Yêu Đương Đứng Đắn - Chương 17: Chương 17
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
72


Yêu Đương Đứng Đắn


Chương 17: Chương 17


Lúc cất xe đạp trong nhà xe, Giang Mộ Hành đột nhiên lên tiếng: “Cậu thật sự rất muốn vô quán bar chơi?”
Động tác cài khoá xe của Yến Hảo dừng lại, ngơ ngác ngẩng đầu.
Giang Mộ Hành từ trên cao nhìn xuống cậu.
Yến Hảo thình lình đứng dậy, động tác có phần luống cuống.

Cậu không muốn bị Giang Mộ Hành dán lên nhãn mác thiếu gia nhà giàu sống phóng túng chơi bời lêu lổng.

Vừa định nói là mình chỉ có chút tò mò, không nhất quyết phải vô chơi, thì bên tai vang lên âm thanh.
“Nếu cậu thực sự tò mò trong quán bar ra sao, nghỉ hè có thể tới Thanh Tranh.

Báo trước với tôi một tiếng, tôi dẫn cậu vào trong.”
Yến Hảo ngẩn người, vội nuốt xuống lời đã nhảy lên đầu lưỡi, dịu ngoan mím môi mỉm cười: “Vậy đến lúc đó phải làm phiền lớp trưởng rồi.”
Giang Mộ Hành không nói gì.
Yến Hảo kích động siết chặt ngón tay.

Thành tích cuối kỳ đạt mục tiêu, nghỉ hè có thể mời Giang Mộ Hành đi biển chơi, cộng thêm quán bar, tức là hai lần.
Nhiều cơ hội tốt, cậu chắc chắn phải nắm bắt.
Yến Hảo ổn định chút, khoá xe hỏi: “Vậy nghỉ hè lớp trưởng có dạy thêm cho tôi không?”
Giang Mộ Hành hỏi lại: “Cậu không có kế hoạch?”
Yến Hảo bị hắn hỏi mà đầu óc trống rỗng.
Ý là chỉ cần bên mình không có kế hoạch, chuyện học thêm có thể tiến hành như thường lệ?
Yến Hảo cảm nhận được tầm nhìn của Giang Mộ Hành, ánh mắt cậu tránh né hai giây mới nghênh đón, bình tĩnh lắc đầu: “Không có, tôi không có kế hoạch, chỉ ở trong nhà thôi.”
Giang Mộ Hành nói: “Vậy như cũ.”
Yến Hảo túm túm đuôi tóc sau gáy: “Được…!Ừm…!Như cũ.”
Quốc khánh hẵng tới chỗ ba mẹ vậy, nghỉ hè không được.
Giang Mộ Hành liếc qua mấy chỗ bị bỏng trên cánh tay Yến Hảo.
Yến Hảo thẹn thùng giấu cánh tay ra sau lưng, bọng nước vẫn chưa lành, lại bôi thuốc màu trắng sữa, trông khá khó coi.
Giang Mộ Hành quay thẳng người rời khỏi.
Yến Hảo thở nhẹ một hơi, đi chưa được mấy bước thì có người gọi cậu: “Này Yến Hảo, lớp trưởng nói gì với cậu vậy?”
“Không nói gì.” Đầu lưỡi Yến Hảo quét một vòng trong miệng, nói với nam sinh chặn đường cậu, “Xin phép.”
Nam sinh vui cười: “Có phải là nhắc cậu đọc sách nhiều hơn, học vài thứ, đừng kéo thấp điểm trung bình của cả lớp?”
Nước da Yến Hảo rất trắng, hình thể xíu xiu, nhìn thì có vẻ rất nhỏ gầy nhưng thực chất cậu một mét bảy ba.
Ở độ tuổi mười tám mười chín, cậu không cao cũng không thấp.

Có người cao hơn cậu một đoạn, cũng có người thấp hơn cậu một đoạn.
Ví dụ người anh em trước mặt đây.
Cậu cần nhìn xuống.
Cảm giác ưu việt sẵn có của đồ hiệu không tính là mãnh liệt, nhưng khí chất cao quý toả ra từ trong xương cốt thì tương đối nổi bật.
Lại phối hợp với tư thái nhìn người bằng mắt xếch, sẽ có cảm giác khinh miệt.
Mặc dù Yến Hảo không nghĩ như vậy.
Bầu không khí cứng ngắc.
Nam sinh khó chịu trở nên sĩ diện, muốn chửi tục ngay lập tức.

Một nam sinh khác đến hoà giải, nắm vai cậu ta kéo cậu ta rời khỏi nhà xe.
“Đi thôi đi thôi.” “Không phải vẫn luôn kéo thấp à? Quan tâm cậu ta làm gì?” “Người ta sinh ở La Mã, chúng ta còn đang bò trên đường tới La Mã, không cách nào so sánh được.”
“…”
Những lời nói đùa khinh thường kia bị gió sớm thổi vào tai Yến Hảo.

Cậu vô nghĩa giật nhẹ khoé môi, tâm trạng chẳng hề ảnh hưởng tẹo nào.
Yến Hảo muốn chuyên tâm đối phó với kỳ thi tiếp theo, chờ mong nghỉ hè, chờ mong lớp 12.
.
Hạ Thuỷ nằm bò trên ghế, vừa để ý đến cửa sau, vừa hỏi Yến Hảo chuyện trên đường là sao.
Yến Hảo đối diện với cặp mắt của cô, cậu biết rằng mình phải tung ra chút sự thật gì đó, bằng không sẽ không qua được vụ này.
“Trùng hợp gặp phải.”
Đang là tiết tự học buổi sáng, lớp líu ra líu ríu xì xào, rất ầm ĩ.

Hạ Thuỷ ngoắc tay với Yến Hảo, chờ cậu đưa đầu lại gần mới hỏi: “Mấy đứa mày nói chuyện gì vậy?”
Yến Hảo lôi sách văn ra, lật đến trang cần học thuộc lòng: “Nói chuyện học tập.”
Mắt Hạ Thuỷ trợn tròn: “Cái đó có gì hay để nói đâu, vả lại hai đứa mày đang ở trên đường cái, cậu ta dừng xe tán gẫu với cậu?”
Yến Hảo nói lời kinh người: “Tao tìm cậu ấy dạy thêm cho tao.”
Hạ Thuỷ không dám tin trừng to mắt: “Thật không vậy?”
Yến Hảo đáp thật chứ.
Hạ Thuỷ một phát nắm lấy vai Yến Hảo lắc lắc: “Ao ước của bao nhiêu người, cứ vậy rơi xuống đầu mày?”
Yến Hảo bảo cô nói nhỏ chút.
Hạ Thuỷ che miệng gật đầu, hưng phấn thì thầm với cậu: “Học phí một tiết mày trả bao nhiêu?”
Yến Hảo gãi gãi mặt: “Giá thị trường.”

Thực tế thì hơi lớn hơn chút chút, mỗi tiết tăng thêm năm mươi so với giá cơ bản trên thị trường, không dám cho nhiều hơn, sợ Giang Mộ Hành tưởng đấy là bố thí của kẻ có tiền, phản cảm rồi không dạy thêm cho cậu.
Cằm Hạ Thuỷ thiếu điều rớt xuống: “Không phải chứ? Vậy mà cậu ta vẫn đồng ý?”
Yến Hảo ngước mắt lên: “Không thì bao nhiêu?”
“Tất nhiên là giá trên trời rồi.” Hạ Thuỷ nói đùng đùng như đổ đậu, “Mày không biết đâu, có rất nhiều người muốn kiếm cậu ta phụ đạo, cậu ta chưa từng đồng ý với một ai.

Chỉ từng nghe cậu ta làm gia sư cho học sinh cấp hai, học sinh cùng cấp thì không thể nào, mệt mỏi lắm.”
Yến Hảo nghe mà đờ người.
Ban đầu Giang Mộ Hành không đồng ý với cậu ngay, bảo sẽ cân nhắc sau, ngày tiếp theo mới cho câu trả lời chắc chắn.
Vậy hẳn là tổng hợp từ đủ loại yếu tố.
Về phần cụ thể là yếu tố gì, Yến Hảo không rõ.
.
Hạ Thuỷ chờ được giải thích.
Yến Hảo mấp máy môi: “Có lẽ vì tao là nam, sẽ không khiến cậu ấy bài xích.”
“Vẫn không phải, vẫn không phải.” Hạ Thuỷ không đồng tình nói, “Muốn tìm cậu ta để được chú ý đặc biệt không chỉ có nữ sinh.”
“Thế tức là…”
Yến Hảo không nói tiếp, cậu cũng không biết.
Dáng vẻ Hạ Thuỷ khôn khéo cơ trí vuốt vuốt cằm, giúp cậu phân tích: “Mày gặp may.”
Yến Hảo nhận ý kiến này, cậu cũng cảm thấy không chân thực.
Bây giờ người thực hiện giấc mơ là cậu.
Tiếng học thuộc lòng trong lớp đột ngột lớn thêm, Hạ Thuỷ phản xạ có điều kiện quay đầu về, nâng sách lên lớn giọng đọc.
Yến Hảo nhìn cửa sau, không có ai.
Một hồi sợ bóng sợ gió.
Tiếng học bài nhỏ trở lại, rào rạt luyện đề, làm sách luyện tập, chuẩn bị sách vở môn khác, ăn gì đó…!Đều rất bận bịu.
Hạ Thuỷ xác định an toàn quay người lại: “Vụ này Hành Tây biết không?”
Yến Hảo lắc đầu: “Vẫn chưa kể cho nó biết.”
Hạ Thuỷ chớp mắt mấy cái: “Thế nghĩa là, tao là người đầu tiên mày kể? Thật ư? Hiện tại tao là người duy nhất biết chuyện?”
Yến Hảo một tay đỡ má xem bài văn: “Đúng vậy.”
“Hay hay hay!” Mặt mũi Hạ Thuỷ tràn đầy ánh đỏ, “Cuối cùng tao cũng thành công chen chân làm người thứ ba giữa bọn mày!”
Khoé miệng Yến Hảo co rúm.
Hạ Thuỷ cười hì hì lên QQ, tìm biểu cảm binh sĩ ngậm điếu thuốc* cực kỳ phách lối gửi cho Dương Tùng.

Cô quay lại trọng tâm câu chuyện, không nhắc đến tên Giang Mộ Hành, cũng không nói là lớp trưởng, dùng “Ba chấm thuỷ”** để thay thế.

*Icon đó đây, nhưng hiện tại đã bị bắt cai thuốc rồi.
**Ba chấm thuỷ là [氵].

Nằm trong họ Giang [江].
“Tiểu Hảo, lúc không có ai Ba chấm thuỷ là kiểu người gì, có cười không, có nói nhiều không? Có nấu cháo điện thoại với ai không? Hoặc là có gửi tin nhắn, trò chuyện trên QQ không?”
Loạt câu hỏi ập vào Yến Hảo, kèm theo một đống nước bọt, cậu như mèo con rửa mặt chùi hai cái.
“Cậu ta có ăn vặt không? Có cắn hạt dưa không? Có từng trò chuyện với mày về chủ đề nữ sinh không?”
Hạ Thuỷ vẫn đang nhỏ giọng lảm nhảm, Yến Hảo đảo mắt qua, cô dè dặt khụ hai tiếng: “Loài người phát hiện đại lục mới, đều sẽ vô cùng phấn khởi như vậy.”
Yến Hảo chậm rãi nói: “Đã nhìn ra.”
Hạ Thuỷ cười với cậu: “Vậy trả lời một cái thôi anh Hảo.”
Yến Hảo chọn trả lời một điều, Giang Mộ Hành trong trường và ngoài trường không mấy khác biệt.
Nói rất ít, không lộ vui giận.
Hạ Thuỷ không nghe ra thứ gì mới mẻ, bĩu môi vén tóc mái ra sau tai.

Cô ngẩng gương mặt nhỏ rám nắng lên, hỏi câu cuối cùng.
“Ba chấm thuỷ siêu nghiêm khắc với việc học tập, cậu ta có yêu cầu gì với mày không?”
Yến Hảo dùng khoé mắt nhìn Giang Mộ Hành đang ở cửa trước một chút: “Lần cuối kỳ này vượt bốn mươi hạng.”
Hạ Thuỷ lạnh lẽo rùng mình: “Bảo trọng!”
Thiếu chút nữa nói luôn lên đường bình an.
Yến Hảo: “…”
.
Tiết tự học buổi sáng kết thúc nhưng vẫn không thấy Dương Tùng đến trường, cũng không nhắn lại cho Hạ Thuỷ, điện thoại tắt máy.
Rõ ràng chính là bố đây muốn cúp học.
Lớp trưởng lớp (3) không tới, Trình Linh Linh trái lại tới.

Khi xuống lầu Yến Hảo bắt gặp cô và mấy nữ sinh đang cười cười nói nói, xem chừng không có gì khác thường.
Hạ Thuỷ xuất quỷ nhập thần thò đầu từ phía sau: “Hành Tây và ẻm chia tay rồi nhỉ.”
Người Yến Hảo khựng lại.
“Đừng hỏi sao tao nhìn ra được.” Hạ Thuỷ tay đút túi, lắc lư nói, “Đây là trực giác của phụ nữ.”
Cô cao thâm khó dò huýt sáo hai cái: “Cực kỳ chuẩn.”
Khoé mắt Yến Hảo giật một cái.
Hạ Thuỷ “ơ”: “Tiểu Hảo, nhìn mày như đang cuống vậy, sợ bị tao phát hiện bí mật nhỏ? Thầm thích ai đó à?”
Yến Hảo không phản ứng.
Hạ Thuỷ ở bên cạnh cậu sôi nổi ngâm nga: “Mùa hè lặng lẽ bước qua, để lại bí mật nho nhỏ…”*
*Hồi ức màu hồng phấn – Hàn Bảo Nghi.
https://youtu.be/VcocRd5aqOU
Yến Hảo ngắt lời cô: “Chị hai, mùa hè vẫn chưa qua.”
Hạ Thuỷ: “…”
.

Nhất trung coi trọng đức trí thể mỹ nên lao tâm phát triển toàn diện, môn nào ra môn nấy, sẽ không từ bỏ nguyên tắc để làm vừa lòng hai bên.
Cuối kỳ, tiết thể dục vẫn diễn ra như thường lệ.
Lớp 11-1 tập hợp hết trên sân, mặt trời nóng cháy.
Chạy xong hai vòng, nữ sinh gập bụng, nam sinh xếp hàng đu xà.
Yến Hảo tìm chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi, cậu không có tế bào vận động, bình thường không rèn luyện, chạy xong mồ hôi ướt sũng người.
“Đừng đứa nào hòng ăn gian, cằm phải qua cái xà!” Thầy thể dục chống nạnh gào, “Mỗi người ít nhất ba cái.”
Sắc mặt Yến Hảo tái xanh giữa loạt tiếng kêu than.
Thầy đi giám sát tình hình bên nữ sinh, kêu Giang Mộ Hành ghi chép.
Giang Mộ Hành cầm vở đứng nghiêm một bên, mắt lướt về phía người dưới đất.
Yến Hảo vừa khéo trông sang, cùng hắn bốn mắt nhìn nhau, vô thức dò hỏi bằng ánh mắt.
Ánh mắt Giang Mộ Hành dời qua quyển vở.
Yến Hảo đầu óc mơ hồ.
Là cảm thấy cậu không được ngồi dưới đất?
Yến Hảo gấp gáp dùng cả tay lẫn chân bò dậy, phủi bụi trên quần, bước tới cuối hàng ngũ, nhìn lén bóng lưng Giang Mộ Hành.
Đây là việc nghiêm túc nhất và vui vẻ nhất cậu từng làm.
.
Từng nam sinh một tiến lên, bất tri bất giác đã tới phiên Yến Hảo.

Cậu không nhúc nhích, muốn nghe Giang Mộ Hành gọi mình.
Yến Hảo thích nghe thấy tên mình từ miệng Giang Mộ Hành.

Dù chỉ là đọc một cái, gò má cậu vẫn sẽ nóng lên, tim đập rộn ràng.
Nghĩ vậy, tiếng gọi của Giang Mộ Hành truyền đến từ cây xà đơn ồn ào bên cạnh: “Yến Hảo.”
Yến Hảo cúi đầu tiến lên trước, đóng thùng chiếc đồng phục tay ngắn.

Cậu hít sâu, hai tay bắt lấy xà đơn, chân rời mặt đất.
Cơ thể vọt lên khoảng không, dựa cả vào lưng và lực cánh tay chèo chống.
Cả hai cái Yến Hảo đều không trông cậy được.

Cậu đu dưới xà đơn, kiềm nén đến mức mặt và cổ đỏ lên, gân xanh nổi trên mu bàn tay.
Vẫn không thể lên nổi.
Giang Mộ Hành vốn luôn đứng tại chỗ đặt bút xuống, cất bước đến gần, dừng trước mặt Yến Hảo.
Yến Hảo nhìn Giang Mộ Hành, một giọt mồ hôi trượt xuống mắt cậu, cậu khẽ chớp lông mi ướt rượt, tay siết chặt xà đơn, cắn răng kéo mình lên.
Cơ thể đong đưa với biên độ lớn, vạt áo tuột khỏi lưng quần, để lộ một khúc eo trắng trẻo tinh tế.
Ánh nắng hắt lên, tạo thành lớp vàng kim nhàn nhạt.
Nam sinh nữ sinh đã được tự do hoạt động nhìn sang bên này.
Giang Mộ Hành nhíu mày: “Yến Hảo, xuống đây.”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN