Yêu Đương Đứng Đắn - Chương 48: Chương 48
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
34


Yêu Đương Đứng Đắn


Chương 48: Chương 48


Cửa vừa mở, Nghê Thanh liền nhận được ánh mắt nhắc nhở của con trai mình.

Không chỉ vậy, cậu còn thì thầm với bà ngay khi bà thậm chí chưa bước qua cửa.
“Mẹ, cậu ấy là lớp trưởng của con, Giang Mộ Hành.”
Nghê Thanh nhìn thiếu niên đứng cạnh tủ giày theo chỉ dẫn của con trai, vô cùng cao ráo cực kỳ rắn rỏi, quần áo sạch sẽ gọn gàng, vẻ ngoài tuấn tú lịch sự, khí chất hướng nội trưởng thành, ấn tượng đầu tiên đạt điểm tối đa.
Giang Mộ Hành lễ phép gọi: “Con chào cô.”
Nghê Thanh khẽ mỉm cười đáp lại: “Cô hay nghe Hảo Hảo nhắc tới con.”
Mặt Yến Hảo nóng lên, không nhịn được thì thầm: “Con có đâu.”
“Cứ một câu là lớp trưởng, thế mà còn có đâu? Lần sau mẹ sẽ ghi lại số lần cho con.” Nghê Thanh bước qua cửa.

Chọc con trai xong, bà rất hiền hoà hỏi thiếu niên, “Con thấy sống ở đây thế nào?”
Giang Mộ Hành mở miệng: “Rất tốt ạ.”
Yến Hảo trộm quét nhanh Giang Mộ Hành, muốn biết hắn chỉ đang khách sáo hay cảm thấy tốt thật, thậm chí là thích ở đây.
Giang Mộ Hành hơi nghiêng mặt nhìn sang, Yến Hảo lập tức cụp mắt.
Nghê Thanh không tóm được cảnh này, bằng không nhất định bà sẽ ngửi ra chút hương vị thầm mến ngây ngô đơn thuần.

Bà đặt vali trước cửa: “Vậy là ổn rồi, cô với ba Hảo Hảo còn lo hai đứa không hợp.”
“Dù sao gia sư và học sinh sống chung không ít thì nhiều cũng có sự giám sát, rồi sẽ sinh ra vài xích mích nhỏ bình thường hợp lý.”
Yến Hảo không chút nghĩ ngợi nói: “Bọn con còn là bạn học, bạn bè nữa.”
Cuối cùng mạnh mẽ bổ sung một câu: “Con không có xích mích với cậu ấy!”
Nghê – vốn chỉ đùa một chút – Thanh: “…”
Giang – ngoài mặt điềm tĩnh, nội tâm hoàn toàn tương phản – Mộ Hành: “…”
Yến Hảo quay đầu rời đi.
Trong mắt Nghê Thanh hiện lên mấy phần quái dị, có vẻ con trai rất hồi hộp.
Chỉ là…!có gì đâu phải hồi hộp?
Ánh mắt Nghê Thanh đảo qua thiếu niên đứng nguyên tại chỗ, mặt không cảm xúc.
.
Yến Hảo chỉ vừa vô nhà vệ sinh rồi ra, mẹ cậu đã tán gẫu cùng Giang Mộ Hành, gọi Tiểu Giang vô cùng thuận miệng.
Giang Mộ Hành không để lộ chút thiếu kiên nhẫn nào, hỏi gì đáp nấy.
Mắt Yến Hảo tràn đầy ngưỡng mộ.

Mẹ cậu dốc sức làm việc trong giới thương nghiệp nhiều năm, thân là quản lý của một xí nghiệp lớn, giơ tay nhấc chân cũng tự toả ánh hào quang, song không hề thấy Giang Mộ Hành khúm núm tẹo nào, rất điềm tĩnh.
Nào phải hình tượng sẽ vứt bài thi.

Chắc là bị chập mạch, không phải căng thẳng.
Yến Hảo muốn núp bên tường nghe lén thì phát giác tầm mắt Giang Mộ Hành, kế hoạch thất bại, cậu đành ỉu xìu sang ngồi.
“Mẹ, không phải mẹ bảo sắp tới mới về nước à? Sao hôm nay đã bay về rồi?”
Nghê Thanh uống ngụm nước: “Lịch trình thay đổi lâm thời.”
Yến Hảo bóc kẹo táo ăn: “Đã đồng ý sẽ báo trước một tiếng, vậy mà mẹ lại.”
Nghê Thanh khụ: “Chẳng phải là muốn cho con bất ngờ à.”
Yến Hảo: “…”
Nghê Thanh vỗ cánh tay con trai: “Hảo Hảo, mẹ nghe Tiểu Giang bảo đợt ôn tập đầu tiên đã bắt đầu, liệu con có mệt mỏi quá không?”
Đầu lưỡi Yến Hảo quấn lấy viên kẹo, mở miệng nói láo: “Sẽ không ạ.”
Đoạn lén dùng giày chạm nhẹ vào Giang Mộ Hành, nhờ hắn tăng độ tin cậy giúp mình.
Giang Mộ Hành ngậm miệng không nói.
Yến Hảo hơi tức giận, cắn viên kẹo vang cái rắc.

Cậu ăn xong rất nhanh, cầm viên khác bóc ra.
“Lớn từng này còn thích ăn kẹo.”
Ngoài miệng Nghê Thanh trách cứ, nhưng nét mặt lại là dung túng.

Bà xoa đầu con trai: “Hảo Hảo, con tiếp tục nhờ Tiểu Giang phụ đạo con làm bài tập đi, mẹ vào phòng nằm lát.”
Yến Hảo “dạ”, chờ đến khi mẹ cậu vào phòng rồi thì nói với Giang Mộ Hành: “Lớp trưởng, cậu nói gì với mẹ tôi thế?”
Giang Mộ Hành ngửi được vị ngọt của táo trong hơi thở cậu, yết hầu nhấp nhô trên dưới: “Nói chuyện học tập của cậu.”
Yến Hảo lầm bầm: “Cái này có gì hay mà nói.”
“Bàn cách nâng cao thành tích của cậu hữu hiệu nhất, các thứ liên quan tới kế hoạch phụ đạo của tôi.” Giang Mộ Hành nói, “Ngoài ra đó là, làm sao để giảm bớt áp lực của cậu.”
Yến Hảo nhấp nhám kẹo.

Một ngày nào đó cậu sẽ không…!cày đề đến mức tinh thần sụp đổ đâu ha?
Giang Mộ Hành nhìn Yến Hảo: “Mẹ cậu rất quan tâm cậu.”
Yến Hảo định nói chuyện thì chợt nhớ ra rằng mẹ Giang Mộ Hành đang trong viện điều dưỡng, viên kẹo trong miệng bắt đầu chẳng còn ngọt mấy.
Giang Mộ Hành nhàn nhạt nói: “Làm bài đi.”
Yến Hảo hồi thần: “Không nói tiếp nữa?”

Giang Mộ Hành không phí lời, thẳng thừng chỉ vào đồng hồ cho cậu xem.
Yến Hảo: “…”
.
Nghê Thanh chưa nằm bao lâu thì bước ra, xách một túi quà màu trắng: “Tiểu Giang, cô không biết con thích gì nên mua cho con cái này.”
Yến Hảo nhìn một cái, là thuyền buồm, tác phẩm đến từ cùng một bậc thầy tạo ra chiếc trên bàn học cậu.

Phiên bản giới hạn, mỗi chiếc đều có số chứng minh và số series, c ậu nhỏ giọng nói với Giang Mộ Hành.
“Đây là thuyền buồm, đạp gió rẽ sóng, giương buồm xuất phát.”
Nghe vậy, động tác nhận túi quà của Giang Mộ Hành khựng lại, cụp mắt nói: “Cảm ơn cô.”
Không biết sao, Yến Hảo cảm giác Giang Mộ Hành cực kỳ thích món quà này, cậu trở nên vui vẻ: “Mẹ ơi, của con đâu?”
Nghê Thanh buộc mái tóc xoăn, thần thái cực kỳ ưu nhã: “Ở trong phòng, con tự đi lấy đi.”
Yến Hảo hỏi: “Là gì?”
Nghê Thanh đi lấy chiếc túi da nhỏ trên sofa: “Bổ não, tăng chiều cao, dưỡng gan.”
Yến Hảo: “…”
Một khắc sau cậu quay phắt lại, phát hiện khoé môi Giang Mộ Hành vẫn là đường thẳng, gò má vô cùng góc cạnh vô cùng đẹp trai, cũng vô cùng nhạt nhẽo.
Yến Hảo hoài nghi Giang Mộ Hành vừa cười, nhưng cậu không có bằng chứng.
.
Nghê Thanh xách túi bước tới cửa.
Yến Hảo sửng sốt: “Mẹ, đã trễ thế này mẹ còn muốn ra ngoài?”
“Bộ phận của đứa bạn cũ.” Nghê Thanh đổi về giày cao gót, “Con và Tiểu Giang nhớ ngủ sớm.”
Yến Hảo đút quả táo tàu vào miệng: “Mẹ về nước vẫn cứ là công tác, không có con.”
Nghê Thanh đang cầm chìa khoá trên tủ giày lên, nghe thấy câu này liền tiến tới trước mặt con trai ôm chầm lấy cậu, hôn một cái lên trán cậu: “Cục cưng, con nũng nịu làm mẹ rất vui.

Mai tan học mẹ đi đón con, ngoan nhé.”
Giang Mộ Hành vẫn đang ở ngay bên cạnh, Yến Hảo hơi xấu hổ, sợ hắn cho rằng mình vẫn là đứa con nít.
“Mẹ dẫn thư ký theo.” Yến Hảo rời khỏi cái ôm của mẹ, “Đừng uống nhiều rượu quá.”
Nghê Thanh cảm thấy con trai thật sự đã lớn rồi, dáng vẻ dông dài y hệt ba cậu.
“Có dẫn mà, yên tâm, mẹ chỉ góp mặt thôi, sau đó tụ họp với cô Quế của con chút.”
Yến Hảo nhổ hạt táo, nhớ đến điều gì: “Mẹ, mẹ gọi điện báo bình an cho ba chưa?”

“Vừa xuống máy bay đã gọi ngay rồi.”
Âm cuối của Nghê Thanh chồng chéo lên tiếng đóng cửa.
Đến vội vàng, đi cũng vội vàng, rất bận rộn.
Yến Hảo ra tủ lạnh lấy hai lon nước củ sen, đưa Giang Mộ Hành một lon: “Lớp trưởng, có cần tôi ghép thuyền giúp cậu không?”
Giang Mộ Hành cong ngón tay mở nắp lon, giọng kẹp giữa tiếng “xì”: “Không cần.”
Lời chưa kịp thốt khỏi miệng, Yến Hảo đã thấy Giang Mộ Hành đưa lon nước củ sen đã mở cho mình.
Rất tự nhiên, cũng vô cùng tuỳ tiện.
Yến Hảo lại kích động đến mức nhận bằng hai tay, cơ hồ là nâng lon nước trong ngực, ngây ngốc ôm, không biết uống.
Giang Mộ Hành giơ tay che mặt, bộ dạng cực kỳ bất lực: “Yến Hảo.”
Yến Hảo ngớ người: “Hử?”
Giang Mộ Hành trầm giọng: “Cậu định hâm nóng bằng nhiệt độ cơ thể?”
Mặt Yến Hảo thoắt cái đỏ chót: “Không phải.

Tôi…!Ờm…!Tôi…”
Cậu lắp bắp, linh quang chợt loé: “Tôi đang nghĩ thì quên béng mất rồi.”
Có thể coi là đã kiếm được cớ, Yến Hảo thở phào.
Mặt Giang Mộ Hành giật rất khẽ, hắn mở lon nước củ sen khác, như chỉ thuận miệng hỏi: “Ba mẹ cậu đều ở nước ngoài?”
“À, sang hồi mấy năm trước để mở rộng thị trường bên kia.”
Yến Hảo uống hai hớp, lạnh buốt và thanh ngọt quấn quít nhau lao vào yết hầu cậu, kích thích cậu run một cái.
“Hai người họ không sống ở cùng một thành phố, ai nấy đều có công ty cần quản lý, bình thường cũng không gặp nhau mấy, tôi thì càng không cần phải nói.”
Giang Mộ Hành trầm mặc không nói.
Yến Hảo mím môi, nhà cậu ở khu Thịnh Hồ, mấy chục vạn một căn, kiến trúc trông như cung điện, nhưng mà không có ai ở.
Nghỉ đông nghỉ hè ngày lễ ngày tết cậu toàn bay qua nước ngoài tìm ba mẹ, trong nhà luôn trống vắng.
Căn hộ này trở thành nhà cậu, nhưng cậu chỉ có thể ở đến hết cấp ba, sang năm thi đại học xong sẽ dọn đi.
Sau đó sẽ có một căn nhà của bốn năm.
Yến Hảo rất muốn nói những lời này với Giang Mộ Hành, muốn hắn xoa xoa tóc mình, cũng mong một ngày có thể xé mở nội tâm trước mặt hắn, làm một Yến Hảo chân thật nhất.
.
Khoảng mười hai giờ, Yến Hảo nghe xong phần nghe trong ngày, giật tai nghe tắt MP4 chuẩn bị đi ngủ.
Cậu mở to mắt nhìn chòng chọc trần nhà suốt hơn nửa tiếng, mất ngủ, không ngủ nổi.
Không phải vì áp lực lớn mà là bởi sự rộn rã của thanh xuân, nói trắng ra là đang nghĩ về Giang Mộ Hành.
Yến Hảo với lấy MP4 nghe nhạc.

Nghe một hồi thì không nằm nổi nữa, cậu bò dậy đi chân trần ra ngoài, rón rén mò mẫm tiến vào phòng Giang Mộ Hành.
Ánh trăng hết sức mờ ảo.
Mượn chút ánh sáng đó, Yến Hảo trông thấy chiếc thuyền buồm được trưng trên tủ đầu giường, cậu ngẩn người.
Giang Mộ Hành đã ráp trước khi ngủ ư.
Yến Hảo lại gần, khom lưng kiểm tra chiếc thuyền.

Giang Mộ Hành ráp rất khá, không chỗ nào bị lỗi.
“Cái gì cũng biết…”
Yến Hảo lầm bầm rồi quay đầu, si ngốc nhìn Giang Mộ Hành nằm trên giường, không điều khiển được bản thân ngồi xổm bên giường ngắm hắn.
“Lớp trưởng.”
Yến Hảo thăm dò hô khẽ: “Cậu ngủ rồi à?”
Không có hồi âm.
Yến Hảo liếm môi: “Tôi…”
“Meo~”
Đột nhiên lầu dưới vang tiếng mèo kêu, Yến Hảo hãi tới mức ngồi sập xuống đất, thiếu điều co quắp.
Tiếng mèo kêu tựa tiếng khóc của người phụ nữ, lại giống tiếng khóc của trẻ sơ sinh.

Nó đang động dục.
Nghe vô cùng thảm thiết, rùng rợn.
Yến Hảo dở khóc dở cười, hơn nửa đêm đến nhìn lén người mình thích lại đụng phải mèo kêu xuân, chuyện này là sao đây?
Nó hẳn là mèo cái, vì chẳng mấy chốc, mèo đực trong tiểu khu rục rịch náo loạn.
Dục vọng sôi trào của Yến Hảo sắp bị chúng nó náo cho tan biến rồi.
.
Giường phòng cho khách dài mét tám, Giang Mộ Hành nằm ngửa, tứ chi thon dài tuỳ ý duỗi ra, không có chỗ cho một người nằm thêm.
Yến Hảo ngẫm nghĩ cách để chen vô.
Ngay lúc muốn từ bỏ, Giang Mộ Hành trở mình, chỗ trống xuất hiện.
Yến Hảo nhanh chóng bò lên giường, cẩn thận nằm sau lưng Giang Mộ Hành, dịch gần chút rồi lại gần chút, chóp mũi cọ lên áo ngủ hắn, tham lam ngửi mùi hương của hắn.
Con mèo ở lầu dưới kêu rất dữ dằn, ngày càng phóng túng.
Yến Hảo lo Giang Mộ Hành tỉnh nên căn bản không dám làm hành động khác, chỉ dán vào hắn.
Kết quả bất tri bất giác thiếp đi.
Giang Mộ Hành xoay người, cúi đầu chăm chú nhìn người bên gối, hồi lâu mới thở dài: “Nửa đêm không ngoan ngoãn ngủ lại bò lên giường tôi, để xem mai dậy cậu bịa thế nào.”
Yến Hảo ngủ rất say.
Giang Mộ Hành vén tóc mái cậu, hôn nốt ruồi nhỏ trên ấn đường cậu.
Trong phòng yên tĩnh.
Yến Hảo nằm mơ, không mấy nền nếp đá chân.
Giang Mộ Hành đắp chăn giải nhiệt lên người cậu, một tay chống đầu, một tay vuốt ve gò má trắng nõn của cậu, hờ hững đồ theo bằng bụng ngón tay thô ráp.
“Lớp trưởng…” Yến Hảo khẽ nhếch miệng hít thở, líu ríu nói mớ, “Cậu ôm tôi đi…”
Giang Mộ Hành cứng rồi.
Yến Hảo vung tay, ấn đường nhăn lại, biểu cảm muốn khóc: “Lớp trưởng ơi…”
Giang Mộ Hành kéo cậu vào khuỷu tay ôm trong lồng ngực, khàn giọng dỗ khẽ: “Rồi, ôm.”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN