúa sung sướng suy nghĩ. Trong đầu biết đây là mộng, trong mộng làm gì để thoải mái thì làm như thế, những thứ khác không cần quản.
Thật ra mỗi người hoặc ít hoặc nhiều đều có một mặt âm u, đối với công chúa mà nói, làm bẩn sự thánh khiết là cấm kỵ, cũng rất kí.ch thích. Nàng thậm chí còn nóng lòng muốn thử quyến rũ Sở vương, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là diện mạo của Sở vương không trở ngại gì.
Nói đến tướng mạo, từ đầu đến cuối nàng đều không nhìn được diện mạo người tăng nhân trong ngực mình. Nàng nỗ lực mở mắt, đáng tiếc mí mắt như nặng ngàn cân, mí mắt nhập nhèm giằng co với lý trí muốn tỉnh táo, cuối cùng nàng bỏ cuộc, dùng sức chui đầu vào vạt áo tăng nhân.
Tăng nhân nói: “Ai di đà phật”, bắt đầu tụng kinh, tiếng tụng kinh xen lẫn với tiếng máu chuyển động, công chúa cảm khái, đời này nàng chưa từng nghe thấy giọng nói nào dễ nghe như vậy.
Còn cả tiếng tim đập, rõ ràng lại thong thả, cao tăng quả nhiên là cao tăng, trong mơ cũng mỹ nhân ngồi trong ngực mà không loạn, thật là khiến người kính ngưỡng.
Còn phần sau của giấc mơ đẹp này ra sao, nàng nghĩ không ra. Khi tiếng chuông gõ vang, giấc ngủ ngon của công chúa bị tiếng chuông này làm phiền, tiếng chuông tuần hoàn liên miên không dứt… Công chúa khẽ động, nàng chợt cảm thấy khác lạ, bèn động thêm cái nữa, lúc này nàng nhận ra đệm chăn mà mình đang ôm có tay chân, còn ấm áp.
Rốt cuộc công chúa mở mắt ra, lồng ngực cường tráng đập thẳng vào mắt nàng. Nàng hoảng sợ, chợt ngẩng đầu nhìn lên, phía trên là một khuôn mặt nàng chưa từng nhìn thấy bao giờ, mi cốt thanh tú, ánh nắng rực rỡ xuyên qua ngọc lưu ly chiếu vào đầu giường, nhuộm đôi mắt chàng thành màu bạc. Đại khái là công chúa cử động quá mạnh đã đánh thức chàng, mi mắt khẽ rung, giống như lông vũ quét qua lòng người. Sau đó, nàng nhìn thấy mặt biển tĩnh lặng, bên trên hiện ra gió mát trăng thanh… Bởi vì chàng vô cùng đẹp, công chúa đã không tìm được từ ngữ thích hợp để miêu tả chàng.
Công chúa kinh hãi, người này cũng bị dọa sợ không nhẹ, mặc dù không sử dụng cả tay lẫn chân để bò xuống cuối giường như công chúa, nhưng rõ ràng trong đôi mắt như biển sâu ấy có gợn sóng lăn tăn. Sau đó chàng cử động, rốt cuộc công chúa cũng nhìn rõ dáng vẻ của chàng, người này không có tóc, là một hòa thượng.
Công chúa quả thật giận quá hóa cười, thì ra cơ hội mà Thượng quốc sáng tạo chính là cái này? Trên đời sao lại có loại chuyện thế này, tỉnh dậy phát hiện hòa thượng chiếm mất giường của nàng, có còn vương pháp hay không?
Đương nhiên nàng biết hòa thượng này chính là Sở vương, cơn tức qua đi, nàng liếc mắt quan sát chàng, chàng để trần nửa người trên, cơ bắp trên người cân xứng, thậm chí có thể nói là đẹp. Cái đầu trống trơn không có tóc kết hợp với tăng phục khiến chàng nhìn càng lạnh lùng xuất trần, nhưng hiện tại chỉ mặc một chiếc tăng khố, lại khiến dáng vẻ ấy trở nên đầy mùi dục.
Sở vương là Hoạch nhân, lại ăn chay niệm phật trong thời gian dài, khắp vương phủ này không ai sợ nàng dê vào miệng cọp cả. Cũng may công chúa gặp nguy hiểm không loạn, nàng kéo chăn che ngực, dưới tình huống xác định Hoạch nhân này tự chủ rất mạng, mạnh đến mức không muốn liếc nàng lấy một cái, nàng mới cẩn thận nói: “Sở vương điện hạ, ta là công chúa Thiện Thiện được quý quốc mời đến dẫn chàng quay về chính đạo, chàng từng nghe về ta chưa?”
Đáng tiếc là đại sư ngoảnh mặt làm ngơ, chàng rũ mắt nhặt tăng bào lên mặc vào người với tư thế cực ưu nhã.
Chàng không để ý tới nàng, công chúa cũng không từ bỏ ý định: “Sở vương điện hạ, lần gặp mặt đầu tiên của chúng ta… Không giống với người thường, chàng không muốn nói gì sao? Tuy rằng bỉ quốc chỉ là tiểu quốc, nhưng điện hạ xông vào khuê phòng của ta lúc nửa đêm thế này, nói thế nào cũng là không hợp quy củ!?”
Chàng vẫn cúi đầu đưa lưng về phía nàng, tăng bào nhanh chóng che lấp chiếc cổ thon dài, chàng hơi cúi người, tay tạo thành chữ thập, nói một tiếng A di đà phật: “Tội lỗi tội lỗi.”
Chỉ là tội lỗi thôi? Nhớ tới cảm giác khát nước lúc nửa đêm cùng với nằm chung một giường, công chúa rèn sắt khi còn nóng, ôn tồn nói: “Sở vương điện hạ, chàng đã gần nữ sắc, không bằng nhân lúc này hoàn tục luôn đi! Cũng tiết kiệm công sức của mọi người.”
Người nọ bất động như núi, mặc dù giọng nói mềm mỏng, nhưng từng chữ từng chữ lộ ra sự lương bạc như băng tuyết: “Bần tăng mạo phạm điện hạ, sẽ sám hối trước Phật, tụng kinh ba ngày ba đêm, đầu Phật tổ khoan dung, thành tâm cầu phúc cho điện hạ.”
Công chúa thầm nghĩ chuyện như cầu phúc này, nếu chờ ứng nghiệm thì thật sự quá tốn thời gian. Vương phủ, thậm chí là cả triều đình bỏ bao công sức để hai người ở cùng một chỗ, lúc này nếu dễ dàng buông tha, qua thôn rồi sẽ không còn tiệm này nữa.
Vì vậy công chúa phải mặt dày, phải lấy cái si mê quấn quýt tối qua ra.
Nàng quấn áo ngủ bằng gấm buớc xuống, tơ vàng quét qua ngón chân thật sự đặc biệt xinh đẹp. Bước từng bước đến sau lưng chàng, vì muốn thể hiện đầy đủ cái ngon ngọt của Sôn nhân, công chúa nói bằng giọng nũng nịu: “Cầu Phật không bằng cầu mình, điện hạ nhấc tay một cái là có thể giải quyết được cái khẩn cấp của ta, hà tất vòng một vòng lớn làm phiền Phật tổ cơ chứ.” Nàng cố nén nổi da gà, lại gọi điện hạ một tiếng: “Bản công… Ta, ta đường xá xa xôi đến đây, có thể nói hoàn toàn là vì điện hạ. Điện hạ biết tình cảnh của ta, người xuất gia lòng dạ từ bi, sao không độ ta một lần? Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp đó.”
Ai biết chàng nhìn nàng như nhìn hồng thủy mãnh thú, lui về phía sau hai bước, rũ mắt nói: “Bần tăng sẽ khuyên can thái hậu thả điện hạ về Thiện Thiện quốc. Cũng mong điện hạ ghi nhớ, bần tăng đã quy y cửa Phật, pháp hiệu Thích Tâm.”
Công chúa ngước mắt nhìn, phát hiện loại người có lòng tin mạnh mẽ như thế này thật sự khó chơi.
Ngày đó khi sứ thần đưa nàng vào vương phủ cũng đã nói rõ, nàng là Sôn nhân, tuyệt đối không có khả năng trở về Thiện Thiện nữa, nếu không ở bên Sở vương được thì phải làm thiếp cho người, dù Sở vương thay nàng cầu tình, đại nội cũng sẽ thực hiện theo tôn chỉ không lãng phí mà đưa nàng đi nơi khác. Công chúa không biết dáng vẻ hoàng thân quốc thích Thiên Tuế ra sao, trái lại Hoạch nhân có rất ít người sạch sẽ đẹp đẽ. So với mạo hiểm, không bằng nàng nằm chắc lấy cơ hội này. Nhưng chàng lại có thái độ kiên quyết, muốn thay đổi tín ngưỡng của một người nào có dễ dàng như vậy.
Công chúa lấy đòn sát thủ ra, cúi đầu liếc nhìn chuỗi hạt sa bà: “Nếu đại sư vào cửa Phật, nhất định tâm như tảng đá, chống được khảo nghiệm.” Nói, nàng tháo chuỗi vòng trên tay ném ra xa hơn một trượng, sau đó giơ cánh tay trắng tuyết kia vẫy vẫy trước mặt chàng: “Ta liếm chàng nửa đêm, chàng cũng nên trả lại. Nào, liếm ta một cái đi, chỉ cần chàng dám liếm, ta sẽ thả chàng rời đi, tuyệt không quấy rầy.”