Yêu Đương Không Bằng Theo Đuổi Thần Tượng - Chương 22: Nếu không tôi cho cậu chụp lại một tấm rate cao hơn?”
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
129


Yêu Đương Không Bằng Theo Đuổi Thần Tượng


Chương 22: Nếu không tôi cho cậu chụp lại một tấm rate cao hơn?”


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đầu tháng năm, 《Đạp xe đến Lạp Tát》 chính thức bắt đầu ghi hình. Trước ngày khởi hành ekip chương trình gọi bọn họ tới khách sạn để thảo luận, sau phần mở màn đơn giản, tổng đạo diễn ở ngoài ống kính nói: “Mọi người chia làm ba tổ hành động, tổ đến Lạp Tát nhanh nhất sẽ được thưởng 1000 tệ đi du lịch.”

Mấy năm trước Chúc Lương Cơ đã từng nghiên cứu qua, vé vào cửa cung điện Potala mua trên mạng đã là 700 tệ. Nếu như sau khi đến Lạp Tát tổ đạo diễn chỉ cho bọn họ một khoản kinh phí nhất định để du lịch, rồi chỉ định điểm đến nhất định phải tham quan trong nhiệm vụ thì 1000 tệ này cực kì quan trọng.

(44) Cung điện Potala là một cung điện nằm ở Lhasa (Lạp Tát), khu tự trị Tây Tạng, Trung Quốc. Đây từng là nơi ở của các đời Đạt-lai Lạt-ma cho đến khi Đạt-lai Lạt-ma thứ 14 lưu vong sang Dharamsala, Ấn Độ sau khi Quân Giải phóng Nhân dân xâm nhập Tây Tạng vào năm 1959 (Wikipedia)

Cung điện Potala biểu tượng tôn giáo huyền bí trên đất Tây Tạng

Thùng rút thăm phân tổ được đưa tới, ba người xếp đầu tiên theo vị trí bảng chữ cái là Trì Diệc Huân, Hạ Tê Xuyên, Khương Hạo tiến lên rút thăm. Trì Diệc Huân rút bảng tên đầu tiên ra, Chúc Lương Cơ thầm cầu khẩn trong lòng đừng là cậu đừng là cậu. Ngón tay trắng trẻo thon gọn của đối phương lấy ra một bảng tên màu đỏ từ trong thùng, cậu nhìn thấy Trì Diệc Huân nhanh chóng cong môi cười.

“Chúc Lương Cơ.”

Chúc Lương Cơ: “…”

Trì Diệc Huân ngoắc ngoắc tay với cậu, Chúc Lương Cơ lòng như tro tàn đi tới bên cạnh đối phương. Nhìn thấy sắc mặt của cậu, Trì thiếu gia hơi bất mãn: “Biểu cảm của cậu là sao đấy?”

“Tôi có một dự cảm chúng ta sẽ thất bại.”

“Cũng không phải là đồng đội heo,” Trì Diệc Huân nói: “Tôi phụ trách hành động, có thể kéo cậu tới Lạp Tát.”

Chúc Lương Cơ ha ha: “Thực sự rất cảm ơn ngài.”

Hạ Tê Xuyên rút được Khương Tử Thù, Khương Hạo rút được Hứa Tra. Sau khi phân đội xong, tổng đạo diễn bỗng nhiên nói: “Hiện tại trong tay mỗi người rút thăm đều có một bảng tên màu đỏ có viết tên đồng đội, nếu như muốn đổi đồng đội, trước khi trời sáng nếu như có thể thông qua thương lượng mà trao đổi bảng tên màu đỏ thì có thể đổi đồng đội với nhau. Chúng ta bây giờ đang ở Thành Đô, là điểm đầu tiên của tuyến Tứ Xuyên – Tây Tạng, lúc tiến vào Tây Tạng sẽ có cơ hội đổi đồng đội lần hai. Xin mọi người cân nhắc thận trọng.”

(45) mấy chương trước mình quên chú thích. 4 tuyến đường: Tứ Xuyên-Tây Tạng, Thanh Hải-Tây Tạng, Vân Nam-Tây Tạng, Tân Cương-Tây Tạng đều là những con đường có khung cảnh tuyệt vời, là thiên đường dành cho những người lái xe. Trong đó tuyến Tứ Xuyên-Tây Tạng được coi là một quốc lộ có cảnh quan tuyệt diệu của Trung Quốc.

Hứa Tra là người đầu tiên kêu rên: “Đạo diễn các anh như vậy là rất quá đáng.”

Khương Hạo phụ họa: “Quá tổn thương tình cảm.”

Hứa Tra quay đầu: “Cậu sẽ không đổi tôi đi chứ?”

Khương Hạo: “Nào dám ha ha ha ha.”

Tổng đạo diễn chỉ cười không nói, Hứa Tra trêu ghẹo Chúc Lương Cơ một chút: “Mắt nhóc con nhà cậu sao lại sáng lên như thế, thiếu điều như muốn nhào lên người ảnh đế vậy.”

Chúc Lương Cơ ghẹo lại hắn ta: “Nếu không anh với em cùng một đội cũng được.”

Hứa Tra quàng tay qua vai Khương Hạo: “Tôi có Tiểu Hạo Hạo là đủ rồi, không muốn Tiểu Cơ Cơ.”

Tổng đạo diễn: “Hứa Tra nói lung tung (47). Đoạn vừa nãy cắt đi.”

(46) Tiểu Cơ Cơ đồng âm với tiểu kê kê aka trym nhỏ =)))))

(47): nguyên văn là 开黄腔- khai hoàng khang: ý nói lung tung, nói tay ngang, tự khen mình, nói không có căn cứ. So với cách dùng thẳng thắn trách mắng như “nói bậy”, “nói dối” thì cách nói này bề ngoài nhẹ nhàng bao nhiêu, ý nghĩa lại sâu xa bấy nhiêu. Từ này có nét đặc biệt ở địa phương nhất định, phổ biến ở phía Nam, nhất là Tứ Xuyên, Trùng Khánh, Hồ Nam, Hồ Bắc.

Hứa Tra sửng sốt nửa ngày mới phản ứng không đúng chỗ nào, tất cả mọi người cười phá lên. Có một đoạn nhạc đệm như vậy, bầu không khí vốn có chút khách sáo đã trở nên thoải mái hơn. Trong tay người rút thăm đều có thẻ mở cửa phòng, phòng là phòng tiêu chuẩn. Chúc Lương Cơ mang balo đi chung với Trì Diệc Huân, bọn họ đều là vừa xuống máy bay liền trực tiếp đến khách sạn, Trì Diệc Huân đi tắm trước, Chúc Lương Cơ chơi điện thoại di động. Thấy mấy phút trước Hạ Tê Xuyên gửi tới một tin nhắn thoại, Chúc Lương Cơ mở ra.

“Tôi nói với Khương Tử Thù muốn đổi đồng đội, cậu ta đồng ý rồi. Cậu thương lượng với Trì Diệc Huân một chút, nếu như cậu ta cũng đồng ý thì lát nữa chúng tôi đến phòng các cậu đổi người.”

Chúc Lương Cơ trả lời: “Được rồi, cậu ta hẳn là cũng không muốn cùng một đội với em.”

Trì Diệc Huân tắm xong thấy Chúc Lương Cơ vẫn còn đang chơi, cậu ta nói: “Cậu đi tắm đi.”

Chúc Lương Cơ há miệng, cậu đang muốn đề cập đến vấn đề đổi người, Trì Diệc Huân mở khóa iPad: “Ngày mai từ Thành Đô đến Nhã An, nếu như tôi nhớ không lầm thì khoảng 160 km.”

Câu nói “Cậu có muốn đổi đồng đội không” trong miệng Chúc Lương Cơ bị cứng nhắc biến thành một từ: “Hả?”

“Đường đoạn này tương đối dễ đi.” Trì Diệc Huân nhìn bản đồ trong iPad, lông mi vừa dày vừa cong như con gái: “Ngày mốt tới Tân Câu (48) đường bắt đầu xấu đi. Cậu có chuẩn bị thuốc chống sốc độ cao trước khi tới có đây hay không?”

(48): nguyên văn là 新沟: mình tra thì không thấy tên địa danh này ở đâu cả, chắc tác giả viết nhầm.

Chúc Lương Cơ quả thực bị phát triển này dọa cho sợ ngây người, cậu cho rằng vừa vào phòng cậu với Trì Diệc Huân sẽ lập tức nhìn nhau không lọt mắt. Không nghĩ tới đối phương thế mà lại nghiêm túc lên kế hoạch cho hành trình, rất có vẻ dự định làm đồng đội lâu dài với cậu.

Mãi mà không nghe cậu trả lời, Trì Diệc Huân ngẩng đầu lên, Chúc Lương Cơ thế mà cảm thấy mình nhìn được vẻ căng thẳng trên gương mặt tinh xảo đến phi lý kia.

“Cốc cốc—— “

Tiếng gõ cửa cắt ngang cuộc trò chuyện của bọn họ, cửa không có khóa, Hạ Tê Xuyên đẩy cửa bước vào, đi theo phía sau hắn là Khương Tử Thù đang cúi đầu, cameraman vác máy quay theo sau lưng bọn họ.

“Này,” Hạ Tê Xuyên chào hỏi trước: “Các cậu bên này sao rồi?”

Trì Diệc Huân: “Cái gì?”

Chúc Lương Cơ: “Còn chưa nói.”

Hạ Tê Xuyên đương nhiên sẽ không vô cớ tới cửa, phía sau còn có Khương Tử Thù, thấy rõ bảng tên màu đỏ trong tay Hạ Tê Xuyên ghi tên Khương Tử Thù, Trì Diệc Huân liếc mắt nhìn Chúc Lương Cơ: “Cậu muốn đổi đồng đội?”

Chúc Lương Cơ hơi do dự đáp lời, cậu cũng không biết tại sao bầu không khí lại trở nên kì dị như vậy. Hạ Tê Xuyên quay mặt về phía Trì Diệc Huân: “Nghe Tiểu Khương nói dạo trước cậu với cậu ấy đóng chung phim, cậu từng hợp tác với cậu ấy, tôi với Lương Cơ khá quen thuộc, nếu không chúng ta đổi cho nhau đi.”

“Được rồi, nếu thấy thuận tiện hơn thì đổi đồng đội cũng được.” Trì Diệc Huân như là hơi suy nghĩ, cậu mỉm cười nói: “Hành lý Tiểu Khương ở phòng anh Hạ, có muốn tôi đi xách giúp cậu không?”

Quen biết Trì Diệc Huân Khương Tử Thù dĩ nhiên biết đối phương vì cameraman đang ở đây nên mới nói lời này, cậu nào dám để cho đại thiếu gia ra tay. Khương Tử Thù vội vàng nói chỉ là một ít đồ vật không cần làm phiền. Trì Diệc Huân cùng Hạ Tê Xuyên trao đổi bảng tên màu đỏ có viết tên đồng đội với nhau.

Mắt thấy cameraman hài lòng rời đi, Chúc Lương Cơ với Hạ Tê Xuyên cũng lần lượt rời khỏi, Trì Diệc Huân thu lại nụ cười trên mặt, cậu nhàn nhạt liếc nhìn Khương Tử Thù. Theo phép lịch sự Khương Tử Thù nói cậu đi lấy hành lý, trước khi ra khỏi cửa Khương Tử Thù vô ý nhìn thấy iPad Trì Diệc Huân đặt trên bàn, đang hiện cửa sổ tìm kiếm.

【Những nơi nên tham quan khi đến Thành Đô?】

Sáng mai bọn họ xuất phát, không dư thời gian để dạo chơi Thành Đô. Trừ phi Trì Diệc Huân muốn ra ngoài chơi mấy tiếng trong đêm nay, mà giờ đã hơn chín giờ nhưng Trì Diệc Huân vẫn không có ý ra ngoài. Khương Tử Thù bỏ đi nghi ngờ trong lòng. Đối phương có lẽ chỉ tùy tiện tra thôi.

Một bên khác.

Trong phòng tắm thi thoảng truyền đến tiếng nước chảy, Chúc Lương Cơ ngồi trên giường mở Vương Giả Vinh Diệu ra. Lúc Hạ Tê Xuyên đi ra Chúc Lương Cơ đang chém giết hăng say, người kia liếc nhìn sợi tóc còn nhỏ nước của cậu: “Cậu không sấy tóc à?”

“Không.” Chúc Lương Cơ đầu cũng không thèm ngẩng lên.

“Lau một chút đi, coi chừng bị cảm.” Có chiếc khăn mặt rơi xuống trên đầu cậu, Chúc Lương Cơ ừ một tiếng rồi tùy ý ném khăn mặt lên giường. Kết thúc hai mươi phút chơi game, Chúc Lương Cơ lúc này mới muộn màng phát hiện: “Anh Hạ, có phải em làm phiền đến anh không?”

“Không có.” Hạ Tê Xuyên quay đầu lại, cạnh laptop trước mặt hắn là một tờ văn bản, Chúc Lương Cơ có chút hiếu kì đi tới cạnh giường ngủ: “Anh đang nhìn gì vậy, em có thể xem không?”

“Kịch bản.” Hạ Tê Xuyên nhích sang bên cạnh, ngầm đồng ý cho cậu xem.

“Không phải mới quay xong một bộ sao?”

“Cho nên mới tìm bộ tiếp theo.”

Chúc Lương Cơ dở khóc dở cười, người trong nghề đều nói ảnh đế là người cuồng công việc, lời đồn quả nhiên không sai. Chúc Lương Cơ đeo mắt kính gọng đen mình mang theo lên, cậu xem hồi lâu thì phát hiện kịch bản hơi sai sai.

Chúc Lương Cơ: “Đây là phim đam mỹ à?”

Hạ Tê Xuyên: “Ừm.”

Chúc Lương Cơ: “Anh muốn nhận phim đam mỹ á?!”

Hạ Tê Xuyên lắc đầu: “Không có khả năng lắm. Đây là phim do Chu Bân đạo diễn, biên kịch viết kịch bản này đã gần bốn năm, đạo diễn muốn đưa cho tôi xem một chút.”

Chu Bân là đạo diễn chính phim 《Mặt trăng giấy》, năm đó ông giúp Hạ Tê Xuyên một lần ra tay liền đoạt ba giải thưởng lớn trong nước, là quý nhân danh xứng với thực trong nghiệp diễn của Hạ Tê Xuyên. Trong nước luôn có cái nhìn bảo thủ đối với phim đam mỹ, những năm gần đây loại phim nay cơ bản không có phát triển gì. Cho dù Chu Bân làm đạo diễn chính cũng chưa chắc có thể tạo nên danh tiếng cho bộ phim đam mỹ này.

“Không nhận thì tốt hơn, dù sao ảnh hưởng sau khi quay xong loại phim này cũng rất lớn.” Chúc Lương Cơ nhớ tới mấy cảnh gường chiếu cậu ngẫu nhiên nhìn thấy vừa nãy, yên lặng bổ sung trong lòng một câu rate cũng rất cao: “Phim bắt đầu thử vai rồi hả?”

“Vẫn còn sớm, kịch bản vẫn chưa viết xong.”

Chúc Lương Cơ đáp lại. Cậu lấy điện thoại di động ra: “Nên nghiên cứu tuyến Tứ Xuyên – Tây Tạng một chút nhỉ?”

“Cậu chưa xem bảng kế hoạch sao?”

“Xem rồi, em còn chụp hình lại.” Chúc Lương Cơ mở album ảnh ra, cậu đang chuẩn đưa ảnh chụp cho hắn xem để chứng tỏ mình có chuẩn bị, ánh mắt Hạ Tê Xuyên tối sầm lại, ánh mắt của hắn dừng lại trên một tấm ảnh trong album: “Đây là cái gì?”

Chúc Lương Cơ thuận mắt nhìn sang, đầu óc nổ ầm một tiếng.

Lúc thường cậu rất ít dùng di động chụp ảnh, trong album tên là 【Ảnh chụp】, ảnh đầu tiên là bức chụp ở khách sạn Hilton ba tháng trước, bức ảnh chụp một người để lộ cánh tay, vai và hơn nửa lồng ngực để trần, mặt mũi anh tuấn.

Mặc dù là ảnh thu nhỏ, nhưng Hạ Tê Xuyên đương nhiên có thể nhận ra mặt mình.

Chúc Lương Cơ cũng không biết nên nói như thế nào. Khi đó lúc cậu tỉnh dậy nhìn thấy Hạ Tê Xuyên cùng mình lăn giường, nhất thời nổi hứng lén lút chụp lại tấm ảnh giường chiếu kia, không nghĩ tới có ngày bị chính chủ phát hiện. Chúc Lương Cơ quả thực rất muốn bóp chết chính mình ở ba tháng trước: “Ngày đó em thấy anh đang ngủ, liền…”

Một tấm ảnh giường chiếu có ảnh hưởng lớn tới nghệ sĩ đang hot thế nào không cần nói cũng biết, huống chi đây lại là Hạ Tê Xuyên. Chúc Lương Cơ tự mình cũng cảm thấy càng giải thích càng đen, tầm mắt cậu xẹt qua khuôn mặt không nhìn ra tâm tình của đối phương: “Xin lỗi! Em lập tức xóa ngay, em không dùng nó để làm gì đâu, em cũng không biết tại sao vẫn luôn giữ lại mà không xóa.”

“Không cần.”

“… Cái gì?”

Lúc Hạ Tê Xuyên vươn tay qua Chúc Lương Cơ còn tưởng rằng hắn muốn đánh cậu. Cậu rất sợ, cũng vô cùng vô cùng hổ thẹn. Chúc Lương Cơ căn bản không dám nhìn Hạ Tê Xuyên, cậu không muốn nhìn thấy sự thất vọng hoặc chán ghét trong mắt đối phương. Hạ Tê Xuyên đẩy cậu một cái về phía giường, Chúc Lương Cơ không hề phòng bị ngã về đằng sau.

Ngón tay thon dài cởi từng cúc áo sơ mi trên người Chúc Lương Cơ, cởi từ cổ áo cho đến eo. Chúc Lương Cơ cùng người đàn ông trên người mình bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt sâu hút của đối phương tựa như hồ nước. Nhớ tới cảnh giường chiếu nhìn thấy vừa nãy trong kịch bản, Chúc Lương Cơ giờ mới hiểu được đạo diễn Chu Bân vì sao lại uyển chuyển mở lời mời Hạ Tê Xuyên diễn phim đam mỹ.

Bởi vì ngay cả lúc cởi quần áo người khác hắn cũng đẹp vô cùng.

Càng nhìn càng đẹp. Nhận thấy Hạ Tê Xuyên kéo cổ áo sơ mi mình ra, Chúc Lương Cơ bắt đầu hoảng sợ: “Anh Hạ làm gì thế?”

“Không cần xóa ảnh.”

Hạ Tê Xuyên hỏi một đằng trả lời một nẻo. Hắn nhìn cậu, như một con nhện nhìn con mồi của mình trên mạng nhện. Ngay lúc Chúc Lương Cơ sởn cả tóc gáy, Hạ Tê Xuyên cầm lấy điện thoại di động của mình. Camera dừng lại Chúc Lương Cơ trong chốc lát. Hạ Tê Xuyên liếc nhìn bức ảnh mình chụp được.

Quần áo xộc xệch, một mảng lớn da thịt trần trụi nhẵn mịn. Trong mớ vải vóc xộc xệch kia có thể mơ hồ nhìn thấy chiếc eo dẻo dai trắng nõn của người trẻ tuổi. Hạ Tê Xuyên giơ điện thoại di động ra hiệu cho Chúc Lương Cơ tự xem, nhìn người kia rợn to con mắt không thể tin được, Hạ Tê Xuyên lấy lại điện thoại di động, vô cùng phong độ lịch sự kéo cậu từ trên giường dậy: “Hiện tại chúng ta hòa nhau rồi.”

Chúc Lương Cơ: “…”

Hạ Tê Xuyên: “Hình như rate tấm ảnh này của cậu cao hơn một chút?”

Thấy Chúc Lương Cơ không nói lời nào, giọng điệu Hạ Tê Xuyên ám muội: “Giận à? Nếu không… Tôi cho cậu chụp lại một tấm rate cao hơn?”

Lời nói của đối phương có tính chỉ dẫn quá cao, tưởng tượng đến hình ảnh kia, Chúc Lương Cơ điên cuồng lắc đầu. Đầu Chúc Lương Cơ cúi thấp đến mức hận không thể vùi mình vào trong chăn, cậu nghe thấy Hạ Tê Xuyên cười một tiếng rồi đứng dậy khỏi giường.

Cung điện Potala biểu tượng tôn giáo huyền bí trên đất Tây Tạng

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN