Thẩm Khác đã nằm gần một tiếng đồng hồ nhưng vẫn trằn trọc chưa ngủ được, ngay khi anh ta vừa cảm thấy buồn ngủ lại loáng thoáng nghe thấy một số tiếng động khác thường phát ra từ phòng bên cạnh, rầm rầm ầm ầm.
Thẩm Khác lập tức tỉnh lại.
Anh ta thấy rất mệt tâm.
Thành thật mà nói anh ta thực sự không muốn nghe cũng không muốn suy nghĩ theo những hướng kỳ lạ, anh ta không hứng thú với những câu chuyện bí mật ẩn phía sau.
Đúng vậy, vốn dĩ không có hứng thú.
Vu Vị Minh nằm bên cạnh đã sớm ngủ say như con heo chết, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng ngáy.
Thẩm Khác vò đầu bứt tóc, xuống giường chạy ra ngoài hành lang.
Anh ta xỏ dép lê bước đến gần căn phòng phát ra âm thanh lạ.
Thế giới yên lặng.
Anh ta đột nhiên cảm thấy tâm trạng phức tạp, ý định ban đầu là nhắc nhở hai người trong phòng ngủ phải kiềm chế nhưng không hiểu tại sao bây giờ lại cảm thấy hơi áy náy.
…!Anh ta đã phá hỏng chuyện tốt của ai đó rồi sao?
Sáng hôm sau, Thẩm Khác tỉnh dậy dưới sự thúc giục của đồng hồ sinh học vào đúng 7 giờ sáng.
Anh ta rời khỏi giường, tắm rửa và nghĩ xem có nên giúp làm bữa sáng hay không.
Đây cũng coi như là sự đền đáp vì Đỗ Tẫn Thâm đã cho anh ta ở nhờ một đêm.
Ai ngờ Thẩm Khác vừa bước ra khỏi phòng lập tức nhìn thấy Đỗ Tẫn Thâm đang ngủ trên ghế sô pha của phòng khách bên ngoài.
Thẩm Khác đi tới trước mặt Đỗ Tẫn Thâm, đứng nhìn với vẻ mặt khó hiểu: “?”
Trên người Đỗ Tẫn Thâm không đắp chăn, mà chỉ đắp một chiếc áo khoác vest ngày qua.
Hai chân dài của hắn cong lên, trên khuôn mặt sắc sảo không biết tại sao lại xuất hiện vài vệt đỏ, khóe môi sưng lên bất thường giống như bị ai đó đánh trông khá đáng thương.
Không phải là bị người ta đuổi ra ngoài đó chứ?
Thẩm Khác thầm nói trong lòng.
Chờ đã, Đỗ Tẫn Thâm, đây không phải là nhà của cậu sao??
Anh ta cảm thấy cái đầu nhỏ bé của mình chứa đầy những dấu chấm hỏi khổng lồ.
Không lâu sau, Đỗ Tẫn Thâm từ từ mở mắt khi nghe thấy tiếng động.
Thẩm Khác nói một cách uyển chuyển: “Ờ, tối hôm qua cậu không sao chứ? Không…!Có tai nạn nghiêm trọng nào xảy ra đúng không?”
Thẩm Khác tự nhận định bản thân đang chân thành quan tâm đến đối phương, nhưng không ngờ Đỗ Tẫn Thâm nghe thấy câu hỏi này đột nhiên bật cười.
Hắn xoa đầu, ngồi dậy rồi nói: “Không sao đâu.”
“Tôi vừa có một chiến thuật thất bại mà thôi, tôi không nỡ.”
Thẩm Khác không hiểu gì cả, bối rối nhìn hắn.
Dù nói vậy nhưng anh ta vẫn có trực giác rằng tâm trạng của Đỗ Tẫn Thâm không tốt mà cũng chẳng đến mức tệ.
Bởi vì có rất nhiều khách cần tiếp đãi nên dì Trương đã tới từ sáng sớm, lúc này dì ấy đúng lúc xách đồ ăn vào nhà.
“Ôi trời!” Dì Trương kinh ngạc thốt lên khi nhìn thấy Đỗ Tẫn Thâm đang nằm trên ghế sô pha với chiếc áo khoác xộc xệch, “Cậu chủ à, sao cậu lại ngủ ở đây chứ, phải cẩn thận kẻo bị cảm lạnh, ở nhà không còn phòng sao?”
Đỗ Tẫn Thâm đưa một ngón tay lên môi.
truyện ngôn tình
“Suỵt.”
Nghĩa là có ai đó vẫn đang ngủ trong phòng, nên đừng đánh thức người ấy.
Dì Trương nhanh chóng ngậm miệng lại.
Đỗ Tẫn Thâm đi vào phòng vệ sinh sửa sang lại bề ngoài, khi bước ra trên gương mặt tuấn tú xuất hiện thêm hai miếng băng keo như đang đeo huân chương vinh dự sau trận chiến.
Trông hắn thật giống một thiếu niên hư hỏng đi đánh nhau lúc nửa đêm, nào còn dáng vẻ lạnh lùng của “sếp Đỗ” mà mọi người trong trường đều công nhận.
Thẩm Khác ở một bên thầm bình luận.
Dì Trương hỏi hai người muốn ăn gì vào buổi sáng.
Dì ấy không ngờ hôm nay cậu chủ và khách lại dậy sớm như vậy, mà dì ấy còn chưa chuẩn bị xong gì cả nên nhất thời lúng túng xin lỗi liên tục.
“Dì Trương, để con tự làm.” Đỗ Tẫn Thâm nói, ôn tồn an ủi người phụ nữ trung thực trước mắt, “Dì cứ làm việc của mình đi, không vội.”
Thẩm Khác cũng nói theo: “Đúng đấy ạ, con cũng thường xuyên nấu cơm cho ba mẹ ở nhà, không sao đâu, để con giúp cho.”
Hai người vào bếp, Đỗ Tẫn Thâm thành thạo xắn tay áo rồi bắt đầu đánh trứng.
Thẩm Khác thuận miệng hỏi: “Cậu đang làm bữa sáng cho Trình Huyễn Chu sao?”
Đỗ Tẫn Thâm không phủ nhận, nói: “Chờ cậu ấy dậy rồi mới làm, nếu không sẽ bị nguội.”
Thẩm Khác kinh ngạc nói, “Cậu nuông chiều hắn thật đó.”
Đến gần giữa trưa Trình Huyễn Chu mới đi ra khỏi phòng ngủ.
Một chiếc áo phông rộng treo trên thân hình gầy gò của y, đường viền cổ hở một nửa để lộ yết hầu nhô cao và xương quai xanh hiện rõ.
Sắc mặt y tái nhợt, nhưng đôi môi đỏ mọng hệt yêu tinh.
Ngay khi y đi ra đã bị Đỗ Tẫn Thâm kéo trở về phòng.
“Mặc quần áo xong rồi đi ra.”
Trình Huyễn Chu bị đẩy trở về phòng ngủ, ngước mắt lên rồi chậm rãi “ừ” một tiếng.
Đỗ Tẫn Thâm xoa đầu của y càng khiến mái tóc rối tung, sau đó hắn luồn tay ra trước kéo cổ áo lại ngay ngắn cho y.
Trình Huyễn Chu cảnh giác nhìn chằm chằm Đỗ Tẫn Thâm rồi hất tay hắn ra, một lúc sau y lại nhìn sang chỗ khác.
Lát sau, Đỗ Tẫn Thâm bước ra với một chiếc đèn bị hỏng.
Dì Trương vội vàng nói: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Đỗ Tẫn Thâm nói, “Tối hôm qua con sơ ý làm rớt, giờ phải thay cái mới.”
“Đèn ngủ này hỏng rồi, đưa dì cầm cho, cậu cẩn thẩn đừng để bị đứt tay.”
Thẩm Khác ở kế bên nghe thấy động tĩnh, lại tự nói với mình…
Không có hứng thú, đúng vậy, không có hứng thú một chút nào.
Anh ta cũng lo lắng rằng nếu mình cứ nhìn thêm vài lần nữa về hướng đó, e rằng ngày mai sẽ bị đau mắt hột mất thôi.
Đỗ Tẫn Thâm cho anh ta ở lại một đêm, anh ta là người sống tình nghĩa nên đương nhiên phải giữ bí mật cho bọn họ…!Chết tiệt! Thẩm Khác buồn bực lắc đầu, nếu loại chuyện này bị phát hiện sẽ không bị đánh gãy chân chứ!
Vào buổi trưa, Thẩm Khác gặp được ba của Đỗ Tẫn Thâm và một số người khách đang ở độ tuổi trung niên.
Ba của Đỗ Tẫn Thâm không hề tỏ ra kiêu căng mà còn khá hiền lành, hỏi Thẩm Khác: “Cậu bạn à, đêm qua ngủ ngon không? Có muốn ở lại thêm vài ngày nữa không?”
Thẩm Khác gật đầu như giã tỏi trong khi mỉm cười, trong lòng càng cảm giác áy náy hơn.
Anh ta không dám nói: Bác ơi, bác có biết đêm qua bọn họ quậy trong phòng, còn làm rớt cả đèn ngủ không?
Cũng thật xin lỗi ông ấy.
Đỗ Thành nhiệt tình lại hiếu khách nên kêu bọn họ ở lại dùng bữa, làm Thẩm Khác “như ngồi trên đống lửa, như ngồi trên đống than”, mồ hôi nhễ nhại.
Sau bữa trưa, Thẩm Khác rảnh rỗi không có việc gì làm nên chơi điện thoại.
Anh ta thấy đội xây dựng và bảo trì cuối cùng cũng đăng thông báo trên Weibo của “Trường C biết tuốt”, nói rằng họ đang cố gắng hết sức để sửa chữa nên ký túc xá sẽ có điện trước 8 giờ đêm nay.
Thẩm Khác thở phào nhẹ nhõm, nóng lòng muốn kéo Vu Vị Minh nói lời từ biệt.
Trình Huyễn Chu và Đỗ Tẫn Thâm cũng trở lại trường học vào thứ hai.
Không biết từ khi nào mà học kỳ này đã sắp kết thúc, cho đến khi nhà trường gửi email đề cập đến lịch thi cuối kỳ thì họ mới nhận ra rằng đây là nửa năm cuối cùng trong đời sống sinh viên của mình.
Cũng vào sáng ngày thứ hai, Đỗ Tẫn Thâm nhận được một bức thư trúng tuyển bằng tiếng Anh.
Đầu thư có huy hiệu của ngôi trường mà hắn đã đi du học, phía dưới là chữ ký điện tử và con dấu của hiệu trưởng cùng với chủ nhiệm khoa.
Hắn nhanh chóng xem lướt qua trước khi đi học.
Thực ra không cần đọc nhiều vì nội dung bức thư đã đủ ngắn gọn và rõ ràng, trường học bên đó gửi cho hắn một lá thư thông báo đã trúng tuyển, nhà trường còn bày tỏ sẵn lòng cung cấp cho Đỗ Tẫn Thâm suất học bổng toàn phần trong suốt thời gian học.
Đỗ Tẫn Thâm chưa bao giờ nộp hồ sơ xét tuyển, hơn nữa hàng năm có hàng chục nghìn sinh viên ở Trung Quốc cạnh tranh cho vài suất nhập học ít ỏi và trang xét tuyển của trường đã đóng từ lâu, nên khi nhận được thư trúng tuyển làm Đỗ Tẫn Thâm khá bất ngờ.
Hắn suy đoán rằng việc này có sự tác động từ vị giáo sư già đã cực lực đề cử hắn năm đó.
Các giáo sư trong trường tư lập có rất nhiều quyền hạn, nếu khăng khăng muốn nhận một sinh viên thì cũng có thể bỏ qua các quy trình đăng ký cố định đó.
Theo lẽ bình thường, nếu người khác nhận được tin vui bất ngờ như vậy sẽ vui mừng nhảy nhót rồi chia sẻ tin tốt đến với mọi người.
Nhưng phản ứng đầu tiên của Đỗ Tẫn Thâm là đóng trình duyệt rồi tắt máy tính.
Hắn đến muộn hai phút, khi vào lớp đã thấy Trình Huyễn Chu đang ngồi ở dãy bàn phía sau, y kề đầu hai vào tay nằm lên bàn trong khi đeo tai nghe không dây.
Đỗ Tẫn Thâm tùy ý tìm một bàn trống để đặt túi xuống, rồi quay đầu lại nhìn y một cái.
Hắn định bước tới nhưng giáo sư vừa đi vào đã kêu cả lớp đừng làm ồn ào, nói rằng hôm nay phải học rất nhiều nêu kêu mọi người hợp tác để không lãng phí thời gian.
Do đó, Đỗ Tẫn Thâm thu lại ánh mắt và lấy tài liệu học tập ra.
Sáng nay họ có môn học kéo dài 3 tiếng nhưng chỉ có nửa buổi học đầu ngồi nghe giảng bài, đến nửa sau buổi học giáo sư yêu cầu họ làm bài tập nhóm, thảo luận thoải mái và sẽ chấm điểm theo chất lượng của bài báo cáo, đây là một con điểm quan trọng trong tổng số điểm thành phần của họ.
Trình Huyễn Chu và Đỗ Tẫn Thâm không được xếp chung nhóm.
Đây chắc chắn là chuyện tốt cho hầu hết các bạn trong lớp, bởi vì nếu xếp hai người này chung nhóm với nhau chẳng khác nào quả bom oanh tạc.
Thắng thua đã không khó đoán, những người còn lại trong lớp về cơ bản rất ít có cơ hội phát huy năng lực.
Có 20 phút giải lao giữa giờ học.
Trình Huyễn Chu lập tức thu dọn đồ đạc đi ra khỏi cửa, phía sau là các thành viên trong nhóm.
Đỗ Tẫn Thâm cũng đi theo ra ngoài.
Trình Huyễn Chu đặt balo xuống phòng học trống bên cạnh, sau đó y mở cửa sổ phòng học để thông gió rồi thảo luận kế hoạch chi tiết với bốn năm bạn cùng lớp.
Đỗ Tẫn Thâm lẳng lặng đứng đối diện y, dựa vào tường.
Ranh giới giữa hai người chỉ là một hành lang.
Trình Huyễn Chu đưa mắt nhìn qua đám đông, nhìn thấy Đỗ Tẫn Thâm.
Hai ánh mắt chạm nhau trong giây lát.
Đỗ Tẫn Thâm không rời đi, chỉ đợi ở đó như thể có điều gì đó muốn nói.
Trình Huyễn Chu thu hồi ánh mắt, tiếp tục thảo luận.
Cho đến khi 20 phút giải lao kết thúc, cuộc họp nhóm của họ vẫn chưa xong do một số ý kiến bất đồng.
Đỗ Tẫn Thâm quay người rời đi.
Buổi trưa, cuộc thảo luận nhóm của Đỗ Tẫn Thâm cũng phải kéo dài thêm một hồi nên khi kết thúc đã hơn 12 giờ rưỡi, trễ hơn thời gian tan học 15 phút.
Trước khi đi, hắn ghé đến chỗ của nhóm Trình Huyễn Chu nhưng không thấy có ai trong đó.
Đỗ Tẫn Thâm đến nhà ăn.
Phòng ăn của trường C có tổng cộng ba tầng, mỗi tầng đều có hai nhà hàng phục vụ các món ăn khác nhau.
Có thang máy ở mỗi bên, nơi đây giống như một mê cung khổng lồ có thể chứa hàng ngàn sinh viên đến dùng bữa cùng một lúc.
Trong giờ ăn, phòng ăn chật kín sinh viên đã tan học.
Đỗ Tẫn Thâm không chút do dự đi đến phòng ăn ở bên phải lầu hai vì chỉ có nơi đó bán mì, hắn cũng không biết tại sao mình lại đưa ra phán đoán như thế này…
Có rất nhiều người với khuôn mặt quen thuộc hoặc xa lạ vội vã lướt qua trước mắt hắn, nhưng trong nháy mắt hắn đã nhận ra Trình Huyễn Chu đang ngồi ăn mì một mình bên cửa sổ.
Đỗ Tẫn Thâm bước đến chỗ của Trình Huyễn Chu với một chiếc mâm trống, đặt túi đồ xuống.
Trình Huyễn Chu quay đầu lại, trong mắt hiện lên vẻ khiếp sợ khó che giấu, y mở miệng ra như muốn nói gì đó.
Sau đó, chiếc miệng ngậm đầy xá xíu đến nỗi làm gò má phồng lên bắt đầu chuyển động nhai nuốt.
Đỗ Tẫn Thâm yên lặng ngồi một lúc, chân của hai người cách nhau một khoảng vừa phải dưới bàn ăn.
Cuối cùng, Đỗ Tẫn Thâm chỉ nói: “Cậu có kế hoạch gì sau khi tốt nghiệp không? Cậu muốn học cao học chứ?”
Trong phòng ăn ồn ào, Trình Huyễn Chu hình như không nghe thấy nên không trả lời.
Thật lâu sau, y ngập ngừng nói: “Cậu đợi tôi lâu như thế chỉ vì muốn nói cái này?”
Đỗ Tẫn Thâm: “Ừ.”
Trình Huyễn Chu cúi đầu, khuôn mặt trở nên có chút mờ ảo vì hơi nóng bốc lên, chiếc đũa trong tay y lăn qua lăn lại khiến đĩa mì bị cuộn lại thành một quả bóng.
Y nói: “Cậu đi mua đồ ăn trước đi, không đói bụng sao?”
Dáng vẻ này chính là không muốn nói chuyện.
Trong khi xếp hàng, Đỗ Tẫn Thâm nghĩ đến việc Trình Huyễn Chu rất hiếm khi nói với hắn về các kế hoạch tương lai của bản thân.
Lần cuối cùng họ lên kế hoạch cho tương lai là vào năm cấp 3.
Trình Huyễn Chu có một mục tiêu rõ ràng là muốn học luật.
Các giáo viên tại trường cũng nhất trí đánh giá y là người sắc sảo, thấu đáo, thông minh và logic, do đó chuyên ngành này rất phù hợp với y.
Trình Huyễn Chu về nhà và hỏi Đỗ Tẫn Thâm, “Anh có muốn điền nguyện vọng giống em không?”
Đỗ Tẫn Thâm đồng ý mà không do dự, “Tất nhiên.”
“Thật chứ?”
“Thật, anh rất thích.”
Một lát sau, Trình Huyễn Chu lại cau mày nói: “Không, anh nói dối em, anh sẽ không thích đâu.”
Đỗ Tẫn Thâm lại nói: “Ba mẹ cũng muốn hai chúng ta học cùng một chuyên ngành, nếu em thật sự là con ruột của họ thì em chắc chắn sẽ làm họ yên tâm hơn anh.”
Đỗ Tẫn Thâm đã dùng sự thật chứng minh rằng mình sẽ làm được điều đó rất tốt, bác bỏ lời bình luận trước đó của Trình Huyễn Chu dành cho hắn: “Anh sẽ không thích đâu”.
Theo một cách nào đó, họ hiểu nhau khá rõ.
Đỗ Tẫn Thâm gọi món mì giống Trình Huyễn Chu.
Một bát lớn bên trên có những lát xá xíu dày, rắc thêm hành lá thái nhỏ.
Hắn không vội vàng cầm đũa, giữa đám đông đang di chuyển tấp nập bỗng Đỗ Tẫn Thâm khẽ nắm tay của Trình Huyễn Chu trong bóng tối dưới bàn.
Trình Huyễn Chu run lên, trong mắt dường như có sự kháng cự nhưng không quá mãnh liệt.
Đỗ Tẫn Thâm lặng lẽ tới gần, trầm giọng hỏi: “Bây giờ chúng ta nói chuyện được không?”
Khuôn mặt của Trình Huyễn Chu dường như hơi đỏ lên vì hơi nóng của tô mì trước mặt, làm Đỗ Tẫn Thâm không thể nhìn rõ.
Y mím môi không nói gì.
Mãi cho đến khi Trình Huyễn Chu ăn xong rồi thu dọn xong đồ đạc, y đột nhiên nói: “Tôi không học tiếp.”
Y đeo balo vào, trước khi rời đi để lại hai chữ: “Đi làm.”.