Yêu Đương Không Bằng Theo Đuổi Thần Tượng
Chương 9: Hạ Tê Xuyên nói: "Hợp đồng đi Lạp Tát với fan bé bỏng.”
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chúc Lương Cơ ra dấu với bên kia, cậu vốn định hỏi lại cô nhưng Lâm Liên Na chợt cúi đầu không nói một lời quay đi. Chúc Lương Cơ giật giật môi, thấy cô xác thực không có ý định quay đầu lại thì đi hai, ba bước tới chỗ Hạ Tê Xuyên.
“Sao vậy?”
“Không có gì,” Chúc Lương Cơ lắc đầu: “Cô ấy hỏi em sao lại làm chuyện gì đó, em không hiểu rõ ý của cô ấy lắm.”
“Chuyện gì?”
“Hình như cô ấy nói video gì đó.” Hạ Tê Xuyên dường như hơi nghi ngờ, Chúc Lương Cơ cũng không muốn bàn luận chuyện này với đối phương, cậu thấy Giang Ân cầm hộp cơm tới: “Hôm nay ăn gì vậy?”
“Cà tím nướng, trứng xào cà chua, sườn kho, đậu phụ hầm,” Hạ Tê Xuyên nhìn nhìn: “Còn có cá ướp giấm.” (28)
(28): mình để ảnh và tên của mấy món ăn bên dưới
“Em cảm thấy so với mấy đoàn phim em tham gia trước đây thì đồ ăn ở đoàn phim này là ngon nhất,” cậu cười nói: “Không phải vì anh với nhất tỷ đều ở đây sao? Chúng em chỉ là hưởng ké thôi.”
“Vậy hả?”
“Vâng,” Chúc Lương Cơ ngồi xuống: “Nhớ tới khoảng thời gian thảm nhất trước đây, Tiêu Dương với em chỉ có thể ngồi xổm gặm bánh mì.”
Ngoại trừ đóng phim, buổi chiều Chúc Lương Cơ còn có một hoạt động khác, cậu đã nói với Văn Nhất Châu từ sớm, đạo diễn dồn hết phần diễn một ngày của cậu vào buổi sáng đến trước ba giờ buổi chiều. Tài xế với Tiêu Dương đúng ba giờ xuất hiện ở trường quay đón cậu, sau khi tẩy trang thay quần áo rồi lên xe Chúc Lương Cơ được Tiêu Dương ném cho một thỏi soi: “Thoa lên đi.”
Chúc Lương Cơ: “??”
Tiêu Dương: “Anh sợ cậu lát nữa đứng cùng Trì Diệc Huân sẽ bị lép vế.”
Chúc Lương Cơ: “Tại cậu ta cứ như con gái chứ bộ.”
Nếu như không cần thiết thì cậu không bao giờ muốn thấy gương mặt như xác chết trôi sông của Trì Diệc Huân. Nhưng hết lần này tới lần khác, buổi chiều không chỉ phải cùng người này chụp tạp chí, mà trong chương trình thực tế 《Đạp xe đến Lạp Tát》 cậu với Trì Diệc Huân đều là khách mời. Trì Diệc Huân là nghệ nhân dưới trướng của Giang Đạo Môn, trong giới giải trí Xán Tinh, Thịnh Thế cùng Giang Đạo Môn tạo thành thế chân vạc. Mặc dù có một cái tên mang hơi hướng cổ xưa như vậy nhưng Giang Đạo Môn lại là công ty có mô hình giống các công ty giải trí Hàn Quốc nhất trong ba nhà. Nghệ sĩ dưới trướng công ty này chủ yếu thiên về hát nhảy, các giải thưởng âm nhạc lớn hàng năm công ty này đều có một vài hạng mục.
Giang Đạo Môn giống như một lò đào tạo thần tượng, nghệ sĩ đi ra từ đây nổi tiếng rất nhanh thế nhưng thời gian nổi lại chẳng kéo dài được bao lâu. Trì Diệc Huân hiện đang là con cưng của Giang Đạo Môn, từ khi đạt được nhiều giải thưởng âm nhạc lớn vào năm ngoái, Trì Diệc Huân càng ngày càng nổi, cậu ta với Chúc Lương Cơ hiện tại đều được xem như là lưu lượng tiểu sinh (29) đang hot trong nước.
(29) tiểu sinh: Cụm từ đặc biệt dành riêng cho những nam minh tinh sở hữu cho mình lượng fan hâm mộ hùng hậu.
Đến studio chụp ảnh, trước khi đẩy cửa ra Tiêu Dương nói: “Cậu có thể bảo đảm không cãi nhau với cậu ta không?”
Chúc Lương Cơ cười: “Cãi gì cơ?”
Tiêu Dương còn chưa kịp thở ra một hơi, Chúc Lương Cơ đã đẩy cửa ra: “Ông đây muốn đánh nhau.”
Tiêu Dương: “…”
Bên trong studio chụp ảnh cùng phòng trang điểm chỉ có nhân viên công tác đang chuẩn bị quay chụp, Chúc Lương Cơ nhíu mày. Trước tiên cậu trang điểm rồi thay quần áo, đợi hồi lâu mà nghệ sĩ kia vẫn chưa có dấu hiệu xuất hiện. Chúc Lương Cơ rảnh đến phát chán bèn mở game Vương Giả Vinh Diệu ra chơi, chờ cậu đánh tới ván thứ ba thì sắc mặc của nhiếp ảnh gia với người chỉ đạo đã có chút khó coi. Lúc đánh tới ván thứ tư, quản lý của Trì Diệc Huân đẩy cửa ra, người phụ nữ mặc trang phục công sở vừa cười vừa áy náy nói: “Thật xin lỗi, thân thể Diệc Huân không thoải mái, trên đường từ bệnh viện đến đây bị kẹt xe nên đến trễ một chút…”
Thân thể nghệ sĩ không khỏe, người chỉ đạo bị trễ mất hai tiếng cũng không tiện nói gì, chỉ có thể quan tâm hỏi han tình hình của đối phương. Trì Diệc Huân chậm rãi bước sau người quản lý, nhìn thấy quả đầu màu hồng phấn của cậu ta Chúc Lương Cơ liền thoát game.
Có người đi tới bên cạnh cậu, giọng hát được fan hâm mộ tâng bốc tới tận mây xanh nhẹ nhàng nói bên tai Chúc Lương Cơ: “Chẳng trách sao chiều nay dạ dày tôi lại không thoải mái, hóa ra là vì hợp tác với cậu.”
“Màu tóc rất đẹp,” Chúc Lương Cơ ngoài cười nhưng trong không cười: “Lần sau nhuộm màu xanh?” (30)
(30): bên Trung thì màu xanh dùng để chỉ cho việc bị cắm sừng á =)))
Hai khuôn mặt đẹp đẽ đứng cạnh nhau giống như một bức họa, người chỉ đạo bỗng nhiên nói: “Quan hệ giữa thầy Trì với thầy cùng Chúc có vẻ không tệ?”
Tiêu Dương: “Ha ha, rất tốt.”
Hai năm trước Xán Tinh với Giang Đạo Môn hùn vốn quay một bộ IP, Trì Diệc Huân đóng vai hoàng tử, Chúc Lương Cơ là con trai của đại tướng quân đã mất. Giang Đạo Môn là sản nghiệp của Trì gia, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, đạo diễn là cậu hai Trì gia – anh ruột của Trì Diệc Huân. Tính khí không tốt của Trì Diệc Huân không phải bí mật trong giới, việc này cũng không ảnh hưởng đến việc cậu ta nổi tiếng, hậu thuẫn từ gia đình rất mạnh. Trong một lần đối diễn với Trì Diệc Huân Chúc Lương Cơ không có nhiều thời gian, Tiêu Dương nói với đạo diễn bọn họ nhiều nhất chỉ có thể đợi hai tiếng, nhưng mà hai tiếng trôi qua vẫn không thấy bóng dáng Trì Diệc Huân đâu, Chúc Lương Cơ đành phải rời đi trước. Nghe đâu sau đó anh Trì Diệc Huân đã hung hăng dạy bảo em trai mình một trận ngay trước mặt đoàn phim, từ đó về sau, lúc có cảnh diễn với Chúc Lương Cơ Trì Diệc Huân liền đến muộn nhiều lần, tùy tiện đổi một diễn viên có khi Trì thiếu gia sẽ đến sớm.
Chúc Lương Cơ đối mặt với Trì Diệc Huân nhiều nhất chỉ có thể mắng thầm vài câu mẹ nó cậu lại ám tôi, nói nhiều có khả năng sẽ bị Trì gia bắt chẹt. Nhìn thấy vị tổ tông này Chúc Lương Cơ chỉ muốn quay người bỏ đi.
“Trước hết thầy Trì đi trang điểm đi.”
Đối phương rốt cục cũng bị chuyên gia trang điểm gọi đi, Chúc Lương Cơ thở phào nhẹ nhõm. Tiêu Dương hết sức cao cả đưa cho cậu một chai nước: “Bớt nóng.”
Bắt đầu chụp ảnh, sau khi được sự đồng ý của Trì Diệc Huân thì màu tóc của cậu ta đã đổi thành màu nâu đỏ, màu tóc Chúc Lương Cơ vẫn không đổi. Ekip chụp ảnh tạp chí phân ra thành hai chủ đề, chủ đề trong nhà quay chụp cảnh buổi sáng thức dậy, cạo râu, nghe nhạc và một số cảnh khác, chủ đề ngoại cảnh có ván trượt, bóng rổ với lưới sắt trong sân vận động làm đạo cụ.
Lúc quay chụp cảnh bóng rổ, nhiếp ảnh gia yêu cầu hai người bọn họ bày ra tư thế tranh bóng, yêu cầu phải thể hiện được sự tranh đoạt. Chúc Lương Cơ phòng thủ, Trì Diệc Huân dẫn bóng. Sau tiếng hô OK đầy thảo mãn của nhiếp ảnh gia, Chúc Lương Cơ đột nhiên đoạt lấy quả bóng trong tay Trì Diệc Huân, hai tay nhấc lên, quả bóng được cậu lưu loát ném vào rổ.
Động tác của cậu quá nhanh, khi Trì Diệc Huân phản ứng lại thì sắc mặt lạnh lẽo, Chúc Lương Cơ cong môi như khiêu khích.
Sau khi chụp xong người chỉ đạo cho bọn họ xem lại ảnh chụp. Khác với Chúc Lương Cơ, Trì Diệc Huân tựa như một mỹ thiếu niên bước ra từ trong truyện tranh, khuôn mặt mang theo một vẻ đẹp diễm lệ khó nói thành lời. Người chỉ đạo khen hai người bọn họ vài câu, Chúc Lương Cơ cười nói: “Diệc Huân rất đẹp, đại mỹ nhân.”
Câu nói đại mỹ nhân kia của cậu nghe sao cũng giống như khen con gái, cố tình Chúc Lương Cơ nhìn như rất thành thật: “Gần đây tôi có đang đóng phim chung với Lâm Liên Na, nhìn cô ấy tôi liền nhớ tới cậu, hai người đều rất đẹp.”
“Mấy đứa con gái như kia không biết đã dùng qua bao nhiêu loại mỹ phẩm dưỡng da,” tiểu thiếu gia cười khẩy một tiếng: “So với tôi?”
“…” Xỉu, tên cuồng tự luyến này ở đâu ra vậy.
Đối phương xoi mói đánh giá Chúc Lương Cơ, ánh nhìn đưa tới cặp mắt hoa đào, Trì Diệc Huân nói: “Gương mặt của cô ta còn không bằng cậu.”
Chuyên gia trang điểm qua đây tẩy trang, Chúc Lương Cơ không trả lời.
“Tôi bảo, đầu tháng sáu đi Lạp Tát,” người ngồi bên cạnh cậu phá vỡ yên lặng: “Cậu đã chuẩn bị kỹ chưa?”
“Mỗi năm đi xe đến Lạp Tát xảy ra rất nhiều chuyện ngoài ý muốn.”
“Cái gì?”
“Thiếu gia đi từ từ, đừng làm mình té trong mương,” (31) Chúc Lương Cơ dừng một chút: “Tôi không muốn vươn tay giúp đỡ cậu đâu.”
(31) cắt ý từ câu thành ngữ TQ “Lật thuyền trong mương”: ý chỉ chuyện không thể xảy ra lại xảy ra, ám chỉ xui xẻo, xúi quẩy
“…”
Chuyên gia trang điểm tẩy trang xong, Chúc Lương Cơ đứng lên. Quan hệ giữa cậu và Trì Diệc Huân căng thẳng cũng không phải một hai ngày, cậu chưa nói tạm biệt đã đi ra cửa, Tiêu Dương ở phía sau xấu hổ nói lời tạm biệt với Trì Diệc Huân và quản lý của cậu ta.
Nữ quản lý quay đầu lại, sau khi chuyên gia trang điểm rời đi bên trong không còn người ngoài, thấy sắc mặt khó coi của nghệ sĩ nhà mình, cô nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Em không cần phải tức giận với cậu ta làm gì, người như cậu ta có cả mớ trong giới. Cậu ta chẳng qua chỉ ăn chén cơm này được mấy năm thanh xuân, qua mấy năm nữa thẩm mỹ của mọi người thay đổi thì cậu ta còn có thể so được với em sao?”
“Chị Lan,” cách hồi lâu, Trì Diệc Huân mới mở miệng nói chuyện. Cậu ta liếc nhìn chiếc ghế tựa Chúc Lương Cơ từng ngồi qua: “Tìm cách lấy ảnh hôm nay chụp được, toàn bộ.”
Trên đường trở về, Tiêu Dương nói chẳng mấy chốc cậu sẽ có trợ lý mới, là một em gái. Chúc Lương Cơ gật đầu: “Em gái rất tốt, dịu dàng.”
Cậu vào Weibo, thấy có rất nhiều người tag mình, Chúc Lương Cơ mở ra xem thì thấy đây là một video, cậu dời mắt lên xem chữ trên Weibo.
【Hạ Tê Xuyên với Chúc Lương Cơ ăn ý quá đi mất! Phỏng vấn khác nhau của hai người, cùng được hỏi về một vấn đề…】
?????
Chúc Lương Cơ bấm mở video.
“Hỏi một chút,” MC bên trong video cười nói: “Thầy Hạ cảm thấy bầu không khí bên trong đoàn phim như thế nào?”
“Bầu không khí rất tốt,” khuôn mặt ảnh đế xuất hiện trong màn hình, Hạ Tê Xuyên mặc chiếc áo khoát nhạt màu ngày đó Chúc Lương Cơ gặp ở KTV, môi nở nụ cười nhàn nhạt: “Đạo diễn nghiêm túc, diễn viên đều rất chuyên nghiệp.”
“Có đặc biệt tán thưởng diễn viên nào không?”
Hạ Tê Xuyên dừng một chút, như đang suy nghĩ: “Có.”
Nữ MC vô cùng kích động, ảnh đế hiếm khi công khai tán thưởng đồng nghiệp, đây chắc chắn là tin tức đáng giá khai thác: “Có thể nói rõ là ai không?”
“Kỳ thực mọi người đều là diễn viên rất ưu tú, tôi tán thưởng cậu ấy cũng chỉ là đứng ở góc độ cá nhân,” Hạ Tê Xuyên mỉm cười, ngay lúc nữ MC đang hưng phấn đến sắp phát điên thì hắn lại hời hợt đổi đề tài: “Không phải là đánh giá mang tính tham khảo gì.”
Hình ảnh chợt thay đổi, hiển nhiên đã được biên tập. Chúc Lương Cơ nhìn thấy chính mình.
“Trong đoàn phim Lương Cơ có đặc biệt ngưỡng mộ tiền bối hoặc hậu bối nào không?”
“Có ạ,” chàng trai trẻ tuổi cười híp mắt nói: “Mọi người trong đoàn phim chúng em đều đặc biệt chuyên nghiệp, chị Huyên mùa đông quay phim mà vẫn có thể chỉ mặc một cái váy mỏng manh. Em ngưỡng mộ anh ấy kỳ thực cũng chỉ xuất phát từ ý nghĩ cá nhân.”
“Có thể nói tên không?”
“Tạm thời cho em giữ bí mật đi,” Chúc Lương Cơ nói với MC: “Chờ bộ phim điện ảnh này công chiếu, sau khi chị đi xem không chừng sẽ ngưỡng mộ cùng một người với em.”
MC bất đắc dĩ cười cười: “Nói vậy thì chị phải đi cống hiến cho phòng vé rồi.”
Hai người trả lời như đánh thái cực, cũng không tính là ăn ý với nhau, trước khi ghi hình nghệ sĩ sẽ được xem trước kịch bản, câu trả lời của cậu với Hạ Tê Xuyên đều hợp tình hợp lí. Nói thì nói như thế, Chúc Lương Cơ vẫn không nhịn được chia sẻ video kia cho Hạ Tê Xuyên xem.
【Anh nói tới ai?】
Bên kia trả lời rất nhanh: 【.】
【. là có ý gì?】
【Cậu?】
Nhìn chằm chằm chữ này hồi lâu Chúc Lương Cơ mới hiểu được Hạ Tê Xuyên muốn hỏi diễn viên mà cậu ngưỡng mộ trong đoàn phim là ai. Cậu gõ hai chữ: 【Trao đổi】.
Sau một lúc lâu, Hạ Tê Xuyên gửi tin nhắn tới: 【Heo】.
Heo đọc gần giống với Chúc, (32) toàn bộ đoàn phim chỉ có tên cậu có chữ Zhu. Chúc Lương Cơ cười hớn hở.
(32) mình có chú thích ở chương trước rồi á, zhū – heo với zhù – chúc đọc gần giống nhau
【Mắng em?】 Tiêu Dương ngồi phía trước quay đầu liếc mắt nhìn cậu, vừa nói chuyện với quản lý Chúc Lương Cơ vừa cười gõ chữ: 【Em cũng là anh, thần tượng.】
Hạ Tê Xuyên không trả lời. Chúc Lương Cơ cho rằng hắn không biết trả lời như thế nào, tưởng tượng tới dáng vẻ hiện tại của đối phương cậu cảm thấy có chút đáng yêu khó tả, nhất thời Chúc Lương Cơ nổi lên ý muốn trêu chọc.
【Thần tượng anh thế mà lại mắng fan bé bỏng nhà anh, làm cho người ta đau lòng quá đi mất】
【Nếu muốn khen em thì cứ nói thẳng, em không ngại đâu】
【Mong đợi vài câu nói tốt đẹp của ngài với kẻ hèn này】
…
…
Qua nửa giờ, Hạ Tê Xuyên vẫn chưa trả lời.
Có phải mình manh động quá không?
Lúc thường đùa giỡn với Tiêu Dương Đường Châm quen rồi, lại thêm đây là lần đầu tiên Hạ Tê Xuyên khen cậu, Chúc Lương Cơ nhất thời không khống chế được mình. Nhìn tin nhắn của mình chiếm gần hai phần ba khung chat Chúc Lương Cơ hơi hối hận. Giữa lúc cậu bắt đầu suy nghĩ lung tung, Chúc Lương Cơ nhận được một tin nhắn thoại.
Giọng nói Hạ Tê Xuyên từ bên kia truyền đến, ngữ khí của hắn rất bình thường.
“Vừa nãy đi ký hợp đồng, không tiện xem điện thoại.”
【Hợp đồng gì?】
Cách mười giây, có tin nhắn mới.
“Hợp đồng đi Lạp Tát với fan bé bỏng.”
烧茄子 – Cà tím nướng
番茄鸡蛋 – Trứng xào cà chua
黄焖排骨 – Sườn kho
荷包豆腐 – Đậu phụ hầm
醋溜鱼 – Cá ướp giấm
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!