Yêu Đương Không Bằng Nuôi Cún - Chương 9: Chương 9
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
41


Yêu Đương Không Bằng Nuôi Cún


Chương 9: Chương 9


Editor: Miya + Beta: Kình Lạc
Hôm nay có một nhân viên cũ đến tiệm, là Kiều Văn Duệ bị thương ở tay khi chơi bóng rổ.
Chu Tiếu vừa thấy anh ta liền nhắm thẳng vào đối phương mà che mặt chê bai: “Ôi trời tiểu Kiều à, tôi còn tưởng cậu vào ICU cơ đấy, đã bao lâu rồi mới gặp nhau nhỉ?”
“Cay độc vậy, đau lòng cho người bệnh không được à?” Kiều Văn Duệ chỉ vào cánh tay phải đang bó thạch cao của mình.

“Cậu bị gãy tay chứ đâu phải gãy chân.

Bảo cậu ra ăn lẩu, cậu cũng không có xuất hiện.”
“Hôm đó thật sự có việc, lần sau tôi nhất định đến! Đúng rồi, bà chủ đâu?” Kiều Văn Duệ thấy Chu Tiếu một mình ở tiệm, cảm thấy hơi kỳ lạ.
“Cô ấy và tiểu Du đang ở tầng hai.

Cậu vẫn chưa gặp tiểu Du nhỉ, vị tổng tài lúc trước tôi nói với cậu đó.” Chu Tiếu trả lời.
Kiều Văn Duệ biết sau khi mình nghỉ bệnh, trong tiệm có một nhân viên mới đến.

Chu Tiếu từng nói với cậu ta, đối phương là người có tiền, mục đích đến đây là để trải nghiệm cuộc sống bình thường.

Lời này Kiều Văn Duệ tất nhiên là không tin, cậu ta cảm thấy Chu Tiếu đang chém gió.
Nhưng khi cậu ta lên tầng hai, nhìn thấy một dáng người cao ráo, mặc tay trang mang giày da đứng bên cạnh Hứa Nặc, cậu ta ngây ngẩn cả người.

Không giống với tưởng tượng của cậu ta, một người đàn ông gọn gàng tươm tất như thế, nhìn thế nào cũng thấy anh không nên xuất hiện ở đây mới đúng.

Càng không nên đứng bên cạnh Hứa Nặc.
“Bà chủ” Kiều Văn Duệ lên tiếng ngắt ngang cuộc trò chuyện của họ.

Hứa Nặc nhìn thấy Kiều Văn Duệ đến, liền vui vẻ hỏi: “Tay em đỡ hơn chưa?”
“Bác sĩ nói không có gì đáng ngại, chỉ là phải bó bột một thời gian nữa” Kiều Văn Duệ chỉ vào cánh tay bị bó bột.

“Vậy thì tốt, em nên nghỉ ngơi nhiều hơn đi.

Đừng chạy ra nơi đông người để tránh bị đụng vào cánh tay.”
“Bà chủ, vẫn là chị biết quan tâm người khác, đâu giống Chu Tiếu toàn nói lời cay độc với em.”
Hứa Nặc và Kiều Văn Duệ nói chuyện xong, cô cũng không quên giới thiệu Du Dĩ Hằng cho cậu ta biết.

Hứa Nặc nhẹ nhàng nói Du Dĩ Hằng đến tiệm làm để khảo sát thị trường, chứ không đề cập đến chuyện trong nhà của đối phương.
Đồng thời Kiều Văn Duệ đánh giá Du Dĩ Hằng, ngược lại Du Dĩ Hằng cũng đánh giá cậu ta.

Người đàn ông trước mắt có làn da lúa mạch khỏe mạnh, kiểu tóc đầu đinh, chắc cũng tầm 20 tuổi.

Hai người khách sáo nói vài câu, thực ra họ không tìm được chủ đề chung gì, nên ai làm việc người nấy.

Tuy tiếp xúc chưa lâu, nhưng Du Dĩ Hằng ở giới kinh doanh gặp qua quá nhiều loại người, trên phương diện nhìn người thì anh nhìn rất chuẩn.

Khi đối phương nhìn Hứa Nặc, ánh mắt bộc lộ thiện cảm quá rõ ràng.

Du Dĩ Hằng dám khẳng định, Kiều Văn Duệ thích Hứa Nặc.
Ngày hoạt động cuối cùng, hơn nữa hôm nay là thời gian làm việc, mọi người đều đi làm, lượng khách trong tiệm ít hơn nhiều.

Hứa Nặc không quên mục đích quan trọng mà Du Dĩ Hằng đến tiệm, bây giờ anh đã dám sờ những chú chó nhỏ, đã có tiến bộ.

“Hôm nay anh muốn thử tắm cho chó không? Đây là ải cuối cùng, qua được là anh có thể tốt nghiệp rồi đấy” Đây là nhiệm vụ Hứa Nặc lập ra hôm nay.
Cô biết Du Dĩ Hằng rất không thích việc tắm cho chó.

Trước mắt chỉ có thể tiếp nhận những chú chó ngoan ngoãn.

Khi tắm chó thì trạng thái của chúng rất kịch liệt, nếu có thể khống chế được, vậy những tình trạng khác thì không vấn đề nữa rồi.
Hứa Nặc không lấy Hoàn Tử làm đối tượng luyện tập.

Thứ nhất vì Hoàn Tử quá dữ.

Thứ hai lông của Teddy người ngoài ngành không sấy được, cô ôm cô em nóng bỏng được gửi nuôi xuống lầu.

Cô em nóng bỏng là con chó nước Pháp.

Du Dĩ Hằng từng cho nó ăn một lần, cũng biết tính khí nó rất tốt.

Bình thường nó chỉ quan tâm đến việc ăn, ban ngày còn có thể nghe thấy tiếng nó ngáy ngủ trên tầng hai, anh cũng từng hỏi Hứa Nặc vì sao tiếng nó ngáy lại lớn vậy.
Cô em nóng bỏng vừa nhìn thấy Du Dĩ Hằng, liền chạy vòng quanh chán anh, cắn nhẹ vào ống quần anh, nó muốn đòi chút đồ ăn vặt.

“Thay cái này đi, đừng để làm bẩn quần áo.” Hứa Nặc tìm được một bộ đồng phục chống nước, đề nghị Du Dĩ Hằng thay bộ đồ tây đi.
Hứa Nặc nói tỉ mỉ các bước tắm rửa lại một lần:
Trước khi bôi sữa tắm phải pha loãng, khi tắm phải đi qua tuyến hậu môn.

Sau khi tắm xong thì sấy khô, phải vén lông tai, móc lỗ tai, nếu có ve tai thì nên nhỏ rửa dịch tai.

Sau đó là cắt móng, lông dưới bàn chân cũng phải cạo đi.
Nói xong, tổng kết lại, giản lược yêu cầu đối với Du Dĩ Hằng: Làm ướt, sấy khô.
Hứa Nặc lấy hai cái khẩu trang đến, đưa cho Du Dĩ Hằng, cô nói đợi lát nữa khi sấy lông, lông chó rất dễ bị hít lông vào phổi.
“Bắt đầu làm ướt từ bộ phận nào? Từ cơ thể hay là từ phần đầu trước? Nước dính vào mắt nó có sao không?” Du Dĩ Hằng cầm vòi hoa sen trông rất khó xử, không biết nên bắt đầu từ đâu.
“Không sao, anh chỉ cần điều chỉnh nhiệt độ nước, đừng làm chó bị bỏng là được.” Hứa Nặc đứng bên cạnh nói: “Mới bắt đầu thì động tác nên chậm một chút, đợi nó quen với nhiệt độ nước thì có thể tăng nhanh tốc độ rửa.”
Cô em nóng bỏng tính khí rất tốt, nó ở trong bồn tắm đứng mệt rồi thì chuyển sang nằm.
Hứa Nặc đưa sữa tắm thú cưng đã pha loãng, Du Dĩ Hằng nhận lấy, thuận theo đường cong hình chữ S, đổ sữa tắm lên trên cơ thể nó.
“Sao anh lại giống như đang thêm sốt salad cho hamburger vậy, ha ha.” Hứa Nặc nhịn không được mà cười thành tiếng.
“Cho quá nhiều rồi sao?” Du Dĩ Hằng cũng dần thích ứng hơn lần trước chút, nghe thấy tiếng Hứa Nặc cười, anh liền dẹp sữa tắm, bắt đầu đeo găng tay lên rửa chỗ bẩn trên cơ thể của Babes.
Găng tay có hạt matxa là Hứa Nặc cố ý chuẩn bị.

Ngày thường đều là cô và Chu Tiếu dùng tay không tắm cho chúng.

Tất cả đều diễn biến khá ổn, đợi đến lúc rửa sạch bọt trên người chó thì lại xuất hiện chút vấn đề.
Babes quá lười, động một tí thì lại nằm xuống, căn bản không rửa được đến phần bụng, Du Dĩ Hằng muốn xách nó lên, anh dùng sức quá mạnh Babes cảm thấy không thoải mái nên nó bắt đầu vùng vẫy, móng trước vung ra đá trúng vòi hoa sen.

Vòi hoa sen lập tức đổi phương hướng, xịt tung tóe lên mặt và người của Hứa Nặc, Hứa Nặc bị ướt nên trở tay không kịp, vội vàng đi đóng van.
“Xin lỗi, tôi…” Du Dĩ Hằng nhìn Hứa Nặc toàn thân ướt sũng, vô cùng tự trách.

Anh mặc đồng phục chống nước nên không sao, Hứa Nặc bên cạnh lại gặp phải tai bay vạ gió.
“Không sao đâu, tôi vào trong nhà thay quần áo là được rồi.” Thật ra Hứa Nặc cũng không tức giận.

Nhưng hiện tại cô mặc đồ rất mỏng, áo sơ mi ướt để lộ áo lót bên trong, ngược lại cô còn thấy xấu hổ khi đứng trước Du Dĩ Hằng hơn.

“Để tôi đưa cô về.” Du Dĩ Hằng cởi đồng phục phụcn bị đi lấy chìa khóa xe.
“Tôi sẽ đưa bà chủ về, anh còn phải sấy lông cho chó nữa mà.” Kiều Văn Duệ xung phong nhận việc.
Chu Tiếu không nhìn tiếp được nữa, chủ động cầm vòi hoa sen lên nói: “Người bệnh tham gia náo nhiệt làm gì.

Tiểu Du anh đưa bà chủ về nhà thay quần áo trước đi, Babes cứ để tôi lo.”
“Cảm ơn.” Du Dĩ Hằng nói cảm ơn, sau đó cầm áo khoác âu phục của anh lên.

Không nói gì khoác lên người Hứa Nặc.
Hứa Nặc được anh đưa lên xe, người vẫn còn lơ mơ.

Chiếc áo mà cô khoác lên người, có mùi hương mờ nhạt, cô hoài nghi có phải do mùi hương này nên làm đầu cô ngừng hoạt động tạm thời không nhỉ?

Đợi khi cô bình tĩnh lại thì đã đến cửa nhà mình.
Lúc này Hứa Nặc mới phát hiện, cô làm rơi chìa khóa nhà ở tiệm thú cưng mất rồi.
“Tôi quên cầm theo chìa khóa rồi.” Hứa Nặc yếu ớt nói, trong lòng cô mắng bản thân là con heo, chút chuyện nhỏ này cũng không nhớ được, phải làm phiền Du Dĩ Hằng quay lại tiệm thú cưng.
Cô nhìn thấy Du Dĩ Hằng khẽ nhíu mày.

Haiz quả nhiên, cô càng chột dạ hơn.
Du Dĩ Hằng nói: “Nếu quay lại lần nữa, cô sẽ bị cảm lạnh đấy.”
Anh khởi động xe, dẫn Hứa Nặc đến khu mua sắm gần nhất: “Mua một bộ quần áo mới thay trước đi.”
“Hả? Cái này….không cần đâu, thực ra tôi…” Không đợi Hứa Nặc nói xong, Du Dĩ Hằng đã mở cửa xe.

“Thực ra tôi cũng không đem theo điện thoại và ví tiền…..” Ví và chìa khóa ở cùng nhau, Hứa Nặc ngồi trong xe không có ý định bước ra.

Hứa Nặc đoán chắc Du Dĩ Hằng sẽ trả tiền giúp cô, có lẽ đối phương không quan tâm chút tiền đó.

Nhưng không thân cũng chẳng quen để một người đàn ông mua quần áo cho bản thân, khiến cô hoảng sợ và có chút khó xử.
Hơn nữa….
“Với lại nếu lỡ như gặp bạn gái anh thì sẽ khó xử lắm.X
“Cái gì?” Du Dĩ Hằng không hiểu hỏi: “Bạn gái tôi?”
“Lần trước dì Lục hỏi anh, anh nói có bạn gái rồi.” Hứa Nặc nghĩ ngợi một lát rồi bổ sung nói: “Chúng ta tuy là quan hệ đồng nghiệp nghiêm túc, nhưng tốt nhất cũng nên tránh bị nghi ngờ thì hơn.”
Du Dĩ Hằng có chút buồn cười, chuyện anh thuận tiện nói cũng đã quên mất.

“Có chút ấn tượng, lúc đó dì ấy nói muốn giới thiệu đối tượng cho tôi, tôi liền tìm cái lý do này để chối từ.”
Hứa Nặc: “Hả?”
Du Dĩ Hằng từ từ nói ra năm chữ: “Tôi chưa có bạn gái.”
Một tay anh dựa vào cửa xe, cúi người, hỏi Hứa Nặc: “Bây giờ không cần tránh bị nghi ngờ nữa, cô đồng ý xuống xe chứ?”
Hứa Nặc ngẩng đầu nhìn anh, những bóng cây sặc sỡ chiếu lên mặt của Du Dĩ Hằng, tôn lên đôi mắt đặc biệt sáng ngời của anh.
Hứa Nặc không nhịn được nhìn đến mất hồn, cách một hồi mới trả lời: “Được.”
***
– Tiệm thú cưng –
Đợi Hứa Nặc thay đồ mới trở về đường Lâm Tương, còn chưa bước vào tiệm thú cưng, cô đã nghe được tiếng cãi vã cách đó không xa.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Hứa Nặc bước nhanh vào trong tiệm.
Chỉ thấy dì Lục cùng với ông lão chưa từng gặp, đang cãi đến đỏ mặt tía tai.
Nhìn thấy Hứa Nặc xuất hiện, hai mắt dì Lục sáng lên, nắm lấy cánh tay cô và nói: “Tiểu Hứa cháu đến đúng lúc lắm, đây là bà chủ ở đây.

Ông lão chết tiệt này cứ ở đây không đi, cháu mau báo cảnh sát đuổi ông ta đi đi.”
“Người đàn bà chanh chua, ai cần bà quản việc đâu, bà chủ tiệm còn chưa lên tiếng đâu.”
“A ông già chết tiệt này ông còn dám chửi tôi!”
“Tôi chính là chửi bà đấy!”
Hứa Nặc nhanh chóng tránh qua một bên, không muốn bị cuốn vào trận tranh cãi giữa hai người.

Cô hỏi Chu Tiếu rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.

Chu Tiếu nói ngắn gọn với cô: “Bỏ qua việc hai bên cãi nhau đi, chuyện là: ông ấy muốn đến làm thẻ hội viên, nhưng trên người không đem đủ tiền, hỏi em có thể cho trả thiếu không?”
“Nhưng chị không ở đây, em lại không có quyền tùy ý hạ thấp tiền nạp thẻ xuống thành 500 được.” Chu Tiếu nói xong bất lực cúi đầu.
Hứa Nặc nghe xong vẫn không hiểu, hỏi: “Không đúng, làm thẻ hội viên và dì Lục thì có quan hệ gì?”
“Lúc đó đúng lúc dì Lục vào tiệm mua đồ, nhìn thấy ông kia dắt chó, liền nói mấy câu….tóm lại không phải lời gì tốt, sau đó hai người cãi nhau.”
Không đợi Chu Tiếu nói hết, dì Lục ở bên vội vàng biện hộ cho mình: “Dì có nói sai đâu, nuôi chó cũng phải biết lượng sức mới đúng.

Ông ta nuôi chó địa phương, đến làm thẻ hội viên làm gì.”
“Cháu xem con chó đó bẩn thỉu, những khách khác họ nghĩ thế nào đây.” Dì Lục lại trợn mắt lườm con chó màu đen bên cạnh ông lão: “Vừa nãy nó còn định chạy đến chỗ của Du Du nhà dì, ngửi đi ngửi lại, ai biết có truyền nhiễm bọ chét gì không.”
“Tôi khinh, chó nhà tôi còn sạch hơn miệng của bà.” Ông lão nhổ nước bọt về phía dì Lục, sau đó dắt chó rời khỏi tiệm.
“Cháu xem, cháu xem đi, loại người này có tố chất gì đây!” Dì Lục không phục, vẫn muốn đuổi theo cãi lý.
Sau khi hai người đi, trong tiệm cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.
Buổi chiều Kiều Văn Duệ ở trong tiệm giúp thu tiền, sau đó cũng quay về nhà nghỉ ngơi.

Trước khi đi còn nói với Hứa Nặc, cậu ta sẽ thường xuyên đến để giúp tiệm.

Hứa Nặc bảo cậu ta nghỉ ngơi cho tốt, cô không muốn mang tiếng xấu là bóc lột nhân viên.
Chu Tiếu tiếp tục tắm cho chó, Hứa Nặc dẫn Du Dĩ Hằng đi tiếp xúc thử với những chó có kích cỡ trung bình.
Trước khi đến giờ đóng cửa, lại xuất hiện một vị khách bất ngờ, là ông lão buổi chiều cãi nhau với dì Lục.
Ông ta dắt chó, bước đi lảo đảo vào trong tiệm.
“Cũng may các cháu chưa đóng cửa, may là còn kịp.

Vừa nãy không mang đủ tiền, lại phải quay về nhà một chuyến.” Ông lão đi đến quầy lễ tân, móc từ trong túi ra mười mấy tờ tiền giấy nhăn nhúm.

Đếm đếm thì phát hiện vẫn thiếu một ít, lại lấy từ túi quần ra mấy đồng xu.
“Ông ơi, ông đang làm gì vậy ạ?” Hứa Nặc nhìn ông lão đang đếm từng tờ tiền.
Ông lão trả lời: “Ông muốn làm thẻ, ông nghe người ta nói, làm thẻ ở đây còn có thể cho chó tắm bồn mát xa.”
Hứa Nặc: “Vâng, nạp 500 đều tặng một lần làm SPA.”
Ông lão lắc đầu, ông lão nghe không hiểu mấy từ đó, tóm lại ý ông chính là loại bồn mát xa cao cấp.

Hứa Nặc không có thành kiến với ông lão, nhưng nhìn ra ông lão vốn không giàu có.

Nhỡ đâu nghe nhầm rồi hiểu lầm gì đó, số tiền này Hứa Nặc nhận cũng không yên tâm.
Cô phải giải thích rõ ràng: “Về hình thức thì giống như loại chó nhà ông, phí một lần tắm là 90 đồng, 500 đồng thật sự tắm không được mấy lần.

Ông chắc chắn muốn làm thẻ chứ ạ?”
“Tôi biết ở đây chi phí cao, tôi dựa vào điểm này nên mới đến đấy!” Ông lão cúi đầu, nhìn chú chó màu đen đang nằm ngoan ngoãn dưới chân ông nói: “Ông bạn già này đã theo tôi 15 năm rồi.”
“Không biết giữa nó và tôi, ai sẽ đi gặp Diêm vương trước nữa.”
“Cả đời này nó chưa tắm bồn mát xa bao giờ, tôi phải để nó mở mang tầm mắt, để chết rồi còn có thể khoe khoang với con chó khác ở dưới suối vàng nữa đúng chứ.”
“Nhớ năm đó…..”
Vị khách cuối cùng trước khi đóng cửa, đem đến một câu chuyện thú vị.

Hứa Nặc làm thẻ hội viên cho ông lão, mắt tiễn đưa hình bóng một người một chó rời đi..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN