Yêu Đương Không Bằng Học Tập - Chương 68
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
24


Yêu Đương Không Bằng Học Tập


Chương 68


Thời tiết tháng tám oi bức không chịu nổi, quán trà sữa đông nghịt khách, người xếp hàng thật dài.

Chờ sau khi hết đợt khách hàng này thì mới có thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi.

Đường Vi Vi đi vào phòng nghỉ, lấy bình nước của cô trong tủ lạnh ra, uống mấy ngụm nước lớn, cổ họng khô khốc mới được thoải mái hơn chút ít.

Vừa rồi đứng ở quầy bar ghi món, đừng nói là cổ họng, ngay cả chân cũng rất đau, đôi chân như không còn tri giác.

Uống nước xong, đóng nắp lại, khi đang chuẩn bị cất bình nước vào tủ lạnh, cơ thể của Đường Vi Vi đột nhiên mất trọng tâm, cô khó khăn lắm mới vịn vào chốt tủ lạnh đứng vững được.

Bụng bỗng nhiên có hơi đau.

Không kịp suy nghĩ, bên ngoài lại vang lên một giọng nữ trong trẻo: “Vi Vi, em qua đây!”

“Gì vậy chị Lâm Mạt?”

“Có người tìm em.”

Bàn tay Đường Vi Vi che bụng dưới, hơi nhíu mày, trong lòng nghĩ xem là ai.

Ra ngoài thì thấy Ngôn An mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ, vẫn đeo cái kính gọng vàng kia, cầm cốc trà sữa trong tay. Thấy cô đi ra, anh ta mỉm cười lên tiếng chào.

Đường Vi Vi cũng theo lễ phép đáp lại.

“Đúng lúc đi ngang qua nên vào xem thử.” Ngôn An mỉm cười, thấy sắc mặt cô tái nhợt thì lại hỏi: “Em không thoải mái ư?”

Giọng điệu anh ta vô cùng thản nhiên, giống như là bạn bè lo lắng cho nhau bình thường vậy.

“Vẫn ổn.”

Ngôn An không hỏi thêm gì, chỉ nhắc nhở cô một câu “Nếu không thoải mái thì xin nghỉ đi, sức khỏe quan trọng” rồi cầm trà sữa rời đi.

Sau khi anh ta đi, Lâm Mạt lập tức bát quái hỏi: “Đây không lẽ cũng là người theo đuổi em?! Dáng dấp trông cũng phong nhã đấy!”

“Lấy đâu ra nhiều người theo đuổi như vậy.” Đường Vi Vi bất đắc dĩ, “Chỉ là đàn anh ở trường em thôi, lớn hơn em một tuổi.”

Lâm Mạt: “Vậy tại sao chị cảm giác đàn anh này có ý tứ với em vậy nhỉ, cậu ta rất quan tâm em đó.”

Đường Vi Vi: “Không có đâu, đấy là do tính cách anh ta thôi, đối với ai cũng rất dịu dàng.”

“Ồ, là máy điều hòa hai chiều đúng không?” Lâm Mạt đã hiểu: “Mà nhắc mới nhớ, còn một người nữa đâu? Cái người đẹp trai lạnh lùng ngồi cùng bàn với em á, sao hôm nay cậu ta không tới?”

“Hôm nay là sinh nhật bạn cậu ấy, cậu ấy đi dự rồi.” Đường Vi Vi nói.

Cảm giác khó chịu dưới bụng dưới ngày càng nghiêm trọng, sau khi Đường Vi Vi vào nhà vệ sinh mới phát hiện, kinh nguyệt của cô đã đến sớm.

Cô tìm Lâm Mạt mượn miếng băng vệ sinh, vất vả chịu đựng cho đến khi tan tầm mới rời khỏi quán.

Mùa hè tối muộn, trời bên ngoài vẫn còn rất sáng.

Chạng vạng tối, ánh sáng hiện lên màu vàng ấm, dịu nhẹ hơn ánh mặt trời buổi chiều rất nhiều, chiếu vào người cũng không thấy nóng.

Có cơn gió từ ven đường thổi qua, hòa với mùi hoa thảo mộc, vô cùng thoải mái dễ chịu, mát mẻ.

Trên đường đi đến trạm xe điện, Đường Vi Vi càng thấy đau đớn khó chịu hơn, môi mím thật chặt, trán và phần lưng toát ra một lớp mồ hôi lạnh.

Chắc là vì cô đã uống ly nước đá kia.

Đường Vi Vi luôn rất sợ đau, bình thường trong thời gian hành kinh đều sẽ nghiêm khắc chú ý đến vấn đề ăn uống.

Không ngờ lần này lại sơ sót, bị đau chết người.

Cô không còn hơi sức để tự về nhà nữa, hai tay ôm lấy phần bụng dưới ngồi xuống, co ro lấy điện thoại ra gọi cho Hạ Xuyên.

Cuộc gọi thứ nhất không có người nhận.

Đường Vi Vi nhìn lượng pin không còn bao nhiêu trên thanh thông báo, không gọi nữa mà mở Wechat ra, nhắn tin cho anh.

Một lát sau, cô đứng dậy, quay trở lại quán gọi một cốc nước nóng, ngồi chờ Hạ Xuyên.

Bên trong KTV lờ mờ, thỉnh thoảng lại có ánh đèn sáng lấp lóe, âm nhạc và tiếng gào thét của đám con trai hòa lẫn với nhau, hợp thành một ca khúc hoàn toàn mới.

Hạ Xuyên đẩy cửa phòng bao bước vào, ngồi vào vị trí cũ, rút hai tờ khăn giấy ra lau tay, đang định đi lấy hộp thuốc lá.

Đầu ngón tay vừa mới chạm đến hộp thuốc, khóe mắt anh liếc sang bên phải, động tác trên tay dừng lại.

Chiếc điện thoại để một bên đang nhấp nháy ánh đèn màu xanh lá.

Có tin nhắn chưa đọc.

Hạ Xuyên thu tay lại, chuyển sang cầm điện thoại, mở khóa màn hình ra, đập vào mắt là cuộc gọi nhỡ của Đường Vi Vi.

Sau đó mới thấy tin nhắn của cô.

Chỉ có ba chữ cực kỳ ngắn gọn:

[Tới đón tôi.]

Hạ Xuyên nhíu mày, gọi lại cho cô.

Tắt máy.

Bình thường lúc cô gái nhỏ nói chuyện với anh đều thích gửi mấy cái nhãn dán, hoặc là ký tự đặc biệt gì đó, lần đầu tiên gửi ba chữ trống trơn này.

Hoặc là đang giận dỗi gì đó.

Hoặc là lúc ấy tình huống đặc biệt, ví dụ như điện thoại hết pin.

Hạ Xuyên đoán khả năng sau là tương đối cao, không hề do dự mà cầm điện thoại đứng dậy, chuẩn bị đi qua tìm cô.

“Ấy anh Xuyên, anh định đi đâu thế?” Chu Minh Triết ngồi bên cạnh anh hỏi: “Vừa đi vệ sinh xong giờ lại đi nữa, thận anh hư à?”

Hạ Hành Chu: “Lá gan mày không nhỏ đấy, dám nghi ngờ thận anh Xuyên hư?”

Hạ Xuyên không nói nhảm với bọn họ, chỉ để lại sáu chữ “Đi đón tổ tông của tôi” rồi ra thẳng cửa.

Lúc đi ngang qua chỗ rẽ hành lang, vì tâm tư đều đang nghĩ đến Đường Vi Vi nên anh cũng không chú ý tới những thứ khác, đợi đến khi phát hiện ra không khí ngập mùi nước hoa thì đã quá muộn.

Cô gái kia nhào thẳng vào lòng anh.

Cho dù Hạ Xuyên nghiêng người nhanh thần tốc thì cánh tay vẫn không tránh được đụng chạm với cô gái đó.

“Ôi, thật xin lỗi.” Cô gái mặc một bộ váy ngắn để lộ vai, ngước mắt lên, lộ ra đuôi mắt được kẻ tinh xảo, vô cùng mê người: “Tôi không cố ý, chỉ uống say nên đầu hơi choáng, cậu….”

Phần lời được chuẩn bị tỉ mỉ đằng sau còn chưa nói hết, vẻ mặt Hạ Xuyên lạnh lùng ngay cả liếc mắt cũng không thèm nhìn cô ấy, thậm chí ngay cả câu “Không sao” cũng không nói, cứ thể đi thẳng về phía cửa.

Lúc anh đến cửa hàng trà sữa thì đã gần sáu giờ.

Ánh mắt anh đảo khắp quán một vòng, nhìn đến một góc xỏ xỉnh thường ngày anh hay ngồi ở đó.

Ở đó có hai người.

Cô gái nhỏ uể oải nằm bò lên bàn, hai tay ôm cốc nước.

Đối diện cô là một thiếu niên mặc áo sơ mi thanh tú, từ góc độ của Hạ Xuyên có thể thấy sườn mặt anh ta. Cái gọng kính màu vàng đã giúp Hạ Xuyên lập tức nhận ra người này.

Hạ Xuyên đi qua, đứng bên cạnh bàn, cụp mắt. Toàn thân anh là hơi thở lạnh lẽo, cảm giác áp bức rất mạnh, vẻ mặt cũng lạnh nhạt.

Ngôn An thế mà không hề có phản ứng, thoáng ngẩng đầu lên, cười gọi: “Hạ Xuyên —— “

“…..”

“Có đi không?” Hạ Xuyên căn bản không thèm nhìn anh ta, ngay cả khóe mắt cũng không thèm liếc nhìn, ghét bỏ một cách dứt khoát.

Thậm chí còn thuận tiện cắt đứt tiếng gọi của Ngôn An.

Đường Vi Vi có thể cảm nhận được không khí giữa hai người này không bình thường, ánh mắt lượn qua lượn lại giữa hai người họ một vòng, quyết định tạm thời nén nghi vấn xuống, gật nhẹ đầu: “Đi, cậu giúp tôi đi lấy điện thoại dưới quầy lễ tân với.”

Hạ Xuyên lấy điện thoại về giúp cô, thấy cô vẫn ngồi yên đó không nhúc nhích, dường như còn đang nói gì đó với Ngôn An thì không thoải mái lắm, nhướng mày: “Sao vẫn chưa chịu đứng dậy, muốn tôi ôm à?”

Đường Vi Vi ngồi ở đây nghỉ ngơi nửa tiếng, lại uống nước nóng, sắc mặt đã đỡ hơn trước nhiều, Hạ Xuyên không nhận ra cũng là điều bình thường.

Đương nhiên cô cũng không thể chủ động nói cái gì mà “Dì cả của tôi tới, tôi đau không nhúc nhích được” đúng không.

Dù cũng có hai nam sinh ở đây, cô xấu hổ chứ bộ.

Nhưng đúng là cô không muốn đứng dậy thật.

Cô hơi cựa quậy một chút thôi cũng có thể cảm nhận được trận hồng thủy ở phía dưới.

“Vâng, có được không anh?” Đôi mắt cô gái dịu dàng như nước, đáy mắt vẩn hơi sương, giọng nói cũng mềm nhũn: “Anh ôm em đi.”

Hạ Xuyên khẽ híp mắt, hầu kết nhấp nhô.

Hạ Xuyên khàn giọng nói: “Được.”

Đừng nói là ôm cậu, cậu muốn mạng của ông đây cũng được.

Cô gái này một khi đã làm nũng thì đúng là có thể giết người, làm sao anh dám nói ra lời từ chối?

“À…, mà thôi.” Nhớ ra vẫn còn đang ở bên ngoài, có nhiều người không tiện nên Đường Vi Vi lại đổi ý: “Không cần….”

Còn chưa kịp nói xong, cơ thể đã bị nhấc lên.

Cô thấp giọng kêu một tiếng.

Hành động của Hạ Xuyên làm những vị khách trong quán đều nhìn sang, có tiếng thốt lên đầy thán phục của các cô gái, cũng có tiếng xì xào bàn tán và tiếng chụp ảnh.

Bị ôm kiểu công chúa, Đường Vi Vi nhận được vô số ánh mắt bát quái đổ dồn lên người. Cô lập tức xấu hổ như muốn bốc khói, từ mặt đến mang tai đều đỏ lựng.

Cô ngại ngùng chui đầu vào hõm vai Hạ Xuyên, vài sợi tóc cọ lên cổ anh.

Hạ Xuyên cụp mắt, bỗng nhiên nói: “Lần nào cũng dùng chiêu này, lần sau có thể đổi cái khác không?”

“Hả? Gì cơ?”

“Không có gì, chút nữa sẽ tính sổ với cậu.”

Hạ Xuyên ôm cô đi vòng qua cái bàn, lúc đi qua Ngôn An, Hạ Xuyên khẽ liếc nhìn anh ta.

Lần trước Ngôn An ôm cô đến đi phòng y tế, cô gái này cũng giống y như bây giờ, nhỏ giọng hỏi anh có muốn ôm cô hay không.

Lần này cũng vậy.

Hết lần này tới lần khác chiêu này luôn có hiệu quả.

……

Trong xe taxi.

Đường Vi Vi trong suốt quá trình bị anh ôm đều ngượng ngùng, căn bản không có thời gian để ý tới chuyện khác.

Lúc này hai người ngồi chung ở phía sau xe, không gian kín mít, Đường Vi Vi có thể cảm nhận được rõ trên người Hạ Xuyên có mùi nước hoa nhàn nhạt.

Mùi! Nước! Hoa!

Là mùi nước hoa của con gái!

Cái mùi này phải sát lại gần như thế nào mới dính lên được hả?

Cô đang định chất vấn xem Hạ Xuyên có người khác bên ngoài không, không ngờ anh lại hỏi trước cô: “Cậu không định giải thích à?”

Đường Vi Vi: “?”

Đường Vi Vi: “Người giải thích là cậu mới đúng, hỏi tôi làm gì?”

Sắc trời bên ngoài đã dần tối đen, trong xe không bật đèn. Hạ Xuyên một tay gác lên khung cửa sổ, gương mặt chìm trong bóng tối, không thấy rõ ánh mắt.

“Ngôn An.” Hạ Xuyên nói, “Vì sao cậu lại ở đó với anh ta?”

Đường Vi Vi bĩu môi: “Chỉ là trùng hợp thôi. Tôi tan làm, anh ta đúng lúc đến mua trà sữa, thấy tôi nằm ở đó không thoải mái nên đến hỏi thăm vài câu. Tôi nói tôi đang chờ cậu, anh ta nói muốn chờ cùng, tôi cũng không đuổi anh ta đi được nên mới nói chuyện với nhau. Cũng không tính là trò chuyện thân thiết gì, anh ta chỉ hỏi tôi đã nghĩ xong bài phát biểu cho hôm khai giảng chưa thôi.”

Nghe cô giải thích xong, Hạ Xuyên càng nhíu mày sâu hơn.

Đường Vi Vi còn tưởng anh không hài lòng với lời giải thích của mình nên vô thức định nói ra câu thoại của điển của tra nam tiện nữ “Tôi và anh ta không có gì….”

Sau đó cô bất ngờ nghe thấy Hạ Xuyên nói: “Cậu không thoải mái?”

Đường Vi Vi sững sờ: “Ơ.”

“Khó chịu chỗ nào, có cần đi bệnh viện không?”

“….”

Đường Vi Vi kịp phản ứng lại, cảm động ghê.

Vừa rồi cô không nhớ kỹ mình đã nói những gì, bây giờ ngẫm lại mới thấy, những lời cô vừa nói không khác nào mấy câu chuyện sống còn đang lưu hành trên mạng.

Mà Hạ Xuyên đã nắm bắt được mấu chốt.

Với câu trả lời của anh, hoàn toàn xứng đáng được max điểm.

Coi như là cô đã cảm nhận được… Có bạn trai có EQ cao tốt như thế nào rồi.

“Thật ra cũng không sao, chỉ là….” Đường Vi Vi lí nhí nói: “Là cái đó, cậu biết đấy, không cần đi bệnh viện đâu.”

Hạ Xuyên trầm mặc nửa ngày, nhìn dáng vẻ nhăn nhăn nhó nhó của cô, bỗng hiểu ra: “Rất đau ư?”

“Bây giờ thì ổn rồi.”

Đường Vi Vi cong lưng, hai tay vịn lên ghế lái phụ, ủ rũ cúi đầu: “Bây giờ thì tôi hơi say xe.”

Phía sau có thứ gì đó đặt lên.

Lòng bàn tay thiếu niên ấm áp, dịu dàng vỗ lên lưng cô như đang trấn an.

Sau đó cái tay kia chậm rãi vòng qua bả vai mảnh khảnh của thiếu nữ, kéo cô về phía mình, đặt cằm lên đỉnh đầu cô.

“Cậu làm gì vậy…”

Đường Vi Vi chôn mặt vào ngực anh, cảm nhận được cơ thể cường tráng dưới lớp vải mỏng và tiếng tim đập.

Một lần rồi một lần, thình thịch thình thịch.

Trên đỉnh đầu vang lên tiếng của Hạ Xuyên: “Chẳng phải cậu thích được tôi ôm sao, ôm cho cậu vui lên đó.”

“Ý của cậu là, cậu không thích ôm tôi?” Đường Vi Vi cố ý bới móc: “Cậu không muốn thì bỏ tay ra, đừng làm như thể tôi ép buộc cậu vậy.”

“Thích.” Hạ Xuyên siết chặt vòng ôm, thủ thỉ: “Tôi muốn ôm cậu.”

Anh dừng lại, bồi thêm một cậu: “Cũng muốn hôn cậu nữa.”

“…..”

“Có được không?”

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN