Yêu Đương Tự Nguyện - Chương 48: Chỉ cần bùi vũ ninh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
73


Yêu Đương Tự Nguyện


Chương 48: Chỉ cần bùi vũ ninh


Weibo Tập đoàn Hoa Việt trực tiếp lên tiếng bác bỏ tin đồn đã làm dấy động giới thượng lưu ở Bắc Kinh.

Tin tức Chu Thời Duật muốn kết hôn đã rất bùng nổ, nhưng điều khiến mọi người không ai ngờ đến chính là tin tức này đã lan truyền cả ngày trời nhưng cuối cùng lại xác nhận đối phương là Bùi Vũ Ninh.

Là người mà tất cả mọi người đều biết, là người luôn khắc khẩu với Chu Thời Duật, gặp mặt là cà khịa nhau.

Cuộc hôn nhân của hai người này nếu nói phù hợp chỗ nào thì đó là thực lực của hai nhà có thể nói là môn đăng hộ đối.

Nhưng để nói về tình cảm thì trong nhận thức của mỗi người hầu như là không có khả năng.

Mọi người người trong giới đều đang thảo luận sôi nổi:

“Cuộc hôn nhân giữa hai người này là điều tôi không bao giờ ngờ tới nhưng hình như cũng khá hợp lý?”

“Thế này hợp lý hơn nhiều. Những người ở trên đỉnh kim tự tháp thì làm sao có thể giúp đỡ người nghèo. Hai nhà Chu Bùi tài sản phong phú, thực lực tương đương, là một mối hôn nhân cường thế.”

“Nhưng mà với tính khí tiểu thư của Bùi Vũ Ninh và tính cách lạnh nhạt của Chu Thời Duật thì hai người này có thể ở chung với nhau à?”

“Hôn nhân nhà giàu, trò ai nấy chơi, có gì lạ à?”

“Lời bác bỏ tin đồn này sắp trở thành công thức cho các cặp vợ chồng plastic rồi.”

“Hai kẻ không đội trời chung với nhau thế mà sắp kết hôn, tôi đúng là rất mong chờ cuộc sống sau hôn nhân của hai người này đấy, hahahaha.”

…..

Bùi Vũ Ninh nhìn tin nhắn wechat ập đến như thủy triều hồi lâu vẫn chưa định thần lại.

Chu Thời Duật cứ công khai như vậy?

Công khai thì công khai thôi, dù sao cũng chỉ là vấn đề thời gian, chỉ là Bùi Vũ Ninh không nghĩ đến –

Ấn tượng của công chúng về cô và Chu Thời Duật thực sự tệ như thế à, tại sao ai cũng nghĩ họ sẽ là cặp vợ chồng plastic vậy?

Ngay cả đám bạn của cô cũng có thái độ không thể tin nổi, trong nhóm có vài người gửi một hàng dấu hỏi đến thì thôi đi, còn những người khác cũng đều là gửi tin“khuyên nhủ” –

“Cưng à, nếu cậu bị bắt cóc thì chớp mắt một cái.”

“Mau nói cho tớ là không phải thật đi, con người Chu Thời Duật lạnh lùng như vậy, gả cho anh ta chẳng phải sẽ chán chết à.”

“Ninh Ninh tội nghiệp của tớ, có phải cậu bị người nhà uy hiếp không?”

“Chị em suy nghĩ lại đi! Với quan hệ của hai người, cậu chắc là gả cho anh ta sẽ không làm góa phụ cỏ chứ?”*

*Dùng để chỉ một người vợ đã trở nên xa lạ với chồng mình.

… Gì mà góa phụ cỏ.

Là kiểu trốn ra ngoài một đêm làm góa phụ cỏ à?

Mặc dù sự công khai của Chu Thời Duật đã khiến ba chữ Triệu Thư Bạch nhanh chóng rút khỏi chủ đề thảo luận, nhưng nó cũng khiến cái tên gắn liền với Chu Thời Duật trở thành cô.

Nhưng những người hóng chuyện dường như không lạc quan về họ chút nào.

Bùi Vũ Ninh câm lặng nhưng ông cụ bên cạnh lại tươi vui hớn hở: “Cháu không cần để ý người khác nhìn thế nào, chỉ cần để ý Thời Duật quan tâm cháu thế nào.”

Vừa dứt lời thì điện thoại của ông cụ vang lên, ông nhìn Bùi Vũ Ninh nói: “Là điện thoại của chú Chu cháu.”

Bùi Vũ Ninh: “…..”

Nhịp tim Bùi Vũ Ninh đập rất nhanh, cô không ngờ rằng chuyện của cô và Chu Thời Duật sẽ dùng cách này để công khai.

Cô không biết ba mẹ Chu sẽ nghĩ như thế nào.

Ông cụ nghe điện thoại, thỉnh thoảng lại “ừm” một tiếng, trên mặt luôn có ý cười.

Sau khi cúp điện thoại, ông cụ nói với Bùi Vũ Ninh: “Chú Chu của cháu gọi điện thoại giải thích, nói nhà họ Triệu đúng là chủ động đề cập đến chuyện hôn sự nhưng chú Chu của cháu không đồng ý, chỉ lịch sự nói muốn hỏi ý kiến ​​​​của Thời Duật, cũng không biết vì sao bên ngoài lại đồn bậy lên.”

Bùi Vũ Ninh biết rõ là Triệu Thạc Nhi, cô ta có thể làm ra loại chuyện này cũng không ngạc nhiên mấy.

Dù sao thì lan truyền một cái tin đồn khiến cả Bắc Kinh đều biết nhà họ Triệu, biết Triệu Thư Bạch cũng không lỗ.

Dứt lời, ông cụ lại nói: “Cháu có biết vì sao chú Chu lại gọi điện thoại giải thích với ông không?”

Bùi Vũ Ninh lắc đầu:

Ông cụ khẽ mỉm cười: “Thời Duật tự mình trở về hỏi tội.”

“…..”

“Có điều chú Chu và dì Trần của cháu đang rất vui, bảo ông nói với cháu đừng có giận Thời Duật, thằng bé vốn không hề biết chuyện này.”

Thực ra sau khi bình tĩnh lại, Bùi Vũ Ninh cũng nhớ ra Chu Thời Duật từng nói hôm đó anh chỉ đến chào hỏi rồi rời đi, chuyện trên bàn ăn có lẽ là không biết thật.

Bùi Vũ Ninh gật đầu: “Cháu hiểu.”

Đang nói chuyện thì Chu Thời Duật gọi điện thoại tới.

Nhìn thấy cái tên quen thuộc, Bùi Vũ Ninh ra vẻ hắng giọng, cầm điện thoại đi ra ngoài.

Ông cụ đứng sau chậc lưỡi: “Còn trốn ông thì thầm cơ đấy.”

Bùi Vũ Ninh chạy ra ngoài sân, ngồi xuống xích đu rồi mới nghe máy: “Alo?”

“Bây giờ vui rồi chứ.”

“Gì chứ~” Bùi Vũ Ninh bĩu môi: “Anh bác bỏ tin đồn thì cứ nói không phải Triệu Thư Bạch là được rồi, kéo theo em làm gì.”

“Vậy thì ngày mai có thể sẽ có Lý Thư Bạch, ngày kia có Trần Thư Bạch, anh không có nhiều thời gian để bác bỏ.” Chu Thời Duật nói: “Anh chỉ cần Bùi Vũ Ninh.”

Bùi Vũ Ninh kìm lại khóe môi đang nhếch lên, vừa đung đưa xích đu vừa làm bộ làm tịch: “Vậy nếu sau này em không muốn lấy anh thì sao.”

“Không ngoài ý muốn thì anh sẽ không để chuyện này xảy ra.”

“…”

Nỗi tủi hờn chất chứa trong lòng cả đêm cuối cùng vì những lời nói của Chu Thời Duật mà tiêu tan đi không ít.

Thực ra dù cho bên ngoài có bao nhiêu tin đồn đi nữa thì cũng không sánh được với những lời chân thành của Chu Thời Duật, dỗ Bùi Vũ Ninh đến nở gan nở ruột.

“Nhưng em vẫn không vui.” Bùi Vũ Ninh suy nghĩ rồi nói.

Chu Thời Duật: “…Không vui chỗ nào?”

Chân Bùi Vũ Ninh vô thức dẫm lên bãi cỏ, một lúc sau mới rầu rĩ nói: “Công khai trong tưởng tượng của em không như thế này.”

“Em đã nghĩ chúng ta sẽ ở trong một dịp gì đó rất trang trọng hoặc trọng đại. Em sẽ mặc một chiếc váy thật đẹp, anh cũng sẽ thật đẹp, chúng ta cùng cầm tay nhau xuất hiện, mọi người nhìn vào sẽ thấy chúng ta rất hạnh phúc chứ không phải như bây giờ…cảm thấy rất vội vàng.”

Bùi Vũ Ninh có hơi mất mát: “Anh xem mọi người đều cho rằng chúng ta là mối hôn nhân thương mại, anh không hề yêu em.”

Mặc dù có thể xác định được sự thật lòng thật dạ của Chu Thời Duậ nhưng có cô gái nào lại không muốn chuyện tình của mình sẽ được người khác chúc phúc và hâm mộ.

Chứ không phải ngồi đoán xem liệu cô có trở thành góa phụ cỏ như bây giờ.

Chu Thời Duật dừng vài giây, nhẹ nhàng nói: “Mọi người sẽ biết là anh yêu em.”

Bùi Vũ Ninh chớp mắt: “Làm sao biết được?”

Cũng đâu thể lại đăng thêm một bài – Chu Thời Duật rất yêu Bùi Vũ Ninh.

Cũng đâu có nghĩa lý gì.

Nhưng Chu Thời Duật không nói tiếp chuyện này nữa, anh đổi chủ đề: “Không còn sớm nữa, anh đến đón em về nhé?”

Bùi Vũ Ninh liếc nhìn thời gian, đã 10 giờ tối, cô không muốn Chu Thời Duật phải chạy tới chạy lui: “Em vừa nghe ông nội ho mấy tiếng, hôm nay em ở Đông Giao một hôm, mai ăn cơm xong rồi về.”

Chu Thời Duật cũng không miễn cưỡng: “Được, vậy em nghỉ ngơi sớm đi.”

Nhưng cả hai không ngờ rằng chỉ sau một đêm, ảnh hưởng của tin tức kết hôn đã vượt xa dự kiến của tất cả mọi người.

Sau khi Hoa Việt chính thức đăng Weibo, ngày hôm sau, chịu ảnh hưởng bởi tin kết hôn nên cổ phiếu của Hoa Việt và Quân Đình liên tục tăng vọt.

Xét cho cùng, hôn nhân của hai hào phú hàng đầu Bắc Kinh là một sự liên minh hùng mạnh, việc hợp tác kinh doanh trong tương lai của hai bên có thể thấy được sẽ dẫn đến sự thăng tiến trong nhiều lĩnh vực.

Đồng thời, giới truyền thông cũng sôi nổi chen nhau lấy tin.

Tầng dưới của Hoa Việt và Quân Đình chật cứng những phóng viên muốn chụp bức ảnh đầu tiên của hai người sau khi công bố.

Bên ngoài biệt thự của nhà họ Chu, căn hộ của Chu Thời Duật, hồ Phỉ Thúy của Bùi Vũ Ninh, thậm chí cả trang viên Đông Giao của ông cụ, tất cả đều được giới truyền thông theo dõi liên tục.

Suy cho cùng hai cái tên Chu Thời Duật và Bùi Vũ Ninh, dù là trong lĩnh vực tài chính, showbiz hay thời trang đều là những chủ đề nóng hổi có thể đạt được KPI cuối năm.

Vì bị bao vây dày đặc như vậy nên Bùi Vũ Ninh hoàn toàn không thể quay lại căn hộ.

Sau bữa trưa ngày chủ nhật, tài xế muốn đưa cô đi lại phát hiện xung quanh trang viên đều có phóng viên, ai ai cũng cầm ống kính Telephoto đợi Bùi Vũ Ninh.

Bùi Vũ Ninh bất lực gọi cho Chu Thời Duật: “Biết thế tối qua em về cho rồi, bây giờ em như kẻ trộm vậy, đi đâu cũng có một đám người đi theo.”

Nhưng đây không phải là điều quan trọng nhất, mà quan trọng nhất là——

Bùi Vũ Ninh không nói nên lời: “Em không có quần áo gì bên ông nội cả, chỉ có một số đồ skincare đơn giản, bây giờ ra ngoài nếu như bị chụp thì sẽ rất xấu.”

Đại tiểu thư trước giờ luôn xuất hiện xinh đẹp lộng lẫy, bây giờ lại nhận được nhiều sự chú ý sau khi công khai, làm sao có thể để bị chụp một cách tầm thường được.

Chu Thời Duật ở đầu bên kia khẽ cười: “Vậy em cứ ở lại nhà ông nội trước đi, đợi vài ngày nữa sự tình qua đi rồi anh đến đón em.”

Bùi Vũ Ninh cau mày: “Vậy anh không nhớ em hả?”

“So với nhớ em.” Chu Thời Duật hơi dừng một chút: “Thì anh càng muốn em vui vẻ.”

“…”

Bùi Vũ Ninh cho là Chu Thời Duật sợ cô không vui nếu bị chụp ảnh xấu nên mới nói như vậy.

Sau khi suy nghĩ thì cô cũng cảm thấy nên tránh sóng gió trước, nếu chẳng may bị chụp thì lại có thêm một tiêu đề nóng hổi.

“Vậy em ở bên nhà ông nội thêm vài ngày, ông vừa lúc cũng đang bị cảm.”

“Được.”

Hai người tạm thời thống nhất không gặp nhau, nhưng sự bàn tán cũng như độ hot bên ngoài vẫn chưa hề giảm xuống, tin tức kết hôn leo lên hot search, cổ phiếu của hai công ty cũng tăng lên điên cuồng.

Bùi Vũ Ninh an tâm ở lại trang viên Đông Giao, mỗi ngày đều lên mạng xem đủ loại tin tức, tâm trạng cũng không còn dao động như lúc đầu, dần dần bình tĩnh trở lại.

Mặc dù không thể công khai theo như trong tưởng tượng của cô nhưng cuộc sống là của chính cô, chỉ cần cô biết Chu Thời Duật thật lòng thích cô thì dù quá trình ra sao, người khác nghĩ thế nào cũng không quan trọng.

Vì thế trong hai ngày xa nhau, Bùi Vũ Ninh xem phim cùng ông nội, thỉnh thoảng xử lý công việc và email của công ty, cũng xem như trôi qua rất yên bình

Nhưng sự yên bình này rất nhanh đã bị gián đoạn.

Sau bữa trưa ngày thứ ba, Bùi Vũ Ninh ngạc nhiên phát hiện những phóng viên túc trực tại trang viên Đông Giao đột nhiên không thấy nữa.

Giống như bàn nhau cùng rút đi vậy.

Bùi Vũ Ninh lập tức vui vẻ gọi cho Chu Thời Duật: “Đám phóng viên kia chắc là chịu không nổi nữa nên đi rồi.”

Chu Thời Duật ở đầu bên kia phì cười: “Vậy à, đúng là tin tốt đáng để ăn mừng.”

“Em cũng thấy vậy.” Đã hai ngày không gặp nhau, Bùi Vũ Ninh không thể chờ được nữa: “Hay là tối nay chúng ta tìm một nhà hàng nào riêng tư xíu cùng nhau ăn cơm đi.”

Chu Thời Duật đồng ý: “Tối anh sẽ đến đón em.”

Sau khi cúp điện thoại, Bùi Vũ Ninh lập tức gội đầu, tắm rửa thay quần áo, ông cụ nhìn cháu gái đang hưng phấn hỏi: “Tối nay cháu có hẹn với Thời Duật à?”

Bùi Vũ Ninh gật đầu: “Những phóng viên đó đã đi rồi, cháu có hẹn tối nay đi ăn với anh ấy.”

Ông cụ ừm một tiếng, để ý tứ sâu xa rồi rời đi: “Vậy phải ăn mặc đẹp chút.”

Mới hai ngày không gặp mà Bùi Vũ Ninh ngỡ như hai năm, cô bận rộn trên lầu cả một ngày, khi đang chọn đồ cho buổi hẹn tối nay thì Lâm Úy đột nhiên đến.

Bùi Vũ Ninh hơi kinh ngạc: “Sao chị lại đến đây? Công ty có chuyện gì sao?”

Lâm Úy lắc đầu cười, sau đó bước sang một bên.

Theo sau cô là bảy tám người, trên tay cầm theo cốp trang điểm.

Bùi Vũ Ninh sững sờ: “?”

“Chu tổng nhờ chị đấy, nói tối nay hai người có một cuộc hẹn quan trọng.”

Lâm Úy nói xong, sai người lấy ra một hộp quà hình chữ nhật tinh xảo, mở ra, bên trong là một chiếc váy xếp ly màu hoa tử đằng với thiết kế rất cao cấp.

“Đây là đồ Chu tổng chuẩn bị cho em.”

Bên cạnh còn có trang sức kim cương, thậm chí cả giày cao gót cũng đồng bộ.

Bùi Vũ Ninh: “…”

Bùi Vũ Ninh nhìn mà ngu người, gửi cho Chu Thời Duật một tin nhắn:”Ăn một bữa cơm thôi mà anh làm long trọng thế?”

Chu Thời Duật trả lời cô: “Có long trọng à? Chỉ là món quà tặng cho bạn gái chính thức thôi.”

……Được rồi.

Trong lòng Bùi Vũ Ninh tràn ngập cảm xúc ngọt ngào, cô mím môi, cẩn thận nhìn lại món quà mà Chu Thời Duật gửi đến, không nói đến sự xa hoa của bộ trang phục và trang sức này, chỉ tính kiểu dáng thì gu của Chu Thời Duật hoàn toàn giống cô.

“Cô Bùi, chúng ta có thể bắt đầu chưa?” Nhà tạo mẫu hỏi.

Bùi Vũ Ninh hoàn hồn, gật đầu: “Bắt đầu đi.”

Trong lúc trang điểm, Bùi Vũ Ninh thầm nghĩ, đây có thể xem như là lần đầu tiên hai người cùng nhau ăn cơm với thân phận mới, Chu Thời Duật làm long trọng thế cũng phải.

Dù sao thì trước kia là bạn gái.

Nhưng bây giờ, có được xem như…. vợ chưa cưới không?

Nghĩ đến sự thay đổi thân phận này, dù cho đang trang điểm nhưng Bùi Vũ Ninh vẫn không kiềm được mà nở nụ cười.

Bảy tám chuyên gia trang điểm và stylist vây quanh Bùi Vũ Ninh trong hơn hai tiếng đồng hồ để trang điểm cho cô, tỉ mỉ đến mức từng sợi tóc đều được uốn thành hình vòng cung quyến rũ.

Lúc tô son, Bùi Vũ Ninh bỗng nhớ đến gì đó, lấy thỏi son giới hạn NO.06 từ trong túi xách ra: “Dùng cái này đi.”

Đối với buổi hẹn này, Bùi Vũ Ninh muốn sử dụng thỏi son môi tình yêu của họ.

Nhà tạo mẫu xem qua, phát hiện chất kem của thỏi son này có màu đỏ rất thuần khiết lại gợi cảm, rất phù hợp để trang điểm cho Bùi Vũ Ninh tối nay.

Thế là bèn làm theo yêu cầu của Bùi Vũ Ninh, cuối cùng là thay lễ phục, đeo trang sức.

Bùi Vũ Ninh đứng dậy, quay lại đứng đối mặt với mọi người.

Tất cả mọi người đều há hốc miệng, nhìn cô không nói gì.

“Làm sao vậy.” Bùi Vũ Ninh chớp mắt: “Không đẹp à?”

Nhà tạo mẫu hàng đầu lắc lắc đầu.

Không phải xấu…

Mà là… đẹp đến mức không từ nào diễn tả được.

Chiếc váy do Chu Thời Duật gửi đến rất kén người. Chất liệu sa tanh màu hoa tử đằng được thêu  những viên kim cương vụn tạo cảm giác rất sang trọng, tựa như khoác cả bầu trời sao lên người, ngoài ra phần thiết kế eo cao còn thử thách cả vóc dáng người mặc.

Nhưng chiếc cổ thiên nga và xương quai xanh mảnh mai của Bùi Vũ Ninh đã áp chế được chiếc váy này, vòng eo không tì vết càng làm tôn thêm đường nét cơ thể của cô.

Kiểu tóc hôm nay cũng là kiểu tóc xoăn nhẹ quen thuộc để tôn lên tấm lưng tr ắng nõn nà, đẹp mê hồn của cô.

Khi mọi người đang say mê trước vẻ đẹp của cô thì có tiếng xe ô tô từ dưới nhà vọng vào.

Lâm Úy liếc nhìn đồng hồ, bình tĩnh nói: “Chắc là người của Chu tổng đến đón em.”

Bùi Vũ Ninh hơi sững sờ, bước xuống lầu.

Mấy nhà tạo mẫu vội vàng đi theo cầm váy giúp cô.

Quả nhiên, người đến là Mạnh Trạch.

“Cô Bùi, Chu tổng bảo tôi đến đón cô.”

Bùi Vũ Ninh có chút khó hiểu: “Tại sao anh ấy không đến?”

“À, Chu tổng—” Mạnh Trạch ngừng lại hai giây, phun ra hai chữ: “Đang bận.”

“…”

Cũng sắp 6h tối rồi, không lẽ vẫn còn tăng ca?

Bùi Vũ Ninh không nghĩ nhiều, xoay người định chào ông nội thì mới phát hiện ông cụ không có trong nhà.

Hỏi người giúp việc thì bảo là không để ý, chắc ông cụ đi dạo đâu đó.

Bùi Vũ Ninh chỉ đành dặn họ nói với ông cụ một tiếng, sau đó lên xe của Mạnh Trạch.

Trên đường đi, cô gửi tin cho Chu Thời Duật: “Anh vẫn đang tăng ca à?”

Chu Thời Duật: “Không.”

Chu Thời Duật:  “Anh đang đợi em.”

Bùi Vũ Ninh: “…”

Tối đến, thành phố được thắp sáng bởi những ánh đèn neon rực rỡ, các toàn cao ốc nhấp nháy ánh đèn của đủ loại quảng cáo, dưới ánh đèn đường vàng ấm áp thỉnh thoảng có vài bông tuyết nhỏ rơi xuống, tạo thành ánh sáng lóng lánh trong không trung.

Bắc Kinh nghênh đón trận tuyết đầu tiên của mùa đông.

Cùng lúc đó, bầu không khí trong buổi tiệc thường niên ở Cảng Duyệt đang rất cao, hầu như những người đại diện cho giới thượng lưu ở Bắc Kinh đều có mặt.

Đây là cuộc họp thường niên đầu tiên cũng như buổi tri ân khách VIP đầu tiên của trung tâm mua sắm sang trọng, khách quý tề tựu, dù cho không có vé mời thì một số cô nàng vẫn muốn chen chân vào ngắm nhìn thế giới hào hoa.

Tiệc tối vẫn còn chưa bắt đầu, tiếng nhạc du dương phát ra, nhân viên phục vụ xen lẫn trong đám người. Trước tấm bảng ký tên, có một vài người phụ nữ tay cầm sâm panh, trò chuyện cùng nhau.

“Hôm nay đúng là nhiều người, ngay cả ảnh hậu Giang đã rời khỏi giới giải trí cũng đến.”

“Năm đầu Cảng Duyệt tổ chức hội nghị thường niên, khẳng định là muốn làm cho hoành tráng, chỉ là không biết ông chủ thần bí đứng đằng sau hôm nay có xuất hiện không.”

“Người chị tôi quen làm trong đây nói là sẽ tới.”

“Thật à?”

“Đợi xem rồi sẽ biết. Nhưng thật ra hôm nay tôi đến xem Bùi Vũ Ninh cơ, cô ấy mua nhiều như vậy, chắc là khách VIP của Cảng Duyệt rồi.”

“Nhưng Bùi Vũ Ninh cũng không đến.”

“Cô ấy không đến cũng là chuyện bình thường. Mỗi năm đều có vô số thiệp mời gửi cho cô ấy, làm sao cô ấy đi cho hết được, hơn nữa bây giờ còn lộ ra tin kết hôn, cô ấy đến Cảng Duyệt chẳng phải là cho không bọn họ nhiệt độ à.”

“Haha cũng phải.”

Một nhóm người nhỏ tiếng trò chuyện, thỉnh thoảng nhòm ra cửa một cái, đợi cánh cửa kia mở ra lần hai.

Cùng lúc đó, chiếc xe mà Mạnh Trạch đến đón Bùi Vũ Ninh cuối cùng cũng lái đến cửa khách sạn.

Mạnh Trạch mở của xe giúp Bùi Vũ Ninh: “Cô Bùi, Chu tổng đang đợi cô ở bên trong.”

Bùi Vũ Ninh xuống xe, nhìn tên khách sạn thì cảm thấy nghi hoặc trong lòng, mặc dù là khách sạn cao cấp nhưng lại không hề có tính riêng tư, rất dễ bị chụp hình

Tại sao Chu Thời Duật lại chọn một nơi như vậy?

Một người phục vụ làm động tác mời Bùi Vũ Ninh: “Cô Bùi, mời đi lối này.”

Mặc dù cảm thấy rêu rao nhưng đã đến rồi nên Bùi Vũ Ninh chỉ có thể đi theo người phục vụ vào trong.

Đường đi cũng không xa lắm, sau khi vào cửa, xuyên qua một hành lang, Bùi Vũ Ninh nhìn thấy Chu Thời Duật đang đứng cách đó không xa.

Anh hôm nay cũng ăn mặc chỉnh tề, áo sơ mi trắng và bộ vest đen được cắt may cẩn thận, khi lại gần cô chợt nhận ra chiếc cà vạt anh chọn cũng là một trong sáu chiếc cà vạt cô tặng trước đó.

Những hoa văn sọc màu tím đậm, nhìn vào như đồ đôi, trông rất ăn khớp với chiếc váy trên người cô

Thân hình cao lớn Chu Thời Duật đứng ở đó, đĩnh đạc và cao quý.

Bùi Vũ Ninh nhìn anh rồi nhìn vị trí anh đang đứng.

Phía trước có một cánh cửa rất lớn.

Rõ ràng đây không phải là lối vào nhà hàng nào đó.

Bùi Vũ Ninh cuối cùng cũng nhận ra tối nay không chỉ là ăn một bữa tối đơn giản.

Hai nhân viên phục vụ đi tới, đứng ở hai bên cửa, tựa hồ giây tiếp theo sẽ mở cửa.

Nhịp tim của Bùi Vũ Ninh bỗng nhiên tăng vọt, cô hỏi Chu Thời Duật: “Anh định làm gì?”

Chu Thời Duật nhẹ nhàng nắm tay cô, giọng nói của anh trầm thấp, dịu dàng: “Thỏa mãn mọi tưởng tượng của bạn gái anh.”

Tưởng tượng của cô?

Cô tưởng tượng gì…

Bùi Vũ Ninh còn chưa kịp hiểu ý Chu Thời Duật thì hai nhân viên phục vụ đã đẩy cửa ra.

Trong giây phút đó, tiếng nhạc du dương, ánh đèn chói mắt, hoa tươi cùng sâm panh và vô số ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía họ.

Bùi Vũ Ninh đang bị Chu Thời Duật nắm tay: “…..”

Yêu thích: 3 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN