Yêu Đương Đứng Đắn - Chương 3: Chương 3
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
76


Yêu Đương Đứng Đắn


Chương 3: Chương 3


Bởi lời của Dương Tùng, mọi người xung quanh đều nhìn về phía Yến Hảo.

Nhưng cũng chỉ là phản xạ có điều kiện, không coi thành chuyện to tát.
Tất cả mọi người cho rằng Dương Tùng khua môi múa mép, nói vớ vẩn với Yến Hảo.
Một nam sinh sao lại viết tên một nam sinh khác lên bài thi làm gì.

Nếu Yến Hảo là nữ sinh, bọn họ trái lại đã trêu đùa.
Thầy giáo nhắc Dương Tùng im lặng, cũng không có nghĩ nhiều, chỉ nghĩ là trò đùa giữa học sinh với nhau.
Dương Tùng viết giấy hỏi Yến Hảo tình hình thế nào.
Tay Yến Hảo cứng ngắc lạnh buốt siết chặt bút, đầu của cậu cúi xuống cực kỳ thấp, tóc mái buông rũ che khuất cặp mắt, khiến người ta không nhìn ra tâm trạng.
Giang Mộ Hành không quay đầu nhìn lấy một cái, ngay cả tò mò cũng không, hoàn toàn chẳng đếm xỉa tới.
Yến Hảo nhíu chặt mày, sắc mặt xám xịt.
Dương Tùng thấy bộ dạng nắng mưa thất thường của cậu, không hiểu sao cậu ta bỗng hơi sợ hãi, hối hận tự đánh mình một cái, tất cả là do cái miệng của mày hết!
Hết giờ, Dương Tùng nhìn Yến Hảo hơn nửa ngày, hắng giọng hỏi rất nhỏ: “Có chuyện gì vậy người anh em, tao thấy mày viết tên Giang Mộ Hành mà suýt sợ vãi ra quần.”
Yến Hảo cười lạnh: “Còn chẳng do mày oang oang bên tai tao.”
“Lỗi tao lỗi tao.”
Dương Tùng rụt cổ một cái, cười đùa tí tửng nói, “Có điều nói thật chứ, ba chữ Giang Mộ Hành đó mày viết đại thôi mà cũng đẹp phết, không hề giống nét chữ gà bới của mày tí nào.

Nếu mày là nữ thì tao đã tưởng mày thích thầm lớp trưởng, lén luyện viết tên người ta.”
Cục tẩy trong tay Yến Hảo rơi xuống đất, cậu cào tóc mấy cái, đá một cước vào bắp chân Dương Tùng: “Cút.”
Dương Tùng bụm chân ngơ ngác: “Tao lại làm cái éo gì nữa vậy?”
Yến Hảo không ừ hử gì.
Dương Tùng còn định càu nhàu nữa thì bạn gái gọi điện thoại tới.

Cậu ta bị chuyển chú ý, ném lại câu “Tao phắn trước đây” liền chạy ra khỏi lớp.
Yến Hảo nhặt tẩy lên, vừa thổi bụi thì nhận được tin nhắn của Giang Mộ Hành.
– Yến Hảo?
Yến Hảo xoá đi sửa lại một hồi lâu, nhắn về hai chữ.
– Tôi đây.
Chưa bao lâu, Giang Mộ Hành lại nhắn.
– Sao không nhắn lại?
Lần này Yến Hảo nhắn về càng lâu hơn, đúng năm phút mới nhấn gửi.
– Trong giờ tôi đang làm bài kiểm tra, định chờ tan học nhắn cậu.
Yến Hảo nhắn tiếp một cái cho Giang Mộ Hành.

– Lớp trưởng, sau này môn toán của tôi dựa cả vào cậu nhé.
Giang Mộ Hành không nhắn tiếp.
Yến Hảo như cà tím bị héo khô bởi sương gió chống đầu nhìn bàn, Giang Mộ Hành không hỏi về chuyện xảy ra trong bài kiểm tra lớp.
Thật sự không bận tâm.
Yến Hảo vô cùng ủ rũ.

Nghĩ đến chuyện hắn đồng ý dạy thêm, tâm trạng cậu lại tốt lên.
.
Chuyện dạy thêm đã định, thời gian cụ thể và các vấn đề khác cần phải lên lịch trình.
Giang Mộ Hành để Yến Hảo quyết định.
Yến Hảo đắn đo hồi lâu, xếp tiết đầu tiên vào tối thứ bảy.
Đêm đó khoảng sáu giờ rưỡi, Yến Hảo đang ở trong bếp rửa nho thì chuông cửa vang.
Yến Hảo vội vàng đặt bát thuỷ tinh lên bàn làm nước vương vãi khắp nơi, vòi nước quen đóng, khăn bị cậu đụng phải rớt xuống đất, còn đạp trúng một cái.
Sau một hồi luống cuống tay chân, Yến Hảo hít sâu vào, cùng tay cùng chân bước tới cửa, bất giác lấy hơi, giả bộ như tuỳ tiện nói một câu.
“Ai đó?”
Ngoài cửa vang lên giọng nói trầm thấp: “Tôi.”
Yến Hảo tưởng Giang Mộ Hành sẽ tự giới thiệu một cách máy móc nên cậu rất bất ngờ khi nghe câu trả lời ấy, cảm giác lập tức thân mật hẳn.
Đây là một khởi đầu rất tốt.
Yến Hảo mở cửa, quét mắt qua: “Là lớp trưởng à.”
Giang Mộ Hành không lên tiếng.
Yến Hảo quay người lấy đôi dép đã chuẩn bị kỹ càng: “Dép mới vừa mua, cỡ 42, cậu xỏ thử xem có vừa chân không.”
Giang Mộ Hành bước qua cửa một bước, mang theo sự oi ả nhiễm vào người lúc đi đường, Yến Hảo nhìn hắn đặt cặp lên trên tủ giày, khom lưng thay dép, đường cong phần lưng ở dưới bộ đồng phục ngắn tay màu trắng xanh trông rõ ràng mà đầy khoẻ khoắn.
“Ổn chứ?”
Giang Mộ Hành cởi giày thể thao để sang một bên: “Ổn.”
Yến Hảo ngửi thấy mùi mồ hôi trên người hắn, có hơi miệng đắng lưỡi khô: “Căn hộ này chỉ có mình tôi ở, cậu cứ thoải mái.”
Nói xong liền đóng cửa lại, quay người đi vào phòng khách, ngón tay chỉ ban công: “Đứng đó có thể thấy toà khoa học kỹ thuật của trường.”
Giang Mộ Hành mang theo cặp vào phòng khách, ánh mắt nhìn lướt qua hướng cậu chỉ.
Yến Hảo gãi gãi đầu: “Điều hoà tôi mở 28 độ, được không?”
Giang Mộ Hành thấy những chiếc đĩa trái cây lớn tinh xảo trên bàn trà, trên đó bày đầy quả hạch, kẹo trái cây, hoa quả.
Yến Hảo trông theo ánh mắt của hắn, gương mặt quẫn bách nóng lên: “Bình thường ở nhà tôi thích gì ăn đó, lớp trưởng cậu muốn ăn gì thì cứ tự lấy nhé, không cần khách sáo với tôi.”
Điện thoại Giang Mộ Hành vang lên, hắn cúi đầu nhắn gì đó: “Người nhà cậu đã biết chuyện dạy thêm?”
“Có nói rồi, ba mẹ tôi nghe là cậu thì vô cùng yên tâm.” Yến Hảo nở nụ cười, “Lớp trưởng, danh tiếng và đánh giá về cậu trong hội phụ huynh rất cao.”
Giang Mộ Hành ngẩng đầu lên.
Yến Hảo bị hắn nhìn mà không cười nổi nữa: “Cậu ngồi đi, tôi đi rót nước ô mai cho cậu, chúng ta ngồi lát rồi bàn chuyện dạy thêm.”

.
Chưa bao lâu, Yến Hảo bưng nước ô mai ngồi trước bàn: “Lớp trưởng, lúc phụ đạo cho người ta cậu sắp xếp thế nào?”
Giang Mộ Hành bấm điện thoại: “Mỗi người một khác.”
“Vậy để tôi nói qua chút về tình hình của tôi.” Yến Hảo nhìn nước ô mai trong ly, “Gia sư ba tôi mời cho tôi là dạy thêm mỗi ngày, một ngày một đến hai tiết.”
Là giả, thực chất chỉ học vào cuối tuần.
Giang Mộ Hành nhíu mày: “Mỗi ngày?”
“Đúng thế.” Ngón tay Yến Hảo dùng sức nắm cốc, “Như học sinh ngoại trú chúng ta, lớp 11 không ép phải lên lớp tự học buổi tối, vô lớp 12 mới có hai buổi.

Cậu có thể tan học với tôi, đi thẳng đến chỗ này dạy thêm cho tôi.

Tôi có dì giúp việc nấu cơm, bữa tối cậu không cần phải lo.”
Giang Mộ Hành im lặng nhìn cậu.
Yến Hảo có cảm giác căng thẳng như có tật giật mình, cậu khụ một tiếng: “Cái này chỉ là tham khảo, chủ yếu vẫn dựa vào tình hình của cậu để chắc chắn, phía tôi sao cũng được.”
Ánh mắt Giang Mộ Hành vẫn vậy, hiện vẻ am tường không rõ, khó mà phỏng đoán.
“Còn hai ngày cuối tuần nhỉ?” Yến Hảo cụp mắt uống một ngụm ô mai, li3m li3m môi, “Tối thứ bảy và sáng hoặc chiều chủ nhật.”
Giang Mộ Hành trầm mặc một hồi: “Thứ bảy và chủ nhật từ bảy đến mười giờ tối, có tình huống bất ngờ thì báo nhau.”
Hơi thở Yến Hảo bỗng ngưng lại, đầu ngón tay áp vào ly không kiềm được run rẩy: “Vậy đi.”
“Chuyện dạy thêm này, khi nào ngừng do cậu quyết định.

Nếu cậu quá áp lực bận bịu nhiều việc không chịu được thì không cần kèm cho tôi.”
Cậu tận lực kiềm nén tâm trạng hưng phấn: “Tất nhiên, nếu lớp trưởng vẫn kèm cho tôi đến khi thi đại học là tốt nhất, cậu học rất giỏi…”
Giang Mộ Hành chợt lên tiếng: “Học rất giỏi, biết giải rất nhiều bài.”
Không khí trước bàn trở nên kỳ lạ trong nháy mắt.
Yến Hảo mím đôi môi trắng bệch, yết hầu bất an trượt lên trượt xuống.

Hồi lâu cậu mới nhắm mắt, trưng ra khuôn mặt tươi cười: “Những người khác tôi đều không quen, mà quan tâm họ làm gì, tôi tín nhiệm nhất là lớp trưởng.”
Giang Mộ Hành ngửa ra sau tựa lưng vào ghế, cặp chân dài gác lên nhau: “Toán cậu kém ở dạng nào?”
Cơ thể cứng đờ của Yến Hảo thả lỏng rất nhiều: “Kém tất.”
Giang Mộ Hành: “…”
Khoảnh khắc ấy cả hai người đều không nói gì nữa.
Yến Hảo sắp sửa không kiềm được nỗi nôn nóng và âm trầm trong lòng.

Cậu vô thức luồn tay vào tóc mái vuốt lên, tay đỡ đầu, ấn đường nhíu chặt.
Trán thoáng lạnh, Yến Hảo bừng tỉnh trong nháy mắt, vội vàng thả tóc mái về.
Lúc ở trong phòng y tế, Yến Hảo chỉ mong Giang Mộ Hành có thể nhìn qua mình.

Bởi cậu nghi ngờ trong hai năm làm bạn cùng lớp, đối phương căn bản không biết dáng dấp của mình ra sao, chưa nhìn kỹ bao giờ.
Yến Hảo chỉ hi vọng Giang Mộ Hành có thể thấy rõ dáng vẻ của mình, song cũng không dám để lộ hết mặt mỗi khi nói chuyện cùng hắn.

Mất đi bóng mờ từ tóc mái che chắn, thứ trong mắt sẽ bị bại lộ hoàn toàn, rồi bị nhìn thấu.
Như thế rất không có cảm giác an toàn.
Yến Hảo nghĩ, trừ phi một ngày nào đó Giang Mộ Hành thích cậu, ở bên cậu, cậu mới xén tóc mái, buộc hết lên để lộ toàn bộ trán.
Đồng hồ treo tường vang tích tắc tích tắc.
Yến Hảo vuốt vuốt tóc mái: “Lớp trưởng, bảy giờ rồi, giải đề chưa?”
“Lần này trước tiên chưa giải đề.”
Giang Mộ Hành kéo khoá cặp, lấy ra một quyển sách bài tập, “Cậu sắp xếp lại các dạng đề từ trang một đến trang mười ra đây.”
Yến Hảo nhìn bàn tay ở ngay dưới mắt, khớp xương hiện rõ, sạch sẽ, có vết chai, không chỉ ở chỗ cầm bút mà ở cả bụng ngón tay, lòng bàn tay.
Sau đó, Yến Hảo nghiêm túc sắp xếp các dạng đề
vào trong vở.

Giang Mộ Hành lật xem một quyển sách ngoại khoá, trong phòng khách hoàn toàn yên tĩnh.
Chừng mười mấy hai mấy phút sau, Yến Hảo đẩy quyển vở về phía Giang Mộ Hành: “Lớp trưởng, tôi sắp xếp xong rồi.”
Giang Mộ Hành khép sách lại, cầm vở lên lia lia, mở sách bài tập ra kiểm tra.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Yến Hảo chưa từng thấp thỏm thế này.

Cậu uống cạn nước ô mai, đứng dậy đi rửa mặt.
Yến Hảo vừa tát nước lên mặt, trong phòng khách vang lên âm thanh: “Qua đây.”
Hai chữ này như thể làm phép, có tác dụng khiến người ta phục tùng, Yến Hảo tuỳ tiện lau mặt quay về trước bàn.
Giang Mộ Hành dùng ngòi bút chỉ một câu hỏi: “Đã bỏ sót.”
“Một dạng thôi à?” Yến Hảo chạy hơi vội nên lúc nói chuyện cậu khẽ thở, trong hơi thở là hương vị chua chua ngọt ngọt, “Tốt hơn nhiều so với tôi tưởng.”
Giang Mộ Hành lật ra sau ba trang, lại vạch một câu.
Yến Hảo chớp chớp hàng mi ẩm ướt: “Hai dạng…!cũng được.”
Giang Mộ Hành ném bút lên sách bài tập: “Mười trang cộng lại không có bao nhiêu dạng đề.”
Yến Hảo: “…”
Sách bài tập bỗng xuất hiện một vệt nước nhỏ hình tròn, Giang Mộ Hành ngẩng đầu sang bên.
Yến Hảo: “…”
Yến Hảo lúng túng thẳng lưng.
Tóc mái ẩm ướt xoã trước trán, sợi tóc giữa hai đầu lông mày dựng qua một bên, để lộ nốt chu sa nho nhỏ giữa ấn đường.

Da trắng nốt ruồi đỏ, làm nổi bật lên mười phần kinh diễm.
Mũi Yến Hảo có hơi ngứa, cậu hắt hơi một cái, cơ thể nghiêng về phía trước, một giọt nước đang nhỏ xuống lọn tóc vì hành động của cậu mà bắn ra ngoài, rơi vào mu bàn tay Giang Mộ Hành.

Giang Mộ Hành khựng lại, đưa sách bài tập cho cậu: “Trước hết, cậu hãy làm những câu tôi khoanh ở trang thứ nhất, thứ hai, thứ năm và thứ bảy.”
Yến Hảo xoa xoa mũi: “Gì?”
Giang Mộ Hành nhàn nhạt lặp lại lần nữa.
Yến Hảo nghía câu được khoanh ở trang đầu tiên: “Câu này tôi không biết.”
Đôi mày của Giang Mộ Hành nhíu lại.
“Tôi thật sự không biết.” Yến Hảo nói, “Hàm số khó lắm.”
Giang Mộ Hành nhìn cậu: “Câu này là đơn vị kiến thức của học kỳ trước.”
Yến Hảo cúi thấp đầu: “Quên.”
Mày Giang Mộ Hành cau càng chặt: “Vậy cậu làm những phần cậu biết đi.”
Yến Hảo đờ đẫn đứng tại chỗ.

Chắc mình nghe nhầm rồi, nếu không sao cậu lại nghe ra ý bất đắc dĩ.
.
Bốn câu thì Yến Hảo làm đúng một câu, tư duy còn không rõ ràng, rất rối, cũng để lộ sự không chắc chắn của cậu.

Vì may mắn chiếm hơn phân nửa nên nếu lần sau gặp dạng đề tương tự, cậu chưa chắc đã giải ra được.
Giang Mộ Hành vừa nói vừa dùng bút gạch chân: “Một công thức là đã đủ giải quyết, nhưng cậu lại quanh co một đống, những cái này đều không cần thiết.”
“Lúc bình thường tôi không thể nhớ nổi công thức.” Yến Hảo không tự chủ cãi lại, “Tôi không học thuộc lòng được.”
Giang Mộ Hành ngước mắt lên: “Không cần cậu học vẹt.”
“Công thức phải hiểu, phải đảo ngược, còn cần luyện một số bài tập trọng tâm để tăng độ linh hoạt, nhớ lâu.”
Yến Hảo nhìn hàng mi dài của hắn: “Lớp trưởng, tôi có phải người yếu nhất trong số những người cậu từng phụ đạo không?”
Giang Mộ Hành đang viết cách giải chính xác: “Có thể là người mất tập trung nhất.”
Yến Hảo: “…”
Giang Mộ Hành giải xong rồi hỏi: “Nhìn hiểu các bước không?”
Yến Hảo gật đầu.
“Nhìn hiểu vẫn chưa đủ, phải tự đặt câu hỏi cho bản thân để hiểu rõ tại sao lại đi từng bước như thế.”
Giang Mộ Hành đóng nắp bút, “Cùng một đáp án, nhưng đề này cách giải của tôi đạt được điểm cao hơn cậu, tiết kiệm rất nhiều thời gian so với cậu, cậu tự mình hiểu đi.”
Khi Yến Hảo hiểu gần hết, Giang Mộ Hành giảng cho cậu mấy câu cậu không biết làm.
Yến Hảo xách ghế qua ngồi, trong miệng có viên kẹo làm má phồng lên thành cục, hơi thở tràn ngập vị thơm ngọt của táo, vừa há miệng liền toả ra bên ngoài, dày đặc trong không khí.
Một câu Giang Mộ Hành giảng rất chậm, thi thoảng lại dừng một hai giây như bị cắt ngang, rồi lặp lại một lần nữa.

Hắn bỗng chốc cầm bút mạnh tay chấm một cái lên tờ giấy nháp.
Yến Hảo bị ngây người bởi cơn giận của hắn: “Lớp trưởng?”
Đường nét hàm dưới của Giang Mộ Hành bạnh ra, dáng vẻ cực kỳ mất kiên nhẫn: “Sau này đừng ăn kẹo lúc giảng bài.”
Vẻ mặt Yến Hảo mù mịt.
Trên mặt Giang Mộ Hành không có biểu cảm gì: “Sẽ quấy nhiễu tôi.”
Yến Hảo chợt giật mình, là chê tiếng mút của cậu rất phiền? Cậu lập tức cắn nát kẹo nuốt đi.
“Sau này tôi không ăn nữa.”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN