Một câu đó của Giang Mộ Hành như sấm dậy đất bằng vang đùng đoàng, bầu không khí trong phòng làm việc cháy nổ.
Chủ đề của cuộc trò chuyện này đã bị chệch hướng, chủ nhiệm bảo Yến Hảo trở về lớp.
Yến Hảo đứng như trời trồng, mắt nhìn gót chân Giang Mộ Hành, hơi mất tập trung.
Giang Mộ Hành đột nhiên ho thấp một tiếng.
Yến Hảo biết Giang Mộ Hành đang nhắc nhở, cậu cắn mạnh khoé miệng, quay đầu rời khỏi văn phòng.
.
Vừa đóng cửa, chủ nhiệm lớp đập bàn vang “rầm rầm”: “Em thật sự kèm cho Yến Hảo?”
Giang Mộ Hành không trả lời mà nói ngay vào điểm chính: “Bắt đầu từ hai mươi ngày trước khi thi cuối kỳ.”
“Thành tích của cậu ấy là tự bản thân tuân theo kế hoạch học tập, nỗ lực ôn tập, cộng thêm trọng điểm em đánh dấu, không phải nhờ cậy gia đình để lấy trước đề thi giống lời đồn.”
Chủ nhiệm quả thực không biết nên đặt điểm chú ý ở đâu, ông chỉ vào câu cuối cùng trên bài thi: “Vậy câu này…”
Giang Mộ Hành nói: “Em giao cho Yến Hảo dạng đề tương tự.”
Chủ nhiệm đã có suy đoán này trong lòng, nhưng khi được xác thực vẫn bất ngờ không ít.
Rất nhiều học sinh ôn tập bằng cách cày thật nhiều đề, không hề cẩn thận tí nào.
Đôi khi ông lên lớp nói rõ ràng rằng kiểm tra sẽ vô phần nào.
Kết thúc một bài thi, không mấy ai không mất điểm.
Ngay cả ví dụ mẫu trên sách giáo khoa vẫn có người mất điểm, huống hồ là câu ngoằn ngoèo logic.
Chủ nhiệm lướt trình tự giải trên bài thi, bỏ qua nét chữ xấu xiêu xiêu vẹo vẹo chỉ nhìn tư duy, mặc dù không sánh được với Giang Mộ Hành lưu loát rõ nét nhưng cũng cực kỳ không tồi.
Yến Hảo có thể làm được chứng tỏ lúc trước Giang Mộ Hành ra đề cậu có nhiều lần tìm hiểu, suy xét, nắm vững rất đúng chỗ, hiểu rõ trọn vẹn.
Mấu chốt nhất là cậu chịu bỏ thời gian.
Vả lại Giang Mộ Hành còn tiết lộ rằng cậu có đặt kế hoạch học tập, đồng thời có chấp hành.
Chủ nhiệm một lời khó nói hết.
Trong số những học sinh có tính tình khác biệt đến nổi bật của khoá này, Yến Hảo xếp số một.
Trông thì dịu ngoan đơn giản, thực tế lại âm trầm quái đản, không thể hoà nhập với lớp, bình thường trong tiết hay mất tập trung, tâm tư không đặt trên học tâp.
Chủ nhiệm thực sự rất khó tưởng tượng hình ảnh cậu nghiêm túc ôn tập, tận tuỵ đào sâu một câu hỏi, khiến công thức rõ ràng rành mạch mãi đến khi thấm vào từng chút một.
Nhưng câu cuối cùng đạt điểm tối đa chính là minh chứng tốt nhất.
.
Chủ nhiệm không rõ Giang Mộ Hành làm thế nào mà chỉ trong chưa đầy một tháng, đã có thể kéo một học sinh nền tảng yếu kém lại không ráng tiến bộ lên.
Mỗi môn đều tăng vượt bậc, không môn nào hạ xuống.
Chủ nhiệm nhận lấy đả kích từ trước đến nay chưa từng có trong quãng đời dạy học, hơi muốn xin chỉ bảo.
Nhưng ông càng hiếu kỳ một điểm, Giang Mộ Hành thông qua biện pháp gì mà khiến một người không hứng thú với học tập, khó tập trung chú ý thay đổi trạng thái bình thường, sẵn lòng chịu khó phấn đấu?
Thêm nữa…
Việc thành tích lớp (1) bị chênh lệch nặng là một vấn đề lớn.
Chủ nhiệm không ít lần nhờ Giang Mộ Hành trợ giúp, tập trung vào các bạn học xếp từ hạng mười đến mười lăm.
Không thì cũng là hai ba mươi.
Dù sao đã có sẵn nền tảng vững chắc, chỉ cần giúp họ tìm thấy phương pháp học tập phù hợp với mình nhất là rất dễ bước lên thêm một bậc thềm.
Chủ nhiệm nghĩ không ra, tại sao Giang Mộ Hành lại chọn người xếp chót là Yến Hảo.
Cũng không phải là không thể làm vậy.
Lớp trưởng có nghĩa vụ giúp đỡ mỗi một bạn trong lớp.
Chẳng qua là muốn kèm một học sinh xếp cuối, trước khi triển khai luyện tập đề căn bản cần phải tìm cách gợi hứng thú học tập của đối phương.
Việc này đòi hỏi rất nhiều nghị lực và thời gian, rất nhiều phương diện không thể xuống tay, làm nhiều ăn ít.
.
Chủ nhiệm đắn đo hỏi: “Lý do em đồng ý dạy thêm cho Yến Hảo là gì?”
Giang Mộ Hành cho câu trả lời bốn chữ: “Cậu ấy muốn học.”
Chủ nhiệm im lặng, chỉ đơn giản như vậy? Thế những người xếp trước không muốn học à?
Giang Mộ Hành xem đồng hồ: “Chủ nhiệm, không còn việc gì thì em ra ngoài trước.”
“Còn, thầy vẫn chưa nói xong.”
Chủ nhiệm thở dài: “Theo lý thuyết, chuyện của học kỳ trước không nên kéo dài tới học kỳ này.
Nguyên nhân chủ yếu nằm ở câu dài kia của môn toán.
Không phải thầy không tin em ấy, mà là giáo viên các lớp khác muốn một câu trả lời hợp lý.
Thầy gọi em ấy tới cũng vì muốn nghe lời giải thích của em ấy, nhưng em ấy không hề hé răng.”
Giọng Giang Mộ Hành khá trầm: “Cậu ấy không muốn liên luỵ đến em.”
Chủ nhiệm cũng từng trải qua tuổi mười tám mười chín, hiểu rõ cái gì gọi là nghĩa khí và gánh vác.
“Việc này coi như qua, thầy sẽ nói chuyện với giáo viên khác.
Dù em và Yến Hảo đã nói rõ ràng nhưng chắc chắn vẫn không tránh khỏi lời đồn đại.
Em ấy không cần để ý quá đến nó, dùng thành tích chứng minh bản thân là hữu hiệu nhất, cũng là đòn phản kích mạnh mẽ nhất.”
Giang Mộ Hành muốn đi, chủ nhiệm lại gọi hắn, khó mà tin nổi nhắc mãi câu: “Rất nhiều học sinh đăng ký học thêm, nhưng sao chưa từng nghe ai vọt cao như vậy trong thời gian ngắn?”
“Em nói cho thầy nghe chút đi.”
Giang Mộ Hành đáp ngắn gọn rõ ràng: “Thầy họ không phải em, học sinh cũng không phải Yến Hảo.”
Chủ nhiệm: “…”
“Em rất xem trọng em ấy.”
Chủ nhiệm tự nói: “Thế em cảm thấy giới hạn tối đa của em ấy sẽ nằm đâu?”
Hồi lâu Giang Mộ Hành mới lên tiếng: “Không có.”
Tư duy chủ nhiệm vẫn chưa theo kịp: “Nghĩa là gì?”
Giang Mộ Hành khẽ cong bờ môi mỏng: “Cậu ấy có vô hạn khả năng.”
.
Chủ nhiệm thán phục, đây là lần đầu ông nghe học sinh tâm đắc của mình khen bạn cùng lớp, ông định kéo dài chủ đề này thì chợt nhớ ra một chuyện bỏ sót.
“Lẽ nào cả sáu môn của Yến Hảo đều do em kèm?”
Giang Mộ Hành: “Vâng.”
Chủ nhiệm nghe vậy vừa kinh ngạc lại kỳ quái, cảm giác đây không phải hành động học sinh này của ông có thể làm: “Giúp đỡ bạn học là chuyện tốt, nhưng em làm vậy sẽ khiến tiến độ học tập của mình bị chậm trễ nghiêm trọng.”
Giang Mộ Hành đột ngột nói: “Em quyết định nhận suất tuyển thẳng đại học A.”
Sự chú ý của chủ nhiệm bị dời đi triệt để: “Chẳng phải trước đó em không đồng ý à?”
Giang Mộ Hành trầm mặc.
“Thầy còn nhớ trước đây có mấy trường cho em suất tuyển thẳng em đều không lấy, nói là muốn đi thi đại học như bình thường, đến khi đó mới cân nhắc nguyện vọng.”
Chủ nhiệm trông lên cậu học sinh khiến ông tự hào: “Sao đột nhiên lại thay đổi ý định? Lý do em chọn đại học A là gì?”
Điện thoại trong túi Giang Mộ Hành kêu, hắn móc ra ngay trước mặt chủ nhiệm, là một tin nhắn.
– Lớp trưởng, bao giờ cậu ra?
Lông mày Giang Mộ Hành động đậy: “Quang cảnh của đại học A đẹp, trà sữa ngọt.”
“Phụt —”
Chủ nhiệm vừa uống hớp trà lạnh đã phun đầy đất, ông nhếch nhác nhổ một phiến lá trà ra ngoài khi học sinh của mình nhìn sang.
“Thôi em đừng đùa như thế, thầy sẽ sợ mất.”
Giang Mộ Hành: “…”
Chủ nhiệm ngồi xuống xoa dịu lòng mình một hồi, chờ lời đáp của học sinh.
Giang Mộ Hành nhắn lại, ngữ điệu bình thản không lên xuống: “Em muốn dành thời gian để chuẩn bị kiểm tra, thế nên em cần suất tuyển thẳng.”
“Chủ nhiệm Tề của đại học A đã cho em thông tin liên lạc, em đã trao đổi cùng thầy ấy trong lúc nghỉ hè.
Việc đàm phán với bên trường là do thầy ấy phụ trách, tháng sau em sẽ làm thủ tục.
Về chuyên ngành, em được tự chủ chọn lựa thay đổi.”
Chủ nhiệm không tin chỉ có lý do này, các trường khác nhiều lần cố tình liên lạc với trường và đến tìm ông, muốn giật lấy học sinh này của ông.
Bọn họ có thể đưa ra điều kiện tương tự, thậm chí là cao hơn.
Học sinh đủ ưu tú có thể hưởng đặc quyền.
Giang Mộ Hành cất điện thoại, không có dấu hiệu nói tiếp.
Chủ nhiệm đành phải thôi, nguyện vọng là do học sinh chọn, một người giáo viên như ông cùng lắm là góp vài ý kiến, không thể can thiệp.
Huống hồ học sinh này còn chín chắn hơn cả bạn đồng trang lứa, có kế hoạch của bản thân, sẽ không bốc đồng tuỳ hứng.
“Đại học A là ngôi trường hàng đầu trong nước, là mơ ước biết bao học sinh hằng mong.
Em chọn nó cũng được, chỉ có điều…” Chủ nhiệm ngừng một hồi, “Với thành tích và danh tiếng của em, hoàn toàn có thể xin vào trường danh giá hàng đầu thế giới ở nước ngoài.”
“Em đã thi TOEFL từ lâu nên hẳn cũng đã cân nhắc nhỉ.”
Giang Mộ Hành nhướng mày: “Em thi TOEFL chỉ vì nếu có chứng chỉ đó, tiền lương một giờ dạy tiếng Anh tại cơ sở gia sư sẽ tăng gấp bốn lần.”
Chủ nhiệm: “…”
Dầu gì trước đây ông thấy đứa nhỏ này không chọn trường quốc nội nào hết, lại thi TOEFL, cho rằng có lẽ là đang chọn trường nước ngoài, hoá ra thực sự do ông cả nghĩ.
Giang Mộ Hành vội vã rời đi.
Chủ nhiệm huyên thuyên với hắn hết lần này đến lần khác: “Em có ý định gì trong năm 12 này không?”
Giang Mộ Hành đáp rất qua loa: “Làm tốt chuyện mình muốn làm.”
Cụ thể là chuyện gì thì hắn không nói.
Chủ nhiệm không tra hỏi đến cùng, ông cất bài thi trên bàn: “Học kỳ này em vẫn phụ đạo cho Yến Hảo?”
Giang Mộ Hành gật đầu.
Chủ nhiệm lại hỏi: “Đến tận khi thi đại học?”
Giang Mộ Hành “vâng”, hắn sẽ hộ tống suốt một mạch.
Chủ nhiệm lại không thấy có gì không ổn, nếu đã không cần phải thi đại học thì kế hoạch học tập sẽ có điều chỉnh rất lớn, thời gian sắp xếp rất tự do.
Gia cảnh của đứa nhỏ này khó khăn, dạy thêm cho Yến Hảo có thể nhận số tiền lương rất khả quan.
Nghĩ vậy, chút kỳ quái trong lòng chủ nhiệm biến mất tăm.
Ông cảm khái như bậc trưởng bối: “Yến Hảo nhận được cơ hội rất nhiều người không có.
Em ấy có em giúp đỡ, nếu bản thân cũng có thể tiếp tục kiên trì, khả năng vào trường trọng điểm lên tới hơn tám mươi phần trăm.
Nói không chừng còn có thể cao hơn nữa.
Tỉ lệ tốt nghiệp của lớp tăng, thành tích của thầy cũng tăng theo, đến lúc đó sẽ tìm em uống một chén.”
Giang Mộ Hành hời hợt: “Chủ nhiệm, em thật sự phải đi.”
Cái mặt già của chủ nhiệm giật giật: “Vẫn đang giờ tự học, em gấp cái gì?”
Giang Mộ Hành xoay người bước tới cửa.
Chủ nhiệm hô với hắn bằng tông giọng ấm áp: “Chuyện em vào thẳng đại học A, trước hết thầy sẽ không tiết lộ.”
Giang Mộ Hành không quay đầu: “Sao cũng được.”
Chủ nhiệm lắc đầu, thứ đứa nhỏ này quan tâm đã ít còn càng ít thêm.
.
Giang Mộ Hành rời văn phòng thì điện thoại vang, ba tin nhắn nhảy vào trong mắt hắn.
– Lớp trưởng, sắp tan lớp rồi, cậu và chủ nhiệm vẫn chưa nói chuyện xong?
– Có phải chủ nhiệm không cho cậu phụ đạo tôi không?
– Nếu vậy thì cậu ra đi, trưa tôi lại tìm chủ nhiệm.
Giang Mộ Hành đọc hết nhưng không nhắn về, hắn cầm điện thoại vòng qua hành lang mờ tối, dừng ở khúc rẽ, nhìn thiếu niên ôm đầu ngồi xổm bên tường.
“Yến Hảo.”
Âm thanh trên đỉnh đầu vang lên hồi lâu, Yến Hảo mới chậm rãi ngẩng đầu khỏi khuỷu tay.
Tóc mái trên trán thấm ướt mồ hôi, lại bị cậu cọ nên rối tung, nốt ruồi nhỏ trên ấn đường hết sức xinh đẹp.
Không biết có phải vì ngồi xổm chờ lâu quá không, nóng đến hồ đồ mất rồi, đầu óc Yến Hảo có chút lờ mờ, cứ vậy ngước nhìn Giang Mộ Hành.
Giang Mộ Hành nhìn xuống cậu: “Đứng lên.”.