Yêu Đương Đứng Đắn - Chương 85: Chương 85
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
35


Yêu Đương Đứng Đắn


Chương 85: Chương 85


Chạng vạng tối ngày 8, Yến Hảo thi xong một phát liền về chung cư đùa nghịch với Giang Mộ Hành.
Tình cảm bị đè nén suốt thời gian dài được giải phóng, sục sôi đến cực điểm, hung mãnh đến cực hạn, run rẩy điên cuồng kêu gào, sau khi nắm giữ hết toàn bộ từ trong ra ngoài thì tham lam muốn thêm.
Hơn nữa còn là độ tuổi đầy nhựa sống, tràn trề tinh lực.

Thi đại học xong xuôi, lo ngại đã xua tan, dây thừng trói buộc lý trí nới lỏng, mất khống chế đến mức không thể cứu vãn.
Kêu khóc, ôm hôn, liều chết triền miên.
Tỉnh táo hỗn loạn, đau đớn gắng sức ôm chặt lấy nhau.
Tận sáng hôm sau Yến Hảo vẫn không thể ra khỏi phòng, tối mới mặc quần áo vào.
Vì muốn ăn tiệc chia tay.
Cậu là người chú trọng cảm giác nghi thức.
.
Giang Mộ Hành nói chuyện điện thoại với chủ nhiệm, hỏi địa điểm và thời gian của buổi tiệc chia tay.
Chủ nhiệm vẫn đang xử lý chuyện trong trường, khi nhận cuộc gọi này vẻ mặt ông không hiểu: “Chiều hôm qua thầy mới xác nhận với em lần cuối cùng.”
“…”
Giang Mộ Hành day trán, một ngày một đêm, sống mơ màng như người say rượu.
Gọi điện thoại xong, Giang Mộ Hành tìm thấy thiếu niên trên ghế sofa.
“Bảy giờ ăn, ở Vườn Tứ Quý.”
Yến Hảo vùi mình trong ghế sofa: “Vườn Tứ Quý à, cũng tạm được, không xa, có thể đi bộ sang.”
Giang Mộ Hành nhìn xuống cậu: “Đi?”
Yến Hảo vừa định gật đầu, bắp chân chợt vô lực mềm nhũn, eo cũng như song ca mà đau nhức theo, cậu bĩu môi: “Đi không được.”
Giang Mộ Hành nhấc chân, quần bị kéo lại, hắn quay đầu: “Tôi đi lấy giày cho cậu.”
Yến Hảo buông lỏng ngón tay, sống dở chết dở.
Giang Mộ Hành cầm giày ở cửa trước quay về, ngồi trên ghế sofa xỏ giày cho cậu: “Cơm nước xong xuôi thì về liền, chúng ta sẽ không tham gia hoạt động thâu đêm sau đó.”
“Hoạt động gì…”
Bắp thịt cẳng chân bị kéo, Yến Hảo lập tức kêu la thảm thiết: “Đau đau đau.”
Giang Mộ Hành khẽ bóp bóp.
Yến Hảo ngoẹo đầu, cằm chống lên gối ôm bí đỏ mềm núc ních: “Khó chịu.”
Giang Mộ Hành không biết làm thế nào mới tốt: “Ai đi ngủ còn không cho tôi ra ngoài, nhất quyết bắt tôi ở trong?”
Yến Hảo xấu hổ đỏ mặt.
Giang Mộ Hành xoa bóp bắp chân và eo cho cậu, thấy cậu vẫn cứ không thoải mái, hắn cau mày nói: “Không đi nữa.”
“Không được.” Yến Hảo vôi nói, “Không thể không đi.”
Cậu chống chân Giang Mộ Hành bò lên: “Nếu tôi không ăn bữa cơm này, tôi sẽ cảm giác thiếu đi thứ gì.”
Giang Mộ Hành bất đắc dĩ ôm lấy cậu.
Yến Hảo tựa vào lòng Giang Mộ Hành: “Có hoạt động nào?”
Giang Mộ Hành xỏ chiếc giày còn lại cho cậu: “Hát karaoke, tam quốc sát, sự thật hay thử thách.”
“Nghe không tệ.” Yến Hảo thở dài, “Nếu cậu không thành bạn trai tôi, tối nay tôi chắc chắn phải chơi tới bến, uống tới bến, sau đó ôm Dương Tùng khóc trời gọi đất.”
Giang Mộ Hành cụp mắt buộc dây giày: “Không mượn rượu đánh bạo tỏ tình?”
Yến Hảo chăm chú nhìn hắn: “Sợ là phải bốc số xếp hàng chờ kêu tên.”
Mặt Giang Mộ Hành co rúm.
Yến Hảo nắm lấy tay Giang Mộ Hành, nắn bóp đốt ngón tay của hắn: “Thật dài.”
Giang Mộ Hành chưa nói gì, đã nghe cậu cảm thán một câu: “Cảm giác cậu cũng sắp sửa một phát vào tận cùng.”
Yến Hảo không phát hiện rằng đôi mắt Giang Mộ Hành tối đi, tự mình lẩm bẩm: “Móng tay cắt cũng gọn gàng, không có đâm vào tôi.

Cậu không biết đâu, lúc đó tôi chỉ sợ cậu đâm vào…”
Câu nói kế tiếp bị nhấn chìm trong cái hôn nồng nhiệt của Giang Mộ Hành.
.
Hơn mười phút sau, khi Yến Hảo và Giang Mộ Hành lề mề đến Vườn Tứ Quý, đã có rất nhiều người tới cửa.
Sẩm tối khô nóng khó chịu, hơi thở thanh xuân dạt dào xen lẫn mùi dầu thơm Lục Thần, đã ngăn cản đại quân muỗi, chỉ có những con ôm tâm niệm “Gan lớn chết no, gan nhỏ chết đói” mới đang đột kích.
Mọi người không cố tình đứng tách lớp, mỗi một lớp vẫn ở cùng chỗ như cũ.
Nhóm này tổ kia, chuyện trò trình tự giải đề áng chừng điểm, chuyện trò nguyện vọng mơ ước cuộc sống đại học.
Thi tốt, bình thường, hay không tốt, phát huy bình thường hay phát huy thất thường, câu trả lời đều viết trên mặt mỗi người, có thể nhìn ra bằng đôi mắt.
Căn bản không cần phải thăm dò hoặc quan tâm hỏi han.
Kỳ thi đại học đã qua, có người vui, có người buồn, có người vui mừng, cảm tạ trời đất, có người vô cùng đau đớn, hận không thể chặt chính cái tay đã đổi đáp án của mình, có người được giải thoát, có người bắt đầu chờ mong, có người càng thêm lo nghĩ.

Yến Hảo chiếm ba loại tâm trạng, vui mừng, giải thoát, chờ mong.
Dương Tùng đứng sau bụi cây hút thuốc, dụi rồi ném xuống đất, đế giày chà chà, lượn đến: “Hai người còn có thể tới chậm hơn nữa không? Sao không dứt khoát chờ giải tán hẵng đến?”
Yến Hảo ăn kẹo táo: “Vẫn chưa bắt đầu ăn nữa?”
Dương Tùng đột nhiên “Ồ”, quan sát từ đầu xuống chân cậu một lượt.
Gió thổi tóc mái Yến Hảo lộn xộn, nốt ruồi chu sa nơi ấn đường thoắt ẩn thoắt hiện, quyến rũ hơn cả trước kia.
Tim Dương Tùng thoáng thình thịch, thôi rồi, người anh em của cậu ta chắc chắn đã bị thịt rồi.
Vừa thi xong liền phịch?
Mẹ nhà mày Giang Mộ Hành, đụ!
Yến Hảo phát hiện Dương Tùng đang trừng Giang Mộ Hành ở cách đó không xa, ấn đường nhăn lại: “Mày trừng ai đấy?”
Dương Tùng tức giận: “Trừng thằng đàn ông của mày.”
Yến Hảo muốn Dương Tùng, eo đau chân đau không dám nhấc chân, bèn đập tay cậu ta: “Người đàn ông của tao chọc mày chắc?”
Dương Tùng cắn răng: “Đúng.”
Yến Hảo “À”: “Chịu đi.”
“…”
Dương Tùng chậc chậc: “Bạn à, ngài thật đúng là tấm gương trọng sắc khinh bạn.”
Yến Hảo đưa cậu ta một cục kẹo: “Còn cần nỗ lực thêm.”
Dương Tùng lườm một cái, giật kẹo vừa chê không đủ nhét kẽ răng, vừa xé giấy gói kẹo: “Thi thế nào?”
Ánh mắt Yến Hảo dõi theo Giang Mộ Hành đang đứng chung với vài giáo viên: “Rất tốt.”
Dương Tùng đã nhìn ra, nhưng vẫn không yên lòng hỏi: “Tốt đến mức nào?”
Yến Hảo khẽ nhíu mày: “Đến mức ngồi đợi thư thông báo trúng tuyển.”
Dương Tùng liếc mắt: “Ngầu vậy luôn?”
Tay Yến Hảo đút túi: “Yes.”
Dương Tùng nhếch miệng lộ ra hai hàm răng trắng, trong lòng vui thay cho cậu: “Vậy tao ngồi chờ được khao đây.”
Yến Hảo cắn kẹo: “Còn mày?”
Dương Tùng vuốt cằm, suy tư nói: “Trên mỗi bài làm đều ghi tên.”
Yến Hảo: “…”
Gia đình Dương Tùng đã sắp xếp xong xuôi hướng đi cho cậu ta từ sớm.

Cậu ta không muốn đi, tâm phản nghịch mạnh mẽ, đã kháng nghị nhưng không thành, vẫn phải đi.
Không thành vấn đề, vậy thì cứ đi thôi.
Trong cách sống lấc cấc vẫn có thể tìm thấy một chút bình yên.
.
Chừng sáu giờ rưỡi, dưới lầu Vườn Tứ Quý, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ nửa bầu trời.
Các lớp xếp thành hàng, tiến hành điểm danh.
Giống như trở về đợt huấn luyện quân sự lớp 10 năm đó, có điều không phải mặc đồ rằn ri, thậm chí không phải đồng phục.
Cũng chính là lần điểm danh cuối cùng, phân đoạn thương cảm trước bữa tiệc chia tay.
Giang Mộ Hành đứng đằng trước lớp (1), như mỗi lần trong quá khứ, cúi đầu xem sổ điểm danh, nhìn một người hô một người.
“Trần Kỳ.”
“Có.”
“Trần Tiếu.”
“Có.”
“Cao Phi.”
“Có.”
“Hà Giai Giai.”
“Có.”
“…”
“…”
Giang Mộ Hành hô theo thứ tự từ trên xuống dưới: “Dương Tùng.”
Dương Tùng uể oải: “Có.”
Giang Mộ Hành đảo qua cái tên phía sau Dương Tùng, dừng lại vài giây lát, ngước mắt: “Yến Hảo.”
Nụ cười Yến Hảo xinh đẹp, trong mắt có ánh sáng: “Có.”
Giang Mộ Hành đối diện với cậu một giây, tiếp tục điểm danh, điểm liền một mạch, hắn báo cáo với chủ nhiệm: “Sĩ số sáu mươi bốn, hiện diện…”
“Khoan đã.”
Dương Tùng đang ngồi xổm trên mặt đất bỗng nhảy lên, giơ màn hình điện thoại về phía Giang Mộ Hành và chủ nhiệm: “Hạ mỹ nữ đang ở đây mà.”

Trong video là cảnh bệnh viện, Hạ Thuỷ đang nằm trên giường bệnh, tóc cắt ngắn hơn, khí sắc tạm ổn.

Cô nhìn ống kính, cười tít mắt như trước: “Có!”
Lớp (1) yên tĩnh, các lớp khác dồn dập liếc sang.
Giang Mộ Hành mở sổ điểm danh lần nữa, đánh dấu bên cạnh tên Hạ Thuỷ: “Lớp (1) sĩ số sáu mươi bốn, hiện diện sáu mươi bốn, toàn bộ đủ.”
.
Sự xuất hiện của Hạ Thuỷ cùng với một tiếng “Có” tươi sáng vang dội, đã đẩy bầu không khí tối nay vào hoàn cảnh càng thêm âu sầu.
Đúng hơn mà nói, là buồn bã lại vui vẻ.
Bởi tiệc chia tay không chỉ giã từ quá khứ, cảm ơn duyên phận ba năm bạn học, mà còn phải chỉnh đốn tâm trạng xuất phát thêm lần nữa, đi nghênh đón tương lai, làm một chính mình tốt hơn.
Đây là quá trình mỗi khoá của nhất trung đều sẽ có, cũng gọi là tiệc cảm tạ thầy cô.
Cũng gọi là hiện trường thổ lộ cỡ lớn, và là một hiện trường tốt để làm điều ấy.
Trở ngại mà đã từng cho là cả đời đều không thể vượt qua, thì thình lình vượt qua trong thoáng chốc.
Đuổi theo thật lâu vẫn không đuổi kịp, nỗ lực muốn quên vẫn không thể quên, đã làm sai nhưng lại chẳng cúi mặt xuống nói một tiếng xin lỗi…
Những ân oán tình thù thuở thiếu thời ngu nga ngu ngơ, đều loãng đi trong một ly rượu, tiêu tan.
Bọn họ đã tốt nghiệp, sắp dần bước đi xa.
Có thể gặp lại nhau không, thật sự phải xem duyên phận có sâu không.
.
Cả Vườn Tứ Quý đều bị nhất trung bao hết, trên dưới toàn là tiếng hò hét ầm ĩ.
Đám Yến Hảo Giang Mộ Hành ở phòng ngoài cùng bên trái trên lầu ba, hai bàn, một màn mười hai chỗ ngồi, chẳng khác nào là hai mươi bốn người đang ở cùng nhau, cộng với việc thỉnh thoảng lớp bên lại sang mời rượu nên không có khắc nào yên tĩnh.
Giang Mộ Hành xoa xoa eo Yến Hảo ở góc độ người khác không để ý: “Nhìn có thể no bụng?”
“Không thể.” Yến Hảo dịch dịch mông với phạm vi nhỏ, toàn thân mỏi nhừ, “Nhưng tôi không biết ăn cái gì, lại không thể ăn cay.”
Giang Mộ Hành lia đồ ăn trên bàn một vòng: “Ăn canh đậu hũ không?”
Yến Hảo do dự chốc lát: “Lấy một chút đi.”
Giang Mộ Hành xoay canh đậu hũ tới trước mặt, định cầm bát Yến Hảo lên thì bị cậu gọi lại: “Tôi tự múc.”
Yến Hảo lại đổi chủ ý: “Quên đi, cậu múc đi, tôi là bạn thân nhất của cậu, cậu lấy chút thức ăn giúp tôi cũng không tính là gì.”
Lúc Giang Mộ Hành múc canh đậu hũ cho Yến Hảo, có mấy ánh mắt phóng sang.
Yến Hảo bóc quýt ăn, dù rằng cậu lấy tư cách là bạn thân nhất của Giang Mộ Hành, nhưng vẫn bị các nữ sinh hâm mộ.
Kiếp trước hẳn cậu nhất định đã cứu vớt ngân hà.
Gặp mặt Giang Mộ Hành, nhận được tình yêu và sự hết lòng của hắn, với thân phận một người cùng giới.
Giang Mộ Hành múc canh đậu hũ từ dưới đáy tô, nóng vô cùng, hắn để riêng ở một bên, định bụng nguội rồi mới đưa Yến Hảo.
Nào ngờ tay Yến Hảo lanh hết sức, không buồn nghĩ ngợi múc một thìa đưa vào miệng.
Rồi nóng đến mức giậm chân.
Giang Mộ Hành vô thức cầm khăn giấy, định để Yến Hảo nhả lên.
Dương Tùng thấy vậy, mí mắt giật mạnh.

Cậu ta nhanh chóng rút khăn, trùm miệng Yến Hảo.
Yến Hảo nhả canh đậu hũ ra, lưỡi và miệng đều được cứu.
“Mày bị ngu à.”
Mặt mũi Dương Tùng tràn đầy ghét bỏ ném cục giấy vào sọt rác: “Đứa nhỏ ba tuổi còn biết thổi rồi mới ăn, mày lớn lên phí công.”
Yến Hảo uống hớp bia cho dịu bớt: “Phắn đi.”
Dương Tùng khoanh tay, điệu bộ ra vẻ chán hết sức: “Các anh chị em ở đây đều thấy rồi đúng không? Bàn về vô lương tâm, bạn Yến của chúng ta xếp thứ nhất.”
Trên bàn cười ầm.
“Ôi vãi, Dương Tùng, Yến Hảo, tình cảm hai người tốt thật đấy.”
“Tốt cái quần què.”
“Quần què không tài nào tốt như thế, cứ như là săn sóc người yêu.”
Dương Tùng “phụt” phun rượu ra, may thay quay đầu kịp nên mới không khiến cả bàn thức ăn gặp nạn.
“Bị chập mạch hả, biết nói chuyện không đấy?”
Mặt nam sinh kia cứng đờ: “Chỉ là đùa thôi.”
Dương Tùng cáu kỉnh: “Đùa cái cứt chó, suýt nữa là bố đây cho mày liệt luôn rồi.”
Những người khác cố gắng hoà giải.
Dương Tùng vỗ bàn: “Đừng so đo nữa, uống rượu uống rượu!”
Đoạn cậu ta rót thẳng vào bụng mấy ngụm rượu, mẹ nó, ông đây sắp bị ngạt đến nôn vì mùi giấm của Giang Mộ Hành rồi.

Chuyện ban nãy, nếu Dương Tùng không phản ứng đủ nhanh, không thể giành trước Giang Mộ Hành, để hắn làm như vậy thì tiêu đời.
Giữa bạn nối khố với nhau có thể làm rất nhiều chuyện gần gũi, sẽ không khiến người khác suy nghĩ sâu xa, cũng sẽ không tạo cảm giác mờ ám, cùng lắm là đưa mồm đi chơi xa qua loa vài câu tìm cảm giác tồn tại.
Quan hệ bạn thân của con trai thì không giống.
Dù rằng phía trước treo hai chữ “thân nhất”, nhưng làm hành động kia vẫn kỳ lạ như cũ.
Nhất là Giang Mộ Hành, người luôn bị phóng đại mọi cử động.
.
Yến Hảo đi vệ sinh, người nhà mùi giấm khắp người đi theo sau cậu vào.
Hai người còn chưa nói chuyện, Dương Tùng đã nhắn tin sang, liên tiếp mấy cái.
– Anh Hảo, kêu người đàn ông của mày kiềm chế chút.
– Nên dạy thì dạy.
– Thêm nữa, mày bảo nó gọi lý trí và kỷ luật đã bỏ nhà ra đi về lại nhà đi.
Miệng Yến Hảo giần giật nhắn về Dương Tùng hai chữ “Cảm ơn”, cất điện thoại nhìn qua Giang Mộ Hành, mở mồm nói: “Cậu xem xem lưỡi tôi có nổi bọng không.”
Giang Mộ Hành nắm mặt cậu, kéo cậu xuống ngay dưới mắt, cụp mắt nhìn: “Đỏ lên, không có bọng.”
Yến Hảo nhỏ giọng làm nũng: “Đau quá.”
Giang Mộ Hành sờ mặt cậu.
Yến Hảo cọ cọ lòng bàn tay thô ráp của hắn: “Dương Tùng có ý tốt, may mà có nó xoa dịu.”
Giang Mộ Hành: “Ừm.”
Yến Hảo: “Vậy cậu còn ghen?”
“Ghen.” Giang Mộ Hành nói, “Hai chuyện không ảnh hưởng.”
Yến Hảo: “…”
Giang Mộ Hành hôn ấn đường Yến Hảo, mắt, chóp mũi, chạm lên bờ môi mềm mại của cậu.
Yến Hảo bất giác quấn theo.
Không lâu sau đó, bên ngoài vang lên tiếng bước chân.
Yến Hảo căng thẳng đến mức cắn phải Giang Mộ Hành, miệng nổi vị ngai ngái.
“Cậu không sao chứ?”
Yết hầu Giang Mộ Hành chuyển động: “Có sao.”
Yến Hảo vừa định kiểm tra lưỡi hắn, thì bị hắn đẩy vào buồng, đóng cửa, chốt khoá.
Tiểu Giang bùng nổ, cần vỗ về.
.
Lúc Yến Hảo và Giang Mộ Hành trở lại phòng, Tống Nhiên ra ngoài mời rượu đã về rồi, đang tán dóc ở bàn kế bên.
Dương Tùng vuốt nửa ly rượu đứng dậy, hất cằm với Giang Mộ Hành: “Lớp trưởng, tôi kính cậu một ly.”
Giang Mộ Hành không phản ứng.
Tống Nhiên ở bàn kế bên nháy mắt với Dương Tùng.
Yến Hảo đá chân Dương Tùng.
Dương Tùng uống nhiều rượu, giọng điệu còn buông thả hơn so với bình thường, cười như không cười: “Sao, lớp trưởng, không nể mặt à?”
“Phải rồi, uống rượu cần nói chút gì đúng không, tôi tặng cậu hai câu.”
Một tay Dương Tùng vịn bàn, một tay giơ cao chén rượu: “Mẹ nó, nói gì thì hay đây, tôi nghĩ đã…”
“Vậy thì, hy vọng lớp trưởng trân quý thứ mình có, đừng phụ lòng…!Hức…”
Dương Tùng ợ rượu: “Chỉ có vậy thôi, lớp trưởng, cụng nhé?”
Tất cả mọi người ngơ ngác nhìn nhau, chắc Dương Tùng uống đến hồ rồi rồi, chứ không sao lại đi kính rượu Giang Mộ Hành làm chi?
Giang Mộ Hành và cậu ta không hợp nhau, không thể nào tiếp ly rượu này.
Dương Tùng sẽ bị bẽ mặt.
Nào ngờ Giang Mộ Hành lại đứng dậy, cụng ly với Dương Tùng, còn đáp lại câu nói kỳ quái nọ: “Cảm ơn đã quan tâm.”
Dương Tùng một hơi cạn sạch, cậu ta dốc ngược ly, nhếch mép khiêu khích Giang Mộ Hành.
Giang Mộ Hành nốc cạn.
.
Nửa sau bữa tiệc chia tay, nôn, khóc, hát, ôm, cười, ồn…!liên tiếp không ngừng.
Lớp phó nhân bầu không khí này đi tìm Giang Mộ Hành nói chuyện.

Năm ngoái cô bị từ chối thẳng thắn, về sau còn ầm ĩ đến mức không vui, nhưng cô vẫn không buông bỏ được vị trí trong tay như cũ.
Bây giờ tốt nghiệp, chức vị đã mất, cơ hội để có thể giao lưu đơn độc duy nhất cũng mất.
Rượu có khả năng tiếp thêm dũng khí cho người ta, lớp phó hỏi trắng ra: “Giang Mộ Hành, hiện tại cậu có bạn gái không?”
Trong phòng nổi lên tiếng rầm rĩ, gõ bát, huýt sáo, từng đợt nối đuôi nhau, giống như đánh nhịp.
Yến Hảo ăn canh nấm, cực kỳ điềm tĩnh.
Dương Tùng và Tống Nhiên xem trò vui.
Lớp phó đứng bên ghế Giang Mộ Hành, truy hỏi: “Có không?”
Giang Mộ Hành bật ra hai chữ khỏi miệng: “Có chủ.”
Lớp phó khẽ giật mình, mắt đỏ, nghẹn ngào nói: “Vậy chúc phúc cho cậu.”
Căn phòng dấy lên nỗi kinh ngạc và thổn thức im ắng.
.
Tầm chín giờ, Yến Hảo đau eo đến độ thật sự không ngồi yên nổi nữa, Giang Mộ Hành dẫn cậu về.
Đại sảnh lầu dưới bất thình lình bùng nổ tiếng hô tan nát cõi lòng: “Giang Mộ Hành!”

Chính chủ không phản ứng, bạn trai thì cả kinh mà suýt đạp hụt một bước, lăn xuống từ trên cầu thang.
Giang Mộ Hành kéo cánh tay cậu: “Cậu chầm chậm thôi.”
“Tôi rất chậm rồi.” Yến Hảo sợ bóng sợ gió chốc lát, “Đây không phải vấn đề tôi có chậm hay không, mà là bạn nữ kia…”
Còn chưa dứt lời, lầu dưới lại kêu la: “Giang Mộ Hành! Giang Mộ Hành!”
Tiếng này xót xa hơn so với tiếng kia.
Nữ sinh kia uống nhiều quá, nằm trên ghế sofa ở đại sảnh ầm ĩ, vài người bạn cùng phòng theo bên.

Các cô nhìn Giang Mộ Hành đi xuống mà đều vô cùng ngại.
Say bí tỉ gì cũng không biết, vẫn đang hô hào mãi tên người thầm thích, khóc đến mức mặt đầm đìa nước mắt.
Chẳng biết sau khi tỉnh táo sẽ nghĩ thế nào, có lẽ sẽ cảm thấy mình vứt sạch thể diện, thề không uống rượu nữa, hoặc coi như đó là một hồi trút nỗi niềm.
Từ nay trở đi sẽ buông xuống.
Rời khỏi Vườn Tứ Quý, Yến Hảo quay đầu lườm Giang Mộ Hành, đi hai bước lại lườm sang.
Giang Mộ Hành trêu chọc: “Mỏi mắt không?”
Sắc mặt Yến Hảo không tốt, không đùa giỡn với Giang Mộ Hành.

Cậu đang chọn chỗ thay đổi tốt giữa khả năng học tập trâu bò, gương mặt không tì vết, vóc dáng người mẫu, và tính cách trưởng thành chững chạc.
“Lên đại học cậu đừng tập nữa, ăn béo lên chút.”
Giang Mộ Hành: “…”
Yến Hảo dùng giọng ra lệnh: “Cơ bụng phải biến thành một múi.”
Giang Mộ Hành gãi lông mày: “Vậy cậu li3m cái gì?”
Yến Hảo nghẹn lại.
Giang Mộ Hành day thái dương, mùi rượu trong hơi thở rất nồng: “Về nhà trước, ngoan.”
Yến Hảo đang xù lông khắp người thì thuận theo trong chớp mắt.
.
Khi về chung cư, Giang Mộ Hành chỉ ngồi bất động.
Thoạt đầu Yến Hảo không phát hiện bất thường, cậu lục lọi vật kỷ niệm trường phát.
“Nghe bảo năm ngoái là mấy tấm bưu thiếp, năm nay lại có cả một mô hình nhỏ.”
Yến Hảo đưa mô hình cho Giang Mộ Hành xem: “Đây hẳn là toà khoa học kỹ thuật, còn rất…”
Tiếng im bặt, cậu xích gần chút ít: “Giang Mộ Hành?”
Giang Mộ Hành không nhúc nhích.
Yến Hảo giơ mô hình quơ quơ trước mặt hắn: “Cậu say rồi?”
Giang Mộ Hành vẫn không động đậy như cũ, cũng không nói chuyện.
Yến Hảo cười ahaha: “Giang Mộ Hành, cậu say rồi!”
“Tửu lượng cậu còn không bằng một nửa tôi.

Mới mười cốc bia lạnh nhỏ với một chút rượu trắng đã say.

Tôi phải mau lưu lại làm kỷ niệm, mau mau lưu.”
Yến Hảo hết chụp ảnh lại quay video, phấn khích bận bịu một phen, cậu lên mạng tra cứu uống say thì nên làm sao.
“Cậu chờ đó, tôi đi pha nước mật ong cho cậu.”
Yến Hảo rửa ly rót nước trong bếp, nghe thấy Giang Mộ Hành gọi mình, ban đầu tưởng là nghe nhầm, sau hai lần mới xác định không phải ảo giác.
“Đây này.”
Yến Hảo vội bưng nước mật ong về phòng khách, chờ bạn trai rượu vào lời ra.
Cơ hội không thể gặp, cơ hội không thể bỏ lỡ.
Giang Mộ Hành cong bờ lưng dày rộng thành một độ cong thoải mái, vành mắt nóng đỏ bởi cồn, mắt nhìn vào hư không.
Yến Hảo cầm tay hắn, đặt trên mặt mình: “Tôi đang ở đây mà.”
Giang Mộ Hành chậm rãi cúi đầu xuống, hơi thở nóng rực phả vào mặt Yến Hảo, như đang xác định nhìn chằm chằm cậu nửa ngày: “Yến Hảo, cậu phải ngoan.”
Dáng vẻ đáng yêu của hắn khiến Yến Hảo miệng đắng lưỡi khô, khẽ cắn hai cái lên đầu ngón tay hắn: “Rồi, tôi ngoan.”
Giọng Giang Mộ Hành vẩn đục khàn khàn: “Cậu phải nghe lời.”
Yến Hảo: “…”
Ngoan với nghe lời, bản chất có gì khác biệt?
Giang Mộ Hành mãi không nhận được câu trả lời mong muốn, mày nhíu lại, bờ môi mỏng cũng mím chặt, sắc mặt vô cùng kém.
Yến Hảo hoàn hồn, vội dỗ hắn như dỗ dành trẻ con: “Rồi rồi rồi, tôi nghe lời.”
Giang Mộ Hành không lên tiếng.
Nửa người Yến Hảo nhoài trên đùi Giang Mộ Hành, ngước nhìn hắn, thành kính mà si mê.
Giang Mộ Hành nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác, như là đang quét dọn đại não rối loạn.

Một lát sau, hắn lại xoay đầu về, ánh mắt tập trung vào khuôn mặt Yến Hảo: “Cậu phải luôn luôn…”
Yến Hảo trả lời trong giây lát: “Luôn luôn thích cậu.”
Mắt Giang Mộ Hành khẽ mở.
Yến Hảo cười lên, giọng khe khẽ: “Yến Hảo nói, cậu ấy sẽ luôn luôn thích Giang Mộ Hành.”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN