Yêu Đương Không Bằng Học Tập - Chương 5: Viên kẹo đường thứ năm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
145


Yêu Đương Không Bằng Học Tập


Chương 5: Viên kẹo đường thứ năm


Edit: Cẩm Anh.

Bài tập không thể nào giúp anh làm được, cả đời này đều không có khả năng.

Đường Vi Vi cũng không biết đây là tật xấu gì, tên thì không gọi hẳn hoi mà cứ hết gọi cái gì mà “cô bé”, sau là “em gái”, bây giờ thì lại đến “học sinh xuất sắc”.

Chờ đến khi bóng hình thẳng tắp biến mất ở cửa sau, Nghê Nguyệt mới run lẩy bẩy lại gần, vẫn là dáng vẻ sợ sệt.

“Vi Vi, vừa rồi làm tớ sợ muốn chết.”

Đường Vi Vi: “Sợ cái gì, cậu ta cũng sẽ không đánh cậu.”

Nghê Nguyệt rất khẩn trương: “Nhưng ngộ nhỡ cậu ra đánh cậu thì làm sao bây giờ?!”

“…”

Nhớ tới vừa rồi, bàn tay thiếu niên thô ráp mang theo hơi ấm đặt ở đỉnh đầu cô, mang theo lực đạo rất nhỏ, à… còn có giọng điệu thiếu đòn kia nữa.

Đường Vi Vi lặng lẽ liếc mắt nhìn sang, trên mặt duy trì nụ cười yếu ớt: “Không cần lo lắng, tớ đã có cách.”

Nghê Nguyệt hỏi: “Cách gì?”

Đường Vi Vi nói hùng hồn: “Mách giáo viên.”

Nghê Nguyệt: “…”

Cô cảm thấy chiêu này có khả năng không có tác dụng đâu…

Đám người Hạ Xuyên rất ít khi đến căng tin ăn cơm, bình thường đều là ra bên ngoài trường.

Quán ăn gần Tam Trung có rất nhiều, rẽ ngay con ngõ bên phải là có thể gặp được con phố xứng danh được gọi là thiên đường ẩm thực, nào là bún thập cẩm, đồ nướng, lẩu, bánh gạo cay,… không thiếu bất cứ gì cả, người đến đây cũng nhiều.

Hạ Xuyên đối với đồ ăn vẫn luôn rất kén chọn, cũng không thích nơi đông người, ngại chen chúc.

Tất cả mọi người đều nói đây là tính công tử của anh, nhưng chơi với anh nhiều năm như vậy cũng đã thành thói quen.

Một nhóm người đi qua đi lại hơn nửa vòng, cuối cùng cũng tìm thấy một quán không có người nào ở một con phố khác, nhìn qua có vẻ là một quán rất sạch sẽ.

Mới bước vào cửa không lâu, cửa ra vào lại có một tiếng chuông vang lên, lại có khách khác vào.

“Vi Vi tớ nói cho cậu biết, hôm qua tớ đã muốn đưa cậu đến quán này, tiếc là không mở… cửa…” Hai cô gái cười nói đi đến, một cao một thấp, khi nhìn thấy một đám người ngồi trong quán thì âm cuối không nhịn được run lên.

Hạ Xuyên nửa người dựa vào tường, khuỷu tay đặt ở trên bàn chống mặt, một tay khác lật thực đơn, mi mắt rũ xuống, không ngẩng đầu.

Ngồi đối diện với anh là Hạ Hành Chu đang chú ý đến động tĩnh ở cửa ra vào, xoay người, trông thấy hai gương mặt quen thuộc thì cười nhe răng chào các cô: “A, bạn học Tiểu Đường, các cậu cũng tới đây à.”

Đường Vi Vi: “… Khéo thật đấy.”

Nghe thấy âm thanh quen thuộc, thiếu niên vẫn luôn cúi đầu kia mới giật giật, giương mắt nhìn qua.

Ánh mắt giao nhau.

Vẻ mặt Đường Vi Vi không thay đổi rời mắt, kéo Nghê Nguyệt đến cái bàn cách đám người họ xa nhất ngồi xuống.

Cũng không biết là có duyên phận gì với người này không mà mỗi lần đều trùng hợp như vậy.

Mặt tiền của cửa hàng nhỏ này không lớn, nói là cái bàn xa nhất kỳ thật cũng chỉ cách có hai cái bàn. Đường Vi Vi bình tĩnh ngồi xuống, nhàn nhã lật giở thực đơn, gọi ông chủ lấy một bát cơm thịt bò.

Nghê Nguyệt: “Vi… Vi Vi, chúng ta ăn ở chỗ này thật sao?”

Đường Vi Vi nhìn cô ấy một cái, kỳ quái hỏi: “Không phải là cậu dẫn tớ đến, còn nói là nhất định phải ăn ở đây à?”

Nhưng mà tớ không ngờ là Hạ Xuyên cũng ở đây!

Tớ sợ nha!!!

Nghê Nguyệt mang vẻ mặt cầu xin ngồi xuống, ngoài trừ lúc nhai thức ăn thì toàn bộ quá trình đều câm như hến.

Chuông cửa ra vào lại vang lên những tiếng leng keng.

Người đến là hai nam sinh nhuộm tóc, đồng phục ăn mặc không chỉnh tề, nhìn qua là kiểu dạng cà lơ phất phơ.

Bọn họ vừa vào cửa đã trực tiếp đi thẳng vào bên trong, chọn ngay trước bàn của Hạ Xuyên ngồi xuống, đám người này xem ra là biết nhau, cười mắng mấy câu xem như chào hỏi.

Các nam sinh lúc ăn cơm cũng phát ra tiếng ồn, nói hết từ trận đánh tối qua cho đến đêm nay sau khi tan học đi đâu chơi, miệng lải nhải không ngừng.

Trong đó có một nam sinh mặc quần bó nghiêng người nhìn sang, dùng cánh tay chọc chọc Hạ Hành Chu: “Ây, em gái kia các cậu biết không? Trường học của chúng ta từ bao giờ có bạn học xinh xắn như vậy chứ, thế mà tôi không biết.”

Hạ Hành Chu nhìn theo hướng ngón tay cậu ta chỉ.

Cô gái đang dùng thìa múc nước canh uống, mái tóc đen buộc ra sau đầu, chỉ có hai bên tóc mai rủ xuống, che đi một bên mặt xinh đẹp.

Nhưng cho dù như thế, vẫn đẹp đến mức chói mắt.

Thảo nào bị chú ý tới.

“Ở lớp tôi, vừa chuyển đến ngày hôm qua.” Hạ Hành Chu nói xong thì cầm đũa chỉ vào người đối diện: “Nhưng mà cô em này cậu đừng nghĩ tới, đây là em gái của anh Xuyên.”

Cậu ta cố ý nhấn mạnh hai tiếng “em gái” phía sau, nháy mắt ra hiệu.

Mọi người trong giây lát đã hiểu ý cậu ta.

“Em gái? Anh Xuyên của chúng ta mà cũng nhận em gái à!”

“Vừa mới chuyển đến đã thành em gái rồi, sao ra tay nhanh vậy!”

…..

Thiếu niên an tĩnh dùng bữa, tư thế ưu nhã, toàn bộ quá trình đều không nói chuyện.

Mãi đến khi nam sinh quần bó kia hèn mọn lên tiếng: “Em gái cũng tốt, không biết là em gái nuôi hay vẫn là em gái nuôi.”

Từ “làm” cuối cùng được nhấn mạnh âm tiết thứ tư.

(Em gái nuôi: Kiền muội muội, kiền là “làm”.)

Tiếng nói vừa dứt.

Có bóng đen từ trong không trung xẹt qua, một đôi đũa không sai lệch ném lên đầu tên quần bó, đau đến mức làm cậu ta chửi ầm lên: “Fuck! Đứa nào…”

Hạ Hành Chu cũng bị dọa ngốc, đôi đũa kia dường như là bay qua sát mặt cậu ta.

Cậu ta quay đầu nhìn về phía người nói một lời không hợp liền động thủ.

Thiếu niên vốn một mực ăn cơm rốt cuộc cũng ngẩng đầu, đầu ngón tay đặt lên mặt bàn, đôi đồng tử đen nhánh lạnh lùng liếc nhìn người nọ, khoé môi cong lên như có như không: “Hử?”

Quần bó há to miệng, còn chưa lên tiếng thì đã bị Hạ Xuyên đốp cho một câu: “Khi ăn cơm, miệng có thể sạch sẽ một chút không?”

Không khí phảng phất như ngưng đọng lại.

Không khí khẩn trương đến mức tất cả mọi người đều im miệng không lên tiếng.

Đường Vi Vi giương mắt nhìn sang, đôi mắt sắc lạnh lùng, bàn tay nắm chặt đôi đũa sau đó lại buông ra.

Quần bó tức đến không nhịn nổi, từ chỗ ngồi hùng hùng hổ hổ đi tới, xắn tay áo lên như muốn động thủ: “Tao… con mẹ nó chứ, gọi mày một tiếng anh Xuyên thì nghĩ mày ngon lắm hả? Kiêu ngạo cái gì? Cảm thấy mình là lão đại của Tam Trung luôn rồi?”

Cậu ta vừa mới quen biết với Hạ Xuyên ở học kì trước, không giống với mấy người Hạ Hành Chu từ nhỏ đã chơi cùng với nhau.

Cứ như vậy bị khiêu khích, không phục là lẽ thường.

Hạ Xuyên cũng đứng lên, không thèm nói nhiều với cậu ta mà vung thẳng một quyền xuống mặt.

Hạ Hành Chu ở bên cạnh khuyên can: “Ai u, anh Xuyên, đừng đánh vào mặt, đừng đánh vào mặt mà, anh kiềm chế một chút đi!”

Người đi cùng tên quần bò kia cũng muốn tiến lên can ngăn thì lại bị Chu Minh Triết đè lại, tốt bụng nhắc nhở: “Là tên bạn của cậu mồm thối, tự làm tự chịu, cậu đừng có mà đi lên tìm chết.”

Hạ Xuyên đưa tay kéo cổ áo của tên quần bó, nâng đầu gối lên, mạnh mẽ thúc vào bụng đối phương. Tên quần bó theo lực mà cúi người, trong dạ dạy cuộn lại như bão tố ngoài biển, trước mắt biến thành một màu đen, ngay cả một lời cũng không nói được.

Hạ Xuyên còn có thể dành thời gian liếc Hạ Hành Chu một cái, ngữ khí hời hợt: “A, đúng là tôi nhìn gương mặt hèn mọn của câu ta không quá sảng khoái, nhất thời nhịn không được.”

“…”

Đây là cái kiểu cần ăn đòn lại phát biểu mười ba trang mà.

Hạ Hành Chu yên lặng không nói, lại không dám lên tiếng, chỉ có thể trộm ở trong lòng phun nước bọt.

Tên quần bó rất chậm, giống như là hoàn toàn bị chọc giận, trong miệng không biết chửi thề cái gì mà đột nhiên vọt lên. Đường Vi Vi tuy nghe không hiểu nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng vừa ăn cơm vừa xem kịch của cô.

Tình hình chiến đấu trước mắt ngày càng kịch liệt, hình ảnh đánh nhau vô cùng kích động.

… Hoặc có thể nói là chỉ một mình tên quần bó đơn phương bị đánh, hay nói hoa mỹ là bị ngược.

Mặc dù đã nghe không ít truyền thuyết liên quan đến lão đại nhưng đây là lần đầu tiên được nhìn truyền hình trực tiếp.

Động tác của thiếu niên gọn gàng, không có động tác hoa mỹ gì, chỉ có ba chữ châm ngôn nhanh – chuẩn – ác.

Nhưng vẫn rất soái, chiêu thức sắc bén, hơn nữa còn đặc biệt thuần thục, dễ như trở bàn tay liền đem tên quần bó ngã xuống đất.

Quặt cánh tay tên đó ra phía sau, Hạ Xuyên dựa người sang bên cạnh, một tay khác nắm lấy tóc cậu ta, ép cậu ta ngẩng đầu lên, vừa muốn nói gì lại ngừng lại, ép gáy của cậu ta xuống thấp.

Hạ Xuyên quay đầu, trong lúc vô tình chạm phải ánh mắt đang xem náo nhiệt của Đường Vi Vi.

Cô gái nhỏ còn nhìn anh nháy mắt hai lần nữa chứ.

Rõ ràng là không giống những học sinh tốt khác.

Bây giờ cô nhìn thấy đám thiếu niên bất lương đánh nhau, trong mắt không có tia sợ hãi hay ghét bỏ, chán ghét.

Đôi mắt hạnh kia vẫn giống như bình thường loé lên ánh sáng linh động, khiến anh có loại cảm giác không nói nên lời…

Tựa như là, hưng phấn?

Hạ Xuyên thoáng nhướng mày, thu tầm mắt lại, cụp mắt xuống nhìn người trên mặt đất.

“Bạn học này.” Anh rất có lễ phép: “Lần sau nói chuyện phải chú ý vào, biết chưa?”

Đợi anh buông lỏng ray rồi, bạn của quần bó mới đi tới đỡ cậu ta lên.

Hạ Xuyên chuyển cho ông chủ tiền cơm và tiền bồi thường thiệt hại, sau đó cùng đám Hạ Hành Chu trực tiếp rời đi.

Tên quần bó được bạn đỡ lấy cũng khập khễnh rời đi.

Trước khi ra cửa còn chăm chú nhìn Đường Vi Vi một lúc.

Cô gái này vậy mà lại bình tĩnh, thấy kịch đã tan cuộc cũng không ngẩng đầu lên, hết sức chuyên chú mà ăn cơm.

Chờ tất cả mọi người đều đi rồi Nghê Nguyệt mới lấy tay che ngực, dáng vẻ sợ hãi: “Vừa rồi làm tớ sợ muốn chết… Đây là lần đầu tiên tớ thấy người ta đánh nhau gần như vậy, cả hồn cũng bay đi mất.”

Đường Vi Vi không trả lời, tầm mắt buông xuống, dùng thìa xúc một miếng cơm đưa đến bên miệng, thuận thế nhìn vào lòng bàn tay mình.

Trong lòng bàn tay trắng nõn đã có mấy dấu móng tay nhàn nhạt.

“Nguyệt Nguyệt.” Đường Vi Vi bỗng nhiên ngẩng đầu: “Cậu rất ghét người biết đánh nhau sao?”

Nghê Nguyệt cho là rằng cô đang nói đám người kia nên liên tục gật đầu: “Đúng vậy, cậu không sợ sao? Tớ ghét nhất là những phần tử bạo lực như thế này.”

“…”

Đường Vi Vi trầm mặc một lát.

Mới vừa rồi, nếu như không phải Hạ Xuyên ra tay trước, lần này cô tuyệt đối sẽ không nhịn được.

Bà Vu cảnh cáo cũng không có tác dụng, cô phải đánh người kia đến mức làm cậu ta quỳ xuống gọi ba, để cho cậu ta biết thế nào mới gọi là “làm”.

Nhưng cô chỉ có thể nói: “Ừ, tớ cũng ghét bạo lực.”

Đôi lông mi dài của thiếu nữ rủ xuống, che đi tâm tình phức tạp dưới đáy mắt.

Đến lúc Đường Vi Vi đi tính tiền mới phát hiện vừa nãy bàn này của cô đã được người ta trả tiền rồi.

Sáng nay Hạ Hành Chu nói muốn mời cô ăn cơm để nhận lỗi, không nghĩ tới là đúng thật, mặc dù người bỏ tiền là Hạ Xuyên.

Đường Vi Vi cong môi, khẽ cười một tiếng.

Đầu năm nay làm đại ca cũng thật không dễ dàng.

…..

Xế chiều, cả Hạ Hành Chu lẫn Hạ Xuyên đều không tới.

Trốn học đối với bọn họ mà nói là chuyện thường ngày, khi giáo viên nhìn vào hai chỗ trống kia thì thầm mắng vài câu, sau đó lại dạy học như thường lệ.

Một lần nữa trông thấy Hạ Xuyên là buổi trưa ngày hôm sau, sau tiết Ngữ Văn, thiếu niên từ cửa sau chậm rãi đi tới, trong miệng còn ngậm miếng bánh mì nướng.

Đường Vi Vi trông thấy anh đến, lấy điện thoại từ trong cặp sách ra, hỏi: “Tên Wechat của cậu là gì?”

Mi mắt đang cụp xuống của Hạ Xuyên hơi mở lên, không nhanh không chậm nhai nốt miếng bánh mì cuối cùng, mở miệng: “Muốn xin phương thức liên lạc của tôi à.”

Trong mắt thiếu niên hiện lên tia hứng thú.

Đường Vi Vi mờ hồ có thể đoán được phía sau anh muốn nói gì, nhanh chóng giải thích: “Tôi trả tiền cơm ngày hôm qua cho cậu.”

Nghe vậy, Hạ Xuyên quay đầu, lười biếng nói: “Không cần.”

Đường Vi Vi: “A, vậy là không thêm à. Lần sau tôi sẽ trực tiếp đưa cho cậu tiền mặt.”

Hạ Xuyên: “…”

Hạ Xuyên lại quay đầu lại, lấy điện thoại từ trong túi quần ra, tuỳ ý ném thẳng lên bàn: “Đột nhiên nhớ ra hôm nay tôi vừa hay không có tiền.” Vẻ mặt anh cực kì chắc chắn: “Thêm đi.”

Đường Vi Vi: “…”

Quét mã hai chiều xong, cô để ý biệt danh của người này rất đơn giản, chỉ có một chữ: [Xuyên].

Ảnh chân dung là một màu đen.

Phần cơm của cô và Nghê Nguyệt tổng cộng hết 35 tệ, chuyển một lượt sang.

Hạ Xuyên cũng không kiểm tra tiền, thêm bạn bè xong thì lấy lại điện thoại, ở trên bàn bắt đầu sự nhiệp ngủ nướng.

Một phút đồng hồ sau.

Người ngồi cùng bàn truyền đến tiếng hít thở đều đều.

Đường Vi Vi nhìn bên sườn mặt yên tĩnh của anh, lại liếc nhìn cột ghi chú bên Wechat kia, xoá tên gốc đi, yên lặng đánh vào ba chữ…

[Mỹ nhân ngủ say].

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN