Yêu Đương Không Bằng Học Tập - Chương 96: Ngoại truyện 11
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
51


Yêu Đương Không Bằng Học Tập


Chương 96: Ngoại truyện 11


Edit: Như.

Beta: Cẩm.

Lần này Đường Vi Vi về Hi Thành ngoại trừ việc thăm bà ngoại thì còn tranh thủ thu dọn thêm một ít đồ đạc lúc trước không mang đi, quần áo theo mùa cũng đóng gói gửi đến thành phố B.

Ôn Bắc Vũ biết tin cô trở về thì vô cùng vui vẻ đến tìm cô để chơi.

Hai cô gái hẹn nhau đi dạo phố, mua sắm được một lúc thì xuất hiện hai vị khách không mời mà đến.

Bây giờ đang là đầu tháng mười, bên trong trung tâm thương mại se lạnh, hai người các cô ngồi nghỉ ở ghế dài bên cạnh khu vực có rào chắn ở giữa, trong lúc lơ đãng nhìn lên thì thấy ở phía thang cuốn bên phải có bóng dáng cao gầy của hai người con trai.

Hai người mặt không biểu tình.

Một người mặc áo thun đen, một người mặc áo sơmi trắng, từ xa nhìn vào cứ như đang mặc đồ đôi với nhau.

Đường Vi Vi nhìn thấy hai người họ đang đi về phía này thì khá sửng sốt, miệng vẫn đang ngậm ống hút trà sữa, giọng nói không rõ ràng: “Sao hai người lại đến đây?”

Hơn nữa lại đi chung với nhau, quá không hợp lý.

Hạ Xuyên đi đến trước mặt cô, dựa vào hàng rào bên cạnh, không nói chuyện.

Còn Nam Tự xoay người xách mấy cái túi dưới chân Ôn Bắc Vũ lên, túi lớn túi nhỏ đủ loại nhãn hiệu, ánh mắt không chút dao động, từ trên nhìn xuống chỗ cô ấy: “Về nhà với anh, bài tập hôm nay của em còn chưa làm xong.”

“…Hừm…”

Mặc dù Ôn Bắc Vũ mặt mày đều viết hai chữ không vui nhưng vẫn nghe lời đứng lên, tóc đuôi ngựa đung đưa chạy phía sau Nam Tự, còn làm mặt quỷ. Sau đó quay người lại vẫy tay với Đường Vi Vi: “Vi Vi, em đi rồi hai người tranh thủ hẹn hò nha, em không làm kỳ đà cản mũi nữa.”

Nhìn bóng dáng hai người đi xa dần, Hạ Xuyên thu tầm mắt lại, con ngươi đen kịt lóe qua một tia sáng kỳ lạ, khóe miệng hơi cong lên: “Hiểu chuyện sớm hơn có phải tốt không.”

Đường Vi Vi: “…”

Đường Vi Vi cảm thấy hình như cô hiểu rồi.

Người đàn ông này, bụng dạ quá sâu, thật đáng sợ mà.

Uống hết ly trà sữa trong tay, Đường Vi Vi đứng dậy, đi đến trước mặt Hạ Xuyên.

Vừa tính hỏi xem anh muốn về nhà hay là muốn đi dạo chỗ nào nữa không thì lông mày hơi chau lại, chóp mũi thanh tú hơi giât giật, cô ngửi thấy mùi thuốc lá rất nhạt.

“Anh hút thuốc hả?”

“Không có.”

“Hình như trên người anh có mùi thuốc lá.”

“…”

Hạ Xuyên dựa lưng vào phía sau, hai tay mở ra, tùy ý đặt lên lan can, đầu ngón tay gõ nhẹ, cụp mắt, trên môi là nụ cười tinh nghịch: “Vậy em lại gần một chút, ngửi kỹ lại thử xem.”

Đường Vi Vi không nghĩ nhiều, đưa mặt tới gần, giống như chó con ngửi ngửi mấy lần, thật sự là mùi thuốc lá rất nhạt.

“Anh…”

Chưa nói hết câu đã bi động tác của anh chặn mất.

Anh bất ngờ cúi đầu, môi dán lên môi cô, một tay chế trụ phía sau gáy để cô không thể trốn được, đầu lưỡi tham lam tiến vào, cuốn lấy đầu lưỡi cô quấn quýt.

Tuy trên người có mùi thuốc lá rất nhạt nhưng trong miệng lại rất sạch sẽ.

Chỉ có mùi vị mà cô quen thuộc.

Hòa với mùi vị ngọt ngào của trà sữa cô vừa uống xong.

Vì là ngày nghỉ nên trung tâm rất đông người, nơi hai người đang đứng cũng không phải là góc khuất, có rất nhiều người qua lại, Đường Vi Vi đang nhắm mắt nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt của mọi người xung quanh.

Cô chống hai tay lên người anh, dùng sức đẩy một cái.

Hạ Xuyên thuận theo buông cô ra.

“Thế nào?” Thiếu niên cười nhẹ “Có không?”

“…”

Cô gái nhỏ đỏ bừng cả mặt, đến lỗ tai cũng đỏ lên, cô lập tức xõa tóc ra, vụng về che đi khuôn mặt của mình.

Bên tai truyền đến tiếng cười của Hạ Xuyên, anh sờ đầu cô, giải thích: “Không hút, có thể là trên đường đi dính mùi của người khác.”

“À, là vậy sao, em còn tưởng anh lại nghiện thuốc lá.”

Đường Vi Vi cũng chưa từng nói không cho anh hút thuốc, hôm nay ngửi thấy mùi thuốc lá nên thuận miệng hỏi một chút, nếu anh thật sự hút thì cô cũng sẽ không làm gì cả, cho nên Hạ Xuyên không cần phải lừa cô.

Muốn hoàn toàn bỏ thuốc là việc rất khó khăn.

Huống chi từ lúc quen biết nhau đến giờ, số lần Hạ Xuyên hút thuốc trước mặt cô cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, Đường Vi Vi đã rất hài lòng rồi.

“Thật sự nếu có nghiện thuốc cũng phải ráng nhịn thôi.” Anh dừng một chút, đuôi mắt vẽ ra một đường cong, ý tứ sâu xa: “Trước đó em đã từng nói, hút thuốc thì không được chạm vào em, mua bán như vậy quá lỗ rồi.”

Đường Vi Vi: “…”

Kỳ nghỉ Quốc Khánh dài bảy ngày, hai người dự định đi du lịch cùng nhau.

Có một nơi Đường Vi Vi muốn đến từ rất lâu, nhưng khi lên mạng xem tin tức thì thấy những địa điểm du lịch đều tấp nập người trong kì nghỉ, cô liền từ bỏ ý định này.

Nhưng không đi chơi thì ở nhà lại quá chán.

Nghĩ đến nghĩ lui, cô quyết định ra nước ngoài du lịch, mặc dù vé máy bay mắc hơn bình thường rất nhiều nhưng không cần chen chúc thành bánh bao nhồi thịt, vậy là đã đủ đối với Đường Vi Vi.

Người đi nước ngoài du lịch trong tháng mười cũng rất đông.

Đường Vi Vi cân nhắc vài địa điểm du lịch hấp dẫn được mấy cái app lớn đề cử, nhưng vẫn chưa chọn được.

Hạ Xuyên tất nhiên chiều theo cô, Đường Vi Vi nghĩ mãi, cuối cùng quyết định hỏi ý kiến mọi người trên vòng bạn bè: [Maldives, đảo Bali, Paris, Hawaii, Santorini… đi chỗ nào tốt hơn?]

Ban đầu bình luận đều rất bình thường, nghiêm túc cho cô ý kiến.

Đến khi Ôn Bắc Vũ bình luận thì liền lệch đường ray: [Hai người hình như là muốn đi hưởng tuần trăng mật?]

[Không, nhất định là bọn họ đi nghiên cứu địa điểm tổ chức hôn lễ trước.]

[Vậy thì vấn đề là, xin hỏi hai vị lúc nào thì kết hôn?]

[Xin hỏi hai vị khi nào thì sinh con?]

Đường Vi Vi mặt không biểu tình, xóa trạng thái.

Sau cùng, bọn họ chọn đại một nơi, chơi bốn năm ngày, vào ngày cuối cùng của kỳ nghỉ thì trở lại thành phố B.

Vừa về đến kí túc xá, Đường Vi Vi nghe thấy ba bạn cùng phòng đang bàn nhau buổi tối đi đâu ăn, nhìn thấy cô trở lại, Hậu Vân Cẩm ôm cô một cái nồng nhiệt sau đó lôi kéo cô vào cùng bàn bạc.

Đường Vi Vi đặt hành lý xuống, thuận miệng nói: “À, nhưng tớ đã hẹn với bạn trai rồi.”

“Bạn trai cậu?” Hậu Vân Cẩm khẽ giật mình, sau đó nheo mắt: “Cậu có bạn trai lúc nào, nhanh chóng khai báo, thẳng thắn sẽ được khoan hồng, chống cự sẽ bị trừng trị!”

Đường Vi Vi: “…”

Không nghĩ tới bản thân cực khổ giấu diếm một tháng, vậy mà lại bại lộ trong chớp mắt.

Nhưng dù sao ở chung đã lâu, cũng xem như tương đối quen thuộc, Đường Vi Vi không muốn cứ lừa các cô ấy mãi, liền nói ra sự thật, giải thích quan hệ của mình với Hạ Xuyên.

“Cậu giỏi quá ha.” Hậu Vân Cẩm vòng tay qua kẹp cổ cô: “Giấu bọn tớ lâu như vậy, bữa tối nay xem như cậu mời, nhất định cậu phải mời bọn này.”

Đường Vi Vi gật đầu: “Tớ mời, tớ mời.”

Hàn Hàm cũng lại gần, dùng ánh mắt mập mờ mà nhìn cô: “Hèn chi tớ thấy cách cậu và anh cậu ở cạnh nhau có chút không thích hợp, thì ra phía sau là mối quan hệ bị giấu sâu như vậy.”

Chuông điện thoại vang lên hai lần.

Tất cả mọi người đều không nói chuyện, kí túc xá hoàn toàn yên tĩnh, điện thoại truyền đến giọng nói trầm thấp của thiếu niên, rất rõ ràng và hơi nhỏ.

“Anh lái xe đến đón em được không?”

Hạ Xuyên đã gọi người vận chuyển chiếc xe thể thao kia sang bên đây, cho nên sau khi trở lại, anh trực tiếp đến nhà trọ lấy xe và để hành lý ở đó luôn.

“Quan hệ của chúng ta bị lộ rồi, em phải đãi bạn cùng phòng đi ăn.”

“À, được.”

Giọng nói nghe như rất bình tĩnh, nhưng lại mang theo một ít sự vui vẻ.

Cúp điện thoại, Đường Vi Vi thay quần áo khác, vừa chải tóc vừa hỏi: “Đi đâu ăn, gọi xe hay là đi tàu điện ngầm?”

Hàn Hàm rất nghi hoặc: “Không phải cậu ấy có xe sao, để cậu ấy lại đón bọn mình không được hả?”

Động tác chải tóc của Đường Vi Vi khựng lại: “Xe ấy không ngồi đủ.”

“Chỗ phía sau không ngồi được ba người hả? Nếu không đi hai chuyến cũng được, làm phiền cậu ấy lần này rồi.” Hàn Hàm nói.

“Không được…” Đường Vi Vi yếu ớt nói: “Đến bốn chuyến lận.”

Hàn Hàm sững sờ: “Hả?”

Bạn cùng phòng khác là Nhậm Giai Giai bật cười một tiếng: “Bạn trai cậu đi xe gì, một lần chỉ đi được hai người, chẳng lẽ là chạy xe điện?”

Nghe được lời nói trào phúng, Đường Vi Vi để lược xuống, nhìn cô ấy một cái thật sâu, lông mày hơi chau lại.

Ở cùng phòng hơn một tháng, kí túc xá của các cô vẫn luôn có 10 điểm hòa thuận, quan hệ của cô với Hàn Hàm, Hậu Vân Cẩm khá tốt, cái cô Nhậm Giai Giai này lúc trước cũng được xưng là chị em tốt với cô.

Đường Vi Vi biết rõ mục đích của cô ấy, chẳng qua là có hứng thú với Hạ Xuyên nên muốn xuống tay từ chỗ cô mà thôi.

Bây giờ biết được hai người họ là người yêu của nhau tất nhiên cũng sẽ không hư tình giả ý để lấy lòng cô nữa, bắt đầu có ý thù địch.

Đường Vi Vi cũng không giải thích: “Để tớ nói với anh ấy đến đó trước, tớ và các cậu gọi xe qua.”

Thật sự cũng rất thần kỳ, lần trước đi công viên trò chơi, cô bị ép ngồi cáp treo nên bị kích thích, vậy mà lại nhớ ra vụ tai nạn xe mười năm trước.

Sau khi khôi phục lại ký ức đó, thì cảm giác say xe cũng đỡ hơn trước rất nhiều.

Lúc đến nhà hàng, Hạ Xuyên đã ngồi ở đó đợi các cô.

Thiếu niên đặt khuỷu tay lên bàn, tay chống cằm, tư thế ngồi lười biếng nhưng lại không tạo nên cảm giác thiếu lễ độ, trái lại có chút cảm giác quý phái.

Vẻ mặt không tập trung, có chút mất kiên nhẫn.

Lúc nhìn thấy Đường Vi Vi thì chút không kiên nhẫn đó liền mất đi.

Sau khi ngồi vào bàn, mặc dù trước khi đến Hàn Hàm đã nói muốn chặt đẹp bọn họ một lần, nhưng cuối cùng vẫn không làm thật, hơn nữa đối diện với vẻ mặt không biểu cảm của Hạ Xuyên, cô ấy cũng không dám thật sự gọi đồ ăn quá mắc.

Đường Vi Vi lại không giống vậy, mắt cũng không thèm chớp, trực tiếp cầm lấy thực đơn gọi những món đắt nhất: “Không cần khách khí đâu, dù sao cũng là anh ấy mời mà, tùy ý mà gọi món.”

Thấy giá tiền bốn chữ số, Hàn Hàm bị dọa sợ cả hồn.

Vừa nhìn qua lại phát hiện vẻ mặt của thiếu niên vẫn như cũ, không hề biến hóa, cô ấy lại liếc mắt nhìn thức đơn, sau đó nhàn nhạt “Ừ” một tiếng.

Bữa cơm này mọi người đều ăn vô cùng vui vẻ, còn gọi thêm hai chai vang đỏ, mọi người uống cùng nhau.

Đến lúc Hạ Xuyên đi thanh toán, Hàn Hàm nhỏ giọng hỏi: “Chúng ta có quá đáng quá không, bữa ăn này cũng lên đến 5 chữ số, bạn trai cậu có tức giận không?”

Đường Vi Vi lắc đầu, ra hiệu cho các cô ấy hãy yên tâm: “Không sao đâu, gia cảnh anh ấy cũng không tệ lắm.”

“…”

Những người khác đều không nói gì, chỉ có Nhậm Giai Giai liếc mắt một cái.

Ra khỏi nhà hàng, Hạ Xuyên xuống tầng hầm lấy xe.

Nhậm Giai Giai một mực đòi đi theo, lúc đầu mấy người Hàn Hàm đều tính rút lui, không làm bóng đèn nữa, nhưng cũng có chút tò mò muốn biết xem rốt cuộc Hạ Xuyên lái xe gì nên cũng đi theo cùng.

Tầng hầm hơi tối.

Không gian trống trãi, yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân của mấy người bọn họ.

Mấy cô gái không quá am hiểu về các loại xe, nhưng ít nhất vẫn nhận biết được nhãn hiệu, Hàn Hàm thật sực không kìm nén được sự hiếu kỳ: “Vi Vi, bạn trai cậu dùng xe nào?”

Đường Vi Vi cười: “Ferrari.”

Hàn Hàm xem như cô đang nói đùa, chỉ cười vài tiếng, cũng không hỏi tiếp nữa.

Chờ đi qua chỗ rẽ, một chiếc xe thể thao được sơn màu đen nhưng cũng không mất đi vẻ tao nhã, Ferrari sáng chói mắt dừng lại trước mặt các cô.

“Cmn!!”

“Cmn!!!!”

Tiếng sau còn lớn hơn tiếng trước.

Gương mặt được trang điểm tinh xảo của Nhậm Giai Giai trắng bệch, mắt trừng to, miệng há hốc, không nói nên lời.

Lúc Hạ Xuyên xoay chìa khóa, cửa xe mở dọc lên trên, lộ ra nội thất cao cấp bên trong xe cũng là lúc tia hi vọng của cùng của Nhậm Giai Giai tan vỡ.

“…”

Mẹ nó, sao cậu không nói sớm!!

Buổi tối, Đường Vi Vi với Hạ Xuyên cũng không đi chơi thêm chỗ nào, ban ngày ngồi máy bay sáu bảy tiếng đã rất mệt mỏi, ăn tối xong liền nhanh chóng trở về nhà trọ.

“Em cảnh cáo anh nha.” Đường Vi Vi cầm khăn đi vào phòng tắm, đóng cửa được một nửa thì thò đầu ra ngoài dò xét, nhìn Hạ Xuyên đang ngồi ở salon phòng khách đối diện xem tivi: “Anh mà dám lấy chìa khóa mở cửa xông vào thì sau này em sẽ không đến đây nữa đâu.”

Hạ Xuyên dựa lưng vào gối, hai chân hơi mở ra, cầm điều khiển tivi xoay tròn nói: “Ừ, không vào.”

Đường Vi Vi: “Anh có chìa khóa dự phòng chứ gì!! Không phải lần trước anh nói với em là anh vứt rồi ư!!!”

Hạ Xuyên: “…”

Đường Vi Vi tức giận quay người, đóng cửa một cái “rầm”, tiếng nước chảy hơn nửa tiếng, sau đó lại yên tĩnh gần mười phút.

Hạ Xuyên cảm thấy hơi kì lạ, đi đến phòng tắm, gõ cửa: “Làm sao vậy?”

“…”

Năm giây sau.

Từ nãy đến giờ cô vẫn không nói gì, Hạ Xuyên lo lắng xảy ra chuyện, lúc chuẩn bị đi lấy chìa khóa mở cửa, bên trong rốt cuộc cũng vang lên giọng nói rầu rĩ của cô gái nhỏ: “Em quên lấy áo ngủ, anh về phòng lấy giúp em đi.”

“Em đợi ở bên trong lâu như vậy, không chịu ra chỉ vì cái này?” Hạ Xuyên nhướng mi: “Em kêu anh lấy từ sớm không phải là ổn rồi sao?”

Đường Vi vi giận dỗi nói: “Anh đừng tưởng em không biết gì, nếu em kêu anh đem vào, thì thời gian ở trong phòng tắm nhất định sẽ lâu hơn nữa!”

Hạ Xuyên cười nhẹ một tiếng: “Vậy bây giờ kết quả không phải vẫn như vậy sao?”

“…”

“Anh à…” Giọng nói Đường Vi Vi dịu lại: “Hôm nay em thật sự rất mệt mỏi, anh không thể tàn nhẫn như vậy được.”

Hạ Xuyên về phòng lấy quần áo đến cho cô, cửa phòng tắm mở ra một khe hở nhỏ, bên trong thò ra một cánh tay trắng trẻo tinh tế, quơ quơ về phía bên này.

Hạ Xuyên đưa quần áo đến tay cô.

Một tay chống lên cánh cửa, dùng lực, khe cửa mở lớn hơn, anh nghiêng người chen vào.

Bên trong phòng tắm, màu trắng hơi nước bốc lên khắp nơi, trên nền đất đọng vệt nước, gương treo tường bị mờ đi.

Trên người cô gái nhỏ quấn khăn tắm màu hồng nhạt, che đi bộ phận quan trọng nhưng lại lộ ra tay chân trắng trẻo, tinh tế và thon dài, xương quai xanh tinh xảo, còn có vài dấu dâu tây nhỏ xung quanh.

Loại nửa che nửa hở này càng thêm mê người.

Đối diện với đôi mắt tĩnh mịch của thiếu niên, Đường Vi Vi liên tục lùi về phía sau, hai tay che phía trước: “Không được, không phải chúng ta đã nói rõ rồi sao.”

“Ai nói rõ với em.” Hạ Xuyên từng bước từng bước đến gần cô, dễ như trở bàn tay chế trụ cổ tay cô kéo lên trên đỉnh đầu, tay còn lại cởi khăn tắm xuống, “Anh có đồng ý không?”

Đôi mắt ánh nước của thiếu nữ trừng lớn, hoàn toàn không có sức uy hiếp gì.

Hạ Xuyên cúi đầu, ngậm lấy vành tai xinh đẹp của cô, nhẹ nhàng cắn liếm.

Lúc nghe thấy âm thanh nghẹn ngào yết ớt của cô thì hô hấp bắt đầu hỗn loạn.

Bờ môi dán lên làn da tinh tế trên vai, cổ của thiếu nữ, làm sâu đậm thêm ấn ký đã nhạt màu.

Đường Vi Vi đều đã chuẩn bị xong, Hạ Xuyên lại buông tha cho cô, buông tay ra, giúp cô mặc áo ngủ vào.

Nhìn thấy bộ dáng mờ mịt ngây thơ của cô, Hạ Xuyên lại cắn cắn môi cô, trên môi truyền đến cảm giác đau nhói làm cho Đường Vi Vi tỉnh lại: “Anh làm gì…”

“Còn không ra ngoài sao, ở lại là muốn tắm cùng anh hửm?” Hạ Xuyên cười như có như không nhìn cô: “Hay là em muốn giúp anh tắm?”

Đường Vi Vi: “…”

Đường Vi Vi rút tay về, dùng tốc độ nhanh như chớp chuồn ra khỏi phòng tắm.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN