Sáng thứ bảy, Tống Nhiên hội họp cùng Yến Hảo và Giang Mộ Hành.
Ba người đi tàu điện ngầm đến phố Đông Xương.
Vận may của họ còn không tồi, chưa đứng bao lâu đã có chỗ ngồi.
“Thấy chưa.” Tống Nhiên đắc ý nhướng mày, “Ta đã bảo mấy người kia là một nhóm, hơn nữa chẳng mấy chốc sẽ xuống.”
“Đây là bí thuật gia truyền của ta, nể tình bạn học cũ, nếu các người muốn lĩnh giáo, ta có thể chỉ một chút.”
Yến Hảo nhìn cậu ta.
Tống Nhiên bị nhìn mà toàn thân sởn gai ốc: “Có chuyện gì xin hãy nói.”
Yến Hảo quái lạ nói: “Phong cách nói chuyện của mày sao càng lúc càng giống thằng bạn nối khố của tao vậy?”
“Giống hả? Chẳng phải đều là tiếng Trung sao.”
Tống Nhiên bắt tréo chân, nghe Yến Hảo đến một câu: “Cái bắt tréo chân này cũng rất mang phong thái của nó.”
“Mịa nó.”
Tống Nhiên để chân xuống, vẻ mặt suy ngẫm: “Lẽ nào tao thật sự đen rồi?”
Yến Hảo không bắt kịp mạch não cậu ta: “Cái gì đen?”
Tống Nhiên tháo mắt kính, nặng nề thở dài: “Gần mực thì đen.”
Yến Hảo từ tốn: “Tao muốn kể nó nghe nguyên xi.”
“Đừng đừng đừng,” Tống Nhiên trịnh trọng nói, “cứ để nó ở nước ngoài bình yên lớn lên thành tài đi.”
“…”
.
Tống Nhiên và Yến Hảo tán dóc, Giang Mộ Hành nhắm mắt suốt toàn bộ hành trình, trạng thái lão tăng ngồi thiền.
Yến Hảo liếc nhìn lông mày cau chặt của Giang Mộ Hành, thở dài trong lòng.
Ba cậu mua cho cậu chiếc Land Rover, đến hiện tại vẫn chưa lái bao nhiêu.
Một trong những điểm tham quan hoành tráng của thành phố A chính là kẹt xe.
Hai ngày nghỉ ra ngoài đi chơi, lại hì hục mãi mới đến địa điểm.
Giang Mộ Hành sẽ chết ngất trên xe.
Chỉ có thể để về nhà lái, hoặc tránh những thời gian nghỉ đến thành phố lân cận chơi, cậu có thể chạy đường dài ba bốn tiếng.
Du lịch tự túc, có thể vừa đi vừa nghỉ dọc đường.
Tống Nhiên gọi Yến Hảo, mờ ám đùa giỡn: “Tôi thấy tin đồn về lão Giang ở trường, nghe bảo người yêu của cậu ấy có một hàm răng đẹp, dấu răng nhỏ vừa sâu vừa đều.”
Mặt Yến Hảo điềm nhiên: “À.”
“Hiện tại biết cậu ấy có chủ rồi,” Tống Nhiên nhiều chuyện nói, “còn ai gửi tin nhắn, kết bạn QQ với cậu ấy không?”
Yến Hảo nhếch khoé môi: “Rất nhiều.”
Vẻ mặt Tống Nhiên hứng thú: “Vậy mày xử lý sao?”
Yến Hảo cười cười: “Tao không xử lý, cậu ấy tự xem mà xử lý.”
Tống Nhiên giơ ngón tay cái: “Hay.”
.
Yến Hảo lấy kẹo táo ra từ túi ngoài áo khoác, cho Tống Nhiên mấy viên.
Tống Nhiên vừa xé giấy gói kẹo, vừa thì thầm với cậu: “Trước đây lão Giang ăn kẹo này, tao còn suy ngẫm lý do, hoá ra toàn vị tình yêu.”
Yến Hảo tức khắc không còn tâm tư lướt điện thoại: “Người anh em, nói nhiều hơn đi, lát tao bao mày nước ngọt.”
Tống Nhiên bỏ viên kẹo trái cây màu xanh nhạt vào miệng, ý tứ sâu xa: “Tôi có một người bạn, mày biết không?”
Yến Hảo hít sâu: “Biết.”
Tống Nhiên đẩy chiếc kính sắp trượt xuống: “Cậu ta từng tìm tao hỏi bằng câu đấy.”
Mắt Yến Hảo sáng lên liền: “Anh Tống.”
“Đây.”
Tống Nhiên vui vẻ tiếp nhận: “Lúc đó cậu ấy nói trong lòng bạn của cậu ấy có thích một người rất lâu.”
Yến Hảo dùng khoé mắt nhìn bạn trai bên cạnh một chút, nhỏ giọng hỏi Yến Hảo: “Còn nói gì nữa không?”
Tống Nhiên bụm miệng: “Còn bảo đối phương đã phát hiện tâm tư bạn cậu ấy, bọn họ thích nhau.”
Yến Hảo sửng sốt.
“Tao bảo nếu đã xuất phát từ hai phía, vậy thì cứ quen thôi, có gì đâu phải lo lắng.” Tống Nhiên cắn nát kẹo trái cây, “Mày biết cậu ấy nói gì không?”
Yến Hảo lắc đầu.
Tống Nhiên run vai: “Cậu ấy bảo thành tích đối phương không thể tra ra trong khối.”
Nỗi cảm động trong lòng Yến Hảo chạy mất dạng.
“Tao bảo vậy thì nhịn chút đi, không thiếu một năm này, tốt nghiệp hẵng bàn.
Cậu ấy còn nói, đối phương đã biết tâm tư bạn cậu ấy thì sẽ không an phận.
Rõ ràng là biết định lực của mình chưa đủ.”
Tống Nhiên chậc chậc: “Mày có thể tưởng tượng dáng vẻ trí thông minh cậu ấy mất kết nối không?”
Yến Hảo từng gặp, chỉ đếm trên đầu ngón tay, mỗi lần đều có thể ghi vào cột mốc lịch sử.
Cậu mở balo, lấy thịt bò khô đưa Tống Nhiên.
Tống Nhiên nhận lấy nhét vào túi: “Khách sáo quá khách sáo quá.”
Yến Hảo hỏi: “Cậu ấy nói vậy khi nào?”
“Học kỳ một lớp 12,” Tống Nhiên suy tư một hồi, “sau cái lần cậu ấy xin nghỉ tiết sinh.”
Yến Hảo chìm vào hồi ức, năm ngoái Giang Mộ Hành xin nghỉ tiết sinh là vì mẹ hắn mất tích.
Khoảng thời gian ấy cậu tình cờ phát hiện tình cảm của Giang Mộ Hành đối với mình, thăm dò trêu chọc đủ kiểu, quả thực không an phận.
“Sử dụng cái kiểu mở đầu bằng tôi có một người bạn, trực tiếp khiến mình bại lộ, lão Giang ngớ ngẩn hiếm thấy.
Bị tao vạch trần tại chỗ, cậu ấy vẫn không thừa nhận.”
Tống Nhiên ăn bò khô, mắt nhìn từng đôi giày trong xe: “Tao dùng phương pháp loại trừ để sắp xếp nhưng không một ai thích hợp.
Sau này mới biết là do không thêm mày vào trong.”
Yến Hảo gãi gãi chóp mũi.
“Lúc đó tao còn nhớ mày và Dương Tùng chơi đùa, sắc mặt lão Giang xanh mét.
Tao hỏi sao vậy, cậu ấy nói là đói.
Tao biết là nói bừa, nhưng chỉ không nghĩ về hướng ghen.”
Tống Nhiên lôi chính mình trong quá khứ một năm trước ra, lắc đầu nghe tiếng biển.
Cậu ta aiz một tiếng, cực kỳ cạn lời: “Nhắc mới nhớ, có tận mấy lần chân tướng ở ngay trước mặt tao, mắt tao thế mà lại mù.”
Ánh mắt Yến Hảo dán vào cái tay Giang Mộ Hành đặt trên đùi, muốn nắm, cậu cào cào lòng bàn tay: “Mày biết về việc cậu ấy dạy thêm cho người khác không?”
“Câu này mày hỏi đúng người thật đấy.” Tống Nhiên nói, “Từ rất lâu, cậu ấy đã làm gia sư cho em họ tao.”
Yến Hảo khẩn thiết muốn biết những chuyện mình không rõ, và rất muốn biết từng phần trong ấy: “Mày nói tao nghe đi.”
Ăn xong một túi thịt bò khô, Tống Nhiên bắt đầu giảng giải một cách nhiệt tình theo lý tưởng lớn lao “Vì tình yêu ngọt như mật của bạn thân, gia hoà vạn sự hưng, tôi vui lòng góp thêm một viên ngói một viên gạch”.
Một nhóm người xuống tàu, một nhóm bước lên, ồn ào.
Yến Hảo bất giác nghiêng người về phía Tống Nhiên, xáp đầu lại gần.
Sau áo đột nhiên bị một cái tay níu lại, cậu còn chưa kịp phản ứng đã bị kéo khỏi Tống Nhiên, bên tai là tiếng bạn trai nói thầm.
“Ngồi yên.”
Tống Nhiên đối diện với ánh mắt cảnh cáo lạnh như băng của bạn thân: “…”
Cái bình đựng giấm chua lâu năm này làm bằng giấy à, cứ động một tí là giấm lại tràn lan hết ra ngoài.
.
Phố Đông Xương là địa điểm quay của nhiều bộ phim truyền hình và điện ảnh, ở đây có một quán cà phê nằm trong một bộ phim nổi tiếng vừa qua.
Người ở các nơi trong cả nước nườm nượp chạy tới chụp ảnh lưu niệm.
Xuyên qua đám đông và mặt tiền để vào trong, sẽ thấy một số người vây quanh một bức tường đá loang lổ.
Trên bức tường ấy phủ kín chữ ký.
Có diễn viên, ca sĩ, phim truyền hình, rất mang phong thái riêng biệt.
Vốn Yến Hảo không có hứng thú với những thứ này, nhưng khi nghe Tống Nhiên nói có chữ ký thần tượng của cậu, cậu lấp tức phấn khởi lại gần.
Giang Mộ Hành chuyển điện thoại sang chế độ chụp ảnh, đang định chụp thì bị Tống Nhiên cản.
“Lão Giang, vóc dáng cậu cao hơn so với Yến Hảo rất nhiều, làm vậy sẽ khiến chân nó lên hình bị ngắn.”
Tống Nhiên đề nghị: “Cậu đứng lùi ra sau, ngồi xổm chụp.”
Yến Hảo nhớ đến tấm hình chụp mặt trời mọc chia năm mươi năm mươi* trên bàn sách, da đầu siết chặt, vội hô to: “Tống Nhiên nói rất đúng, nghe nó đi!”
*Kiểu chụp ảnh khiến hai phần thân trên và dưới dài bằng nhau.
Tống Nhiên còn chưa nói gì, đã bị Giang Mộ Hành lặng lẽ lia sang.
“…”
Dùng ánh mắt giết tôi cũng vô dụng, kỹ thuật chụp ảnh của cậu không được là không được.
.
Giang Mộ Hành ngồi xổm chụp.
Yến Hảo khẽ nâng cằm, mím môi cười, có đôi phần kiêu ngạo, cũng có chút ít vẻ ra oai, như ánh dương tháng tám, vô cùng chói mắt.
Ánh mắt sau ống kính của Giang Mộ Hành vừa sâu vừa dịu dàng.
Tống Nhiên nhịn không được cảm thán, Yến Hảo cắt tóc mái, thay kiểu tóc khác, trông cứ như một người khác.
Hơn nữa càng nhìn càng…
Nốt ruồi son trên ấn đường trông thật tuyệt diệu.
Từ khi lộ ra, rất tuyệt vời.
Hai tay Tống Nhiên vịn đầu gối, nhìn một đứa bạn thân khác chụp ảnh, chậc lưỡi.
“Lão Giang à, cậu chụp vợ cậu thành như này, tối còn được vào phòng ngủ không đấy?”
Giang Mộ Hành tiếp tục chụp, có chìa khoá, không sao..