Yêu Đương Không Bằng Theo Đuổi Thần Tượng - Chương 26: Anh ấy là Hạ Tê Xuyên…?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
123


Yêu Đương Không Bằng Theo Đuổi Thần Tượng


Chương 26: Anh ấy là Hạ Tê Xuyên…?


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi có điện lại thì tất cả mọi người cũng không còn hứng thú chơi tiếp nữa, vả lại cũng muộn rồi nên ai nấy đều lục tục trở về phòng, Chúc Lương Cơ đưa Hạ Tê Xuyên quay về phòng hắn. Suốt khoảng thời gian đó Hạ Tê Xuyên vẫn luôn cười cười với cậu, lông mi đen dày dài như cánh quạt, ánh đèn chiếu rọi làm cho hốc mắt của hắn càng thêm sâu hút, Chúc Lương Cơ sắp không kiềm chế được tâm tình fanboy của mình.

Cậu không dám nán lại phòng Hạ Tê Xuyên quá lâu, chỉ lo sẽ xảy ra chuyện bất ngờ như mấy tháng trước. Sau khi chắc chắn đối phương đã uống thuốc giải rượu, Chúc Lương Cơ mở cửa muốn rời đi, lúc này có người vòng lấy eo cậu, Chúc Lương Cơ cứng đờ tại chỗ, khó khăn mở miệng hỏi: “Anh Hạ, anh tỉnh rượu rồi?”

Sự thật chứng minh đừng bao giờ hỏi một kẻ say về vấn đề này, tay Hạ Tê Xuyên vốn đang kéo hờ eo cậu thì bỗng nhiên siết chặt: “Cậu nói ai uống rượu?”

Chúc Lương Cơ đột nhiên thông suốt: “Em uống rượu, anh mà tới gần em cũng sẽ say đấy, thả ra em ra nhé?”

Hạ Tê Xuyên: “Cậu nghĩ tôi ngu à?”

Chúc Lương Cơ: “…”

Hạ Tê Xuyên: “Chừa lại mặt mũi cho cậu, tôi giả ngu là được.”

Chúc Lương Cơ vội vã tạ chủ long ân, cậu đang muốn mở cửa ra thì lại bị Hạ Tê Xuyên lôi trở lại: “Cứ như vậy mà đi à?”

Chúc Lương Cơ quả thực sắp bị hắn đùa đến chết mất: “Vậy còn muốn làm gì nữa?

Qua hồi lâu trầm tư, Hạ Tê Xuyên cọ cọ cằm mình lên đỉnh đầu cậu, hương tuyết tùng ấm áp tràn ngập không gian xung quanh: “Ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Người sau lưng lần này không ngăn cậu lại nữa, Chúc Lương Cơ vội vã mở cửa rời đi. Câu ngủ ngon kia cứ như ác mộng theo cậu như hình với bóng, sau khi ra cửa cậu nhịn không được dùng mu bàn tay sờ sờ mặt mình.

Nóng quá…

Buổi tối hôm đó Chúc Lương Cơ ngủ không ngon, nhắm mắt lại, tiếng sấm ở Tân Đô Kiều làm cậu nhớ tới lúc bị người kia cưỡng hôn khi cúp điện. Trằn trọc trở mình đến tận khi trời lờ mờ sáng, Chúc Lương Cơ dứt khoát rời giường đi ngắm mặt trời mọc.

Tầng thượng của khách sạn đối diện với núi tuyết, mặt trời còn chưa xuất hiện. Lúc Chúc Lương Cơ đến đó thì phát hiện đã có một người ở đây. Khương Tử Thù ngồi trên sân thượng, đang tập trung vào chiếc máy ảnh DSLR. Thấy đối phương quay đầu lại, Chúc Lương Cơ trước tiên chào hỏi một chút: “Cậu cũng tới ngắm mặt trời mọc à?”

“Vâng. Ngày hôm qua cảm ơn anh.”

“Không có gì, tình huống đó là ai cũng sẽ giúp thôi.” Thấy Khương Tử Thù hình như không tin, Chúc Lương Cơ nói: “Không phải Trì Diệc Huân cũng giúp cậu sao?”

“Nếu như không phải là anh, anh ấy sẽ không giúp em.”

Chúc Lương Cơ không hiểu ý Khương Tử Thù. Nhìn thấy máy ảnh trong tay Khương Tử Thù, cậu nói: “Cậu cố ý tới đây chụp ảnh hả?”

“Tiên sinh lúc thường rất bận, anh ấy không tới Tây Tạng được nên em chụp vài tấm ảnh cho anh ấy xem.”

Nhớ tới lúc ở phòng thay đồ chỗ suối nước nóng Khang Định, Khương Tử Thù gọi người bên đầu kia điện thoại là tiên sinh, Chúc Lương Cơ à một tiếng. Cậu vẫn cho rằng Khương Tử Thù với vị tiên sinh kia là mối quan hệ bao dưỡng, nhưng từ việc Khương Tử Thù không ngại dậy sớm chụp cảnh mặt trời mọc cho đối phương xem thì bọn họ chắc là người yêu mới phải?

“Lãng mạn vậy à?”

“Lãng mạn hơn nữa cũng có tác dụng gì đâu, người như bọn họ không dễ bị dao động bởi một tấm hình đâu, quanh đi quẩn lại người động lòng cũng chỉ có mình em.”

Chúc Lương Cơ sững sờ, cậu không nghĩ Khương Tử Thù quả thật bị bao dưỡng, đáng thương hơn là cậu ta lại là người động lòng trước. Chúc Lương Cơ cũng không biết nên nói gì tiếp. Đỉnh núi lấp ló ánh vàng, Khương Tử Thù nhìn đồng cỏ xanh dưới ánh mặt trời, rừng rậm cùng sông dài núi tuyết quanh co khúc khuỷu xa xa, nhịn không được thốt lên: “Nơi này đẹp quá!”

Nghỉ ngơi một ngày, ekip chương trình tiếp tục lên đường.

Từ Tân Đô Kiều đến Tương Khắc Tông cần phải đi qua ba đường hầm, kết thúc một ngày đạp xe tất cả mọi người đều kiệt sức. Vì tới muộn, Tương Khắc Tông lại là một thị trấn nhỏ nên chỗ đặt chân của bọn họ lần này là một nhà nghỉ nhỏ ở địa phương. So với mấy nơi ở trước thì nơi này có vẻ đơn sơ hơn, thế nhưng trang trí theo phong cách Tây Tạng của nhà nghỉ rất đặc biệt, nội thất bên trong lộng lẫy rực rỡ.

Nhà nghỉ không có phòng đơn, nhóm khách mời dựa theo phân tổ lúc trước chia nhau ra ở hai người một phòng. Lúc ăn cơm chiều Chúc Lương Cơ không thấy Khương Hạo với Hứa Tra trên bàn ăn. Mãi đến lúc gần ăn cơm xong Hứa Tra mới từ trên lầu đi xuống, sắc mặt của hắn hơi khó coi. Chúc Lương Cơ thuận miệng hỏi một câu sao thế.

“Khương Hạo không quen ở đây.” Hứa Tra nói xong câu này thì không lên tiếng nữa, chờ ekip ngừng quay, hắn mới nói: “Máy quay vẫn còn đang ghi hình, cậu ta dù không quen thì cũng nên nhịn chứ, ra ngoài mà không biết chú ý hình tượng à? Cậu ta cũng không phải con gái, nổi nóng với ông đây là sao hả?”

Chúc Lương Cơ tính toán thời gian một chút, hôm nay đúng lúc là ngày thứ bảy, đêm nay ekip chương trình sẽ truyền tài liệu quay chụp được trong bảy ngày qua về thủ đô, ba ngày sau tập đầu tiên của 《Đạp xe đến Lạp Tát》 sẽ phát sóng: “Hình như đêm nay ekip sẽ gửi đi tư liệu của mấy ngày qua?”

“Đúng vậy,” Hứa Tra ngoài cười nhưng trong không cười: “Biên tập sớm phát sóng sớm.”

Ngày thứ tám từ Tương Khắc Tông đến Lý Đường, ngày thứ chín từ Lý Đường đến Ba Đường. Dọc theo miệng núi Hải tử, cảnh tượng tuyết bay tháng sáu trên đỉnh núi khiến người người thán phục. Chúc Lương Cơ cầm điện thoại di động do chương trình tài trợ chạy khắp nơi chụp ảnh, bất thình lình bị người khác ném một quả cầu tuyết nhỏ sau lưng. Cậu quay đầu lại, phát hiện Hứa Tra đang hướng về phía mình cười hề hề.

núi Hải Tử

2020

Cậu đang chuẩn bị nặn một quả cầu tuyết ném lại, Hạ Tê Xuyên vỗ vỗ vai cậu: “Đang ở độ cao hơn mặt biển 4600 mét mà cậu còn muốn đùa giỡn với cậu ta à, hôm nay có còn muốn đạp đến Ba Đương hay không?”

Quả thực, Chúc Lương Cơ chỉ mới đứng trên đỉnh ngọn núi mà đã cảm thấy mệt rồi, nếu còn đùa giỡn nữa thì rất có thể thở không ra hơi mất, người có thể lực yếu nhất trong đám bọn họ là Khương Tử Thù vẫn luôn thở oxy. Hứa Tra thấy Chúc Lương Cơ không phản ứng lại thì vô cùng sốt ruột: “Tiểu Chúc đừng sợ, ném anh đi!”

Chúc Lương Cơ: “…”

Nháy mắt tiếp theo, trước ngực Hứa Tra bị một quả cầu tuyết đập vào, Hứa Tra bị đập bất thình lình nhìn về phía Hạ Tê Xuyên: “Anh Hạ đánh lén em?”

Hạ Tê Xuyên: “Cậu cũng có thể tìm đồng đội của cậu tới đánh lén tôi.”

Hứa Tra liếc nhìn Khương Hạo mặt đầy vẻ dịu dàng giúp Khương Tử Thù lấy bình dưỡng khí. Hắn không thích Khương Tử Thù, lại càng không thích Khương Hạo đến bây giờ mới bắt đầu ra vẻ giúp đỡ khách mời để mượn cơ hội thiết lập hình tượng.

Sau khi xuống núi Hải Tử thì còn phải đi qua hai đường hầm không có đèn nữa, xe Land Rover cùng xe bán tải của chương trình đi ở trước, bọn họ theo sau. Đường hầm rất dài, xe cộ lưu thông cũng rất nhiều, sáu vị khách mời dần dần tách ra. Lúc này Chúc Lương Cơ mới phát hiện mình quên tắt đèn pin treo phía trước, cậu đang muốn kiểm tra lượng điện thì đèn đột nhiên vụt tắt, Chúc Lương Cơ hơi khó chịu hấp háy mắt.

Mặt đường dưới bánh xe vẫn luôn bằng phẳng, từ đèn xe qua đường cậu có thể miễn cưỡng nhìn rõ đường xá xung quanh, Hạ Tê Xuyên trước mặt cậu đã đạp được một khoảng dài, nếu gọi Hạ Tê Xuyên dừng lại chờ cậu bên trong đường hầm tối đen này thì thực sự không an toàn lắm, Chúc Lương Cơ cắn răng tiếp tục đạp về phía trước. Phía sau truyền đến tiếng còi cùng ánh đèn, cậu nhường đường sang một bên, không nghĩ tới trước đoạn đường này lại có một vài hòn đá lẻ tẻ. Lúc Chúc Lương Cơ nhìn thấy chướng ngại vật đã không kịp phanh xe, thời điểm cả người và xe đều ngã sấp xuống đầu gối của cậu đập vào hòn đá.

Tiếng vang của xe cộ qua lại bên trong đường hầm rất lớn, tiếng kêu đau đớn sau lưng nhỏ đến mức gần như không thể nhận ra. Hạ Tê Xuyên nhíu mày, hắn dừng xe lại ở một bên đường hầm, đèn xe xoay một vòng ra phía sau. Thấy rõ tình cảnh phía sau, ánh mắt người đàn ông lóe lên.

“Không sao chứ?”

Nghe thấy thanh âm quen thuộc Chúc Lương Cơ ngẩng đầu: “Bị té, đầu gối em hình như chảy máu rồi.”

Hạ Tê Xuyên chiếu đèn xe vào đầu gối của cậu, lòng bàn tay có mấy vết xước lớn, màu máu đỏ tươi cùng những vết cắt trên da cực kì chói mắt, Chúc Lương Cơ như vậy tạm thời không thể đạp xe được nữa. Hạ Tê Xuyên nhíu mày, lấy điện thoại gọi cho tổng đạo diễn, sau khi trình bày sơ qua tình hình hắn lấy băng gạc cầm máu và chai xịt lạnh giảm đau từ trong túi đeo lưng ra.

“Trước tiên cậu xử lý một chút, tôi thử xem có thể đi nhờ xe được không.”

Chúc Lương Cơ đáp lời. Đường hầm chỉ cho chạy một chiều, ekip chương trình không thể quay lại đón nhóm bọn cậu, có thể đi nhờ xe ra ngoài thì rất tốt. Hạ Tê Xuyên một tay cầm đèn pin một tay nghiêng về phía trước, hắn khép tay phải, ngón tay cái hướng lên trên. Dọc đường đi Chúc Lương Cơ gặp qua không ít vận động viên đạp xe làm thủ thế này.

Vận khí của bọn họ không tệ, khoảng mười phút sau, một chiếc xe việt dã ngừng lại, tài xế là một chàng trai trẻ tuổi, nhìn thấy Hạ Tê Xuyên anh ta như không thể tin nổi: “Anh thật sự là…?”

“Xin chào, xin hỏi có thể cho chúng tôi đi nhờ ra khỏi đường hầm không?” Hạ Tê Xuyên nói: “Bạn của tôi bị thương, xe của chúng tôi đang ngừng ở bên ngoài đường hầm.”

Chàng trai ngẩn người, theo bản năng nhìn một vòng xung quanh, Hạ Tê Xuyên mỉm cười nói: “Không có máy ghi hình, chúng tôi đang quay một chương trình về đạp xe, việc đi nhờ xe này thật sự ngoài ý muốn.”

Cô gái ngồi ở vị trí phó lái vỗ vỗ anh ta, mặc dù không nghe được đôi nam nữ này đang thảo luận cái gì, nhưng từ việc cô gái cố gắng đè thấp tiếng vui mừng đến việc thỉnh thoảng nhìn bọn họ thì chắc là đồng ý, quả nhiên, chàng trai hỏi: “Không thành vấn đề, có cần chúng tôi giúp các anh mang xe đạp ra luôn không?”

“Không cần, chỉ cần đặt xe ở một bên đường hầm, lát nữa sẽ có người tới lấy.” Hạ Tê Xuyên bổ sung: “Cảm ơn, làm phiền các cậu.”

Đôi nam nữ này là vợ chồng mới cưới, tự lên kế hoạch du lịch Tây Tạng hưởng tuần trăng mật. Sau khi họ lên xe cô gái rốt cục nhịn không được nói: “Anh Hạ lát nữa có thể cho em xin chữ ký không?”

Không chờ Hạ Tê Xuyên trả lời, cô gái vội vàng bổ sung: “Không tiện ký cũng không sao! Thích anh biết bao nhiêu năm như vậy, lúc nãy chồng em cách năm, sáu mét hỏi em người kia có phải là anh hay không, em như không thể tin vào mắt mình! Rất rất vui… Ha ha.”

“Được,” Hạ Tê Xuyên nói: “Không có gì không tiện.”

“Lương Cơ cũng ở đây, cứ như nằm mơ,” cô gái hỏi: “Là chương trình đạp xe đến Lạp Tát kia sao? Trước khi xuất phát chúng em còn nói có thể không thể nhìn thấy các anh, không ngờ rằng vận may lại đỏ như vậy!”

Chúc Lương Cơ cười cười, fan ảnh đế quả nhiên rất nhiều. Hạ Tê Xuyên thấy cậu cười thì ra hiệu Chúc Lương Cơ bỏ cái tay vẫn luôn đè lên vết thương ra, thời điểm gỡ băng gạc xuống cậu đau đến hít một hơi dài. Cậu quả thật cực kì mẫn cảm, đặc biệt là lúc gỡ băng gạc ra khỏi máu dính, máu đang từ từ đông lại bị kéo ra, cả người Chúc Lương Cơ không ngừng run rẩy.

“Lúc khử trùng sẽ khá đau,” Hạ Tê Xuyên thấy cậu sợ đau như vậy thì trước tiên nhắc nhở một câu: “Cậu cố chịu một chút.”

Chúc Lương Cơ đáp lời.

Hạ Tê Xuyên khom lưng giúp Chúc Lương Cơ xử lý vết thương, lau sạch máu bẩn rồi dùng bông gòn chấm thuốc mỡ bôi vào. Ánh đèn từ phía sau thỉnh thoảng chiếu tới, rơi vào trong đôi mắt sâu hẹp dài, khuôn mặc góc cạnh ưa nhìn đến cực điểm. Vẻ mặt Hạ Tê Xuyên rất nghiêm túc, Chúc Lương Cơ không khỏi liên tục nhìn chằm chằm vào hắn.

“Nhìn tôi làm gì?”

“Nhìn anh thật đẹp trai.”

Hạ Tê Xuyên sau khi nghe xong thì nhỏ giọng nói vào bên tai Chúc Lương Cơ: “Sao gần đây cậu lại học Hứa Tra nói mấy lời cợt nhã như vậy rồi?”

May mà chàng trai ngồi phía trước tập trung lái xe, vợ anh ta cũng lễ phép không quay đầu lại. Ngoại trừ Hạ Tê Xuyên thì không ai thấy được khuôn mặt nhanh chóng đỏ bừng của Chúc Lương Cơ. Thấy cậu không nói lời nào, Hạ Tê Xuyên cố ý nhẹ nhàng ấn ấn vào vết thương đã được băng bó kỹ lưỡng của Chúc Lương Cơ, người kia hít một hơi.

“Đau thế à?” Hạ Tê Xuyên nói: “Giúp cậu một chút.”

Không đợi Chúc Lương Cơ hỏi rõ hắn định làm gì, Hạ Tê Xuyên cúi đầu. Quần Chúc Lương Cơ đã bị rách lúc ngã, đầu gối cùng cẳng chân lộ ra một mảng da lớn, sợi tóc đối phương quét qua da thịt Chúc Lương Cơ, cậu có thể cảm giác được có cái gì đó mềm mại cọ qua vết thương đang được băng gạc bao phủ của cậu.

“Khi còn bé lúc tôi bị thương, mẹ tôi sẽ hôn lên vết thương của tôi, bà ấy nói nụ hôn có thể chữa trị tất cả vết thương.” Nhớ tới người mẹ ở bên kia bờ đại dương, vẻ mặt Hạ Tê Xuyên bất giác trở nên nhu hòa: “Hiện tại có khá hơn chút nào không, fan bé bỏng?”

Chúc Lương Cơ sững sờ nhìn người trước mặt.

Cậu được Hạ Tê Xuyên…hôn sao?

2020

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN