Giang Mộ Hành bị nguồn lực kia đâm cho chúi về đằng trước, tay vẫn duỗi ra sau giúp thiếu niên hắn đứng vững.
Bàn tay vừa khéo đỡ trúng mông cậu.
Yến Hảo nửa nhoài trên lưng Giang Mộ Hành, mông bị nắm, lực và nhiệt độ cảm nhận cách lớp quần áo khiến toàn thân cậu phát run, thoắt cái ngổng lên.
Cậu vô thức cà eo Giang Mộ Hành.
Một khắc sau bị Giang Mộ Hành nắm cánh tay lôi xuống.
Yến Hảo không dừng bước, lảo đảo ngã ngồi xuống đất, thất thần nhìn lá rụng bên chân.
Giang Mộ Hành từ trên cao nhìn xuống cậu, bóp mạnh ấn đường mấy cái: “Cậu bị gì vậy?”
Yến Hảo không lên tiếng.
Giang Mộ Hành nặng nề: “Nói chuyện.”
Yến Hảo kéo kéo vạt áo đồng phục: “Mông của tôi hơi nhạy cảm.”
Giang Mộ Hành kinh ngạc hiếm thấy, tai ửng đỏ.
“Tôi không có người yêu, bình thường cũng không tự cấp tự túc mấy.
Khoảng thời gian này mải mê học tập, hoàn toàn không bận tâm đến chú em nhà mình.” Yến Hảo đường hoàng trịnh trọng, “Nó không nghe lời, làm trái với tôi, tôi không quản được.”
Giang Mộ Hành: “…”
“Ngại quá lớp trưởng, chú em tôi mất thể diện trước mặt cậu rồi.”
Yến Hảo mím môi, “Để tôi bồi thường cho cậu.”
Mặt Giang Mộ Hành đen như mực: “Mồm miệng lắm.”
Yến Hảo cụp mắt: “Tạm ổn.”
Giang Mộ Hành đỡ trán.
.
Yến Hảo ỉu xìu ngồi dưới đất, dũng khí đã đạt đến đỉnh điểm trong khoảnh khắc nhào về phía Giang Mộ Hành, giờ đây nó tụt xuống đáy vực rồi, không dám thử nữa.
Mẹ nó.
Yến Hảo không cam lòng.
Đỉnh đầu vang lên giọng Giang Mộ Hành: “Về sau đừng làm bậy trong trường.”
Yến Hảo ngẩn ngơ, vậy ngoài trường có thể?
Giang Mộ Hành đá đá cậu, không dùng sức: “Đứng lên.”
Yến Hảo có phần bất cần đời: “Tôi vẫn đang cứng.
Cậu đi trước đi, đừng quan tâm.”
Gân xanh thái dương Giang Mộ Hành đập loạn.
Yến Hảo tưởng rằng Giang Mộ Hành sẽ đi trước, nào ngờ hắn lại xách mình lên, xách một mạch tới góc tường gần đó.
Giang Mộ Hành nhìn lướt qua.
Yến Hảo kẹp chặt chân, mặt và cổ đều phiếm hồng.
Giang Mộ Hành mặt không cảm xúc hít một hơi: “Sắp sửa tan lớp rồi, cậu định làm gì đây, phất cờ leo lên lầu?”
Yến Hảo nhục nhã miết miết vạt áo.
Giang Mộ Hành chắn trước người cậu: “Đọc một bài văn xuôi cho tôi nghe.”
Mặt Yến Hảo ngớ ra.
Giang Mộ Hành xem đồng hồ: “Bắt đầu đi.”
“…”
Yến Hảo đọc bài mình thích: “Mấy ngày nay trong lòng có phần không yên.
Tối nay ra sân hóng mát, chợt nhớ tới hồ sen mình đi qua hằng ngày…”
“Dọc theo hồ sen, là con đường nhỏ quanh co lát than đá…”*
*Bài Ánh trăng hồ sen của Chu Tự Thanh.
Đọc một lát, mắt Yến Hảo dính vào bờ môi mỏng khẽ mím của Giang Mộ Hành, thần xui quỷ khiến lại gần, xáp vào từng chút một.
Giang Mộ Hành thoáng giật mình, nhăn mặt: “Yến Hảo.”
.
Yến Hảo bỗng hồi tỉnh, nhưng không nỡ rời xa mùi hương của Giang Mộ Hành.
Cậu duy trì khoảng cách một hai tấc, há to miệng: “Trên mặt cậu có gì kìa.”
Giang Mộ Hành dời mắt nhìn hư không, chốc lát sau lại chuyển về hướng cậu.
Sắc mặt bình đạm, chỉ là tông giọng trầm khàn: “Gì?”
Yến Hảo buột mồm: “Không biết.”
“Không phải.” Cậu vội giải thích, “Ý của tôi là, tôi không biết thứ đó gọi là gì?”
Bịa đi, bịa tiếp đi.
Giang Mộ Hành mặt không đổi sắc: “Sợi vải?”
Yến Hảo gật đầu không ngừng: “Phải phải phải, chính là cái đó!”
Giang Mộ Hành bất lực nhìn trời.
Một luồng hơi nóng phả qua cổ, Giang Mộ Hành lùi hai bước.
Yến Hảo chưa có thời gian hụt hẫng đã phát hiện điểm không thích hợp của hắn, dáng vẻ Giang Mộ Hành không giống như sợ nhột.
Quan sát kỹ càng còn có thể phát hiện ít chi tiết nhỏ.
Ví như, hơi thở Giang Mộ Hành trầm hơn một khắc trước kha khá.
Lại ví như, yết hầu Giang Mộ Hành nhấp nhô trên dưới với tần suất chỉ có khi căng thẳng.
Thậm chí đều né tránh ánh mắt.
Lỗ chân lông toàn thân Yến Hảo mở ra, cả người ở trong trạng thái phấn khích đến cực điểm.
Cậu làm một hành động còn lớn mật hơn kéo cổ Giang Mộ Hành rất nhiều.
Giả bộ như trượt chân ngã vào người Giang Mộ Hành.
Giang Mộ Hành không né, phản ứng của hắn là toàn thân cứng đờ, bắp thịt căng chặt, hai cánh tay giang bên người Yến Hảo, bày ra tư thế phòng hộ.
Xuất phát từ bản năng.
Yến Hảo đứng thẳng rời khỏi trước khi Giang Mộ Hành lấy lại tinh thần.
Cúi đầu đứng một lát, cậu bỗng cười khẽ một tiếng.
Gió thổi bay tóc mái che trước mắt cậu, có thứ gì đó bên trong mắt bị phơi bày, toàn bộ là ngọn lửa rực cháy.
Ngọn lửa ấy không chút kiêng kỵ xông lên người Giang Mộ Hành, cơn nóng quấn lấy cả người hắn, hắn nhíu mày.
“Có về lớp không?”
Yến Hảo li3m môi dưới: “Về chứ.”
Màu con ngươi Giang Mộ Hành sâu thẳm, mặt không cảm xúc cất bước rời khỏi.
Yến Hảo chăm chú nhìn bóng lưng hắn, tự lẩm bẩm: “Giang Mộ Hành, cậu tiêu rồi.”
Cậu để tôi tóm được dấu vết “Có lẽ cậu thích tôi” thì đừng hòng bỏ mặc tôi, tôi sẽ cắn cậu không tha.
.
Tiết cuối cùng là tiếng Anh, giáo viên gọi người đọc bài chia đoạn.
Từ ngữ không quá phức tạp, ai xem cũng biết đọc, chỉ là khẩu ngữ của rất nhiều người vùng này không chuẩn, nhấn nhá từng chữ không mấy rõ nên không muốn bị kêu lắm.
Bầu không khí trong lớp rất ngột ngạt, chỉ có Yến Hảo chìm trong thế giới khác, hoa nở tươi đẹp, xán lạn đến sắp thức chất hoá.
Giáo viên trên bục giảng nhìn sang, khoá chặt mục tiêu: “Yến Hảo, em đọc đoạn đầu đi.”
Yến Hảo mang theo đoá hoa nhỏ khắp người đứng dậy, nhẹ nhàng thoải mái đọc một đoạn, phát âm tiếng Anh rất chính xác.
Giáo viên hài lòng nói: “Ngồi xuống đi.”
Yến Hảo ngồi xuống tiếp tục đắm chìm trong thế giới của mình, khoé môi vểnh lên suốt.
Mất tập trung trắng trợn.
Giáo viên nhìn lâu thêm, sao đứa nhỏ này lại vui vẻ như vậy? Gặp phải chuyện gì tốt à? Lẽ nào kết quả bài hoá hôm qua không tệ nên phổng mũi, đến giờ vẫn chưa bình tĩnh?
Nghĩ vậy, giáo viên bèn xuống bục giảng bước tới, phát hiện bài thi hoá 98.5 tuỳ tiện vứt trên bàn, chẳng hề được coi trọng.
Giáo viên còn bận lòng, gần tan học vẫn chưa an tâm nên gọi cậu ra hành lang nói chuyện.
“Tiếng Anh vẫn luôn là môn ổn định nhất của em, chưa từng hạ xuống 120.
Đợt cuối kỳ lớp 11 càng phá bỏ giới hạn hơn nữa.
Lớp 12 em vạch kế hoạch chưa?”
Yến Hảo gật đầu: “Rồi ạ.”
“Vậy là tốt.” Giáo viên nói, “Lên lớp vẫn phải nghe giảng, tận lực tập trung chú ý.”
Yến Hảo gãi tóc mái, lầu bầu câu: “Qua mấy hôm nữa là em đỡ rồi.”
Giáo viên không nghe rõ: “Quay về lớp đi, ngoan ngoãn nghe giảng.”
Yến Hảo mơ hồ “dạ”.
Thích một người đồng giới ưu tú hơn bản thân cực kỳ nhiều, không nhìn thấy hy vọng nhưng vẫn thích, thích quên mình.
Một ngày nọ phát hiện không phải đơn phương, đối phương cũng có một phương hướng về mình, không biết xuất hiện từ khi nào, chân thực hiện ra rõ ràng.
Quá ảo.
Yến Hảo cấu chân đến tím xanh.
Bấy giờ mới xác định không phải nằm mơ, là thật.
Yến Hảo hối hận vô cùng, uổng công cậu cẩn thận che giấu, giả vờ các kiểu, nào ngờ chỉ thổi hơi lại có thể khiến Giang Mộ Hành phản ứng nhiều như vậy.
Quả là đứa nhỏ biết nghịch ngợm có kẹo ăn.
.
Yến Hảo trở về lớp, nắm tay chống cằm, lâu lâu nhìn trộm Giang Mộ Hành một cái, suy tính gì đó.
Giang Mộ Hành đang viết từ vựng, gạch ngang từ sai, chung quanh đã gạch ngang cả chục chỗ, dòng này gạch đen, dòng kia gạch đen, trông vô cùng tráng lệ.
Tống Nhiên bị sốc: “Không sao chứ?”
Giang Mộ Hành lật tờ khác viết.
Mặt mũi Tống Nhiên tràn đầy hứng thú: “Lão Giang, hình như cậu đang rất nóng nhỉ.”
Giang Mộ Hành không ngó ngàng.
Tống Nhiên mở hộp mắt kính, lấy miếng vải lau kính: “Thời thanh xuân, cơ thể non trẻ, trái tim xao động, cậu mềm…”
“Xoẹt xẹt.”
Tay Giang Mộ Hành dùng sức, ngòi bút đục thành lỗ thủng trên giấy.
Tống Nhiên trưng biểu cảm khoa trương hóng hớt: “Cậu nóng hơn rồi.”
Giang Mộ Hành lạnh giọng: “Câm miệng.”
Tống Nhiên lải nhải: “Chẳng ai là hoàn mỹ.
Về học tập cậu đỉnh cao, nhưng không nhất định max điểm mọi mặt.
Có ca gì khó cứ nói với thằng em một câu.”
Giang Mộ Hành gấp vở quăng sang bên.
Tống Nhiên nhìn chung quanh một vòng, cổ vũ nói: “Giáo viên không ở đây, chúng ta nói nhỏ chút.”
Giang Mộ Hành xoa bóp mũi, mãi mới thấp giọng mở miệng: “Tôi có một người bạn…”
“Phụt.”
Tống Nhiên tém lại dưới ánh mắt dao nhọn của Giang Mộ Hành, song bả vai vẫn run: “Xin lỗi, tôi dễ bị cười, cậu tiếp tục đi.”
Giang Mộ Hành ngậm miệng không nói.
“Lão Giang, tôi nói cậu nghe, nén lời trong bụng có thể nén đến mức khiến mình thổ huyết.”
Bộ dạng Tống Nhiên hết sức kinh nghiệm: “Tôi khuyên cậu suy nghĩ lại.”
“Huống hồ vạn sự khởi đầu nan, cậu đã mở đầu rồi, tiếp sau còn chẳng mây trôi nước chảy à?”
Chừng một lát, Giang Mộ Hành lại mở vở ra lật đến trang cuối cùng, đối thoại trên giấy với Tống Nhiên.
Giang Mộ Hành: Bạn tôi thích một người từ rất lâu, bình thường đều vô cùng kiềm chế trước mặt đối phương.
Tống Nhiên: Rồi sao?
Giang Mộ Hành: Hình như bây giờ đối phương đã phát hiện tâm tư bạn tôi.
Tống Nhiên nhập vai ông anh cả tri âm: Vậy thái độ đối phương thế nào?
Giang Mộ Hành viết chữ “cậu ấy” rồi nhanh chóng bôi đen.
Tống Nhiên không thấy cái chữ kia, bằng không gần như có thể đoán được một đương sự khác, dù sao dùng phương pháp loại trừ thì có thể loại ra rất nhanh.
Cậu ta lia quyển vở Giang Mộ Hành đẩy tới, bên trên viết là —
Đối phương cũng thích bạn tôi, bọn họ thích nhau.
.
Tống Nhiên: “…”
“Lão Giang, không phải cậu học đến phát ngốc rồi chứ?”
Giang Mộ Hành liếc cậu ta một cái: “Tôi thừa nhận, cậu tin?”
Miệng Tống Nhiên giần giật, không tin, thằng cha này là người sở hữu thiên phú cao nhất cậu ta từng gặp, một sự tồn tại nghịch thiên, miêu tả một cách dung tục chính là “Người cầm lái trời sinh”.
Rõ ràng bận rộn làm việc, chỉ hoàn thành bài tập trong ngày khi tan tiết và tan học, về nhà không động vào sách vở, nhưng chưa từng rớt khỏi ngôi vị đứng đầu khối.
Mấu chốt còn đẹp trai.
Học giỏi, xấu, vóc dáng bình thường hoặc đẹp trai, học kém, nhân phẩm rác rưởi, tố chất thấp, kiểu kết hợp này mới mang tính người.
Song cả hai đều đỉnh cấp, quá là không biết xấu hổ.
Tống Nhiên quay lại chủ đề chính: “Lão Giang à, nếu hai người đều…”
Giang Mộ Hành cong ngón trỏ gõ vở: “Viết.”
Tống Nhiên liếc mắt, vẫn rất thận trọng.
Tống Nhiên: Nếu xuất phát từ hai phía, vậy tiếp theo không phải chính là yêu đương hả?
Giang Mộ Hành: Lớp 12.
Tống Nhiên: Thành tích đối phương thế nào? Xếp hạng bao nhiêu trong khối?
Giang Mộ Hành: Không tra ra người này trong khối.
Con mắt Tống Nhiên thiếu điều rụng xuống, khoảng cách có phần lớn à, cậu ta trầm ngâm viết: Vậy nhịn một chút vẫn hơn, sang năm hẵng yêu, không thiếu một năm này.
Giang Mộ Hành: Vấn đề là, đối phương đã phát hiện tâm tư bạn tôi, rồi sẽ không an phận.
Tống Nhiên: Không an phận thế nào? Sẽ dùng sắc dụ?
Giang Mộ Hành cất vở vào ngăn bàn, sắc mặt băng giá: “Trí thông minh tôi mất kết nối mới đi thảo luận đề tài này với cậu, đã tốn thời gian lại lãng phí mực bút và giấy.”
“Cái đệt, cậu biết mỉa thật đấy.”
Tống Nhiên đẩy đẩy kính, nhịn một chút, vẫn là nhịn không được: “Lão Giang, rốt cuộc ai mê hoặc cậu vậy?”.