Yêu Em Đến Phát Điên
Chương 16
Hai ngày sau, triển lãm công nghệ cấp quốc gia bắt đầu. Hàng loạt các sản phẩm dự thi đến từ hơn năm mươi công ty trong nước được trưng bày trước mắt ban giám khảo.Thiên Hương chính là người đại diện cho K.R tham gia giới thiệu dự án “căn nhà thông minh”, một bản sao từ dự án của D.C đã được thay đổi tên và một vài chi tiết nhỏ.– Căn nhà thông minh sẽ mang đến cho bạn sự tiện lợi nhất, từ việc mở cánh cửa cho đến bật công tắc của bóng đèn, điều chỉnh độ sáng bóng đèn, v.v…đều được làm thông qua một chiếc điều khiển thông minh do chúng tôi cung cấp…Hoàng Trung thỏa mãn nhìn màn trình bày lưu loát của Thiên Hương. Ông ta thật nóng lòng không biết vẻ mặt Dương Phong sẽ bực tức thế nào khi không thể tham gia cuộc thi này. Đối với ông, D.C thực là một tập đoàn trẻ, quy tụ những bộ óc trẻ, đầy sáng tạo, chỉ tiếc trẻ tuổi thì nông nổi, nông nổi sinh ngu ngốc, bước đầu khó mà sánh với K.R của ông ta được.Năm mươi sản phẩm đã được trình lên, vẫn chưa thấy người đại diện cùng dự án của D.C đâu cả. Bán giám khảo rỉ vào tai nhau sự thất vọng tràn trề về D.C, họ đã kỳ vọng rất nhiều vào tuổi trẻ của họ. Đến giờ phút này, Hoàng Trung đã thực nghĩ mình thành công thật rồi. Những dự án còn lại chả là gì với ông ta cả.– Thật xin lỗi! Tôi đến trễ!Cả khán đài im lặng nhìn về phía cửa hội trường, Dương Phong và trợ lý của anh bước vào trước sự ngỡ ngàng của Hoàng Trung và Thiên Hương. Rốt cuộc anh có sức mạnh gì mà chỉ trong hai ngày ngắn ngủi đã có thể làm ra một sản phẩm khác thay thế.Anh dõng dạc bước lên sân khấu, màn hình chiếu bật lên:– Dự án của tôi mang tên “căn nhà yêu thương”, có thể mọi người nghĩ chúng tôi đã dựa trên ý tưởng của K.R. Nhưng thật lòng mà nói thì không phải. Ở đây, chúng tôi mang đến không phải sự tự động hóa đơn thuần, “căn nhà yêu thương” mang đến hệ thống cảnh báo và bảo vệ an toàn trước các hiểm họa có thể xảy ra trong nhà như rò rỉ ga, cháy nhà,…nó còn đặc biệt hữu ích với người mù…Chỉ khi chúng ta được an toàn trong chính ngôi nhà của mình, chúng ta mới có thể yêu thương.Kết thúc bài thuyết trình, toàn bộ ban giám khảo đứng lên vỗ tay khen ngợi anh. Họ ít nhiều nhận ra được, hai bên K.R và D.C đằng sau nhất định có một bên đạo bản quyền của bên kia. Nhưng họ không quan tâm đến chuyện đó cho lắm, vì sản phẩm của D.C đã vượt trội hơn hẳn rồi. Giải thưởng danh giá kia chắc chắn dành cho D.C.Hoàng Trung tức đến tím mặt, liếc nhìn Thiên Hương, cũng đang cực kì sợ hãi. Hai người họ không hề biết cái họ đạo chỉ mới là bản sơ thảo ban đầu, nó bị hủy bỏ vì Dương Phong cho rằng quá sơ sài, bản gốc anh đã cất giữ ở một nơi cẩn thận chỉ có anh và trợ lý Hải biết.Hoàng Trung ngay lập tức rời khỏi hội trường, Thiên Hương cũng chạy theo, liên tục cầu xin:– Chắc chắn đã có sai sót gì đó! Hãy cho em một cơ hội nữa. Em nhất định sẽ…– Sai sót? Tưởng tao ngu chắc! Rõ ràng mày đã cấu kết với thằng Phong chơi tao.Thiên Hương khóc lóc van nài, quỳ xuống ôm chân ông ta:– Không phải đâu! Tha cho em đi mà!Đến nước này, Hoàng Trung không còn lí do gì tin tưởng Thiên Hương nữa, con ả tiện nhân này thực đã hết giá trị lợi dụng rồi.Ông ta đạp vào bụng Thiên Hương một cái, nhanh chóng mở cửa xe bước vào:– Cút đi! Từ nay, tao không muốn thấy mặt mày nữa! Một là cút khỏi đất nước này, hai là tao sẽ giúp mày biến khỏi trần gian.Từng lời nói man rợ lọt vào tai Thiên Hương khiến cô ta vô cùng sợ hãi, quỳ xuống đất, khóc lóc dữ dội. Hết rồi, hết thật rồi. Tiếp theo, Hoàng Trung nhất định sẽ giết cô ta, dựng cảnh con gái mất theo mẹ. Cô ta có chạy đằng trời cũng không thoát.– Thật tội nghiệp! Bây giờ, muốn tôi giúp cô không?Dương Phong từ phía đằng sau lên tiếng.– Là anh sao? Không phải anh đang vui khi nhìn thấy tôi ra nông nỗi này hay sao hả?– Đúng! Tôi rất vui! Nhưng cô còn việc phải làm.Thiên Hương, mắt đẫm lệ nhìn anh.– Việc gì nữa?– Ăn cơm tù.Hai cảnh sát xuất hiện, tiến đến chỗ Thiên Hương. Một người nghiêm nghị nói:– Thiên Hương, cô bị cáo buộc ngộ sát bà Quyên phiền cô theo chúng tôi về trụ sở để điều tra làm rõ.– Đoàn Dương Phong! Anh là đồ khốn! – Thiên Hương gào thét, không nuốt nổi cục tức mà ngất xỉu tại trận.Anh thở phào nhẹ nhõm, đã xử lí xong ả Thiên Hương. Bây giờ, anh có thể an tâm đến bệnh viện thăm vợ. Mấy ngày qua, anh luôn nóng lòng muốn đem cô về nhà chăm sóc. Sau đó, gạt tên Thái Uy Vũ ra, rồi từ từ chấn an cô, để cô không sợ anh nữa. Anh không tin anh không làm bác sĩ tâm thần được.Anh lái xe đến cổng bệnh viện, không ngờ lại bắt gặp một cảnh khiến anh như muốn nổi máu quỷ dữ lên. Cả gương mặt anh đen kịt, họng không cất nổi lên một từ, vội vàng xuống xe ngay lập tức.Kia chẳng phải Thái Uy Vũ sao, anh đã nói với anh ta không được đem vợ anh đi đâu. Vậy mà vẫn mặt dày, nắm tay cô ấy rời khỏi sao? Chết tiệt! Anh sẽ không tha cho anh ta nữa!– Thái Uy Vũ! Tên khốn! Anh muốn đưa Thiên Nhã đi đâu?Thiên Nhã nghe giọng anh, bắt đầu hoảng loạn, ôm đầu, núp sau Uy Vũ.– Không sao đâu! Anh sẽ bảo vệ em!Dương Phong hùng hổ bước tới gần họ. Anh dự định sẽ đánh cho Thái Uy Vũ một trận tơi bời, rồi lôi Thiên Nhã về nhà, nhốt cô vào trong phòng, khóa cửa lại, từ từ dạy dỗ. Nhưng…– Cậu chủ! Tôi xin cậu! Hãy để họ đi!Bà Mười chắn ngang đường anh, khẩn khoản cầu xin.– Bà cũng hợp với bọn họ rồi sao?– Không phải đâu! Cậu chủ! Thật tình chỉ có làm như vậy Thiên Nhã mới hạnh phúc thôi! Tôi xin cậu…Tất cả họ đều biết anh đã yêu cô thật lòng. Nhưng họ không hề biết tình yêu đó đạt đến cảnh giới nào rồi. Hôm nay, anh phải cho họ thấy: anh yêu cô đến phát điên.Gạt bà Mười sang một bên một cách chớp nhoáng, anh hung hăng cho Thái Uy Vũ một đấm. Lần này không giống như lần trước, anh hoàn toàn ở thế chủ động, một màn hành hạ tình địch xảy ra trước cổng bệnh viện. Bà Mười không ngừng can ngăn nhưng đều vô ích.Anh không chịu nổi nữa, anh nhẫn nhịn mấy ngày nay đã là đủ quá rồi. Mặc xác Thái Uy Vũ nằm bò ôm bụng dưới đất, anh tiến lại gần nơi Thiên Nhã đang sợ hãi, miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm mấy câu cũ rích kia.Thấy anh, cô toan chạy đi. Nhưng anh đã bắt kịp cô:– Em nghĩ em có thể chạy thoát khỏi anh một cách dễ dàng vậy sao? Anh đã cố gắng dịu dàng với em, nhưng đều vô ích. Thiên Nhã à! Anh không còn cách nào khác! Xin lỗi em!Nói rồi, anh nhấc bổng cô lên, đặt vào trong xe, lái đi thật xa.Bà Mười nhìn theo anh:– Cậu chủ! Đến bao giờ, cậu mới hết mê muội đây!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!