Đôi khi Trình Huyễn Chu sẽ nhớ lại khoảng thời gian Đỗ Tẫn Thâm ra nước ngoài du học.
Vào một buổi tối không hề báo trước, Đỗ Tẫn Thâm bình tĩnh thông báo rằng hắn đã đồng ý đi du học.
Trình Huyễn Chu khựng lại, chiếc đũa trong tay rơi xuống đất.
“Em không muốn anh đi.”
Trình Huyễn Chu lập tức nói: “Đỗ Tẫn Thâm, anh cố tình chọc tức em sao? Anh biết em đang học song bằng mà, khoa chính quy trong trường đại học có quy định không được phép đi nước ngoài.
Tại sao anh phải làm thế?”
Hắn trầm giọng nói: “Anh chỉ đi nửa năm thôi.”
Nửa năm?
Trình Huyễn Chu sửng sốt một chút, sắc mặt hoàn toàn lạnh nhạt rồi cất cao giọng nói, “Chúng ta từ nhỏ chưa từng xa nhau một tuần, hiện tại anh thật sự muốn chúng ta chia tay nhau tận nửa năm ư?”
Y không ngừng hỏi Đỗ Tẫn Thâm, “Sao anh dám chứ, anh làm như thế thì sao em chấp nhận được?”
“Sao anh có thể nói ra điều đó một cách thờ ơ như vậy?”
Đỗ Tẫn Thâm im lặng hồi lâu mới đáp lại: “Vậy phải làm sao đây, cả đời này chúng ta cứ sống như vậy sao?”
Trình Huyễn Chu sững người tại chỗ.
“… Ý anh là gì?”
Y cảm thấy toàn thân lạnh toát, trong lòng hoảng hốt như có tảng đá đè xuống.
Chiếc máy chém treo lơ lửng trên đầu cuối cùng cũng rơi xuống, y cảm thấy nhẹ nhõm lạ thường giữa nỗi buồn và sự phẫn nộ.
“Cho dù là anh em thân tới nỗi mặc quần chung thì cũng có lúc phải rời xa nhau thôi.”
“Trình Huyễn Chu.” Đỗ Tẫn Thâm nói, “Chúng ta không còn là trẻ con nữa, chẳng lẽ chúng ta sẽ sống chung với nhau mãi mãi sao? Anh cũng có cuộc sống của riêng mình.”
Đỗ Tẫn Thâm dừng lại và nhẹ nhàng nói, “Anh không thể sống cuộc sống của em, em cũng không thể sống giùm anh.”
Trong suốt gần mười năm bên nhau, hai người thỉnh thoảng có cãi vã, có lúc chiến tranh lạnh vì bất đồng quan điểm.
Nhưng lần nào cũng chỉ được hai ngày rồi kết thúc vì Đỗ Tẫn Thâm luôn chủ động tiến đến giảng hòa, xin lỗi và sau đó họ làm lành.
Chỉ có lần này, Đỗ Tẫn Thâm không hề quay đầu lại dỗ dành y nữa.
Cho dù Trình Huyễn Chu có giữ hắn lại như thế nào, hắn vẫn kiên định với quyết định ban đầu của mình.
Hắn quyết tâm ra đi.
Gần nửa tháng, hai người gặp nhau không nói một lời.
Cuối cùng, Trình Huyễn Chu không chịu ra sân bay tiễn hắn.
Y biết mình nên hiểu rõ đạo lý làm người, nhưng nếu kêu y mỉm cười nhìn hắn rời đi thì y nghĩ mình không thể làm được.
Ngày Đỗ Tẫn Thâm rời đi, gần rạng sáng.
Điện thoại của Trình Huyễn Chu đang mở nên trên màn hình liên tục hiện lên tin nhắn, dù Trình Huyễn Chu có thấy cũng xem như không thấy, nhưng y không tắt máy mà chỉ chặn các khả năng bị làm phiền.
Những tin nhắn này được gửi bởi nhiều người bạn thân của y cùng với Đỗ Tẫn Thâm, họ tìm y và nói rằng: Dù gì thì Đỗ Tẫn Thâm cũng sẽ đi nước ngoài một thời gian dài, cậu có đi tiễn hắn không? Hắn chắc chắn rất muốn cậu đến tiễn đó.
Đỗ Tẫn Thâm đang ngồi ở sảnh chờ vì chuyến bay của hắn sẽ cất cánh lúc 11 giờ rưỡi.
Ba mẹ hắn ở bên cạnh hắn, có rất nhiều bạn bè cũng đến tiễn hắn nhưng chỉ thiếu mỗi Trình Huyễn Chu.
Đối với kết quả này, hắn không thể nói là không đoán trước được.
Lần đầu tiên hắn trở thành anh trai nên không tránh khỏi nuông chiều đối phương quá mức.
Mỗi lần Trình Huyễn Chu mím môi, hắn ước gì mình có thể hái hết trăng trên trời xuống tặng cho y.
Hắn dung túng và cổ vũ Trình Huyễn Chu dựa dẫm vào hắn, nhưng trước đó hắn cũng không nghĩ tới tại sao mình muốn làm như vậy, hay phải chăng đó chỉ là hành vi theo bản năng.
Người từ nhỏ nuông chiều y nhưng bây giờ đột nhiên làm trái ý của y, hắn đương nhiên đoán được Trình Huyễn Chu sẽ không vui.
Chính hắn là người đã thất hứa.
Nhưng hắn có thể làm gì đây?
Cơn đau âm ỉ dường như lớn dần trong các khe hở của xương cốt, càng lúc càng nghiêm trọng khi thời gian đến gần.
Đây tất nhiên là một cơ hội, có lẽ là cơ hội cuối cùng để họ trả tự do cho nhau.
Hắn quay đầu lại trước bờ vực rồi vứt bỏ những gì sắp vượt khỏi tầm kiểm soát, dừng lại trước khi phạm phải sai lầm không thể tha thứ.
Hắn là một người anh trai có trách nhiệm, cũng là một người thân đủ tiêu chuẩn và “bình thường” của Trình Huyễn Chu.
Ở nhà, Trình Huyễn Chu chạm vào chiếc điện thoại không ngừng rung lên.
Rất nhiều thông báo thay phiên đổi vị trí trên giao diện trò chuyện, nhưng người được ghim ở trên cùng vẫn nhất quyết im lặng.
Không biết có phải do tâm ý tương thông hay không mà lúc này avatar của Đỗ Tẫn Thâm đột nhiên xuất hiện một chấm đỏ.
[Đừng giận anh nữa, được không?]
Trình Huyễn Chu mặc kệ hắn, một lúc sau y lại cầm điện thoại lên gõ hai chữ.
[Không được.]
Hai ý nghĩ trái ngược nhau đang quay cuồng trong đầu Trình Huyễn Chu, cả hai cấu xé lẫn nhau rồi luân phiên chiếm ưu thế.
Y ngồi ở chỗ cũ một hồi nhìn hai lời đối thoại đơn giản kia, nhất thời y cảm thấy ngơ ngác.
Sau cùng y quyết định phó mặc mọi thứ cho ông Trời, cho số phận và định mệnh.
Trình Huyễn Chu đi ra ngoài, chậm rãi đi lên tàu điện ngầm.
Nếu còn có thể gặp Đỗ Tẫn Thâm, vậy y sẽ gửi lời từ biệt hắn và nhân tiện mắng hắn cút đi.
11 giờ đêm.
Trình Huyễn Chu đang đứng ở sảnh đông nghẹt người ra vào, y nghĩ chỉ còn ba mươi phút nữa chắc hẳn Đỗ Tẫn Thâm đã lên máy bay rồi.
Ngay lúc Trình Huyễn Chu không còn một chút hy vọng đang đi lang thang trong đám người đông đúc, y lại tình cờ bắt gặp Đỗ Tẫn Thâm đang đứng đợi ở cửa hiên ngang như một cây sào thẳng tắp.
Liệu Đỗ Tẫn Thâm đoán được y sẽ đến sao, hay hắn chỉ chờ đợi ở đó một cách vu vơ?
Người bên kia nhìn thấy y chỉ trong nháy mắt, y cũng bắt gặp ánh mắt tối tăm và lặng lẽ của Đỗ Tẫn Thâm.
Khi ánh mắt hai người đan xen vào nhau, dường như có một số thứ vô hình trong không khí hòa quyện vào thời điểm đó.
Trình Huyễn Chu dừng lại, run giọng hỏi hắn: “Mấy giờ rồi?”
“…Anh định không đi nữa sao?”
Đỗ Tẫn Thâm khẽ lắc đầu.
Trình Huyễn Chu ngừng nói.
Đỗ Tẫn Thâm tiến lên một bước, vươn tay ôm lấy y rồi hôn nhẹ lên mặt y.
Đỗ Tẫn Thâm đang mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, Trình Huyễn Chu ngửi thấy trên người hắn có một mùi hương thanh mát mà lạnh lẽo, vừa giống như mùi nước hoa vừa giống mùi trà không biết đã dính trên người hắn từ khi nào.
Trong lòng có vô số lời nói nhưng Trình Huyễn Chu không hề nói “Tạm biệt” hay “Cút đi”.
Sau khi cái ôm ngắn ngủi kết thúc, Đỗ Tẫn Thâm rời đi.
20 giờ sau hắn đặt chân đến một đất nước khác có thời gian chênh lệch bảy giờ với nơi đây.
Trình Huyễn Chu chưa bao giờ dám hỏi: Đỗ Tẫn Thâm, nếu ở đó anh thích người khác thì phải làm sao đây?
Y lấy tư cách gì để hỏi chứ?
Bọn họ vốn dĩ không phải người yêu sẽ được cưới hỏi đàng hoàng, bây giờ có quá sớm để y lo lắng đối phương “có mới nới cũ”?
Y thậm chí không biết “tình yêu” đã bắt đầu từ khi nào.
Nhưng nếu thực sự muốn biết, tất cả những điều này không phải không được báo trước.
Từ năm 18 tuổi, sau khi Trình Huyễn Chu được chẩn đoán phân hóa thành Alpha thì cũng là lúc cơn ác mộng tồi tệ nhất trong đời y bắt đầu.
Ban đầu Đỗ Tẫn Thâm không nói gì mà vẫn đối xử với Trình Huyễn Chu như bình thường, nhưng Trình Huyễn Chu lại cảm thấy hắn không vui và thậm chí còn thất vọng.
Hai vị trưởng bối nhà họ Đỗ tổ chức một buổi tiệc sinh nhật hoành tráng cho Trình Huyễn Chu, đồng thời chính thức công bố thân phận Alpha của y.
Ngày diễn ra sinh nhật của Trình Huyễn Chu có vô số khách ra vào nườm nượp, vì sự giàu có và địa vị của nhà họ Đỗ thì hễ một chuyện nhỏ xảy ra cũng bị vô số người dùng kính lúp soi mói.
Những ông chủ sở hữu khối tài sản hàng triệu USD đưa theo Omega ở độ tuổi phù hợp và chưa kết hôn đến tham dự, những người không biết còn tưởng họ đang tổ chức một sự kiện mai mối trá hình nào đó.
Ngoài mặt họ nói chúc mừng sinh nhật cho Trình Huyễn Chu, nhưng ánh mắt của họ đều dán chặt vào Đỗ Tẫn Thâm.
Trong thâm tâm của bọn họ, Trình Huyễn Chu phân hóa thành Alpha là chuyện tốt đáng để mọi người ăn mừng, vì Trình Huyễn Chu với tư cách là một “đối thủ tiềm năng” đã tự động bị loại khỏi cuộc chơi.
Cuộc hôn nhân của Đỗ Thành và Hạ Vãn Quyên vốn là một liên minh hùng mạnh giữa hai gia tộc AO nổi tiếng ở thành phố C.
Với thân phận của Đỗ thị, làm sao có thể để hai Alpha ở bên nhau được chứ?
Nếu đã không còn tên phá rối Trình Huyễn Chu, sau này tùy theo khả năng của gia đình để xem con của ai sẽ ngồi vào vị trí phu nhân được cưới hỏi đàng hoàng của Đỗ Tẫn Thâm.
Trước đó, Đỗ Thành và Hạ Vãn Quyên chưa bao giờ che giấu sự tồn tại của Trình Huyễn Chu.
Họ tuyên bố với mọi người rằng y là con trai của bạn bè, nhưng mặt khác họ cũng tốn rất nhiều công sức che giấu thân phận của ba mẹ Trình Huyễn Chu, vì vốn dĩ Trình Tỉnh ngồi tù là một vết nhơ sẽ khiến y không tránh khỏi bị dèm pha.
Nhiều người thầm cho rằng y chính là “con dâu nuôi từ bé” mà ba mẹ Đỗ đã chuẩn bị cho cậu chủ Đỗ từ lâu, đồng nghĩa với việc họ muốn y bước chân vào nhà mình.
Trình Huyễn Chu không phải không biết những thứ bên ngoài, ngược lại y biết tất cả.
Y nghe rất nhiều lời quá đáng, có người xem trò vui, có người chửi bới và cũng có người coi thường, Trình Huyễn Chu đều chấp nhận tất cả.
Bởi vì trong lòng y, sự thật cũng giống hệt như vậy.
Trình Tỉnh còn ở trong tù, Tiết Lan đã tái hôn từ lâu.
Mà y vẫn được bình an vô sự, thậm chí sống trong nhung lụa đến tận năm 18 tuổi đều hoàn toàn dựa vào nhà họ Đỗ.
Ngay cả khi họ thực sự coi y là “con dâu nuôi từ bé” cũng có sao đâu?
Hai vị trưởng bối nhà họ Đỗ chưa bao giờ đề cập đến những chuyện ô uế này với Trình Huyễn Chu, họ bao dung và tôn trọng mọi ý muốn của Trình Huyễn Chu, ngay cả nguyện vọng đại học cũng để cho y tự quyết định mà không có bất kỳ sự can thiệp nào.
Đỗ Tẫn Thâm hiếm khi uống nhiều rượu đến mức sắp bất tỉnh.
Trong suốt bữa tối, hắn một mình ứng phó với năm sáu đợt người mang trong lòng âm mưu xấu xa.
Ngày thường hắn không nghĩ rằng mình có thể chịu đựng lâu như vậy, nhưng dù sao đây cũng là tiệc sinh nhật của Trình Huyễn Chu.
Do đó, hắn không muốn vì bản thân mình mà bữa tiệc sinh nhật quan trọng của y biến thành đống hỗn độn.
Trình Huyễn Chu đỡ Đỗ Tẫn Thâm về phòng, nửa người của Đỗ Tẫn Thâm gần như đang đè nặng trên người y, bộ đồ vest hắn đang mặc không biết đã mở toang ra từ lúc nào.
Đỗ Tẫn Thâm kêu lên hết lần này đến lần khác: “Chu Chu, Chu Chu…”
Trình Huyễn Chu có chút khó chịu khi bị hắn kêu mãi, nếu y không đáp lại thì Đỗ Tẫn Thâm vẫn sẽ kêu, nhưng đến khi y trả lời thì Đỗ Tẫn Thâm lại im lặng.
Sinh nhật của Đỗ Tẫn Thâm sớm hơn Trình Huyễn Chu hai tháng, thời gian phân hóa cũng sớm hơn y gần một năm, lúc này hắn đã là một Alpha hoàn toàn trưởng thành nên Trình Huyễn Chu khó có thể đỡ hắn nổi.
Hai người bước vào cửa, Đỗ Tẫn Thâm hoàn toàn say khướt không khống chế được tin tức tố đang tiết ra, còn Trình Huyễn Chu vừa mới phân hóa nên chưa hoàn toàn học được cách điều khiển mùi hương của chính mình, cứ như thế mùi hương của hai Alpha hòa quyện vào nhau trong phòng ngủ.
Mùi hương của rượu hoa quế và trà ô long trộn lẫn vào nhau, êm dịu mà đậm đà.
Trình Huyễn Chu cảm thấy hơi khó chịu nên định kháng cự, nhưng lúc này y hổn hển muốn hết cả hơi đâu còn thời gian để lo chuyện này nữa, Đỗ Tẫn Thâm đang say rượu nên càng không nhận ra tình huống hiện tại.
Họ đều biết rằng Alpha hiếu chiến, thích tranh giành lãnh thổ và quyền chủ đạo là lẽ đương nhiên, sau này muốn bọn họ sống chung hòa thuận sẽ không hề dễ dàng.
Thậm chí đến quá gần cũng sẽ biến thành một loại tổn thương cho đối phương.
Trình Huyễn Chu đặt Đỗ Tẫn Thâm lên giường sau đó lùi ra cách xa hắn khoảng một bước, y yên lặng ngồi xổm xuống nhìn hắn chằm chằm.
Đỗ Tẫn Thâm vẫn cười, nhưng biểu cảm trên mặt dường như không nghe lời hắn nên trông có chút méo mó và kỳ quái.
“Em là một Alpha.”
Đỗ Tẫn Thâm nói năng không đầu không đuôi, liên tục nói, “Thật tốt, em là một Alpha.”
“Sau này anh sẽ không lo em bị bắt nạt nữa.”
Trình Huyễn Chu không nói gì, sau khi suy nghĩ xong y lại bước tới định cởi bộ đồ giúp Đỗ Tẫn Thâm vì muốn hắn ngủ ngon hơn.
Đỗ Tẫn Thâm không hợp tác mà nắm ngược lấy tay của Trình Huyễn Chu.
“… Nhưng tại sao em lại là Alpha?”
Cuối giọng hơi run lên có lẽ là do Đỗ Tẫn Thâm uống quá nhiều, Trình Huyễn Chu tưởng hắn không thoải mái nên ngồi canh bên giường không dám rời đi, cho dù hiện tại Đỗ Tẫn Thâm nôn lên người y thì y vẫn sẽ tiếp tục ở bên cạnh hắn.
Đỗ Tẫn Thâm không nôn, nhưng những gì hắn nói ra khiến y phải xấu hổ hơn cả lúc nghe những lời ô uế.
Chuyện này không liên quan gì đến tình cảm mà chỉ thuộc về phương diện đạo đức, cả nhà họ Đỗ đã chăm sóc tận tụy cho y nhiều năm đến nỗi chẳng không ngoa khi nói công ơn của họ vô cùng lớn lao với y.
Mặc dù y cũng muốn trả ơn, nhưng có lẽ một người không có gì ngoài hai bàn tay trắng như y chỉ có thể trả ơn họ khi y là Omega.
Thật ra những suy nghĩ chân thật nhất ẩn sâu trong trái tim y chẳng phải cũng là lòng tham vô độ, với d*c vọng bẩn thỉu không thể nói ra đấy sao?
Tuy nhiên, ngay khi y tràn đầy hy vọng vì tưởng chừng hai người sẽ mãi mãi bên nhau thì hiện thực đã giáng một cú tát mạnh cảnh cáo y.
Một khoảng thời gian dài sau khi nhận được báo cáo chẩn đoán, Trình Huyễn Chu luôn ở trong cơn hoảng hốt và mông lung, cả người như chìm trong dòng nước ngầm hỗn loạn, bị bao phủ trong nước biển vừa lạnh lẽo vừa mờ ảo.
Đôi khi Trình Huyễn Chu không thể biết được mình thực sự muốn gì.
Y có lẽ muốn một mối quan hệ trung thành đến khắc nghiệt, nhưng thực tế y hy vọng có được một mái ấm không bao giờ ruồng bỏ mình.
Sự khao khát và ngưỡng mộ của y dành cho Đỗ Tẫn Thâm trong nhiều năm qua có lẽ còn xen lẫn sự ghen tị mà bản thân y không thể giải thích được, nếu y không thể trở thành một phần của gia đình Đỗ Tẫn Thâm, y không mường tượng nổi viễn cảnh Đỗ Tẫn Thâm và những gì ba mẹ Đỗ Tẫn Thâm từng cho y sẽ bị một Omega không rõ tên họ cướp đi hết.
Mọi vấn đề đều có thể được giải quyết miễn là y phân hóa thành Omega.
Tất cả những hy vọng của y đều đặt cược vào xác suất phân hóa.
Cho đến khi…!Tất cả mọi thứ y trông đợi đều biến mất như ảo ảnh, y đã hoàn toàn thất bại.
Tối nay, y trơ mắt nhìn những Omega khác vây quanh Đỗ Tẫn Thâm, nhưng Đỗ Tẫn Thâm chỉ mỉm cười và cụng ly với những người khác giới đang trang điểm tinh xảo và ăn mặc sặc sỡ, sau cùng họ còn trao đổi thông tin liên lạc.
Rốt cuộc y đã có được nhận thức rất rõ ràng về giới tính thứ hai của mình.
Họ kết thúc thật rồi..