Yêu Em Khó Vậy Sao?
Chương 1
\”Tiểu Đồng Tử, gì vậy con? con đã đến Thành Phố A1 chưa? mẹ đã sắp xếp học bạ giúp con chuyển vào trường đại học gần đó rồi, vài ngày sau con có thể đến trường..\’\’
\’\’Mẹ!!! mẹ nói thuê cho con 1 ngôi nhà nhỏ nhắn bình thường mà.. mà tại sao lại thuê cho con một cái chung cư mắc tiền này chứ? mẹ biết là nhà ta không có tiền mà???\’\’
\’\’Đó là chung cư của chú con thuê đấy, nghe nói chú của con có một cậu con trai rất điển trai,vì cũng học xa giống con nên cho vô chung cư luôn ấy..\’\’
\’\’Phòng con là phòng số mấy?\’\’
\’\’358..\’\’
\’\’Vậy con tắt máy đây\’\’
À xin giới thiệu cái người vừa bị mẫu thân đại nhân lừa kia chính là Tử Đồng, 21 tuổi, đại học khoa kinh tế, cao 1m68, nặng 46kg
là một tên cứng đầu, ngu ngốc,chưa có 1 mãnh tình vắt vai, chuyên cãi lại người khác dù không biết mình sai hay đúng, đặc biệt cô cũng là con gái duy nhất của Tử Gia…
Tử Đồng đi đến phòng 358, cô định là thu xếp hành lý đem lên phòng xong rồi ngủ một giấc thật là dài cho đến sáng mai
Tử Đồng nhấc hành lý lên nhưng nó quá nặng so với sức của cô bây giờ, Cô buông hành lý xuống, định tìm người giúp đỡ thì có một cô gái chạy tới đứng trước mặt cô, cô gái ngước mặt lên nhìn cô rồi cười hỏi
\’\’Chào bạn, bạn là người mới đến à? Tớ là Mặc Tử, có vẻ bạn đang gặp rắc rối, có cần tôi giúp không?..\’\’
\’\’À..vâng, bạn có thể giúp mình khiên cái túi hành lý này lên phòng 358 không??\’\’
\’\’Oh, bạn ở phòng 358 hả, còn mình thì ở phòng 352 nè, chúng ta chỉ cách nhau 6 phòng thôi hì hì\’\’
\’\’Ừm, vậy nhờ bạn khiên lên hộ mình nhé\’\’
Đi được khoảng 10p thì cuối cùng cũng đến phòng 358, Mặc Tử để hành lý xuống rồi chào tạm biệt Tử Đồng.
Tử Đồng liếc sơ căn phòng, nào là giường, tủ quần áo, máy điều hòa, tủ lạnh, TV, phòng tắm, ghế sofa, bàn ghế… Tất cả các thứ này đều được thu gọn trong một căn phòng rộng rãi này sao?
Tử Đồng mở hành lý ra, lôi vài bộ đồ rồi nhét vào tủ không thương tiếc, hiện tại bây giờ cô rất chi là mệt cho nên không có thời gian để sắp xếp mấy thứ này, Đề sau đi…
Cô tháo giày ra bỏ vào kệ đựng rồi nhảy oạch lên giường, thiếp đi lúc nào không hay
Thật là thoải mái~
Cốc cốc!!
Ngủ chưa được 30p thì đã phải thức dậy, Tử Đồng tức giận thầm mắng tên đáng ghét phá hoại giấc ngủ của cô
\’\’Ai đó!\” Cô nhấn mạnh từ này như muốn chửi vào mặt tên đứng trước mặt mình, Nhưng Khoan..
Đây là một tên con trai!!!!!
\’\’Ơ hay, cái gì cô lại chửi vô mặt tôi như vậy? Cô có phải là Tử Đồng không?\’\’ Chàng Trai đứng nhìn chằm vào cô, cười đểu
\’\’Anh là ai\’\’ Tử Đồng nhìn anh ta, vẻ giận dữ hiện lên trên mặt rõ ràng.
\’\’…\’\’
Chàng Trai đứng đút tai vào túi quần, không thèm trả lời.. Tử Mặc nhìn đến khó hiểu bỗng nhớ lại lời mẹ hồi sáng \’Đó là chung cư của chú con thuê đấy, nghe nói chú của con có một cậu con trai rất điển trai…\’
Thì ra là tên này
\’\’Chào, tôi là Hàn Phong, Dương Hàn Phong.. bộ mẹ cô không nói gì về tôi cho cô à?\’\’ Hàn Phong lấy ra một điều thuốc, chăm lửa rồi đưa vào miệng
\’\’Đây là phòng tôi, đề nghị anh không hút thuốc ở đây\’\’ Tử Đồng giận muốn dồn máu lên não, nhưng không được tức giận ở đây, đây là nơi công cộng, là nơi công cộng, không được!
\’\’Đây\’\’ Hàn Phong lấy ra 1 cái thẻ ATM cùng 1 phong thư trắng tinh chưa bốc, anh nhét vào tay Tử Đồng rồi lãnh mạc đi ra khỏi phòng
\’Thằng điên này\’ Tử Đồng quẳng cái thẻ ATM mà mẹ cô gửi vào túi
Hôm nay là ngày gì vậy?
cô mệt muốn tắt thở rồi, gặp toàn là chuyện gì đâu không
Tử Đồng nhảy lên giường rồi tiếp tục thiếp đi cho tới mai…
————————————————————
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!