Yêu Đương Không Bằng Học Tập
Chương 10: Viên kẹo đường thứ mười
Edit: Cẩm Anh.
Mỗi lần tâm trạng anh không tốt đều không thích ở cùng người khác, không hi vọng người khác sẽ đến làm phiền mình, vậy nên mới tự nhiên cho rằng Đường Vi Vi cũng giống như vậy.
Nghe anh nói xong, Đường Vi Vi hơi sửng sốt, sống mũi bỗng nhiên cay xè, không tự chủ được mà hít hít một hơi, quay đầu nói: “Bạn học Hạ Xuyên, tôi rất cảm động.”
Mẹ nó anh cũng cảm động muốn khóc luôn rồi.
Anh không yên tâm khi thấy cô chỉ là một cô gái mà lại đi khắp nơi nửa đêm nửa hôm, vì vậy nên mới đi theo cô, lại bởi vì biết tâm trạng cô không tốt nên mới không tiến lên quấy rầy.
Thậm chí anh còn không hỏi cô một câu “Làm sao vậy?”
Bởi vì anh biết rõ, khi con người ta đang yếu đuối khổ sở, thật ra sợ nhất chính là câu nói này.
Thiếu niên này vừa đàn ông lại vừa dịu dàng.
Chỉnh đốn xong cảm xúc, Đường Vi Vi quay đầu lại một lần nữa, đối diện với ánh mắt của Hạ Xuyên thì dừng lại: “Cậu…”
Mới nói được từ thứ nhất của câu “Cậu thật sự là người tốt.”, trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một cây kẹo mút vị cam, que màu trắng phía dưới bị hai ngón tay của thiến niên cầm lấy, móng tay được cắt tỉa sạch sẽ, phía dưới còn có một phần móng màu trắng.
Ánh mắt kìm lòng chẳng đặng mà di chuyện từ kẹo que đến tay, Đường Vi Vi giật mình, trán đột nhiên bị vật gì sần sần gõ vào gây đau nhức, lúc này tinh thần mới tỉnh táo lại.
Trong tay người kia còn đang cầm hung khí, vuốt ve từ trên xuống dưới sau đó quăng thẳng vào ngực cô: “Cho cậu.”
Đường Vi Vi luống ca luốn cuống tiếp được, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc: “?”
Hạ Xuyên giơ tay lên, ngón trỏ gõ nhẹ vào trong không khí, chỉ về phía môi cô, đôi mắt híp lại: “Cho cậu dùng để im miệng lại.”
Đường Vi Vi: “???”
“Tôi không có hứng thú với việc phát thẻ người tốt của cậu.” Hạ Xuyên nói.
Đường Vi Vi: “…”
Vậy nên vừa rồi trên mặt cô viết câu “Tôi muốn phát thẻ người tốt cho cậu” sao?
Nếu không thì tại sao mới chỉ nói một chữ “Cậu” mà đối phương đã biết cô muốn nói câu đó rồi?
Nhận ra nghi hoặc của cô, Hạ Xuyên cũng lười giải thích.
Đường Vi Vi cũng không để ý, cúi đầu bóc giấy kẹo ra, nhét kẹo vào trong miệng, vị chanh ngọt ngào lan tràn trong miệng.
Cô ngậm kẹo, âm thanh có chút mập mờ: “Thật ra vị dâu tây còn ngon hơn.”
“Có ăn đã là tốt rồi mà cậu còn kén chọn nữa.” Hạ Xuyên liếc cô.
Đường Vi Vi cong môi lên cười, hiếu kì hỏi: “Mà cậu lấy cái kẹo này ở đâu ra vậy?”
Nhớ tới trước đó ở cửa hàng lớn trông thấy anh ngồi giữa hai người bảo vệ, cô trêu ghẹo nói: “Chắc không phải là bạn gái đưa chứ? Vẫn là người theo đuổi à?”
Cũng không biết suy nghĩ này của cô từ đâu mà chui ra, Hạ Xuyên nhướng mày: “Không những kén chọn mà còn quản rộng nữa.”
“…”
Nếu như là bình thường thì Đường Vi Vi sẽ không cùng anh đùa cợt kiểu này, hỏi anh loại lời nói như thế này rồi.
Có thể là do buổi tối hôm nay bầu không khí quá mức hài hòa, khoảng cách giữa hai người phảng phất như kéo gần thêm không ít, khiến cho cô có một loại ảo giác rằng bọn họ đã là bạn rồi vậy.
Quả nhiên chỉ là ảo giác thôi sao?
Đường Vi Vi hơi thất thần, tâm tư không biết đã bay đến nơi nào, Hạ Xuyên gọi cô mấy tiếng đều không nghe thấy.
Cứ như vậy thơ thẩn đi vài bước, cánh tay đột nhiên bị siết chặt.
“Cái gì nữa vậy?”
Cô theo quán tính quay đầu lại, đập vào mi mắt chính là một đồ vật quen thuộc, giống như vừa rồi đã từng thấy qua.
Hạ Xuyên cầm một cái túi trong tay, một tay cầm cây kẹo mút màu hồng, giơ lên trước mặt cô, biếng nhác hỏi: “Vừa hay còn có vị dâu tây đây, cậu có muốn ăn không?”
“… Muốn.”
Đường Vi Vi nhận lấy, trong miệng còn cây kẹo mút vị cam kia nên chỉ có thể nhét cây kẹo vị dâu tây vào túi.
Thấy cô nhận, Hạ Xuyên nhét một tay vào trong túi, điềm nhiên như không nói: “Kẹo là mua ở quầy bán đồ ăn vặt trước cổng trường, vì đi xe buýt phải có tiền lẻ.”
Anh lại dừng một lát, bổ sung thêm: “Không có bạn gái.”
…..
Hoa viên Cẩm Tú là một khu dân cư kiểu cũ, người già ở đây cũng chiếm đa số.
Lúc này đã xấp xỉ mười giờ tối, đối với giới trẻ mà nói thì lúc này cuộc sống về đêm mới bắt đầu, nhưng đối với gia đình có người già mà nói, đây đã là thời gian nghỉ ngơi của bọn họ.
Khu dân cư một mảnh tĩnh mịch, trừ bọn họ ra thì cơ hồ không có người khác.
Thỉnh thoảng sẽ vang lên tiếng gió thổi lá cây xào xạc, trong không khí mang theo hương hoa hạnh nhạt.
Rốt cuộc cũng đã nhanh chóng đến đích, ánh sáng thắng lợi đang ở ngay phía trước.
Đợi đến khi đi đến dưới nhà, Đường Vi Vi thực sự không có sức lực duỗi tay ra giữ chặt lấy góc áo của thiếu niên, khó khăn nói: “Không được không được, tôi không đi được nữa rồi…”
Hạ Xuyên dừng chân, quay đầu lại nhìn cô: “Cho nên ý cậu là… muốn tôi cõng cậu đi lên?”
“Tôi đâu có nói như vậy.” Đường Vi Vi buông tay ra, cúi người, lòng bàn tay chống lên đầu gối thở phì phò: “Nghỉ một lát đã, bây giờ tôi bò cũng không nổi…”
Hạ Xuyên đột nhiên hỏi: “Cậu có cần lên nhà gấp không?”
Thấy cô lắc đầu, anh quay lưng hất cằm về chiếc ghế dài cách đó không xa: “Vậy ngồi đó một lát đi.”
Mông vừa tiếp xúc với ghế, Đường Vi Vi lập tức có một loại cảm giác mang tên giải thoát, cũng không thèm đoái hoài đến hình tượng mà banh hai đùi ra hai bên ghế dài, tung tẩy trên không trung.
Rời khỏi mặt đất, ngay cả bàn chân cũng buông lỏng.
Đường Vi Vi bây giờ chỉ cảm giác toàn thân nhẹ nhõm, tâm tình cũng khá hơn.
Cô nghiêng đầu nhìn sang thiếu niên ở bên cạnh, anh uể oải dựa vào thành ghế, khẽ ngẩng đầu, cằm cùng cổ lộ ra một đường cong đẹp mắt, yết hầu nhìn rất gợi cảm.
Đường Vi Vi nghẹo đầu, nháy mắt hai cái, mặt mày tươi tỉnh đột nhiên hô lên một tiếng: “Anh.”
Hạ Xuyên giật mình, quay đầu nhìn về phía cô: “Gọi tôi à?”
“Chỗ này còn có người khác sao?” Đường Vi Vi cười ngọt ngào với anh, lúm đồng tiền nhàn nhạt hiện lên bên miệng: “Xe của anh lúc nào mới sửa xong vậy?”
“Chưa gì đã muốn ngồi rồi à.” Hạ Xuyên rũ mắt nhìn cô, gương mặt của cô gái nhỏ sau một hồi vận động vẫn còn đỏ ửng, đôi lông mi dài chớp lấy chớp để, trong ánh mắt tràn ngập vẻ chờ mong.
Hạ Xuyên liếm liếm môi: “Thứ hai chắc là sửa xong rồi, hay buổi sáng tôi tới đón cậu đến trường? Dù sao cũng tiện đường.”
“Được thôi!” Đường Vi Vi nhanh chóng đồng ý.
Đồng ý xong lại nhíu mày.
Dù sao nhìn giá xe độc quyền của đại ca, động cơ hạng nặng cao cấp, với tỉ lệ quay đầu là 200% thì cô không biết sẽ có bao nhiêu người chú ý đến nó nữa.
Đường Vi Vi cắn ngón tay cái của mình, có chút xoắn xuýt: “Nói như vậy… nếu như bị hiểu lầm thì sao?”
Hạ Xuyên cười như không cười: “Hiểu lầm cái gì?”
“Cái này còn phải nói nữa à?” Đường Vi Vi liếc anh một cái: “Trường học có quy định là không cho phép đi xe điện đến trường, huống chi của cậu là xe gắn máy, nếu như bị nhìn thấy…”
Cô một bên lo lắng: “Thì… nhân phẩm của tôi kiêm hình tượng của học sinh tốt không phải khó giữ lắm sao.”
Hạ Xuyên: “…”
Câu trả lời này tại sao không giống như trong tưởng tượng vậy.
“Được thôi.” Hạ Xuyên giật giật khoé miệng, vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, dùng ngữ điệu chậm chạp nhai lại ba chữ này: “Học sinh xuất sắc.”
Học sinh xuất sắc nhìn anh nháy mắt mấy cái.
“Chờ buổi tối hôm nào tôi rảnh thì lại cùng cậu đi hóng mát.”
Hạ Xuyên hơi ngừng lại, tiến gần đến cô: “… Chỉ có hai người chúng ta thôi, cậu thấy thế nào?”
Thanh âm của thiếu niên đè thấp xuống, rõ ràng khoảng cách không gần lắm nhưng lại giống như kề sát ngay bên tai, mang theo khí nóng khiến tai cô cảm thấy ngưa ngứa.
“Tôi thấy…” Đường Vi Vi cố gắng duy trì sự trấn định: “Hay là vẫn thôi đi.”
“…”
…..
Nghỉ ngơi nửa giờ, Đường Vi Vi đứng dậy, từ trên ghế dài nhảy xuống.
Thiếu niên vẫn như người không xương mà dựa vào thành ghế, tóc mái trên trán bị gió thổi bay tán loạn, đôi mắt đen phía dưới như có hàng nghìn cơn sóng trào đang cuồn cuộn.
Đen kịt, rồi lại mang theo ánh sáng loá mắt.
Đường Vi Vi nhìn anh, ngừng lại hai giây, sau đó gọi: “Hạ Xuyên.”
Gió từ bên cạnh thổi tới có hơi lớn, mái tóc dài tuỳ ý tung bay, cô đưa tay gạt mái tóc vướng víu ra sau tai, cất giọng dịu dàng: “Tối hôm nay cảm ơn cậu đã tiễn tôi về.”
Hạ Xuyên nghiêng đầu: “Không có gì, tiện đường mà thôi.”
“…”
Đường Vi Vi cũng không biết đây là thể loại tiện đường gì nữa.
Hiển nhiên, vị đại ca này hơn phân nửa là vì sĩ diện nên mới nói như vậy. Đường Vi Vi cũng không vạch trần, khẽ cong môi lên cười: “Được rồi, tôi còn phải lên nhà, không làm phiền cậu đưa…”
Ngay lúc cô đang nói chuyện, Hạ Xuyên đã đứng thẳng người dậy: “Đi thôi.”
“A?”
Anh đi thẳng về phía cửa cầu thang: “Cũng chẳng có mấy bước chân, tôi đưa cậu đến cửa nhà.”
Đường Vi Vi cũng không biết nên từ chối như thế nào, chỉ “ai da” một tiếng, chậm chạp đuổi theo.
Ánh đèn ở cầu thang sáng lập loè.
Cả một đường đi đều im lặng.
Đường Vi Vi nhìn bóng dáng cao gầy của thiếu niên đi đằng trước, bỗng nhiên có chút hốt hoảng.
Cô đi theo phía sau anh, cứ một bậc rồi lại một bậc, qua hết chỗ ngoặt này đến chỗ ngoặt khác.
Khoé mắt thoáng nhìn lên bức tường màu hồng xem số tầng, thấy một biển đề số “4”, Đường Vi Vi hơi dừng lại, chậm rãi đưa tay kéo góc áo của Hạ Xuyên.
Hạ Xuyên đã đi tới hướng đi lên bậc thang của tầng năm, nhận thấy vạt áo truyền đến một lực kéo nhỏ thì quay đầu lại hỏi: “Đến rồi à?”
Cô gật đầu: “Ừm.”
Thiếu niên vốn cao hơn cô cả nửa cái đầu, lúc này lại đang đứng trên bậc thang, cô phải cố gắng ngửa đầu lắm mới có thể đối mặt với anh.
Trầm mặc mấy giây, Hạ Xuyên nói: “Đi vào đi.”
“Ừ.”
Đường Vi Vi lại gật đầu, thu tầm mắt lại, lấy chìa khoá từ trong túi ra rồi cắm vào khoá cửa, động tác từ tốn chậm chạp.
“Không chào tạm biệt sao?” Giọng nói uể oải vang lên.
Đường Vi Vi nghiêng người, thấy Hạ Xuyên vẫn còn đứng trên bậc thang, phía sau có ánh sáng mờ ảo chiếu vào, phác hoạ ra hình dáng rõ ràng, anh cúi đầu, đôi mắt đen trầm nhìn cô.
“Bạn ngồi cùng bàn…” Cô nhẹ giọng nói: “Thứ hai gặp.”
Nói xong.
Cạch một tiếng, là tiếng chìa khoá chuyển động.
Trong nháy mắt này, hơi ấm thuộc về thiếu niên bỗng chốc tới gần, anh nghiêng cơ thể dựa về phía trước, thấp giọng hỏi: “Tại sao lại là thứ hai gặp?”
“Thứ hai gặp thì có vấn đề gì sao?” Đường Vi Vi không hiểu.
Hạ Xuyên nói: “Cuối tuần cậu không muốn nhìn thấy tôi?”
“…”
Đường Vi Vi không biết mạch não kín của vị đại ca này tại sao lại không giống người bình thường như vậy nữa.
Cô ngẩng đầu lên nhìn anh: “Tại sao cậu phải hiểu như vậy, sao lại không hiểu theo một cách nghĩ khác chứ.”
Hạ Xuyên nhíu mày: “Ừ? Ví dụ như?”
“Thì ví dụ như…” Đường Vi Vi thuận miệng nói: “Cậu có thể hiểu thành, thứ hai tôi rất muốn gặp cậu.”
“…”
Trên cầu thang hoàn toàn yên tĩnh, hai người độ khoảng mười giây đều không nói chuyện.
Hạ Xuyên híp mắt, tựa hồ như đang phản ứng lại những lời này.
Đại não của Đường Vi Vi giống như là đang chết máy, chưa kịp mở miệng ra giải thích thì Hạ Xuyên đã nhướng mày cười: “Là như vậy à…”
“Không phải…”
Hạ Xuyên vững vàng từ trên cầu thang nhảy xuống, hơi nghiêng đầu: “Vậy được, thứ hai gặp.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!