Yêu Đương Không Bằng Học Tập - Chương 70
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
29


Yêu Đương Không Bằng Học Tập


Chương 70


Edit: Cẩm.

Hai giờ đi đường trôi qua rất nhanh.

Lúc đến trạm, Hạ Xuyên còn chưa tỉnh ngủ, mí mắt cụp xuống, đè nén sự bực bội.

Tâm trạng của lão đại lúc rời giường rất đáng sợ, đây là điều ai cũng phải công nhận.

Lúc mới quen biết, khi Hạ Xuyên vừa mới tỉnh ngủ, Đường Vi Vi cũng không dám nói chuyện với anh, sợ vị lão đại này không vui một cái là sẽ tặng cô nắm đấm chào hỏi.

Nhưng bây giờ Đường Vi Vi khônag sợ nữa.

Thậm chí vô cùng dũng cảm, không hề sợ hãi.

Cô gái nhỏ cầm cốc trà sữa vẫn chưa uống xong đứng dậy, thấy Hạ Xuyên vẫn còn ngồi nguyên bất động thì trực tiếp đá vào chân anh, khẽ hất hàm thúc giục: “Cậu ngồi lì ở đây làm gì, có đi không?”

“….”

Hạ Xuyên trầm mặc bình tĩnh nhìn cô.

Đường Vi Vi bị anh nhìn như vậy, tâm lý cũng hơi lung lay.

Cô thu chân lại.

Hạ Xuyên không nói gì cả, một lúc sau thì thở dài.

Anh xoay người vỗ dấu chân nho nhỏ trên ống quần, cầm chiếc túi màu hồng của cô gái nhỏ lên, đứng dậy nói: “Đi thôi.”

Bất kể là động tác hay là giọng điệu đều dung túng với cô.

Tới trạm cuối cùng là tới Lâm Thành, có rất nhiều người xuống xe, trong lối đi nhỏ có vẻ hơi chen chúc.

Đường Vi Vi cắn ống hút trong miệng, thỉnh thoảng quay đầu nhìn Hạ Xuyên có đi theo không.

Lúc này Hạ Xuyên đã tỉnh táo hơn nhiều. Anh híp mắt lại, ngáp một cái, cánh tay khư khư đặt bên cạnh bảo vệ cô, ngăn cô khỏi dòng người chen chúc.

Giữa trưa mới tới Lâm Thành.

Bọn họ ăn trưa ở quán ăn gần nhà ga, điểm đến đầu tiên chính là —— trường đại học Lâm Thành.

Trường đại học Lâm Thành rất đẹp, sân trường rộng lớn, hai bên đường cây cối tươi tốt, cành lá xum xuê, dưới mặt đất là tia nắng.

Có gió mạnh thổi qua, lá cây vang lên tiếng xào xạc.

Các tia nắng rung rinh.

Đây không phải lần đầu tiên Đường Vi Vi tới Lâm Đại, nhưng cô vẫn bị rung động trước cảnh sắc này.

Bây giờ là cuối tháng tám, có không ít sinh viên đến làm việc. Có một đàn anh tình nguyện viên trông thấy bọn họ thì nhiệt tình tới chào: “Đàn em, em là tân sinh viên hả?”

“Không phải.” Hạ Xuyên lắc đầu.

“Ồ….” Học trưởng gãi gãi đầu, lại dò xét nhìn anh vài lần.

Thiếu niên có dáng dấp đẹp trai, thân hình cao ráo thẳng tắp, đoán chừng có thể làm hotboy của trường được. Nhưng mà nhìn có vẻ vẫn còn nhỏ, chưa đến tuổi vị thành niên.

Bên cạnh còn có một cô gái nhỏ xinh đẹp, da trắng mắt to, mềm mại, nhìn chắc còn nhỏ tuổi hơn.

Không biết có phải những người đẹp đều tụ họp lại với nhau không, vị đàn anh thấy bọn họ rất giống nhau.

“Ấy, em đưa em gái tới tham quan à?” Đàn anh vừa nói vừa cảm thán gen nhà họ quá tốt, cả anh trai lẫn em gái đều đẹp, không biết đã gây họa cho biết bao người trong trường.

Hạ Xuyên hơi dừng lại, nói: “Không phải.”

Anh duỗi cánh tay ra, rất tự nhiên khoác lên vai Đường Vi Vi, ôm chầm lấy cô: “Là em gái dẫn em đến tham quan.”

Trước khi tới, Đường Vi Vi đã hỏi Hạ Xuyên có muốn đi chơi chỗ nào không.

Lúc ấy thiếu niên một tay ôm đầu chống trên bàn, “ừm” một tiếng kéo dài, sau đó nói với cô: “Lâm Đại.”

Đường Vi Vi rất kinh ngạc: “Sau này cậu muốn thi vào Lâm Đại ư?”

Bình tĩnh mà xem xét, Lâm Đại cũng là một trường có tiếng, không ít học sinh đều muốn tranh nhau vào các trường đại học trọng điểm 985 này.

Nhưng thành tích của vị thiếu gia này….

Đường Vi Vi mặt lộ vẻ chần chờ, nhưng lại nghĩ đến gia cảnh của anh, nhanh chóng trở lại bình thường.

Hạ Xuyên không trả lời mà hỏi lại: “Còn cậu thì sao?”

Với thành tích hiện tại của cô, nếu có thể tiếp tục giữ vững thì cơ bản có thể thi đỗ Lâm Đại. Thậm chí còn có hi vọng thi vào Thanh Hoa Bắc Đại đỉnh cao nữa.

Mà Đường Vi Vi lại không thích đi nơi quá xa, Lâm Đại gần nhà, cô vẫn luôn coi đó là mục tiêu.

Thế là cô gật đầu: “Ừ, cũng giống vậy.”

“Thế thì tôi phải cố gắng thi vào đó mới được.” Hạ Xuyên lười nhác cười, đưa tay vò đầu cô.

Đường Vi Vi quả thực rất cảm động.

Còn mang theo một chút xíu vui mừng.

Rốt cuộc thiếu niên có thành tích hạng bét trước kia cũng cải tà quy chính làm người một lần nữa, không trốn học không đi muộn, làm bài tập đúng hạn.

Bây giờ anh còn định ——

Thi! Vào! Trường! Đại! Học! Trọng! Điểm! Nữa!

Đây là câu chuyện vô cùng cảm động về ý chí tiến thủ mà.

….. Nếu như anh có thể thi đậu thật.

Nhưng cho dù Hạ Xuyên có thi đậu hay không, tất nhiên nếu anh đã có lòng muốn đến đó xem, Đường Vi Vi đương nhiên sẽ thỏa mãn tâm nguyện nhỏ này của anh, đưa anh tới thăm quan một chút.

…..

Nhưng mà cái người muốn tới đây hình như không có hứng thú với chuyện tham quan cho lắm.

Đợi đàn anh kia rời đi, Hạ Xuyên chậm rãi đi theo phía sau cô, đi được hai bước rồi đột nhiên hỏi: “Có muốn về không?”

Đường Vi Vi cau có: “Chẳng phải cậu nằng nặc đòi đến đây xem sao? Sao lại về?”

“Ờ, giờ xem xong rồi, về thôi.” Hạ Xuyên nói.

….. Xem xong rồi?

Một phần tư trường còn chưa đi hết nữa đó biết không hả?

Từ cửa Nam đi ra, dọc theo đường đi thẳng lên con phố cũ phía trước, bên đường là các xe bán hàng rong, tiếng la hét ở các quán buôn bán nhỏ.

Đường Vi Vi dừng chân.

Hạ Xuyên cũng đứng lại, nhìn cô hỏi: “Làm sao vậy?”

“Không có gì.” Bả vai cô gái nhỏ hơi sụp xuống, thở hắt ra một hơi, đôi mắt hạnh xinh đẹp cong lên, cười nói: “Đằng trước chính là trường cũ của tôi, có hơi hoài niệm.”

“Vậy qua đó xem một chút đi.”

Nói rồi, Hạ Xuyên nhét điện thoại vào túi, dắt tay cô đi về phía trước.

Bước chân rõ ràng đã nhanh hơn nhiều so với vừa rồi.

Đường Vi Vi khó hiểu trong lòng.

Cũng không phải trường cũ của cậu, cậu đi nhanh như vậy làm gì?

Trường trung học phụ thuộc tọa lạc ở cuối con đường này, trước cổng trường là bảng hiệu in chữ thiếp vàng.

“Có được vào không?”

Sự khó hiệu trong lòng Đường Vi Vi càng sâu hơn, cô khẽ nghiêng đầu. Trên mặt Hạ Xuyên vẫn là vẻ thở ờ, tay trái vẫn năm tay cô, tay phải đút trong túi quần.

Ánh nhìn chằm chằm vào cánh cổng trường học.

Vừa rồi còn không có hứng thú tham quan Lâm Đại, giờ lại thấy hứng thú với trường trung học phụ thuộc ư.

“Không được.” Đường Vi Vi nói, “Trường trung học phụ thuộc không cho người ngoài vào, giống như Tam Trung.”

Đa số các trường cấp ba đều vậy.

Hạ Xuyên cũng chẳng suy nghĩ gì nữa.

Nhưng khi nghe thấy đáp án nằm trong dự liệu, anh gần như là thở dài một hơi.

Không đợi Đường Vi Vi hỏi anh bị làm sao, Hạ Xuyên đã đổi chủ đề: “Đi lâu như vậy có thấy đói bụng không?”

Phía sau bọn họ không xa có hai chiếc xe bán hàng rong, trong không khí ngập tràn mùi bún thập cẩm cay và xâu nướng, vô cùng hấp dẫn.

Thật ra thì cũng không quá đói, nhưng vẫn thèm ăn.

Đường Vi Vi quyết định phục tùng dạ dày của mình: “Hơi hơi, cậu cũng đói hả? Chúng ta qua đó ăn chút gì đi?”

“Ừ.” Hạ Xuyên gật đầu, thuận miệng hỏi, “Lúc trước cậu cũng tới đây ăn sao?”

“Không, trước kia tôi thích ăn ở quán khác, ở một con phố khác, ở đó ăn ngon hơn.”

“Vậy chúng ta tới đó đi.”

Đường Vi Vi cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ rằng thiếu gia này lại lên cơn bắt bẻ.

Cửa hàng đó ở cuối phố, lúc trước cô thích nhất là cùng bạn tới đây, cho dù lần nào cũng bị Vu Uyển Ngâm mắng nhưng vẫn không biết sợ.

Chủ quán là một người phụ nữ trung niên, dịu dàng nhiệt tình.

Thấy bọn họ bước vào, bà chủ chào hỏi: “Bên đó có khay, muốn ăn gì tự lấy, lấy xong mang đến đây… Ấy??? Cháu chính là tiểu nha đầu kia sao?”

Thấy bà chủ nhận ra mình, Đường Vi Vi nở nụ cười.

“Lâu rồi cháu không tới đây, cũng hơn nửa năm rồi, cháu chuyển trường à?” Bà chủ hỏi.

“Cháu chuyển tới Hi thành.” Đường Vi Vi giải thích, cong mắt lên. Cô vừa nói vừa kéo cánh tay Hạ Xuyên qua, cười híp mắt giới thiệu: “Đây là bạn cùng bàn mới của cháu, đẹp trai không?”

Cô hành động quá bất ngờ. Hạ Xuyên còn đang lựa đồ ăn trong tủ lạnh, đột nhiên bị kéo khiến cái khay trong tay bị nghiêng đi.

Trong chớp mắt ấy, anh vô thức đẩy cổ tay về phía mình.

Toàn bộ thức ăn dính lên người anh.

Thân hình thiếu niên cao ráo, mặc áo phông màu đen, vẻ mặt hờ hững lộ ra chút xíu bất đắc dĩ.

Bà chủ rút mấy tờ khăn giấy ra đưa cho anh: “Đẹp trai, rất đẹp trai! Cháu làm gì mà kích động thế, dọa người ta rồi này.”

Đường Vi Vi rất xấu hổ, cô không biết anh đang cầm khay.

“Không sao.”

Hạ Xuyên lau sạch vết bẩn trên quần áo rồi ngồi xuống, dùng khăn giấy nhặt đồ ăn làm rơi bỏ vào thùng rác.

Anh lại lấy giấy sạch lau tay: “Cậu xem muốn ăn gì, tôi lấy cho cậu.”

Bà chủ liếc qua liếc lại giữa hai người họ, tỏ vẻ hiểu: “Bạn trai à?”

“!!!””

Đường Vi Vi lập tức trợn to mắt.

Cảm giác mấy tự nhiên khiến vành tai cô đỏ ửng.

“Không ạ, cái đó…” Đường Vi Vi ấp úng một hồi, cuối cùng gần như thỏa hiệp: “Cũng gần như vậy ạ, là bạn trai tương lai.”

Năm chữ cuối lí nhí như tiếng muỗi.

Cô nói với Hạ Xuyên “ăn gì cũng được”, sau đó Hạ Xuyên lại tiếp tục gắp thức ăn. Đường Vi Vi tiến sát lại gần bà chủ, thấp giọng hỏi: “Rõ ràng lắm sao? Cháu và cậu ấy…”

Cô ngập ngừng: “Sao dì đoán được vậy?”

Bà chủ thu hết vẻ thẹn thùng và hiếu kỳ của cô vào đáy mắt, mỉm cười, cũng nói thầm với cô: “Chỉ là cảm giác thôi.”

Bà đã bán hàng nhiều năm, cũng từng thấy rất nhiều cặp tình nhân.

Có cặp nhìn qua giống như keo sơn, nhưng chỉ vì đối phương lấy thiếu đũa cho mình, không gắp thịt bò cho mình mà cãi nhau, cuối cùng tan rã trong không vui.

Cũng có cặp rõ ràng không hề nói gì, nhưng lại để ý tới từng chi tiết nhỏ của đối phương.

Có thích hay không đều có thể nhìn thấy.

Có lẽ người trong cuộc luôn không nhìn thấu, dễ dàng bị lời ngọt ngọt, cảnh tượng đẹp đẽ mà đối phương gây dựng lên làm mờ mắt, hoặc mải đắm chìm trong tình yêu màu hồng mà tự lừa mình dối người.

Nhưng đối với người ngoài mà nói, là thật tình hay giả dối, tất cả đều rõ như ban ngày.

“Cảm giác?” Đường Vi Vi chớp mắt.

“Nói cho cháu biết này.”

Bà chủ khoác tay lên vai cô, kéo cô xoay người, nhìn về thiếu niên đứng bên đó.

Hạ Xuyên đang đứng trước tủ lạnh, cúi đầu, một tay cầm khay một tay cầm cái kẹp trong suốt, dáng đứng anh giống như pho tượng, không tìm ra khuyết điểm nào.

Cho dù là chỉ yên tĩnh gắp đồ ăn thôi cũng thấy đẹp nữa.

Nhận ra ánh mắt của cô, Hạ Xuyên yên lặng liếc qua khóe mắt rồi lại tiếp tục làm việc trên tay.

“Từ mỗi một động tác, đến mỗi một ánh mắt, từ những việc nhỏ nhặt không đáng kể đều đang nói lên một sự thật.”

“—— Cậu ta rất thích cháu.”

…..

Vì vẫn còn tầm ba bốn giờ chiều nên Đường Vi Vi ăn được mấy miếng đã thấy no.

Nhưng Hạ Xuyên ở đối diện lại ăn rất ngon lành.

Lúc bọn họ đi, bà chủ tiễn họ đến tận cửa: “Dì không tiện nói nhiều, chỉ chúc hai cháu có tương lai tốt đẹp. Sau này nếu có rảnh thì nhớ tới đây ăn cơm nhé.”

Đường Vi Vi đương nhiên là đồng ý, vẫy tay với bà chủ rồi ra về với Hạ Xuyên.

Ra khỏi phố cũ, bên ngoài là đường lớn tấp nập.

Tiếng còi xe và các loại tiếng ồn đua nhau vang lên, trên vỉa hè nườm nượp nượp qua lại, đối diện là các tòa nhà cao tầng nối tiếp nhau. Tất cả đều là cảnh sắc quen thuộc đã lâu không thấy.

“Bà chủ này là người rất tốt.”

Hạ Xuyên dừng bước theo cô, thoáng giương mắt, ngắm nhìn những tòa nhà giống như ở Hi Thành nhưng lại khác thành phố này.

Đường cong bên miệng thoáng nhếch lên: “Tôi rất thích câu nói của dì ấy.”

Đường Vi Vi biết anh đang ám chỉ câu nào.

Tương lai ư.

Một từ ngữ thật xa xôi.

Nhưng nếu có liên quan tới anh, hình như có thể chạm tay là đến.

“Cậu xem bên đó kìa.” Đường Vi Vi bỗng nhiên nâng cánh tay, giơ ngón trỏ chỉ sang một hướng: “Đó là nhà tôi, trước đây tôi đã sống ở đó.”

Hạ Xuyên nhìn qua: “Ở đó à?”

“Ừ.”

“Đưa tôi tới xem, được không?”

Gió nhẹ làm rối tóc mái của anh. Một tia nắng chiếu xuyên qua kẽ lá, hắt lên gương mặt tuấn mỹ của Hạ Xuyên.

Tia sáng nho nhỏ đắm chìm trong đáy mắt anh.

Mà trong mắt của anh phản chiếu hình bóng của cô.

“Cậu.” Đường Vi Vi lắp bắp, “Cậu muốn…. Tới nhà tôi?”

“Có thể chứ?”

Hạ Xuyên dùng giọng điệu thương lượng, khóe môi mang theo nụ cười lười nhác, cứ như vậy nhìn chằm chằm cô.

Cứ thế mang bạn học nam về nhà là không đúng.

Nhưng lời từ chối dâng lên miệng lại không nói lên lời.

Đường Vi Vi lựa chọn thỏa hiệp dưới sắc đẹp: “…. Được thôi.”

Bây giờ Vu Uyển Ngâm còn đi làm, chưa tới mười một, mười hai giờ đêm là chưa về, thậm chí có hôm còn bận đến mức không về nhà nữa.

Đến cửa chính, Đường Vi Vi thuần thục nhập mật mã, mở cửa đi vào.

Trong nhà không có dép lê thừa, Đường Vi Vi đổi dép lê hình con thỏ của mình rồi lại nhìn Hạ Xuyên đi chân đất: “Ừmmm, nếu mua dép lê mới cho cậu thì khi về mẹ tôi sẽ phát hiện, cậu tạm chấp nhận nhé.”

“Không sao.” Hạ Xuyên đi vào đại sảnh, trông thấy bố cục ấm áp của phòng khách, dù rộng cũng không thấy vắng vẻ: “Nhà cậu trông ấm áp đấy.”

Nhìn một vòng, anh nhận ra bức tường đối diện ghế sô pha không có gì.

Chỉ có một cái tủ TV, nhưng không có TV.

Nhận ra ánh mắt tò mò của Hạ Xuyên, Đường Vi Vi ấp úng một hồi rồi vẫn quyết định nói thật: “À… Hồi cấp hai tôi bị bạn dụ xem phim ma, sau đó ám ảnh với TV. Sau đó mẹ tôi cảm thấy không xem TV cũng tốt, không ảnh hưởng đến học tập, vả lại bình thường bà ấy cũng bận nên bỏ TV đi.”

Hạ Xuyên nhướn mày: “Cậu xem phim ma gì mà sợ thành như vậy?”

“Tôi, một cô gái xinh đẹp yếu đuối.” Đường Vi Vi chỉ vào bản thân: “Sợ ma thì có làm sao? Sợ ma quá bình thường.”

Hạ Xuyên cũng phối hợp với cô, đầu ngón búng nhẹ lên trán cô gái: “Cậu, một cô gái xinh đẹp yếu đuối, cậu có thể dựa vào sức mạnh của mình để đá con ma chui từ TV ra mà, đừng sợ.”

Có lẽ từ “chui” đã khiến Đường Vi Vi nhớ lại chuyện gì đó, lạnh sống lưng.

Cô ôm cánh tay, không nhịn được sợ run cả người.

Thấy cô gái nhỏ sợ thật, sắc mặt trắng bệch thì Hạ Xuyên không đùa với cô nữa, đi tới giang tay ôm cô vào trong ngực.

“Đừng sợ, Tiểu Điềm Điềm, có anh ở đây.”

Cái ôm ấp ám, lồng ngực cường tráng, nhịp tim mạnh mẽ…. Và cả mùi hương quen thuộc trên người thiếu niên.

Đây đều là những thứ có thể làm cô an tâm.

Đường Vi Vi run rẩy, gáy bị bàn tay Hạ Xuyên ghì chặt, mặt chôn trong ngực anh: “Nghe có chút buồn nôn…”

Hạ Xuyên thuận tay vuốt tóc cô, ngửa người ra sau xem mặt cô.

Sắc mặt đã tốt hơn nhiều rồi.

Hạ Xuyên cười khẽ: “Không phải cậu nói muốn làm Tiểu Điềm Điềm tôi yêu nhất nhất sao, đổi ý rồi?”

“……”

Thật ra Đường Vi Vi cũng không hiểu vì sao Hạ Xuyên lại muốn đến nhà cô nữa.

Trong nhà chẳng có gì tiếp đãi anh được cả.

Phòng ngủ và thư phòng anh cũng không tiện đi vào, chỉ có thể ngồi trong phòng khách, hơn nữa cũng không có TV để xem, chán cũng chỉ có thể ra ngoai ban công hóng gió phơi nắng thôi.

Trên dây quần áo còn treo mấy bộ đồ, Đường Vi Vi cố ý nhìn một hồi, tất cả đều là váy dài của Vu Uyển Ngâm, không có đồ lót nên cô mới yên tâm để Hạ Xuyên ra đây.

Hạ Xuyên cũng chú ý tới mấy cái váy kia, thuận tiện hỏi một câu: “Hình như mẹ cậu rất thích mặc váy dài?”

Lần trước tình cờ chạm mặt ở tiểu khu, Vu Uyển Ngâm cũng mặc váy dài.

Hơn nữa mấy cái váy trước mặt đều cùng một kiểu dài đến mắt cá chân.

“À… Đúng vậy.” Đường Vi Vi cụp mắt, không giải thích lý do.

Đó là do tình cờ cô phát hiện, từ bắp chân đến đùi Vu Uyển Ngâm có rất nhiều vết sẹo dữ tợn rất sâu.

Cô không biết vì sao bà lại bị thương, bị thương lúc nào, cho tới nay Vu Uyển Ngâm chưa bao giờ nhắc tới việc này.

Ở nhà đến tầm sáu, bảy giờ, Đường Vi Vi cẩn thận đặt dép lê vào trong ngăn tủ, trả lại dáng vẻ ban đầu cho căn nhà rồi đóng cửa lại. Ra đến cửa tiểu khu, bấy giờ tâm tình treo ngược của cô mới hạ xuống.

Cảm giác này giống như thừa dịp không có phụ huynh ở nhà gọi bạn trai tới chơi vậy, lúc nào cũng lo lắng phụ huynh bỗng nhiên trở về, nơm nớp lo sợ.

Nhưng rất kích thích.

Lúc ra ngoài cũng là lúc mặt trời lặn, ráng mây đầy trời.

Đường Vi Vi lại dẫn Hạ Xuyên tới một cửa hàng trước kia cô hay tới, lần này ông chủ cũng quen biết với cô, cũng lên tiếng chào hỏi.

Chỉ khác lần này ông chủ là nam.

Thấy cô gái nhỏ mỉm cười ngọt ngào với người đàn ông khác, Hạ Xuyên dựa vào thành ghế, đầu ngón tay gõ xuống mặt bàn không theo nhịp, vẻ mặt không quá sảng khoái.

“Ôi, cô gái nhỏ lớn rồi, ngày càng xinh hơn đấy.”

“Cảm ơn anh Trần, anh Trần cũng ngày càng đẹp trai. Em muốn ăn cái này, sườn xào chua ngọt, với cả khoai tây chua cay thái sợi nữa!”

“Lâu rồi không gặp, cái miệng nhỏ vẫn rất ngọt, còn biết ăn nữa.”

Bọn họ vừa nói chuyện ôn lại chuyện cũ vừa gọi đồ ăn.

Áp suất của thiếu niên đối diện ngày càng thấp, đôi mắt đen nặng nề, rõ ràng không nói gì nhưng lại khiến người ta chú ý.

Anh Trần nghiêng đầu, đối diện với ánh mắt của Hạ Xuyên.

Giữa đàn ông đôi khi sẽ có một loại ăn ý đặc thù, nhất là khi liên quan đến phái nữ. Chỉ một ánh mắt cũng sẽ biết đối phương đang nghĩ gì.

Anh Trần hiểu ý mà kéo giãn khoảng cách với Đường Vi Vi, chuyển sang chủ đề khác: “Chỉ những món này thôi đúng không, được, hai người chờ một lát nhé.”

Hạ Xuyên cầm bát đũa sạch đưa cho cô: “Cô bé, rất được hoan nghênh đấy.”

Đường Vi Vi cũng không khiêm tốn: “Không có cách nào, ai bảo tôi đáng yêu làm chi, đương nhiên từ nhỏ tới lớn đều rất được hoan nghênh rồi.”

Hạ Xuyên dừng lại động tác trong tay, trừng mắt: “Có ảnh chụp hồi nhỏ của cậu không?”

“….?”

Đường Vi Vi cảnh giác nói: “Cậu muốn ảnh hồi nhỏ của tôi làm gì?”

Thiếu niên hơi cong đuôi mắt, một tay sờ cằm, khóe miệng hơi cong lên: “Đương nhiên là cho anh trai xem hồi bé cậu đáng yêu cỡ nào rồi.”

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN