Yến Hảo đã chuẩn bị cho một buổi tối thâu đêm, kết quả xe đã khởi động, cũng đã lái ra ngoài.
Nhưng Giang Mộ Hành cứ thế mà quay xe một phát ngay trước cao tốc.
Sau đó đưa cậu xuống xe, nói với cậu rằng không còn sớm, mai phải đi học, tắm cái rồi ngủ đi, ngủ ngon.
Yến Hảo được Giang Mộ Hành ôm vào lồng ngực như ôm trẻ con, vỗ nhẹ lưng, mơ mơ màng màng thiếp đi.
Tỉnh dậy cậu lại nổi lửa, tức mình mở balo lấy cái hộp nhỏ mua trên đường ném vô người hắn.
Xong có chút hối hận, hiếm khi dậy sớm hơn hắn, đáng nhẽ nên sờ một lát.
Giang Mộ Hành mở mắt ra, cầm cái hộp nhỏ lên xem.
Bấy giờ chút nóng của Yến Hảo cũng tắt, chỉ sót lại xấu hổ, cậu thẹn quá hoá giận: “Nhìn cái gì mà nhìn, không biết chữ hả?”
Giang Mộ Hành mở ngăn kéo, cất hộp nhỏ vào trong: “Giận à?”
Yến Hảo khoanh tay: “Câu hỏi của cậu rất hay.”
Căn phòng trở nên yên tĩnh, không hề ngột ngạt mà là một dạng ấm áp vừa đủ.
Yến Hảo vô tình liếc sang mấy cục giấy trên đất, gò má nóng bừng một hồi.
Giang Mộ Hành dọc theo tầm mắt cậu đảo qua.
Mặt Yến Hảo càng nóng hơn: “Hơn phân nửa đều do cậu dùng.”
Giang Mộ Hành không phủ nhận: “Ừm.”
Mắt Yến Hảo co lại, sao lại có ảo giác như đang khen băng đạn hắn nhét được nhiều viên?
Được rồi, đúng là nhiều đạn thật, cả đống lớn, mức chứa siêu cấp nhiều.
Yến Hảo không đố kỵ, đơn thuần hâm mộ mình có phúc.
“Thời gian còn sớm, cậu ngủ thêm lát đi.”
Giang Mộ Hành vuốt ve bờ eo thon của cậu, trước khi rút tay véo nhẹ một cái, vén chăn xuống giường.
Yến Hảo muốn khiến Giang Mộ Hành biết thái độ của mình, quyết định không để ý tới hắn, cơ thể lại không tự chủ theo hắn ra khỏi phòng.
.
Sáng mùa thu man mát.
Yến Hảo không xỏ vớ, bàn chân lướt sàn nhà, thoáng run run.
Giang Mộ Hành đi đằng trước giống như cảm ứng được nên nghiêng đầu: “Mang giày vào.”
Yến Hảo không phối hợp.
Giang Mộ Hành trầm mặt: “Mau.”
Yến Hảo rụt vai: “Mới sáng sớm đã la tôi.”
“Tối qua chẳng biết là ai trong lúc hôn tôi vừa nhấn vừa vò, tôi hơi lui lại tí đã kéo tôi về ngay, cái điệu bộ hận không thể nuốt tôi.”
Mặt Giang Mộ Hành đen kịt.
Yến Hảo vào phòng xỏ giày ra ngoài, bến bên bồn rửa nhìn Giang Mộ Hành bóp kem đánh răng: “Tôi thật sự không hiểu, cậu nói tôi chút đi.
Tối qua rốt cuộc tại sao cậu lại phanh xe vào thời khắc sống còn? Ngón tay cậu đều…”
Cậu chỉ mới phát ra âm “đ”, chưa thốt “út” ở tiếp sau đã im bặt, máu toàn thân dâng lên mặt, nhẫn nhịn một lát, lầu bầu nói: “Tôi cho cậu biết, chưa làm xong, thì chẳng khác nào là chưa làm gì cả.”
Giang Mộ Hành dừng động tác bóp kem đánh răng, xuyên qua tấm gương nhìn thiếu niên bên cạnh, giọng khàn khàn: “Chưa làm gì cả?”
Yến Hảo đối diện với Giang Mộ Hành trong gương, vô thức nhớ đến đường cong ngón tay rõ ràng hữu lực của hắn, xương ngón tay thon dài, xúc cảm thô ráp bụng ngón tay, lòng bàn tay khô ráo dày rộng, xương cụt nhịn không được ngứa ngáy, hô hấp dồn dập lắp bắp.
“Cậu cậu cậu…!Cậu đừng nói leo!”
Giang Mộ Hành thong dong nhíu mày: “Vậy cậu nói đi.”
Yến Hảo nhìn chằm chằm Giang Mộ Hành, không có lời nào trong miệng, tư duy đã đứt, nhất thời không cách nào kết nối.
Sắc mặt cậu nghiêm nghị, sừng sộ lên: “Tôi không nói nữa, cậu nói đi.”
Giang Mộ Hành đặt kem đánh răng lên bàn: “Một lần không kiềm chế được, mỗi một lần sau đó đều không kiềm chế được.”
Yến Hảo có phần xấu hổ cắn môi dưới: “Cậu nghĩ tôi đến mức nào…”
Giang Mộ Hành cắt ngang: “Tôi nói là nói tôi.”
Đầu Yến Hảo đơ ra, không thèm nghĩ ngợi thốt câu: “Vậy thì khỏi kiềm chế thôi.”
“Ai mướn cậu kiềm chế.” Cậu nghĩ dù sao đã nói rồi thì cứ dứt khoát nói hết ra một lần, “Hai ta đang yêu mà, trước mặt tôi chẳng phải cậu muốn làm gì thì cứ làm cái đó ư.”
Giang Mộ Hành trầm mặc hồi lâu: “Thực ra tôi cũng muốn.”
Yến Hảo ngẩng phắt khuôn mặt đỏ bừng, sự khó mà tin nổi ngập tràn trong mắt.
Đây là lần đầu cậu nghe Giang Mộ Hành để lộ d*c vọng ra như thế, cậu hưng phấn mà ngón tay cuộn cả vô.
Bất thình lình, Giang Mộ Hành nhắc đến: “Hai cái đĩa của cậu…”
“Đệt!”
Yến Hảo lập tức như mèo xù lông: “Cậu xem đĩa của tôi làm gì?”
Giang Mộ Hành cau mày.
Yến Hảo hôn hôn hắn: “Tôi không nên nói tục, tôi sai rồi.”
Động tác lấy lòng làm rất trôi chảy tự nhiên.
Nếp nhăn giữa lông mày Giang Mộ Hành vẫn không giãn ra.
Yến Hảo ôm eo hắn, lắc lư làm nũng: “Xem lúc nào thế? Hai hôm tôi ra nước ngoài? Sao lại đi xem cái kia thế?”
Giang Mộ Hành chỉ trả lời một câu hỏi của cậu: “Cậu đặt lên bàn, không phải vì muốn cho tôi xem à?”
Yến Hảo: “…”
Trước đây cậu vẫn không xác định kiểu thích của Giang Mộ Hành đối với mình, nên định dựa vào đĩa để thử thăm dò, bèn lấy ra đặt ở chỗ dễ thấy, sau đó quên cất vào.
Lỗi của cậu.
“Sau này cậu đừng xem nữa, phim gì cũng đừng xem.” Sắc mặt Yến Hảo vô cùng tệ, “Lúc xem cậu không cứng chứ?”
Giang Mộ Hành đưa bàn chải đánh răng qua.
Yến Hảo không nhận, lên cơn: “Đang hỏi cậu đấy.”
Giang Mộ Hành bất đắc dĩ cực độ: “Không có.”
“Không có là được rồi.” Yến Hảo nhận bàn chải ngậm bên miệng, vẫn không dằn nổi vẻ lo lắng mà để nó leo lên khoé mắt đuôi mày, “Tổng cộng cậu xem mấy cái?”
Giang Mộ Hành day thái dương: “Chỉ bấm mở một video ở trước.”
“Cái nào ở trước? Là đoạn cắt ghép dài từ 18 đến 20 của Pháp, hay trên cầu thang Mỹ…”
Yến Hảo phát hiện ánh mắt lạnh băng của Giang Mộ Hành, cậu vội vàng chuyển chủ đề, ra vẻ trấn định nói: “Tôi, ờm, tôi cũng không xem mấy, tôi chỉ nhìn tên file.”
Mặt Giang Mộ Hành không cảm xúc.
“Thật, lúc tải về tôi liếc qua, coi tất cả như tài liệu giảng dạy.”
Yến Hảo chột dạ muốn chết, cậu rũ mắt vừa đánh răng, vừa mơ hồ không rõ nói: “Chỉ có xem hình của cậu tôi mới có cảm giác.”
Giang Mộ Hành vẫn không nói một lời như cũ, khí áp quanh thân rất thấp.
Yến Hảo khịa trong lòng, đáng đời lắm, ai bảo đề cập mấy cái này chi? Vừa mới ra đã vác đá ghè chân mình.
Mới sáng sớm, kích động thành như vậy.
“Được rồi, đúng là tôi xem rất nhiều, tôi nhận sai.”
Yến Hảo nhổ bọt kem đánh răng, tư thái cực kỳ thành khẩn: “Trước đó tôi không có bạn trai, cần tài liệu giảng dạy thoả mãn lòng hiếu kỳ.
Dù sao bên cạnh cũng không có ai có thể xin chỉ bảo.”
“Thực ra tôi nỗ lực học tập như vậy cũng là vì cậu.
Mặc dù thực tiễn là tiêu chuẩn kiểm nghiệm chân lý duy nhất, nhưng tôi muốn nắm vững chân lý trước, sau đó mới có thể thực tiễn cùng cậu.”
Yến Hảo thở dài một hơi, tổng kết cho lời này: “Vậy nên tôi định rằng học xong, chờ đến khi hai ta súng thật đạn thật cũng sẽ không thành hiện trường mổ heo.”
Giang Mộ Hành: “…”
Yến Hảo luôn quan sát sắc mặt Giang Mộ Hành, thấy hắn hơi khựng thì vội hỏi điều mình muốn biết: “Cậu xem đĩa xong, nên không chơi với tôi? Hai cái này có quan hệ gì?”
Giang Mộ Hành liếc cậu một cái, cúi đầu cầm bàn chải của mình đánh: “Tôi xem video một chút, liền đi tìm tòi không ít tài liệu.”
“Lần đầu tiên rất khó khăn, cần chuẩn bị rất nhiều, không chỉ đơn giản là một hộp B.”
Yến Hảo lấy chậu rửa mặt: “Trước lạ sau quen…”
Thấy Giang Mộ Hành nhìn sang, cậu lập tức mỉm cười: “Cậu nói đi.”
Giang Mộ Hành dùng giọng điệu như giảng bài: “Dù là đã quen, nhưng bên tiếp nhận vẫn có thể sẽ phát sốt, tiêu chảy.
Tuy rằng cẩn thận hơn, ngày hôm sau cũng thể tránh khỏi việc eo mỏi lưng đau, ngồi mà nhức mông.”
Yến Hảo không phản bác, cậu túm khăn mặt trên kệ quăng vô chậu: “Vậy để tôi lên?”
“Dù sao cậu cũng không cần thi đại học.”
“Đúng là tôi không cần thi đại học, có điều,” Giang Mộ Hành liếc cậu, “Bình thường cậu nằm mơ toàn là tôi làm cậu, sao lên được?”
Yến Hảo suýt sẩy tay làm đổ chậu nước: “Vâng vâng vâng, tôi không lên được.”
“Tất cả là tại phim gay đầu tiên tôi xem, nhân vật chính có chút giống cậu.
Đương nhiên trông vẫn không đẹp trai bằng cậu, kém xa.
Là giống vóc dáng, rất cao rất thẳng tắp, tóc và quần áo sạch sẽ gọn gàng giống cậu, bắp thịt không lồ lộ nhưng vẫn mang cảm giác rắn rỏi.”
Yến Hảo vùi mặt vào trong chậu, rì rào rửa mấy cái rồi ngẩng đầu, chớp chớp mắt vắt khăn mặt: “Tôi xem nhân vật chính thân mật với một nhân vật chính khác xong, thì tối nằm mơ thấy cậu, đó là lần mộng xuân đầu tiên của tôi.”
Thời gian cách khá xa, cậu đã quên chi tiết, chỉ nhớ khi tỉnh dậy là tám chữ, thất vọng mất mát, một đống dính nhớp.
Từ đó trở đi đều mơ như vậy, sướng đến không thể tự kiềm chế.
.
Yến Hảo lau khô bọt nước trên mặt, qua loa nắm tóc mái ẩm ướt bên bết, để lộ cái trán sáng bóng đầy đặn, bĩu môi nói: “Do tôi cảm thấy rằng, trong mộng tôi đã nhận được n lần, nên hẳn không có gì to tát.”
“Rất to tát, đồng thời không thể xem nhẹ.”
Giang Mộ Hành đánh răng: “Tôi làm cậu, bất luận là một lần hay mấy lần, hôm sau cậu đều sẽ khó chịu, kể cả không xin nghỉ gắng gượng đến trường thì cả ngày cũng rất khó tập trung chú ý làm bài đọc sách.”
“Giai đoạn lớp 12 này đã đang chạy nước rút, toàn bộ kế hoạch ôn tập hợp thành một dây xích, mỗi khớp nối đều phải siết đến tận cùng, không thể nới lỏng, bằng không chỉ lỏng chút thôi đã đủ khiến đoạn sau bị rơi rớt.”
Yến Hảo sững sờ nhìn Giang Mộ Hành, cái tuổi này của họ tràn trề tinh lực, nhiệt huyết nồng đậm, định lực không tốt, thật sự khó nhịn trước chòng ghẹo.
Mỗi ngày Giang Mộ Hành cùng ăn cùng ở với cậu, thường xuyên bị cậu ghẹo, nhiều lần đều ngước cao, thế trận kinh người, song không một lần nào làm thật, không ngó ngàng gì tới cậu.
Một người không cần học để thi, dẫu có dính vào thứ dục vọng đã xảy ra là khó bề kiểm soát, cả ngày mụ mị trong đó, không còn lòng dạ học tập cũng không liên quan gì.
Giang Mộ Hành có thể nhẫn nhịn như thế, hoàn toàn là vì cậu.
Cũng là vì tương lai của cậu.
Muốn cùng bước vô đại học A.
Con tim Yến Hảo nổi lên một câu tình trường vô cùng phổ biến, tục không chịu được, mà cũng đáng quý.
— thích là kích động, yêu là kiềm chế.
Yến Hảo nắm chặt khăn lông ướt, ngực đập nhanh dần, cái gì Giang Mộ Hành cũng cân nhắc thay cậu.
Cảm giác này tựa như uống một hớp lớn rượu mạnh, có hơi phê, tung bay đến tận nóc.
“Tôi biết cậu kiềm chế bản thân là tốt với tôi, cũng biết cậu nhịn rất khổ cực, nhưng tôi vẫn sẽ chọc cậu, đây đơn thuần là bản năng, cậu đừng trách tôi.”
Giang Mộ Hành đánh răng, không để ý tới.
Yến Hảo từ sự dung túng của hắn mà được đằng chân lấn đằng đầu: “Anh ơi, anh luôn nhịn mãi, liệu sẽ có ngày nhịn ra vấn đề luôn không?”
Giang Mộ Hành liếc sang.
Yến Hảo cọ khuỷu tay hắn: “Chớ nhìn tôi như vậy, tốt xấu gì cũng là đồ của tôi, tôi hỏi chút là hợp tình hợp lý.”
Khoé môi Giang Mộ Hành co rúm: “Rất khoẻ mạnh.”
“Vậy tôi an tâm rồi, sang năm trước kỳ thi tốt nghiệp còn phiền cậu đảm bảo nhiều giúp tôi…”
Nghĩ đến cái gì, Yến Hảo kêu lên: “Không đúng, chiếu theo ý của cậu, ngủ sẽ làm giảm tiến độ học tập của tôi, vậy lên đại học cũng không thể?!”
Giang Mộ Hành đau màng nhĩ: “Tôi đang chỉ giai đoạn hiện tại, đại học và công việc sẽ không căng thẳng như chuẩn bị thi cử.”
Yến Hảo thở phào: “Đã hiểu, ở trong tầm tay.”
Giang Mộ Hành: “…”
.
Yến Hảo dính Giang Mộ Hành: “Còn lời cậu nói bên bờ biển nữa, sau khi thi đại học phải cho tôi xem hình cậu chụp.”
“Nhận được thư thông báo trúng tuyển của đại học A, cậu nói cho tôi biết cậu thích tôi từ lúc nào.
Đoạn nhìn Giang Mộ Hành chằm chằm, bày ra dáng điệu “Tôi đã chép hết vô sổ nhỏ, đừng hòng bỏ”.
Giang Mộ Hành liếc cậu một cái qua gương, rửa mặt xong treo khăn về: “Nhón chân lên chút.”
Yến Hảo: “Chi?”
Giang Mộ Hành: “Hôn chào buổi sáng.”
Yến Hảo: “Vậy cậu cúi đầu xuống đi.”
Đang khi Giang Mộ Hành muốn cúi đầu, Yến Hảo cũng nhón lên, trán hai người va nhau, hoàn toàn thuyết minh thứ gọi là “Những vì sao lập loè trong đôi mắt anh và em”.
“…”
.
Yến Hảo thuận lợi comeout, phần còn lại là chờ nói với bạn thuở nhỏ.
Dương Tùng vẫn như cũ, có thể chơi có thể cười có thể ồn, vẫn tránh cái chủ đề nọ.
Yến Hảo chỉ đành theo ý cậu ta.
Mùa đông cuối của cấp ba kéo tới không mang tiếng vang gì, trái lại trận tuyết lớn ập đến một cách ồ ạt.
Lúc đó đang kiểm tra tiếng Anh, loa vang bài thi nghe.
Yến Hảo thành thạo điêu luyện, khoanh đáp án rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, phạm vi nhìn chợt xuất hiện khoảng chấm trắng lớn, từ bên trên rơi xuống.
Phản ứng đầu tiên là, chẳng biết đứa ngu nào trên lầu đang ném bột mì.
Mãi đến khi chấm trắng bay vô, đáp trên mu bàn tay cậu, buốt lạnh, tan chảy.
Yến Hảo mới ý thức rằng là tuyết rơi, cậu trợn tròn mắt, Dương Tùng ở bên cạnh gào to: “Mẹ nó! Tuyết rơi!”
Cả lớp sôi sục.
Mùa đông thành phố T ướt lạnh muốn chết, tuyết không rơi mấy, mùa đông năm ngoái thì không thấy, năm nay lại rơi sớm như vậy, hơn nữa mở màn vô cùng long trọng.
Lầu trên lầu dưới xôn xao không dứt, bầu không khí nọ nhiễm vào lớp bọn Yến Hảo, kỳ kiểm tra tiếng Anh nửa đường dừng lại, từng người đều đi ra xem tuyết.
Ban đầu cô còn nói vài lời, sau đó cũng ra theo.
Một hàng người trên hành lang.
Hạ Thuỷ quay đầu hô: “Tiểu Hảo, mày ra đây mau lên!”
“Lát nữa.”
Yến Hảo chậm rãi đứng dậy, hai tay đút túi, như cụ ông tản bộ vòng từ tổ cuối lên đằng trước, vờ như lơ đãng đi tới bên cạnh chỗ ngồi Giang Mộ Hành.
“Lớp trưởng, cậu đang chuẩn bị tài liệu phụ đạo cho bạn trai cậu à.”
Giang Mộ Hành đang soạn đề, không ngẩng đầu: “Phải đấy, dạo này bạn trai ngứa đòn, thiếu đề.”
“…”
Yến Hảo để ý tiếng động trên hành lang, nhanh chóng duỗi một tay khỏi túi nắm ngón út Giang Mộ Hành lắc hai cái.
“Tuyết rơi lớn ghê, xem chừng phải rơi rất râu.
Tan học chúng ta có nên dạo bước trong tuyết không?”
Giang Mộ Hành dừng bút, ngước mắt.
Yến Hảo vừa định nói một cách văn vẻ rằng “Như vậy chúng ta sẽ có thể cùng nhau bạc đầu, lãng mạn biết bao”, thì nghe Giang Mộ Hành đến câu: “Quần áo sẽ ướt.”
Yến Hảo chắp tay lùi lại: “Cáo từ!”.