Yêu Đương Không Bằng Học Tập - Chương 44: Viên kẹo đường thứ bốn bốn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
52


Yêu Đương Không Bằng Học Tập


Chương 44: Viên kẹo đường thứ bốn bốn


Edit: Cẩm Anh.

Cổng trường đông người ra vào, tất cả đều là học sinh đeo cặp vừa tan học, màu xanh trắng xen lẫn với một số ít màu khác.

Xe bán hàng rong bị một nhóm học sinh vây quanh, Đường Vi Vi đi vòng qua bọn họ, vịn quai cặp sách đeo trên vai, bước chân tăng tốc đuổi lên trước mặt Hạ Xuyên.

“Hạ! Xuyên!” Đường Vi Vi duỗi một tay ra, níu áo ánh.

“…”

“Cậu đi nhanh thế, chúng ta thương lượng chút đi!”

Hạ Xuyên nghiêng đầu liếc cô một cái, không nói gì.

Ống tay áo bị cô gái nắm chặt, anh cũng không tránh đi mà để mặc cho cô kéo cánh tay mình vung vẩy. Cô ngẩng đầu, miệng còn đang lải nhải không ngừng.

“Bíp bíp!”

Sau lưng có tiếng còi vang lên.

Hạ Xuyên thoáng nghiêng đầu, khóe mắt liếc thấy đoàn xe đang chạy về phía họ, anh bèn nhanh chóng nắm lấy cổ tay cô, kéo cô vào trong ngực mình.

Gần như là cùng lúc đó, chiếc xe phóng vụt qua.

“…”

Đường Vi Vi xoa chóp mũi chui ra khỏi ngực anh.

Mắt cô rơm rớm nước mắt, cái miệng hơi vong lên, chất giọng mềm nhũn nhu hòa: “Đau chết mất… Lần sau cậu có thể cho tôi thời gian phản ứng lại đã không?”

Ánh mắt lành lạnh của thiếu niên nhìn cô: “Nếu vậy vừa rồi người ôm cậu không phải tôi mà là con đường này.”

“…”

“Cô bé.” Hạ Xuyên buông tay ra nắm lấy tay cô, tay còn lại gảy lên trán cô một cái, nói câu mà cô hay nói với anh: “Cậu có thể có tâm một chút không hả?”

“……”

Tình huống tương tự đã xảy ra không dưới một hai lần, Đường Vi Vi nhất thời không thể phản bác.

Đại khái là mất khoảng mười giây đồng hồ trầm mặc, sau đó cô do dự mở miệng: “Cái đó….”

“Hửm?”

Đầu lưỡi cô gái lướt qua phiến môi mềm, một tay đưa lên gãi mặt, tùy tiện nói: “Thật ra, bây giờ tôi có hơi đói bụng…”

Rẽ trái đi thêm hai con đường nữa là có một cửa hàng đồ ngọt, Đường Vi Vi thường xuyên đến đó, thỉnh thoảng sẽ đi cùng Nghê Nguyệt, có đôi khi cũng gọi Hạ Xuyên đi theo.

Cả hai người họ đều không thích đồ ngọt nên mỗi lần tới đều chỉ đứng ngoài nhìn cô ăn.

Trong cửa hàng có rất ít khách, cánh cửa thủy tinh dán hoa văn in hình chim hồng hạc, giấy dán tường trong cửa hàng là màu hồng nhạt, có lông vũ làm vật trang trí.

Đường Vi Vi cũng không để ý tới Hạ Xuyên nữa, cô gọi cho mình một phần tiramisu và một cốc sữa vị dâu rồi tìm một góc ngồi xuống.

Chỗ ngồi trong quán cũng làm theo gam màu hồng phấn.

Lần đầu tiên Hạ Xuyên đến cửa hàng này, tất cả tế bào toàn thân anh phảng phất như muốn kháng cự. Nhưng khi nhìn những bàn bên cạnh, các nam sinh đều ngồi cùng bạn gái nên anh lại trở nên bình thường.

“Cậu không suy nghĩ lại chút sao?” Đường Vi Vi chống khuỷu tay lên bàn, hai tay ôm mặt với ánh mắt chờ đợi.

Vừa rồi trên sân thượng, khi biết Hạ Xuyên đã được mẹ dạy đánh bài này, cô đã rất kinh ngạc.

Trong lúc nhất thời cô muốn nghe thử một lần.

Bất quá suy nghĩ hoang đường kia đã bị cô ném ra sau gáy, ngược lại nảy ra một ý kiến hay.

“…. Nếu cậu đã biết đánh, vậy không bằng chúng ta cùng nhau hợp tấu đi!”

Diễn văn nghệ chắc chắm phải có thưởng, phần thưởng rất phong phú. Ngoại trừ thành tích xếp hạng là do ban giám khảo chấm điểm thì cũng do các bạn học sinh bỏ phiếu nữa.

Có Hạ Xuyên ở đây thì lo gì không kéo được phiếu!

Danh tiếng của vị đại ca này trong trường học là không thể nghi ngờ, con gái thì khỏi cần nói, nam sinh chơi với anh thì cũng nhiều, giải thưởng thì có chắc rồi.

Hạ Xuyên nhìn ra ngoài cửa sổ, cửa kính phản chiếu lại khuôn mặt lãnh đạm của anh. Anh bình thản nói: “Không.”

“Chẳng phải cậu nói mẹ cậu đã dạy cậu rồi sao?” Đường Vi Vi đứng lên, vươn người ra phía trước, nửa người nằm sấp lên bàn, nâng hai tay lên quơ quơ trước mặt anh: “Cậu lừa tôi?”

Hạ Xuyên quay đầu nhìn cô một cái, thở dài nói: “Không lừa cậu.”

Bàn tay bị thiếu niên nắm lấy, lòng bàn tay anh hơi lạnh làm đầu ngón tay cô run rẩy.

Đường Vi Vi rụt tay về, một lần nữa ngồi xuống chỗ, ngẩng mặt nhìn anh.

Ánh mắt của thiếu niên rất sâu, chỉ có một màu đen thuần túy. Giống như bầu trời đêm không có ánh sao, không có lấy một tia sáng.

Giống như hôm Tết Thanh Minh anh đứng trước bia mộ đội mưa, hình ảnh đó đột nhiên hiện lên trong đầu cô. Dáng vẻ lúc này của anh y hệt vậy, làm cho người khác phải đau lòng.

Đường Vi Vi nghe thấy Hạ Xuyên dùng ngữ điệu rất nặng nề, dường như là đang đè nén một loại cảm xúc nào đó: “Đó là chuyện rất lâu trước đây rồi. Sau khi bà ấy đi, không còn ai dạy tôi nữa.”

“Đi”, từ này bao gồm rất nhiều nghĩa.

Chỉ là bước đi đơn thuần, hoặc cũng có thể là bỏ đi.

Bỏ đi đâu đây?

Nhìn ánh mắt ảm đạm của thiếu niên, Đường Vi Vi nghĩ, đó nhất định là một nơi xa xôi, là nơi không thể nào gặp lại được.

“…”

Đường Vi Vi cắn môi không nói tiếp.

Nhắc tới chuyện đau lòng của anh, thật ra cô rất tự trách. Mặc dù biết chuyện này không thể trách cô được nhưng đáy lòng cô vẫn không kìm được sự áy náy.

Cô không muốn để anh đau buồn.

Bài hát này gợi lên hồi ức bi thương của anh thì nhất định cô sẽ không đàn trước mặt anh nữa, hội diễn văn nghệ cũng không thể biểu diễn bài này được.

Có lẽ là do tâm tình quá kém nên sữa bò vị dâu cô thích uống trở nên vô vị và tẻ nhạt.

Thấy cô gái ở đối diện đột nhiên trầm mặc, Hạ Xuyên không quá quen. Anh giơ tay lên, nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn một cái: “Nghĩ gì thế?”

Đường Vi Vi vô thức trả lời: “Đang suy nghĩ xem tiết mục văn nghệ nên đổi thành bài nào.”

“Đổi cái gì?” Hạ Xuyên thu tay lại, miễn cưỡng áp lưng vào ghế dựa, tư thế vẫn giống kiểu không xương như trước kia: “Bài này không tốt sao?”

“Tốt thì tốt, nhưng mà….”

“Vậy thì bài này.”

“Nhưng mà….”

“Tôi không hợp tấu với cậu, cậu không vui?”

“Không phải….”

Đường Vi Vi có chút nóng nảy, lại không biết phải giải thích thế nào.

Nói thật thì chắc chắn là không được, như vậy chẳng khác nào đâm một nhát dao vào lòng người ta.

Khi cô đang không biết phải làm sao, chân đột nhiên có cảm giác như ai đó đang dùng mũi chân đá mình. Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy anh đang cười tản mạn, âm thanh thả lỏng lười biếng: “Vậy tôi đành cô hết sức đồng ý với cậu vậy.”

Đường Vi Vi bỗng chốc giật mình.

Cô há to miệng, muốn hỏi tại sao anh bỗng dưng lại thay đổi chủ ý, nhưng lời đến bên miệng chỉ còn lại một chữ: “…. Tốt.”

Thật ra Hạ Xuyên không đau buồn giống như trong tưởng tượng của cô. Chuyện đã qua lâu rồi, anh đã chấp nhận và cũng đã quen với nó. Hơn nữa anh cũng không phải là người thích kể khổ với người khác.

Tất nhiên nếu cô gái nhỏ vì anh mà không vui, anh đương nhiên sẽ chịu trách nhiệm dỗ cô vui vẻ.

Bọn họ ngồi trong quán khoảng nửa tiếng, khi ra khỏi cửa hàng, bầu trời đã tối sầm hết cả, màu đen tựa vẩy mực nhuộm khắp chân trời.

Bọn họ ăn qua chút gì đó xem như cơm tối, khi đi đến cửa tiểu khu, Đường Vi Vi đột nhiên nghĩ ra một chuyện: “Rốt cuộc cậu có biết đàn Salut d”Amour không?”

Nếu đã muốn hợp tấu thì vấn đề này bắt buộc phải biết rõ.

Hạ Xuyên dừng bước theo cô: “Không biết.” Anh cụp mắt: “Không lừa cậu.”

“Vậy….”

“Vậy làm phiền cậu dạy tôi rồi.” Thiếu niên đột ngột nghiêng người về phía trước, mặt sát lại gần cô, trong con ngươi đen nhánh hàm chứa ý cười: “Vi Vi lão sư.”

Khi trở lại Vân Chi Hạ, Hạ Xuyên đi vào tòa biệt thự màu trắng, đèn đường kiểu Anh trong đình viện tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, màu sắc ấm áp.

Anh đứng bên ngoài nhìn không biết bao lâu, mãi đến khi bên ngoài tiền sảnh xuất hiện một bóng hình thấp lùn béo mập đang chậm chạp đi về phía anh.

Hạ Xuyên trông thấy người đó, gọi: “Dì Ngô.”

“Thiếu gia, cậu trở về sao không nói một tiếng.” Dì Ngô vội vàng kéo cánh cửa trắng ra: “Nếu cậu quên mang thìa khóa thì có thể gọi tôi, cậu đứng chờ bên ngoài làm gì.”

Vào nhà, ánh đèn sáng chói ở đại sảnh phát ra từ chiếc đèn treo thủy tinh, trên ghế sô pha không có người.

Toàn bộ căn biệt thự đều im ắng.

Hạ Xuyên thay giày xong liền đi đến chỗ cầu thang xoắn ốc, đột nhiên hỏi: “Ba tôi ở thư phòng?”

“Khoảng thời gian này tiên sinh không ở nhà, mấy ngày nữa mới về.” Dì Ngô nói.

“Ừ.” Hạ Xuyên đáp lại, đi lên được vài bước lại quay người lại hỏi, thần sắc lạnh lùng: “Người phụ nữ kia đâu?”

Ngữ khí của anh có thể nói là vô cùng không tốt.

“Ngôn phu… Ngôn tiểu thư đi cùng tiên sinh rồi.”

Hạ Xuyên không nói tiếp, cũng không quay đầu lại mà đi lên lầu hai.

Tập đoàn Hạ Thiên do một tay Hạ Thiêm sáng lập, là xí nghiệp hàng đầu của Hi thành, là quân át chủ bài của ngành bất động sản có liên quan đến tất cả các nghành nghề.

Khu biệt thự Vân Chi Hạ này do Hạ Thiêm tự mình thiết kế giám sát, động thời ghép tên của ông và Vân Nhiên lại làm tên. Nó đã trở thành một giai thoại của giới thương nghiệp.

Mỗi lần nghĩ như vậy, Hạ Xuyên đều cảm thấy châm chọc.

Nếu lúc trước đã yêu bà ấy như vậy, tại sao sau khi bà mất lại đưa người phụ nữ khác vào nhà này?

Cho dù bây giờ bọn họ vẫn chưa lĩnh chứng.

Hạ Xuyên nhắm lại mắt, cố gắng đem những chuyện bực mình vứt ra sau đầu. Đi qua dãy khành lang dài ở lầu hai, anh dừng lại trước căn phòng cuối cùng, đẩy cánh cửa gỗ đã đóng lâu năm.

Thứ đập vào mắt đầu tiên là màu trắng thuần túy của rèm cửa và cây đàn dương cầm Steinway cùng màu.

Trong thoáng chốc, anh giống như được thấy lại buổi chiều nhiều năm trước đó, ánh nắng xuyên qua khu vườn nhỏ, len vào trong cửa sổ làm căn phòng nhỏ sáng rực lên.

Người phụ nữ mặc sườn xám được thiết kế riêng ngồi trước cây đàn dương cầm nhắm mắt đánh đàn, phong cách Trung Quốc kết hợp hơi thở Tây Âu tạo nên một mỹ cảnh tuyệt đẹp.

Bà có khuôn mặt xinh đẹp, khí chất dịu dàng.

Là bà đã giúp anh có mặt trên thế giới này, bà cũng cẩn thận dạy dỗ anh, để anh có được phần chất tốt đẹp.

Thật dịu dàng…

“Mẹ.” Hạ Xuyên đi tới, đứng trước cây đàn, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve nó: “Con rất thích một cô gái.”

“Con sẽ làm giống như những gì mẹ nói.”

“Chỉ là đáng tiếc, mẹ không thể tận mắt nhìn thấy cô ấy.”

Kỳ nghỉ ngày mùng một tháng năm có ba ngày, vừa hay trong nhà Hạ Xuyên không có ai nên anh mời Đường Vi Vi tới nhà làm bài tập, tiện thể luyện tập cùng nhau luôn.

Hạ Xuyên nói là không biết nhưng thật ra vẫn biết chút ít, chỉ là chưa thể lên sân khấu biểu diễn được. Anh được dạy đánh đàn từ nhỏ nhưng sau một khoảng thời gian dài không động tới, bây giờ tập lại có chút khó khăn.

Nói là không biết, chi bằng nói là quên rồi đi.

Đường Vi Vi đi theo Hạ Xuyên tới phòng đàn, nhìn anh kéo rèm cửa ra rồi ngồi xuống trước cây đàn trắng.

Ánh mặt trời rực rỡ sắc vàng chiếu xuống tóc anh, nhuộm thành màu nâu nhạt.

Nửa bên sườn mặt anh chìm vào trong ánh sáng, bên còn lại chìm vào trong bóng tối, ngón tay thon dài linh hoạt nhấn lên những phím đàn.

Có nhiều lúc, Hạ Xuyên chỉ có duy nhất một bộ dạng lười nhác, thường xuyên trưng ra vẻ mặt lạnh lùng, là một thiếu niên bất lương nhìn qua khó mà tiếp cận được.

Nhưng bây giờ anh không giống vậy.

Anh ngồi ở trước cây dương cầm, lưng thẳng, vẻ mặt nghiêm túc, ưu nhã và chuyên chú.

Đáy lòng Đường Vi Vi hiện lên một từ rất thích hợp để hình dung anh…

…. Quý công tử.

Khúc cuối cùng, Hạ Xuyên đặt tay che lên phím đàn, ngước lên hỏi cô gái đã ngây ngốc không biết bao lâu: “Cậu có đang nghe không đấy?”

Đường Vi Vi lấy lại tinh thần, lắp bắp: “Đương, đương nhiên là có chứ.”

“Thật không?” Hạ Xuyên từ trên ghế đứng dậy, dựa vào cây đàn dương cầm, khôi phục lại dáng vẻ lười nhác bình thường, đôi mắt dán chặt lấy cô: “Tại sao tôi có cảm giác vừa rồi cậu cứ nhìn chằm chằm vào mặt tôi vậy?”

Đường Vi Vi mặt không đổi sắc: “Đó là ảo giác của cậu thôi, tôi đang nghe rất chân thành có được không hả!!!”

Trong mắt thiếu niên phản chiếu ánh sáng ngoài cửa sổ, đôi mắt sáng đến kinh người. Anh khẽ nghiêng đầu hỏi: “Vừa rồi hình như tôi đàn sai mấy chỗ. Vi Vi lão sư có thể chỉ ra lỗi sai giúp tôi không?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN