Yến Hảo vừa đến chỗ ba cậu liền ngủ bù, ngủ đến trời đất u ám, mơ mơ màng mành tưởng mình còn trong nước nên vô thức dịch sang bên cọ cọ, không chạm phải cơ thể ấm nóng chân thực mà chỉ có ga giường lành lạnh.
Thoắt cái mở mắt.
Yến Hảo vừa dậy thì gọi Giang Mộ Hành ngay, bắt máy rất nhanh, cậu lầu bầu: “Tôi ngủ một giấc mà ngủ đến ngất luôn.”
Bên phía Giang Mộ Hành là buổi tối, hắn đang xem thời sự: “Ba mẹ cậu đâu?”
“Đều đang bận rộn trong công ty.” Yến Hảo duỗi lưng, “Kể cậu nghe, thư ký của ba tôi mua cho tôi một quả cầu thuỷ tinh.”
Giang Mộ Hành: “…”
Yến Hảo nghiêng người kẹp chăn: “Là cái kiểu vòng quay ngựa gỗ có tuyết bay, hộp nhạc Vùng đất linh hồn, cậu nói xem chú ấy nghĩ gì thế?”
Giang Mộ Hành đáp: “Cậu đáng yêu.”
Khoé miệng Yến Hảo không kiềm được cong lên: “Vậy sao trước đây mua sách chứ không mua thứ đồ chơi ấy?”
Giang Mộ Hành vẫn dùng ngữ điệu như trần thuật sự thật, không xen lẫn mờ ám màu mè gì đó, mang vẻ bình tĩnh nghiêm túc: “So với trước đây, cậu hiện tại càng đáng yêu hơn.”
Yến Hảo: “…”
“Tôi nghĩ cậu đang gạt tôi, nhưng tôi vẫn rất thích.”
Giang Mộ Hành dựa vào ghế sofa: “Dậy ăn ít gì đi.”
“Đợi lát nữa.” Yến Hảo ngáp một cái, “Nói cậu nghe nhé, tôi nằm mơ thấy cậu.”
Trong điện thoại là thông báo tròn vành rõ chữ của người chủ trì, gần như sắp che tiếng hít thở của Giang Mộ Hành, hắn không lên tiếng.
Yến Hảo như dạy dỗ bạn nhỏ: “Cậu phải hỏi mơ cái gì.”
Giang Mộ Hành phối hợp nói: “Mơ cái gì?”
“Tôi mơ thấy cậu đang ở cửa lớp chúng ta.” Yến Hảo hồi tưởng mộng cảnh, đứt quãng, “Là thật nhiều năm sau, hình thể cậu trong mộng trưởng thành hơn bây giờ rất nhiều; tóc đánh sáp chải ra sau, là cái kiểu vuốt ngược ấy; đeo kính gọng đen; mặc bộ âu phục màu xanh đậm, trang trọng lại anh tuấn cấm dục.
Cậu đứng ở cửa sau…”
Giang Mộ Hành khép hờ mắt: “Hửm?”
Giọng mờ trầm, âm cuối hững hờ giương cao, hết sức gợi cảm ghẹo người.
Cái tai đang áp điện thoại của Yến Hảo cháy bỏng, cậu cọ cọ chăn, thỏ thẻ: “Cậu gọi tên tôi.”
Cổ họng Giang Mộ Hành khẽ động, nghe cậu nói: “Lúc đó đang học mà, giáo viên cho tôi ra ngoài.
Tôi vừa đứng dậy đi đến trước mặt cậu thì cậu ôm chầm lấy tôi, khóc gọi ba tôi.”
“…”
Yến Hảo: “Tôi hãi mà tỉnh dậy, sau đó tôi lại nằm mơ…”
Giang Mộ Hành ngắt lời cậu: “Được rồi.”
Yến Hảo: “Để tôi nói nốt.”
Giang Mộ Hành: “Giấc mơ thứ hai của cậu là tôi làm cậu.”
Yến Hảo: “Sao cậu biết?”
Giang Mộ Hành: “Còn có thể thở gấp hơn nữa không?”
Yến Hảo dùng hành động nói cho Giang Mộ Hành, cậu rất có thể.
Cuộc gọi này nhuốm màu sắc, bổ sung hơi thở ồm ồm và nhịp tim kịch liệt.
Yến Hảo cố tình, cậu muốn Giang Mộ Hành biết rằng tôi nhớ cậu đến khó chịu, cậu cũng phải chịu theo tôi.
.
Tầm một giờ, thư ký Trần đón Yến Hảo đến khách sạn.
Trong phòng riêng toàn các nhân vật nổi tiếng của giới kinh doanh.
Yến Minh Thành đón con trai đến đây một là vừa khéo có bữa tiệc, hai là nhân cơ hội cho con trai lộ mặt.
Vào phòng riêng, Yến Hảo tức khắc không còn là học sinh lớp 12 bình thường, mà là con trai của ông tổng CLM.
Mỗi lời nói cử chỉ của cậu đều rất có giáo dưỡng, ra vẻ ngoài mặt rất đúng chuẩn, không khiến ba cậu mất thể diện.
Đang khi nâng ly cạn chén, Yến Minh Thành cười ngày càng nhiều.
Nơi thương trường anh lừa tôi gạt khó bề phân biệt hư thực, không có bạn bè chân thành, chỉ có hợp tác lợi ích.
Song nghe người khác khen con trai mình, ông vẫn không kiềm được tâm trạng vui vẻ.
Nửa phần sau buổi tiệc, Yến Hảo ra ngoài hóng mát, vô cùng bất ngờ đụng phải một người quen trên hành lang, Uông Phi Phi, con gái quý giá của cục trưởng Uông.
Uông Phi Phi mang mái tóc màu đỏ, chuốt mascara đeo bông tai lớn, boots đùi màu đen phối đầm bó sát, nó còn rất ngắn, để lộ cặp chân trắng.
Yến Hảo suýt nữa không nhận ra.
Trong ấn tượng Uông Phi Phi không trang điểm, mái tóc màu đen rất dài rất thẳng như thác nước, luôn mặc váy dài đến mắt cá chân cùng áo sơmi hoặc áo len, mang vẻ thục nữ và điềm đạm nho nhã.
Uông Phi Phi túm túm váy, vô cùng ngượng ngùng: “Sao em lại ở đây?”
Yến Hảo chỉ phòng riêng bên trái: “Ăn cơm.”
Uông Phi Phi vén tóc: “Sang từ bao giờ thế?”
Yến Hảo ngửi thấy mùi rượu trên người cô, chắc là đến cùng nhóm bạn: “Ngay hôm nay, nghỉ quốc khánh.”
“À phải, quốc khánh, chị còn quên mất cái này.” Uông Phi Phi cười nói, “Chắc em nghe ba chị nói rồi, cuối năm chị sẽ về nước.”
Yến Hảo gật đầu: “Có nghe.”
Uông Phi Phi cảm nhân được sự xa cách của cậu, ý cười trên mặt cứng đờ: “Tiểu Hảo, lần trước chúng ta gặp mặt là đoan ngọ năm nay, cũng chưa bao lâu, sao chị cảm giác em thay đổi thật nhiều.”
“Thay đổi thật nhiều à?”
Yến Hảo gãi má, nói một mình: “Có lẽ là vì thầm mến tu thành chính quả.”
Uông Phi Phi kinh ngạc mở to hai mắt: “Em yêu đương?”
Yến Hảo rộng rãi thừa nhận: “Phải.”
Uông Phi Phi lại cười: “Mối tình đầu em hả.”
“Lớp 12 yêu đương, đến chị cũng không dám, em biết nghĩ thoáng thật.”
Yến Hảo cũng cười: “Hết cách, ai bảo người đó cứ khiến em thích đây.”
.
Uông Phi Phi thả lỏng, tay nắm bả vai cậu: “Lần đầu tiên chị thấy em thẳng thắn bộc lộ mình như vậy.
Nào chị về nước em dẫn người ta ra giới thiệu với chị chút nhé, tốt xấu gì chị cũng là vị hôn thê của em.”
Yến Hảo ngưng cười: “Tào lao.”
“Tào lao cái gì, hồi bé chính miệng em nói.”
Uông Phi Phi biết tính cậu kỳ quặc, nắng mưa thất thường, đã quen từ sớm, giờ thấy cậu trở mặt cũng không coi là chuyện to tát mấy, tiếp tục nói: “Tranh đám cưới em vẽ chị còn giữ này.”
Câu này là giả, bức tranh đó đã mất từ tám trăm năm trước.
Uông Phi Phi lớn hơn Yến Hảo hai tuổi, năm nay vừa tròn hai mươi, quen mấy ông bạn trai ở nước ngoài, tình cảm tự do không bị cản trở, nhưng bọn họ đều không thuộc phạm vi đối tượng kết hôn của cô.
Quan niệm của cô là trước ba mươi tuổi thoả sức chơi, qua ba mươi tuổi tìm người kết hôn chăm sóc gia đình.
Yến Hảo là ứng cử viên lý tưởng của cô, chưa bao giờ thay đổi.
Gia cảnh tốt, vẻ ngoài ổn, tính cách kém tí cũng được, dù sao kết hôn rồi vẫn có các vòng tròn xã hội riêng.
Uông Phi Phi còn định bụng tìm cơ hội tự mình dạy Yến Hảo từ cậu bé trở thành đàn ông.
Không ngờ cậu vậy mà lại yêu đương năm lớp 12, đã có người phụ nữ khác đoạt lấy chuyện này trước mặt cô.
Trông có vẻ đang trong tình yêu nồng nhiệt, vô cùng mù quáng, lại không biết sang năm tốt nghiệp rồi sẽ chia tay.
Uông Phi Phi đang nghĩ ngợi thì bên tai truyền đến tông giọng cứng rắn của Yến Hảo: “Sau này chị đừng nói linh tinh nữa, không có vị hôn thê gì cả.”
Sắc mặt Yến Hảo rất khó coi.
Uông Phi Phi bị gắt, không khỏi buồn cười: “Mười tám tuổi em yêu đương còn tưởng là thật?”
Yến Hảo gạt tay cô, nhìn chòng chọc vào cô, trong mắt không có ánh sáng, tựa như sắc trời trước khi mùa đông giá rét bão tuyết ập đến, vừa tối lại lạnh.
Uông Phi Phi rén trong lòng: “Bỏ đi, với tình trạng hiện giờ của cậu, chị có nói gì cậu cũng không nghe.
Chẳng bao lâu nữa, không cần chị nói gì cậu vẫn tự có thể…”
Yến Hảo không chờ cô nói xong liền đi.
Uông Phi Phi hơi hối hận khi đã nói vậy, không nên nói.
Một người đang trong tình yêu thắm thiết, bạn giảng đạo lý với cậu ta, cậu ta sẽ kể bạn tình cảm mình chân thành bao nhiêu, không cùng một tần số.
Mắt thấy Yến Hảo chạy ngay vô phòng vệ sinh, Uông Phi Phi chạy bước nhỏ đuổi theo: “Tiểu Hảo, em đừng giận, chị chỉ tuỳ tiện nói chút thôi, không có ý gì khác.”
Yến Hảo không ngoái đầu.
Uông Phi Phi không buông tha.
Tình yêu học sinh cấp ba quá non nớt, không chịu được cám dỗ và mưa gió, có thể chỉ duy trì mấy ngày, mấy tuần, một hai tháng, nói không thích là không thích ngay, căn bản không chống đỡ đến tốt nghiệp sang năm.
Cô cũng không muốn vì tí việc này mà khiến quan hệ với Yến Hảo trở nên gượng gạo.
.
Yến Hảo bị Uông Phi Phi ngăn lại, tình thế hết sức căng thẳng.
Yến Minh Thành xuất hiện ngay lúc mấu chốt, hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Uông Phi Phi cười ngượng giải thích: “Chú, con mới biết chuyện Yến Hảo yêu đương, có nói hai câu em ấy không thích nghe lắm.”
Yến Minh Thành nhìn con trai một chút, mặc dù ông rất hiếu kỳ yêu đương khi nào, đối phương là ai, nhưng ông sẽ không trò chuyện việc này trước mặt người ngoài.
Con trai của mình, mình che chở.
“Trưởng thành rồi, yêu đương thì cứ yêu đương, chuyện của mình tự mình làm chủ.”
Yến Minh Thành vừa nói thế, ánh mắt con trai lại sáng đến mức ông tê cả da đầu, trong lòng có dự cảm không tốt.
Ngay lúc này, điện thoại Yến Hảo rung lên.
Giang Mộ Hành nhắn tin, Yến Hảo chẳng thèm nghĩ ngợi bấm mở.
– Tôi chuẩn bị ngủ, có việc thì gọi cho tôi, không có việc cũng có thể gọi cho tôi, ngoan một chút.
Yến Minh Thành đứng cách gần đó, khoé mắt liếc thấy nội dung tin nhắn.
Không biết nghĩ đến điều gì, sắc mặt biến đổi nhanh tại chỗ.
Yến Hảo hồi âm Giang Mộ Hành, không nói lời nào đứng.
Uông Phi Phi phát hiện bầu không khí giữa hai cha con đột nhiên trở nên rất quái.
Một đang ở bờ vực mất khống chế, một thật yên lặng.
Cô lén chuồn, hôm khác lại xin lỗi.
.
Vốn Yến Hảo muốn ôn tập đi ôn tập lại bản nháp, tối tìm thời gian thoải mái chút ngả bài với ba mẹ, rốt cuộc xảy ra bất ngờ.
Mọi thứ đều hoảng loạn kéo đến.
Yến Minh Thành rời tiệc bạn hợp tác, Nghê Thanh ở thành phố khác trực tiếp kết thúc hội nghị, vội vàng chạy tới.
Lúc cả nhà gặp mặt là khoảng ba giờ chiều, mây trắng gió ấm, thời tiết làm người ta thanh thản.
Phòng khách ngột ngạt đến cực điểm.
Nghê Thanh ngồi trước quầy bar uống rượu, Yến Minh Thành hút thuốc bên cửa sổ.
Đôi vợ chồng đều đang dùng phương thức của mình để tiêu hoá cảm xúc tiêu cực, tránh khỏi lời nói làm tổn thương con trai.
Con trai hiếm khi thân thiết với họ, không ai muốn phá huỷ một gia đình hoà thuận khó kiếm.
So với sự bất lực của vợ, cảm xúc Yến Minh Thành phức tạp hơn rất nhiều.
Từ rất lâu ông đã biết con trai mình thầm mến một người, gần như là sinh viên đại học A, học bá.
Chính vì người ấy con trai mới đặt một mục tiêu vĩ đại, phấn đấu đánh cược một lần.
Nhưng mỗi lần gọi điện thoại, con trai đều không phàn nàn, vẫn đùa cợt như trước đây, cứ như học tập rất vui vẻ.
Bây giờ nghĩ lại, không phải học tập khiến cậu vui vẻ, mà là người phụ đạo.
Yến Minh Thành bóp mạnh ấn đường, khi đó ông còn cổ vũ con trai, kêu cậu không cần phải để ý đến cái khác, cứ việc theo đuổi.
Giờ hay rồi, con trai thật sự đã theo đuổi về tay.
Xuất sắc là xuất sắc, điểm này không thể chê, nhưng không phải một cô nàng, mà là một thằng nhóc.
.
Phòng khách im ắng đến doạ người.
Yến Hảo ôm chân ngồi trên sàn nhà, mặt hướng ánh nắng rải vào ngoài sân.
“Cốp.”
Lúc đặt chai rượu xuống Nghê Thanh không khống chế được lực, tiếng động phát ra bị phóng đại bởi tĩnh lặng, nghe có đôi phần chấn động lòng người.
Yến Hảo phản xạ có điều kiện run lên một cái.
Nghê Thanh thấy vậy, hốc mắt tức thì đỏ lên: “Hảo Hảo, con…”
“Con đang đọc học lớp 12, đứng trước kỳ thi đại học, một khi con tập trung vào quá nhiều tình cảm, chỉ một mâu thuẫn nhỏ nhặt cũng sẽ hao phí rất nhiều tinh lực, rồi lại vì thiếu kinh nghiệm mà không cách nào kết nối hiệu quả.
Con sẽ khó chú ý học tập, cuộc sống cũng sẽ nảy sinh ảnh hưởng cực kỳ tiêu cực.”
Nghê Thanh hơi dừng lại: “Vậy nên mẹ cho rằng, chất lượng ước định phần tình cảm này của con rất thấp, không đáng để con…”
Yến Hảo bỗng cười khẽ: “Sau cùng vẫn là vấn đề giới tính.”
“Mẹ ơi, nếu Giang Mộ Hành là con gái, mẹ vẫn sẽ nói với con những điều này ư?”
Nghê Thanh không đáp.
Có lẽ sẽ, có lẽ sẽ không.
Đây là giả thiết, không phải sự thực.
Chuyện thật đã xảy ra thì không rõ cụ thể.
Yến Minh Thành bên cửa sổ nghe hai mẹ con nói chuyện, thiết nghĩ nếu Tiểu Giang là con gái, chắc chắn bây giờ ông sẽ không mang tâm trạng này, ông sẽ khen con trai giỏi lắm.
Aiz.
Yến Minh Thành thở dài trong lòng, quay đầu bước đến chỗ con trai, không nặng không nhẹ đá đá cậu.
“Ba sẽ không đánh, sẽ không mắng con.
Mẹ con cũng sẽ không điên cuồng náo loạn một trận.
Chúng ta càng sẽ không dùng mấy kiểu bách thiện hiếu vị tiên* gì đó để bức ép con.”
*Trăm cái thiện thì hiếu đứng đầu.
Yến Hảo ngẩng đầu.
Yến Minh Thành khom lưng nhìn con trai, lạnh lùng nói: “Nhưng chúng ta muốn nghe suy nghĩ của con, phải toàn diện, trưởng thành.”
“Đừng nói với ba Tiểu Giang đẹp trai cỡ nào, học giỏi bao nhiêu, biết chịu khổ nhường nào, cách đối nhân xử thế chững chạc ra sao.
Những thứ kia vô dụng hết thảy, bây giờ cậu ta chỉ là một học sinh cấp ba, ba hy vọng con nhìn thẳng vào…”
Nghê Thanh nghe chồng dùng giọng điệu răn dạy cấp dưới để khuyên răn con trai, liền bị sặc nói: “Lão Yến, ông nói gì nói mãi vậy? Tôi muốn nghe Hảo Hảo nói, ông bớt hai câu đi.”
Yến Minh Thành: “…”
Ông quăng sang vợ một ánh mắt, em cứ bảo vệ đi.
Nghê Thanh làm như không thấy: “Hảo Hảo, con nói đi.”
.
Yến Hảo không bị tình cảm chi phối mà nói năng lộn xộn, lời của cậu rất ngắn, rất có sức mạnh.
“Giang Mộ Hành là tín ngưỡng của con.”
Yến Minh Thành chợt khựng, tìm gạt tàn để gảy thuốc.
Nghê Thanh xoay đầu tiếp tục rót rượu uống.
Thực chất bọn họ đều rất rõ ràng.
Con trai có thể quyết định liều chết thi vô đại học A, đồng thời đang tiếp tục kiên trì đã là biểu đạt thái độ.
Con trai sẽ đuổi theo người mình thích, bất kể gian khó bao nhiêu.
Tay Nghê Thanh chống đầu, sợi tóc dài buông thõng, khuôn mặt mang vài phần thất bại vô lực.
Bà biết kinh doanh, nhưng không biết giáo dục con trai, chỉ biết cậu muốn gì thì cho cái đó.
Song gần như con trai chẳng mở miệng đòi gì cả.
Hiện tại cậu đã nói mong muốn.
Cảm xúc Nghê Thanh dần hỗn loạn, nỗi tự trách ùn ùn kéo tới, đè vỡ đầu dây thần kinh bà.
Nếu trước kia bà dành ra một phần thời gian đặt trên sự nghiệp để ở bên con trai nhiều hơn, khuyên bảo thêm lúc tâm trí cậu bắt đầu hoàn thiện, liệu xu hướng tính dục cậu có thể…
Nghê Thanh thình lình đứng dậy lên lầu.
Bà không muốn để con trai thấy dáng vẻ tâm trạng hoàn toàn sụp đổ của bà.
“Đừng nhìn, mẹ con là chủ tịch vác nặng gánh, sẽ không khóc trước mặt con.”
Yến Minh Thành ngồi đối diện con trai: “Hút điếu thuốc?”
Yến Hảo vẫn trông về cầu thang: “Không hút.”
“Vậy hai cha con ta tâm sự.”
Yến Minh Thành rút điếu thuốc: “Nhân sinh không thể nào song toàn.
Ba và mẹ con vì làm ăn mà bỏ lỡ phát triển của con.”
“Tất nhiên, giờ nói chỉ phí lời, bỏ lỡ rồi là bỏ lỡ rồi, cơ hội duy nhất không thể có lại.”
Yến Hảo cụp mắt nhìn quang ảnh trên sàn.
“Trước tiên ba không nói tuổi này của con tình yêu có thể tồn tại bao lâu, ba chỉ nói một chuyện thôi.
Con chọn Giang Mộ Hành, cũng chỉ có một con đường đi vào tăm tối*.”
*Gốc là 一条路走到黑, chỉ việc cố chấp đâm theo con đường nào đó, mang nghĩa tiêu cực.
Yến Minh Thành nhả khói: “Con sẽ đánh mất rất nhiều con đường thênh thang sáng sủa mà con có thể dễ dàng bước đi.”
Yến Hảo bĩu môi: “Ba, là ba nói người trưởng thành rồi, chuyện của mình tự mình làm chủ.”
“Khụ! Khụ khụ khụ!” Yến Minh Thành ho khan.
Chờ ông ở đây cơ.
.
Yến Hảo hút thuốc thụ đông cũng ho khan hai tiếng: “Kể từ lúc thi cấp ba, con đã thích Giang Mộ Hành.”
Yến Minh Thành trừng mắt cau có: “Thằng nhóc thối mày được lắm, hoá ra mày nhất quyết vô nhất trung là chạy theo nó đúng không?!”
“Đây không phải trọng điểm.”
Yến Hảo không hoảng không gấp: “Ý của con là, con không phải thấy mới mẻ, cũng không phải nhất thời kích động, hoặc muốn làm gì đó đặc biệt để khiêu chiến thế tục.”
Cuối cùng đến một câu: “Ba, ba cũng là người từng trải, ba hiểu mà.”
Yến Minh Thành không bị rơi hố: “Ba mày không hiểu lắm.”
“Là con gái chưa đủ dịu dàng săn sóc, chưa đủ đáng yên ngoan ngoãn, để mày một mực cắm vô một đứa con trai?”
Yến Hảo túm tóc mái: “Con gái cũng rất tốt, có điều Giang Mộ Hành là con trai.”
Yến Minh Thành đau huyệt thái dương: “Vậy suy nghĩ cậu ta là gì? Ở bên mày thì không chịu áp lực do chênh lệch gia cảnh mang tới?”
Yến Hảo nhăn mày: “Giang Mộ Hành thích là thích Yến Hảo, không phải con trai Yến Minh Thành và Nghê Thanh.”
Ngôn từ Yến Minh Thành sắc bén: “Rồi sao, toàn bộ tài sản và tài nguyên trong tay ba và mẹ mày đều là của mày, tương lai bạn đời mày lại được hưởng một nửa.”
Yến Hảo xù hết lông: “Lời này của ba, giống như con trai ba không đáng giá một đồng, được người ta thích chỉ vì có gia thế.”
Yến Minh Thành nghẹn lại: “Thằng nhóc thối, suy nghĩ linh tinh cái gì đấy, ba không có ý đó.”
“Con cũng vô cùng ưu tú.”
Yến Hảo lẩm bẩm: “Con vẫn có thể ưu tú hơn, con đang cố gắng.”
Yến Minh Thành nặng nề chà mặt, cuống họng có phần khàn, đáy mắt cũng có ít tơ máu.
Ông ngồi dậy nói: “Mày tự ngồi đấy đi, ba đi xem mẹ mày.”
Yến Hảo run lên một hồi, nhảy phắt dậy: “Ba ơi, con cảm ơn.”
Yến Minh Thành trừng mắt: “Cảm ơn cái gì, ba nói giúp mày à?”
Giọng Yến Hảo hơi nghẹn ngào, dùng sức kiềm nén không cho nước mắt rơi xuống: “Ba ơi, ba là thần tượng của con.”
Yến Minh Thành thầm mắng con trai không có tiền đồ: “Xéo đi, thần tượng của mày không phải ai kia của mày sao?”
Yến Hảo nghiêm mặt nói: “Cậu ấy là thần tượng nhỏ, ba là thần tượng lớn.”
Yến Minh Thành: “…”
Yến Hảo một câu đi theo ba cậu đến đầu cầu thang: “Ba, ba dỗ mẹ nhiều vào, thêm nữa đó là nói giúp Giang Mộ Hành vài lời hay.
Cậu ấy vô cùng hiếu thuận, nhất định sau này sẽ dưỡng lão cho ba mẹ!”
Bước chân Yến Minh Thành nghiêng ngả một phát, lôi cả dưỡng lão ra rồi, xem chừng hai đứa nhỏ đã chuẩn bị xong xuôi để đi đến cuối cùng.
Ông nắm điếu thuốc bước lên bậc thang, bản thân luôn dạy bảo con trai rằng, người trưởng thành có thể nắm giữ toàn quyền độc lập tự chủ, không thể tự vả đúng không.
Thôi.
.
Yến Hảo đực mặt ngồi trong phòng khách, thời gian để lại dấu vết trôi qua khi mặt trời ngả về đằng tây.
Từng tấc nắng rời xa khỏi người cậu.
Không biết qua bao lâu, Yến Hảo lấy lại tinh thần, chân tê, khu vực này đã bị bao phủ bởi bóng tối, cậu móc điện thoại xem thời gian.
Giang Mộ Hành không nhắn lại, thành phố T đang mười hai giờ đêm, hẳn hắn đã thiếp đi từ sớm.
Yến Hảo cắn viên ngọc nhỏ Giang Mộ Hành tặng cậu, miệng lẩm bẩm từng lần một: “Không sao cả, sẽ không sao cả…”
Chập tối, trên lầu vang lên tiếng bước chân.
Nghê Thanh xuống lầu, mái tóc dài gợn sóng cột sau vai, đã tẩy trang, mắt đỏ chót.
Yến Hảo như một tội nhân đang chờ bị tuyên án.
Nghê Thanh nhìn phản ứng của con trai trong mắt, bà đau lòng thở dài: “Hảo Hảo, con qua đây.”
Yến Hảo cúi gằm đầu lại gần chút ít, nội tâm lo lắng bất an, không rõ ba cậu nói chuyện với mẹ cậu thế nào, trò chuyện có ổn không.
Theo lý thuyết ba cậu ra trận, sẽ không có bao nhiêu vấn đề.
Khoảng thời gian con trai gặm khoé môi, Nghê Thanh trao cậu một cái ôm.
Yến Hảo ngẩn cả người.
Giọng Nghê Thanh đầy dịu dàng: “Cục cưng, ba con nói rất đúng.
Lần đầu tiên con thích một người như thế, cũng cho chúng ta thấy quyết tâm của con, chúng ta nên ủng hộ.”
“Huống hồ khách quan mà nói, bản thân đứa nhỏ con thích rất xuất sắc, giới tính cũng không bị trừ bao điểm.”
Hô hấp Yến Hảo trở nên dồn dập trong chớp mắt.
“Mẹ muốn nói con biết rằng, thế giới này sẽ có rất rất nhiều ác ý đối với con, con đường của con rất khó bước, vượt xa sức tưởng tượng của con.”
Nghê Thanh sờ tóc con trai: “Nếu bị thương, không muốn tiến lên trước nữa thì quay đầu, mẹ và ba con vĩnh viễn là chỗ dựa của con.”
Mũi Yến Hảo chua xót, giọt lệ cố nhịn nhiều lần rốt cuộc vẫn tuôn.
Yến Minh Thành gào trên lầu hai: “Kêu thằng nhóc đó tự gọi điện cho ba!”
“Quên đi, nói trong điện thoại không rõ ràng, ăn tết nói, nói ngay trước mặt, con chuyển lời cho cậu ta.
Con dâu mới cần có dáng vẻ của con dâu, biểu hiện không tốt đừng hòng cầm lì xì.”
Yến Hảo lau nước mắt: “Đã rõ!”.