Yêu Đương Đứng Đắn - Chương 28: Chương 28
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
62


Yêu Đương Đứng Đắn


Chương 28: Chương 28


Về nhà, Yến Hảo mở máy tính gọi video với ba mẹ ngay.
Bên ấy là buổi chiều, thời tiết mười bảy mười tám độ, Nghê Thanh đang ở chỗ chồng mình, thắt một cái khăn choàng màu vàng xanh, mái tóc quăn màu nâu hơi ướt.

Bà ghé vào trước ống kính, mặt mày thanh tú đẹp đẽ, làn da được chăm sóc rất tốt, trông không giống mẹ của một đứa nhỏ mười tám tuổi.
“Hảo Hảo, sao con gầy thế?”
Yến Hảo gầy thật, vì để cuối kỳ có thể thi tốt nên cậu cố gắng: “Camera có vấn đề.”
Nghê Thanh nói: “Vậy con chỉnh lại camera đi.”
Yến Hảo: “…”
Ở bên kia video, Yến Minh Thành cầm văn kiện lướt ngang, cười trên nỗi đau của người khác quăng một câu: “Mẹ mày mà mày cũng lừa được?”
Nghê Thanh nghiêm mặt hờn ông: “Em đang nói chuyện với Hảo Hảo, anh xen vô làm gì?”
Đoạn bà cười đến ôn hoà với con trai: “Hảo Hảo, kệ ba con đi.

Con nói mẹ chút xem, tại sao đang tuổi ăn tuổi lớn mà lại sụt cân?”
Yến Hảo túm tóc mái: “Vì học kèm.”
Nghê Thanh nhăn đôi mày nhỏ nhắn: “Trước kia cũng từng mời gia sư cho con, nhưng chưa thấy con sụt cân bao giờ cả.

Lần này con nói con kiếm lớp trưởng của con, là cậu bé học rất giỏi kia ấy, sao, cậu ta bắt nạt con?”
“Không có, cậu ấy không có bắt nạt con.

Con người cậu ấy rất tốt, cực kỳ tận tuỵ với việc học của con.” Yến Hảo nũng nịu hiếm thấy, “Là do con nghiêm túc mà.”
Nghê Thanh không biết mình nên để ý việc con trai thế mà lại làm nũng với bà, hay là để ý chuyện cậu đang học hành nghiêm túc.
“Nghỉ hè lớp trưởng cũng sẽ dạy thêm cho con, cậu ấy đã đồng ý kèm con tới khi thi đại học.” Yến Hảo nói, “Mẹ ơi, sang năm con muốn thi tốt một chút, đỗ vào đại học con thích.”
Nghê Thanh hơi giật mình: “Hảo Hảo, vậy con xác định năm sau không ra nước ngoài ư?”
Yến Hảo điều chỉnh camera cạnh máy tính, hướng thẳng vào mình, để mẹ cậu thấy sự kiên quyết của bản thân: “Vâng, con muốn ở lại trong nước.”
.
Nghê Thanh ngồi ra sau một chút, bưng ly vang đỏ nhấp miệng, có vẻ là đang xoa dịu tâm trạng của mình.
Yến Minh Thành ngồi bên cạnh xử lý công việc nghe được cuộc trò chuyện của hai mẹ con, ông đi sang: “Nghĩ kỹ rồi?”
Yến Hảo gật đầu.
Yến Minh Thành không nói gì thêm, người trưởng thành phải tự gánh vác hậu quả từ lựa chọn của mình, ông tôn trọng quyết định của con trai.
“Vậy gắng tiếp đi, cố đậu nguyện vọng 1.”
Nghê Thanh không mấy đồng tình với thái độ của chồng mình.

Bọn họ dốc sức làm việc trong nước ngoài nước nhiều năm như vậy, trong tay có điều kiện, hoàn toàn có thể trải một con đường rộng lớn bằng phẳng cho con trai đi, cậu không cần vất vả, chỉ cần thật vui vẻ.
Vai bị chồng ấn xuống, cố ý bóp hai cái, Nghê Thanh dừng một hồi, nuốt về lời bên miệng.
Yến Minh Thành vuốt sợi tóc trên vai vợ mình, nói với con trai: “Còn tiền sinh hoạt không?”
“Còn.” Yến Hảo nói, “Trong thẻ vẫn còn hơn mấy chục ngàn, tạm thời không xài hết.”
Yến Minh Thành chưa lên tiếng, Nghê Thanh đã giành nói trước mặt cậu: “Thằng nhóc này con có bị ngốc không, không xài hết không biết tự tích thêm?”
“…”
Nghê Thanh: “Sau này con đừng nói số dư tài khoản với ba con.”
Yến Minh Thành dở khóc dở cười: “Mình à, lời này của em rất dễ lừa con trai đấy.

Nó không có anh chị em, có cái gì mà chúng ta không để lại cho mỗi mình nó chứ?”

Nghê Thanh gạt tay ông ra, nói một cách ấm áp nhỏ nhẹ với con trai: “Hảo Hảo, có một câu ba con nói rất đúng, cái gì của ba mẹ cũng đều thuộc về con, vậy nên điều quan trọng nhất của con là phải hạnh phúc.”
Yến Hảo bóc viên kẹo táo ăn, cười “vâng”.
Ông thầy coi bói đó nói số cậu mang tiền tài, ba mẹ vì cậu mà sự nghiệp thăng tiến lên một bậc.

Không biết thực hư thế nào, chỉ có điều vào lúc cậu bốn năm tuổi, sự nghiệp ba mẹ quả thực đã tăng thêm một bậc.
Sau đó càng ngày càng tốt, ngày càng bận bịu, số lần ngồi ăn cơm cùng cậu trên một cái bàn cũng ngày càng ít.
Nhà đổi lại đổi, biệt thự nhỏ tới biệt thự lớn, rồi đến việc cậu cảm thấy nhà quá lớn quá quạnh quẽ nên tự dọn ra ở riêng, thoắt cái cậu đã trưởng thành.
Yến Hảo ăn kẹo, giọng nói mơ hồ: “Ba, công ty của ba là làm gì?”
Yến Minh Thành: “…”
Nghê Thanh cười đến dịu dàng: “Hảo Hảo, con biết mẹ làm thương nghiệp mậu dịch* đúng không.”
Yến Hảo suy nghĩ một hồi: “Không biết.”
Nghê Thanh: “…”
Yến Minh Thành với đến hộp thuốc lá, ngậm điếu thuốc bên miệng: “Còn định khoe khoang trước mặt anh, kết quả tự lấy đá đập chân mình.”
*Baidu, gg dịch: Thương nghiệp mậu dịch chỉ các ngành chuyên môn bắt tay vào các hoạt động kinh tế như thu mua, vận chuyển, lưu trữ và tiêu thụ.

Trong nước dùng thương nghiệp, ngoài nước dùng mậu dịch.

Thương nghiệp mậu dịch là hình thức biểu hiện của trao đổi hàng hoá, là cầu nối giữ công nghiệp và nông nghiệp, thành thị và nông thôn, sản xuất và tiêu dùng.
Nghê Thanh nói về phương hướng kinh doanh chủ yếu của công ty bà và chồng, hỏi con trai: “Hảo Hảo, con sẽ trách ba mẹ không có thời gian ở cùng con chứ?”
Yến Hảo lắc đầu: “Sẽ không.”
Nghê Thanh và Yến Minh Thành không hẹn mà cùng nghĩ, bây giờ sẽ không, nhưng hồi bé khẳng định sẽ nghĩ vậy.
Suy cho cùng, đó là thời kỳ mà cảm xúc của một đứa trẻ đang dần hoàn thiện, vô cùng nhạy cảm.
Rất dễ để lại thiếu hụt trong tình cảm và tâm lý.
Trên sự nghiệp, hai vợ chồng là người thành công.

Trên việc giáo dục con cái, họ là kẻ thất bại, không có thời gian và hơi sức để trông nom.
Rất may rằng đứa nhỏ chỉ xa cách bọn họ vài năm, dần dà lại chấp nhận bọn họ.
Bây giờ có thể một nhà hoà thuận, là điều hết sức quý giá.
Hai vợ chồng bỏ lỡ giai đoạn trưởng thành của con trai, đều đang nghĩ cách bù đắp những quãng thời gian vắng mặt ấy.

Cậu muốn cái gì cũng cho, cậu không muốn cái gì cũng không cố ép.
Đời người không thể nào song toàn.
Con trai sắp vào lớp 12, bọn họ vẫn đang vạch kế hoạch tiến hành khai thác thị trường nước ngoài.
Nghê Thanh bắt đầu trở nên đa cảm.

Khi ở trước mặt con trai, bà sẽ không đeo tấm mặt nạ sử dụng trong thời gian làm việc, toàn bộ cảm xúc viết hết trên khuôn mặt.
Không phải người phụ nữ mạnh mẽ, chỉ là một người mẹ bình thường.
Yến Hảo đã nhìn ra, an ủi: “Mẹ ơi, con rất ổn, mẹ đừng nghĩ ngợi lung tung.”
“Con đi học cấp ba, thuê chung cư ba phòng, sát bên sông, phong cảnh cực đẹp, mỗi ngày có dì giúp việc nấu cơm quét tước cho con, đồ mặc đồ dùng của con toàn hàng tốt, hết thảy những thứ này đều là ba mẹ cho con.”
Nghê Thanh và Yến Minh Thành dùng khoé mắt liếc nhau, ai nấy có phần một lời khó nói hết.
Con trai hiểu chuyện như thế, hai vợ chồng trái lại xấu hổ.

Là bậc cha mẹ, bọn họ có rất nhiều thiếu sót.
“Ba, mẹ, con sống thật sự rất hạnh phúc.

Có người cùng tầm tuổi với con, đã phải gồng gánh một mái nhà từ rất sớm…”
Yến Hảo không nói tiếp, nếu nói tiếp cậu sẽ khóc.
Trên đời có vô vàn người bất hạnh.

Hạnh phúc có thể tương đồng, song bất hạnh thì muôn màu muôn vẻ.
Yến Hảo may mắn, ba mẹ khoẻ mạnh, gia cảnh giàu có, không bệnh không đau, có bạn nối khố đồng hành cho đến lớn, có người để thích.
Giang Mộ Hành dùng nhân sinh của hắn nói cho cậu biết rằng, cần trân trọng những gì mình đang có, và nỗ lực đạt được điều mình mong muốn.
.
Yến Minh Thành và Nghê Thanh vô cùng bất ngờ, cảm xúc của con trai họ rất dồi dào.
“Tiểu Hảo, lớp trưởng kia của con…”
Yến Minh Thành đột nhiên nói một câu.
Yến Hảo cả kinh trong lòng, “rắc” cái cắn nát nửa viên kẹo: “Sao?”
“Ba bùi ngùi.” Yến Minh Thành rít một hơi thuốc, “Năm lớp 10 con nói muốn có gia sư, ba mời cho con hai người, con đều không thích.

Sau này không giải quyết được gì, ba và mẹ con cũng tuỳ con.

Cách đây một khoảng thời gian, con kiếm gia sư mà không nói tiếng nào, xem chừng còn rất hợp cạ.”
Miệng Yến Hảo đầy vị ngọt: “Cùng một lớp, tương đối quen thuộc, tuổi tác lại xấp xỉ nhau, có chung chủ đề nói chuyện, chơi được.”
Nghe con trai nói chơi được, Yến Minh Thành để tâm hơn chút, bạn bè của con trai quá ít.
“Con định mục tiêu cho bản thân, nỗ lực hướng đến mục tiêu đó, một nửa công lao thuộc về cậu ấy.”
Yến Hảo phản bác trong lòng, không chỉ một nửa, toàn bộ công lao đều là của cậu ấy, cậu ấy là mục tiêu mình phấn đấu.
Yến Minh Thành gãi cái cằm lún phún râu: “Vậy đi, trước khi con tốt nghiệp cấp ba, gia đình chúng ta trịnh trọng mời cậu ta ăn bữa cơm.

Đến lúc đó thì tỏ thái độ, nếu tương lai cậu ta có gì cần về phương diện công việc cứ thoải mái nói.”
Nghê Thanh đồng tình với ý tưởng của chồng: “Đích xác là một đứa nhỏ ưu tú.

Thành tích xuất sắc như vậy, nghe bảo ngoại hình còn rất đẹp, bên cạnh có nhiều cám dỗ nhưng vẫn cưỡng lại được, tính kỷ luật tự giác rất mạnh.”
Yến Hảo bật thốt: “Cái gì cậu ấy cũng mạnh.”
Vừa dứt lời, cậu tức khắc đứng dậy rời khỏi máy tính: “Con lấy nước uống.”
Kỳ thực cậu xấu hổ.
Yến Minh Thành và Nghê Thanh ở bên kia không còn gì để nói, con trai mình vậy mà lại tán thành như thế, thậm chí có thể gọi là bảo vệ, mới mẻ cực kỳ.
.
Trước khi ngủ, Yến Hảo lôi chiếc mũ lưỡi trai lần trước Giang Mộ Hành từng đội ra, lại gần ngửi một cái, ôm nó và con thỏ jellycat của mình thiếp đi.
Yến Hảo mơ một giấc mơ.

Ở trong mộng, Giang Mộ Hành đến căn hộ của cậu, giảng bài cho cậu, phụ đạo cho cậu, nấu thức ăn ngon cho cậu ăn, còn cười với cậu.
Đó không phải nụ cười khó hiểu khi đề cập đến việc gia đình nợ nần chồng chất, mà là một nụ cười sáng rỡ.

Đẹp đến mức đòi mạng.
Rồi Yến Hảo hôn lên mắt Giang Mộ Hành.
Ở trong mơ.
Ngày hôm sau, Yến Hảo thi tiếng Anh và các môn tự nhiên cực kỳ thuận lợi.
Nhất là tiếng Anh.
Mặc dù Yến Hảo dùng tiền để vào đây, nhưng cậu vào là vào nhất trung, tự thi đậu đến mức điểm chuẩn có thể mua, đã vậy còn vượt quá mười mấy điểm.
Con điểm đó nếu mang sang các trường cấp ba khác thì không cần bỏ tiền, thành tích cũng không có chuyện xếp chót.
Nhất trung cạnh tranh hết sức dữ dội, vài ba điểm có thể kéo dài thứ bậc rất xa, đám học bá đều có thể trở thành học sinh kém.

Yến Hảo đương nhiên chính là học sinh bình bình*, tiếng Anh là điểm mạnh duy nhất của cậu, điểm trung bình vào khoảng trên dưới 120.
*Gốc là 学沫 (QT: học mạt).

Từ này không phổ biến như học bá học tra nên khó mà lần.

Theo Baidu, nó chỉ học sinh không thông minh cũng không nỗ lực.

Theo cmt 1 trên Zhidao, nó chỉ học sinh thông minh nhưng không nỗ lực.

Theo cmt 2 trên Zhidao, nó chỉ học sinh bết bát hơn cả học tra.

Mình edit tạm là “bình bình”, hiểu theo “bình thường” hay “trung bình” đều được.
Từ trước đến giờ Yến Hảo không cần lo lắng về tiếng Anh, cậu biết rằng mình ổn, nhưng không lên cao được thêm nữa.
Lần này Giang Mộ Hành đánh dấu trọng điểm cho cậu, cộng với việc cậu phát huy vượt xa mức bình thường, nên có thể vượt mốc 135.
Mặc dù tiếng Anh 140 trở lên là điều vô cùng phổ biến ở nhất trung, song với cậu mà nói đó là một tiến bộ rất lớn, phải tiếp tục cố gắng duy trì.
Yến Hảo cảm thấy đối với cậu mà nói, tổng kết quả cuối kỳ vô cùng khả quan, có hi vọng vượt qua bốn mươi thứ hạng trong lớp.
.
Trường rất nhân từ, cho nghỉ ngay ngày hôm đó, thậm chí không cần lên lớp tự học buổi tối.
Kỳ nghỉ ngắn ngủi chính thức bắt đầu.
Mọi người bận rộn dọn dẹp.

Đối với kỳ thi cuối kỳ đã kết thúc, có người vui mừng có người buồn, hò hét ầm ĩ.
Yến Hảo lại đang nhàn nhã nghe nhạc.
Trước kia, cậu luôn không vui khi đến ngày nghỉ, vì nghỉ có nghĩa là không được gặp Giang Mộ Hành trong một khoảng thời gian.

Lần này không giống thế, nghỉ hè Giang Mộ Hành sẽ dạy bù cho cậu như thường lệ.
Yến Hảo nghĩ vậy thì nở nụ cười.
Dương Tùng và Hạ Thuỷ đang nói chuyện với nhau, thấy vậy đều sợ hãi.
“Mẹ nó!”
Dương Tùng nhảy sang một bên một cách khoa trương: “Buồn nôn vãi.”
“Buồn nôn cái đầu mày.” Hạ Thuỷ cười hoà ái trông về phía Yến Hảo, “Em trai à, nói chị nghe có phải em nhặt được tiền bên lề đường…”
Dương Tùng nối tiếp: “Rồi giao nó cho chú cảnh sát không?”
Hạ Thuỷ: “…”
Tâm trạng Yến Hảo không bị ảnh hưởng tẹo nào.

Cậu móc ra một viên kẹo, khoé môi cong lên, trên mặt treo một nụ cười: “Ăn kẹo không?”
Dương Tùng và Hạ Thuỷ càng kinh hãi hơn.
Sao lại có ảo giác quỷ dị như được mời ăn kẹo mừng?
Dương Tùng “chậc”: “Bạn à, bạn có chuyện gì vui thế, chia sẻ với hai bạn học của cậu tí nhé?”
Yến Hảo tháo tai nghe màu xanh dương xuống, chậm rãi quấn vào máy MP4: “Nhặt được bảo vật thôi.”

Dương Tùng và Hạ Thuỷ trăm miệng một lời: “Bảo vật gì?”
Yến Hảo cười cười: “Bảo vật vô giá.”
Dương Tùng giao lưu bằng ánh mắt với Hạ Thuỷ: Trúng tà?
Hạ Thuỷ: Hay mày bấm ngón tay tính xem?
Hai người bọn họ chưa kịp phản ứng, Yến Hảo đã cầm điện thoại ra ngoài.
.
Yến Hảo xuống lầu nghe điện thoại, câu đầu tiên chính là lời thừa: “Lớp trưởng, cậu đang giúp chủ nhiệm chấm thi?”
Giang Mộ Hành đáp: “Ừm.”
Yến Hảo quẹo vào khúc rẽ: “Có thấy bài thi của tôi không?”
Giang Mộ Hành: “Không chấm lớp chúng ta.”
Yến Hảo: “À.”
“Vậy câu dài cho điểm thế nào?” Cậu tò mò hỏi, “Chỉ chấm phần I trắc nghiệm? Không chấm phần II?”
Giang Mộ Hành: “Chấm hết.”
Yến Hảo lại “à”, Giang Mộ Hành gọi điện thoại cho cậu, nhất định là có việc, cậu ngoan ngoãn chờ đợi.
Đầu kia im lặng một lát, vang lên tông giọng trầm thấp của Giang Mộ Hành: “Nếu cậu rảnh…”
Yến Hảo chưa chờ hắn nói xong đã đáp ngay: “Tôi rảnh.”
Giọng điệu Giang Mộ Hành có vẻ bất lực: “Tôi vẫn chưa nói hết.”
Yến Hảo lúng túng đỏ mặt lên, cậu cúi đầu đá vào tường, lẩm bẩm nói: “Xoá đi vậy, coi như tôi chưa nói gì hết, cậu tiếp tục đi.”
Giang Mộ Hành: “…”
Một lát sau, Giang Mộ Hành mở miệng lần nữa: “Nếu cậu rảnh…”
Âm cuối kéo dài, rề rà không tới đích, khiến người ta nảy sinh vô vàn suy nghĩ viển vông.
Yến Hảo nghĩ, có lẽ là cậu nóng đến váng đầu, bằng không sao lại cảm nhận được sự tươi đẹp và mờ ám.
Cứ như một khắc sau có thể nghe thấy tiếng pháo hoa nở rộ.
Nhưng pháo hoa không nở.
Giang Mộ Hành đã nói xong, chỉ là nhờ Yến Hảo đưa hộ bình nước.
Máu nóng xông l3n đỉnh đầu Yến Hảo tản xuống dưới, rồi lại xông lên, tập hợp cả ở trên mặt, hốc mắt có tí xung huyết.
Giang Mộ Hành chỉ cần nói một tiếng trong nhóm, sẽ có rất nhiều người vui lòng giúp chút việc vặt này.

Hắn không làm như vậy, cũng không tìm bạn cùng bàn Tống Nhiên, chỉ tìm cậu.
Rất tốt, thật sự rất tốt.
Nơi nhỏ bé Giang Mộ Hành sinh sống hiện ra trước mặt Yến Hảo.

Nghĩ đến gia thế của hắn, lòng cậu vừa chua vừa chát, may thay hắn không hề từ bỏ khi đối diện với hoàn cảnh khốn cùng, nếu không cậu đã chẳng thể gặp hắn.
Giang Mộ Hành chịu đựng nhiều như vậy, thậm chí đang kiên trì gắng sức tiến lên phía trước.

Thứ hắn muốn, một ngày nào đó nhất định đều sẽ đạt được.
Yến Hảo khịt mũi một cái, định mở miệng thì bị Giang Mộ Hành cắt ngang.
Giang Mộ Hành nói cho cậu biết: “Chủ nhiệm đi họp rồi, văn phòng chỉ có mỗi mình tôi.”
Yến Hảo sửng sốt, Giang Mộ Hành đây là bảo cậu không cần căng thẳng? Nhưng cậu đâu sợ chủ nhiệm lớp.
Giang Mộ Hành trầm mặc vài giây, nhàn nhạt tiếp tục: “Yến Hảo, lúc cậu đến chỗ ngồi của tôi lấy bình nước, nếu Tống Nhiên muốn nói chuyện với cậu, cậu không cần đáp lại, cầm bình đi luôn.”
Yến Hảo “Ò” lên, cậu nghe hắn gọi tên mình trong điện thoại mà lỗ tai tê dại: “Hiểu rồi.”
Mặc dù Yến Hảo muốn nghe ngóng chuyện Giang Mộ Hành làm gia sư cho người khác từ chỗ Tống Nhiên, định so sánh thử xem, nhưng cũng không có ý định hỏi vào lần này, không đúng thời cơ.
Cậu và Tống Nhiên vẫn chưa thân.
Huống hồ, bây giờ gặp Giang Mộ Hành mới là chuyện quan trọng nhất.
Đầu kia không có âm thanh, Giang Mộ Hành cũng không nói muốn cúp, Yến Hảo vội vàng đi lấy bình cho hắn, muốn nhanh nhìn thấy hắn, kiềm không được hỏi: “Lớp trưởng, cậu còn gì muốn nói không?”
Hồi lâu Giang Mộ Hành mới đáp: “Hết rồi.”
Cuối cùng lại nói: “Cầm bình nước qua sớm chút, đừng chậm chạp.”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN