Yêu Em Rất Nhiều – Đào Hòa Chi - Chương 18: Còn sợ không?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
205


Yêu Em Rất Nhiều – Đào Hòa Chi


Chương 18: Còn sợ không?


Ánh mặt trời nắng chói ở trên cao, mấy cơn gió nhẹ thổi qua làm giảm bớt nhiệt độ oi nóng trong không khí.

Đàm Thanh Ninh như con chim cút ghé trên lưng Bạch Tân Hàn, thực hiện sâu sắc chỉ đạo tư tưởng ‘câm miệng’ của cậu ta.

Từ góc độ của cô nhìn xuống, có thể nhìn thấy ống quần màu đen sạch sẽ thẳng tắp và đôi giày thể thao sáng bóng.

Nhìn mặt đất sắp bị nướng cháy ở trước mặt, cô ngửi được mùi hương ở trên người Bạch Tân Hàn.

Mùi cây thông mát lạnh sạch sẽ.

Đàm Thanh Ninh lặng lẽ ngẩng lên, tóc ở phía sau đầu Bạch Tân Hàn đen và ngắn, hơi ẩm ướt, mồ hôi chảy từ cổ xuống cổ áo sau rồi biến mất.

Chắc chắn cậu ta rất nóng.

Aiz bình thường khi ra cửa đều có người đưa đón, chưa bao giờ đại thiếu gia phải đi ra ngoài hứng gió phơi nắng như bây giờ, còn phải cõng cô trên lưng đi một đoạn đường xa như vậy.

Thanh Ninh cảm động, nhưng rất lo lắng.

“Hừ hừ..” Cô lầm bầm hai tiếng, ý muốn được nói chuyện.

Bạch Tân Hàn hơi nghiêng đầu, không để ý đến.

“Hừ hừ hừ..” Lại thêm mấy tiếng lầm bầm lớn hơn lúc nãy.

Rốt cục thì cậu ta cũng phản ứng lại: “Muốn đi vệ sinh?”

“Không phải!” Mặt cô đỏ tía tai lớn tiếng phản bác.

Bạch Tân Hàn ừ xong cũng không nói thêm gì nữa.

Thanh Ninh dùng đầu ngón trỏ chọc chọc vào bả vai vững chắc của người thiếu niên, ghé vào bên lỗ tai nhỏ cậu ta nhỏ giọng hỏi: “Cậu có mệt hay không? Có muốn nghỉ ngơi chút không?”

Tiếng nói cô gái nhẹ nhàng mềm mại, hơi thở cô lướt qua vành tai và má cậu, giống như một làn gió nhẹ mùa hè. Trong bước đi loạng choạng, sự mềm mại của cô gái thỉnh thoảng cọ vào tấm lưng rắn chắc của cậu. Đôi chân dài như sào trúc quấn chặt lấy cậu, nơi làn da tiếp xúc với nhau, mịn màng mềm mại đến không tưởng tượng nổi.

Khí nóng truyền từ dưới lên trên, lỗ tai Bạch Tân Hàn đỏ như phát sốt, mồ hôi từ đầu chảy xuống xương quai xanh.

Chậc.

Khó chịu, bực bội.

Lông mi thiếu niên rung nhẹ, tốc độ đi đường cũng nhanh hơn, giọng nói hơi cáu kỉnh: “Không mệt, cậu im miệng.”

Bạch Tân Hàn cõng Đàm Thanh Ninh đi hơn mười phút mới đến phòng y tế.

Phòng y tế ở Thanh Trung rất đơn giản, chỉ có một bác sĩ nam và một bác sĩ nữ, cả hai đều đã đứng tuổi.

Bạch Tân Hàn thả người ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh bác sĩ nữ, đứng ở một bên chờ.

Vị bác sĩ nữ đeo kính, nhìn qua rất nghiêm túc.

Bà cúi đầu nhìn đầu gối Đàm Thanh Ninh, vừa lấy đồ dụng cụ vừa hỏi: “Sao lại bị thế này thế cô gái? Bị ngã?”

Thanh Ninh gật gật đầu, kể lại đơn giản quá trình mình bị ngã.

“Để cô xử lý vết thương.” Giọng nói của bác sĩ rất dịu dàng: “Không việc gì, miệng vết thương nhìn qua không sâu.”

“Vâng ạ, cháu cảm ơn cô.” Thanh Ninh ngoan ngoãn ngồi chờ.

Cô đang mặc một bộ quần áo thể thao ngắn tay màu trắng, biển số báo danh trên lưng vẫn chưa được tháo ra, nhìn dáng vẻ rất ngoan ngoãn. Đôi chân của cô rất trắng, màu đỏ chảy ra từ đầu gối chân phải đặc biệt chói mắt. Máu chảy từ đầu gối xuống bắp chân. Mặc dù máu đã sắp khô nhưng nhìn vẫn rất đáng sợ.

Bạch Tân Hàn nhíu chặt chân mày, môi cũng mím lại thành đường thẳng.

Cậu sợ máu, có hơi chóng mặt, đầu óc bắt đầu quay cuồng có chút khó chịu. Nhưng ánh mắt kia vẫn kiên trì nhìn miệng vết thương của Đàm Thanh Ninh.

Động tác của bác sĩ rất nhanh nhẹn, bắt đầu tiêu độc xử lý chỗ bị thương.

“Nào, để chân lên ghế.”

Thanh Ninh nghe theo lời của bác sĩ gác đầu gối bên phải lên trên ghế, ở bên dưới có để chiếc thùng rác.

Sau đó, bác sĩ bắt đầu lấy nước rửa vết thương cho cô.

Cảm giác đau đớn bất ngờ ập đến, Thanh Ninh cắn răng kêu đau, đùi phải không khống chế được bắt đầu run run, hốc mắt hơi ươn ướt.

Ôi, đau quá.

Cô bác sĩ thấm thuốc vào băng gạc xong cúi đầu cẩn thận thấm lên miệng vết thương.

Mảnh da bị tróc ở bên ngoài được bôi thuốc, miệng vết thương càng thêm đỏ tươi, máu chảy thành một đường.

Thanh Ninh không chịu được lại run mấy cái.

Lông mi Bạch Tân Hàn cũng run rẩy theo, điều hòa trong phòng tỏa ra hơi khí lạnh, sau lưng cũng đang toát ra mồ hôi lạnh..

“Sẽ hơi đau, cố gắng nhịn chút nhé.” Nhìn thấy đôi mắt chứa hai hàng lệ của cô gái nhỏ, bà không đành lòng giải thích: “Chỗ này phải rửa sạch nếu không sẽ bị nhiễm trùng.”

Thanh Ninh mím môi gật đầu, vừa kiên cường lại có phần đáng thương.

Vết thương được rửa sạch qua mấy lần, bác sĩ bắt đầu lấy thuốc bôi lên.

Sau khi làm xong bà bắt đầu dặn: “Được rồi, cô kê cho cháu ít thuốc, nhớ phải bôi thuốc hàng ngày. Mùa hè không cần quấn băng gạc, nhưng phải cố gắng giữ cho vết thương sạch sẽ và thoáng mát. Nếu có mủ hay nhiễm trùng thì đến khám lại khử trùng, làm vệ sinh. Mấy hôm tới tránh đi lại nhiều, chờ nó đóng vảy là ổn thôi … “

Thanh Ninh vâng vâng dạ dạ nói cảm ơn.

Bạch Tân Hàn luôn im lặng đứng chờ ở bên cạnh trong suốt quá trình đi lấy thuốc, lúc trở về đưa một túi to cho Đàm Thanh Ninh.

Sau đó quay lưng ngồi xổm xuống trước mặt cô, bày ra tư thế chuẩn bị chờ cô lên.

Bác sĩ thấy vậy nở nụ cười trêu chọc nói: “Hộ hoa sứ giả đây à.”

Thanh Ninh cảm thấy ngượng ngùng, lắp bắp cự tuyệt: “Không …. không cần……tôi…….”

Bạch Tân Hàn không kiên nhẫn thúc giục: “Đừng nói nhiều, hay cậu muốn tôi ôm cậu đi?”

Mặt cô ‘bùm’ cái đỏ hết lên, nóng bừng bừng.

Ôm đi….. việc đó, cô vẫn cần mặt mũi đấy?

Cô là người biết cách phán đoán tình hình ngay lập tức nghiêng người về phía trước, nằm úp sấp lên lưng cậu ta, hai cánh tay nhỏ trắng ôm choàng qua vai, gói thuốc to quơ quơ ở trước ngực.

Cô nhỏ giọng nói lời cảm ơn: “Cảm ơn cậu.”

Bạch Tân Hàn từ trong cổ họng phát ra tiếng ‘ừ’, vòng hai chân cô sang hai bên sườn, đứng dậy đi ra khỏi phòng y tế.

Nhìn hai người đã đi xa, trong phòng y tế bác sĩ nữ nhướn mày nhìn bác sĩ nam cười: “Thằng bé đó chắc thích cô bé này.”

Bác sĩ nam cười khẽ: “Cái này cô cũng nhìn ra?”

Thật ra nhìn hai người rất xứng đôi vừa lứa, nam đẹp trai nữ xinh gái. Đáng tiếc, ở trong trường có lệnh cấm yêu sớm.

Bác sĩ nữ bày ra dáng vẻ từng trải: “Không phải sao? Còn cố ý hung hăng dọa người, vừa nãy tôi còn rất muốn cười đấy… Đàn ông các người ý mà……”

Bà lắc lắc đầu, đành chịu cười nói: “Tuổi này chính là như vậy, thích lại không thừa nhận, còn thích trêu trọc người khác.”

Có thể đây chính là thanh xuân, dù có kỳ quặc khó hiểu nhưng mà rất đáng yêu.

**

Còn ở bên kia, Bạch Tân Hàn cõng Đàm Thanh Ninh đi dọc theo con đường của tòa dạy học cao tầng quay lại lớp.

Vẫn đang trong giờ học, ngoại trừ một số người tham gia đại hội thể dục thể thao thì người trên đường cũng không đông lắm. Chuyện này làm trong lòng Đàm Thanh Ninh buông lỏng hơn rất nhiều.

Tuy nhiên cũng không thể tránh được thỉ thoảng có người đi qua nhìn hai người với ánh mắt ngạc nhiên tìm tòi.

Khác hẳn với người trên lưng, Bạch Tân Hàn vẫn ung dung thản nhiên, làm như không thấy, bước đi vững vàng thận trọng.

Nhưng Đàm Thanh Ninh là người không có da mặt dày và tố chất tâm lý kém. Cô đành phải cúi xuống dựa đầu trên vai cậu ta, tự lừa dối mình cố gắng làm giảm cảm giác tồn tại của bản thân, cầu mong sẽ không gặp phải người quen.

Có điều cuộc sống sẽ nói cho bạn biết:  Định luật Murphy là chân lý.

(*) Dựa trên “nền tảng của sự ngẫu nhiên”, định luật này được đưa ra chỉ với một câu ngắn gọn là: ”Nếu có hai hay nhiều cách để làm một việc gì thì một trong các tình huống có thể đi đến thảm họa thì sự việc thường xảy ra theo chiều hướng đó” Định luật Murphy cơ bản: “Nếu một điều xấu CÓ THỂ xảy ra, nó SẼ xảy ra, và vào thời điểm TỆ NHẤT.”

Như khi bạn lo lắng vì không ôn tập kiến thức nào đó thì nó nhất định sẽ xuất hiện ở trong bài thi; hoặc là trong tình huống đặc biệt khi bạn đang đầu bù tóc rối đi vứt rác sẽ gặp phải người mình thích; cũng giống như bây giờ ——-

Lo lắng gặp phải người quen thì nhất định sẽ gặp.

Khi chuẩn bị đến gần lối vào cầu thang trên tầng ba, cô nghe thấy tiếng bóng rổ ‘bang bang’ phát ra trên mặt đất.

Tiếp theo đó, một giọng nói kinh ngạc và lo lắng vang lên ——-

“Đàm Thanh Ninh?!”

Nghe thấy giọng nói của Hứa Chước, hai bên tai Đàm Thanh Ninh nóng như lửa đốt.

Trời ơi xấu hổ quá đi.

Bị Hứa Chước nhìn thấy mặt khác yếu ớt của cô.

Cô chần chừ ngẩng đấu lên, cố gắng làm ra vẻ không có việc gì.

Sau đó vỗ vỗ vai Bạch Tân Hàn, ý bảo cậu ta để mình xuống.

Bạch Tân Hàn còn coi như không biết, đứng yên tại chỗ nhưng không có ý định để người xuống. Hai người đứng trước mặt Hứa Chước tạo thành thế trận đối đầu trực tiếp.

Hứa Chước mặc quần đùi áo đen, vẻ mặt kinh ngạc nhìn hai người.

Bạn bè đi cùng xung quanh đều mặc quần áo giống nhau, cũng ngạc nhiên không kém.

“Cậu làm sao đấy?” Hứa Chước nhìn Đàm Thanh Ninh từ trên xuống dưới, ánh mắt dừng lại chỗ đầu gối của cô.

“Bị ngã à?” Hắn nhíu mày, “Sao lại bị ngã?”

Thanh Ninh bị một đám nam sinh vây xung quanh, vô cùng xấu hổ, chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi bầu không khí ngột ngạt này, vội vã giải thích: “Không có gì không có gì, chỉ ngã nhẹ thôi mình vừa đến phòng y tế rồi. Cậu mau đi tập bóng đi.”

Cô biết Hứa Chước đang chuẩn bị cho trận đấu bóng rổ giữa các trường cấp ba sắp được tổ chức.

“Vậy cậu đi học kiểu gì?” Hứa Chước sốt ruột nói: “Không thì——-”

“——tôi có thể lo được, không cần cậu quan tâm.” Bạch Tân Hàn ngắt lời Hứa Chước đang nói, cõng cô gái trên lưng quay người đi về phía phòng học.

Hứa Chước nhìn hình bóng hai người dần biến mất, một lúc lâu sau vẫn không cử động.

Mãi đến khi người bên cạnh huých vào cánh tay, cậu mới như tỉnh mộng và cùng đồng đội rời đi.

Thanh Ninh bị Bạch Tân Hàn cõng đến tầng ba, kiểu gì cũng không chịu để cậu ta cõng tiếp, hai tay hai chân phá rối yêu cầu đứng xuống.

Bạch Tân Hàn bị cô cọ lung tung nóng đến sắp bốc hỏa, sắc mặt xanh mét đem người thả xuống, sải bước rời đi.

Đàm Thanh Ninh vịn vào lan can, đi từng bước chậm rì rì.

Chân bên phải mới cử động một chút, vết thương ở trên đầu gối đã rất đau.

Cô cảm thấy mình giống như một nàng tiên cá nhỏ trong hình dáng con người, từng bước đi trên mũi dao.

Khi tiếng chuông tan học vang lên, nàng tiên cá họ Đàm cuối cùng cũng di chuyển được đến lớp.

Qúy Lam tinh mắt, chạy vọt ra trước cửa, gào to hô lên: “Cậu chạy kiểu gì để bản thân ngã đến tàn phế thế?”

Thanh Ninh khoát tay, tỏ vẻ một lời khó nói hết.

Được Qúy Lam dìu, cô lê nhẹ bước chân đi về chỗ ngồi.

Bạch Tân Hàn không có ở trong lớp, cũng không biết đã đi đâu.

“Aiz cậu như vậy hay là xin về nhà tự học đi. Dù sao hai ngày nay cũng không có tiết, ngày mai là nghi lễ bế mạc và trao giải, đi hay không cũng chả sao.” Qúy Lam nhìn thấy không được đưa ra đề nghị.

Thanh Ninh nghe xong cũng cảm thấy có lý.

Bây giờ cô đi lại khập khiễng cũng không tiện, đến lúc đó đi ăn cơm, đi vệ sinh đều thành vấn đề. Nếu về nhà nghỉ ngơi hai ngày, có thể đến hôm thứ hai sẽ tốt hơn.

“Được, tý nữa mình đi tìm thầy La nói chuyện.”

Trong khi cô đang thu dọn đồ linh tinh, bạn ngồi cùng bàn cũng đã quay trở lại.

Nhìn qua sắc mặt không tốt lắm, khóe môi mím lại, ánh mắt nhìn Đàm Thanh Ninh chỉ có thể dùng từ ‘hờ hững’ để hình dung.

Thanh Ninh không biết là do mình làm trái ý cậu ta nên tâm trạng không vui hay do cõng cô nên mệt mỏi, trong người cảm thấy không thoải mái.

Còn chưa kịp mở lời hỏi, người bên cạnh đã mở miệng nói trước, trực tiếp ra lệnh: “Đàm Thanh Ninh, dọn đồ theo tôi về nhà.”

Cậu nghiêng đầu, liếc mắt nhìn Đàm Thanh Ninh còn đang sửng sờ, tiếp tục dọn đồ của mình: “Thay cậu xin nghỉ hai ngày rồi.”

Thanh Ninh run sợ vài giây xong mới phản ứng lại: “Cảm ơn, cảm ơn.”

**

Ở nhà tĩnh dưỡng hai ngày, đầu gối của cô đã tốt hơn rất nhiều so với hai ngày hôm trước.

Tuy rằng khi đi trên đường vẫn hơi đau, nhưng vẫn có thể cố chịu đựng được.

Thứ hai cô đi học trở lại, ngày nào chú Uông chào hỏi bác bảo vệ ở trường và đưa cô đến tận cầu thang của tòa nhà dạy học.

Do được hưởng thụ đãi ngộ đặc biệt này, miệng vết thương của Đàm Thanh Ninh dần đóng vảy.

Cho nên khi Qúy Lam hỏi cô có muốn có đi xem trận đấu bóng rổ trong giờ hoạt động ngoại khóa không, Thanh Ninh đã đồng ý.

Hoạt động ngoại khóa được sắp xếp vào chiều thứ sáu,do tất cả các lớp 12 thống nhất quyết định. Đúng lúc này là thời gian tổ chức trận đấu bóng rổ của trường.

Tốc độ đi bộ của Thanh Ninh vẫn tương đối chậm, khi hai người đến sân bóng rổ thì trận đấu đã bắt đầu được một lúc lâu.

Hôm nay đối thủ thi đấu của lớp 7 là lớp 8. Hai lớp đã từng giao đấu với nhau trước kia nên rất quen thuộc.

Thanh Ninh và Qúy Lam đi dạo một vòng quanh sân bóng, người đầu tiên nhìn thấy chính là lớp trưởng Chu Nguyên.

Cậu ấy đứng cạnh bảng ghi diểm quay lưng về phía hai người, bên chân là một thùng nước khoáng và mấy cái ba lô.

Ở bên cạnh Chu Nguyên, có mấy nữ sinh lạ mặt hưng phấn thì thào nói chuyện với nhau.

Cô còn đang cố nhận diện mấy nữ sinh kia là của lớp nào, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng thét kinh hãi của Qúy Lam.

“A, Bạch Tân Hàn??”

Thanh Ninh chuyển ánh mắt về trận đấu trên sân, hơi ngạc nhiên.

Người mặc áo bóng rổ màu trắng kia không phải là bạn ngồi cùng bàn của cô đấy sao?

Qúy Lam kéo cô: “Cậu nói sức khỏe của cậu ta không tốt mà nhỉ?”

Thanh Ninh gật gật đầu, khẳng định nói: “Đúng vậy!! Đại hội thể dục thể thao cậu ấy cũng có tham gia đâu.”

Lúc trước cô còn hỏi cậu ta, mà cậu ta cũng không nói sẽ chơi bóng rổ mà.

Vậy bây giờ, người đang ở đây vui vẻ cầm bóng ném chính xác vào rổ kia là sao???!

Cậu ta mặc một bộ quần áo thể thao màu trắng, làn da trắng bên ngoài đặc biệt dễ thấy giữa một đám con trai. Trên đầu đeo một chiếc băng đô màu đen, có mấy sợi tóc dài lòa xòa giữa trán, cả người tràn đầy sức sống của tuổi trẻ. Cộng thêm dáng người hoàn hảo, động tác thực hiện dứt khoát rõ ràng, đường nét khuôn mặt điển trai, bất kể là người nào nhìn từ góc độ nào đó, chúng đều rất vui mắt.

Đỡ bóng, đi bóng, lên rổ cả quá trình đều liền mạch lưu loát. Cánh tay của người thiếu niên theo động tác lộ ra đường cong cơ thể đẹp mắt, cơ bắp rắn chắc, tay chân nhanh nhẹn, mang theo sức sống và sức trẻ riêng của những người trẻ tuổi.

Theo động tác đi bóng của cậu ta, bên ngoài sân truyền đến những tiếng hét chói tai của mấy nữ sinh trong trường.

“A a a a!! Đẹp trai!”

“Hu hu hu, mình muốn chụp ảnh chung!!”

“Nghe nói cậu ấy chính là người của lớp 7 đã đứng nhất trong kỳ thi vừa rồi đấy, a a a không được! Mau ngăn mình lại trước khi mình bị kích thích chạy đi hỏi cách thức liên hệ.”

………

Bên tai là những tiếng nói nhỏ khe khẽ của đám nữ sinh, kích động lại hưng phấn.

Không được, không thể thua.

Thanh Ninh lôi kéo Qúy Lam, còn có mấy bạn nữ khác của lớp 7 ở tại chỗ kêu lớn: “Lớp 7 cố lên!!!”

Ở chỗ này tiếng kêu của Thanh Ninh lớn nhất, thậm chí là có phần đột ngột.

Vừa dứt lời, cô thấy Bạch Tân Hàn vô cảm nhìn thoáng qua chỗ này.

“A a a a! Đẹp trai.”

“Đẹp trai quá đi! Thật lợi hại!”

…….

Các cô gái bên ngoài sân bắt đầu hét lên ba bốn lần nữa.

Trong mắt Đàm Thanh Ninh mà nói, Bạch Tân Hàn vẫn luôn ở trong trạng thái tĩnh. Lúc nào trầm mặc yên tĩnh, ngay cả việc thay đổi sắc mặt cũng không có, cả người lúc nào cũng như máy móc chết máy.

Hôm nay là lần đầu tiên cô nhìn thấy Bạch Tân Hàn vận động, tuổi trẻ sôi nổi, mang theo nhiều sức sống mới.

Phong cách chơi bóng của cậu cũng giống như chơi game, nhanh chóng, mãnh liệt, tôn thờ chủ nghĩa cá nhân. Cậu ta thích một mình phá vòng vây, không tin tưởng giao cho đồng đội. Thật ra người như thế không thích hợp để chơi thể thao tập thể, trừ khi cậu ta thực sự có năng lực có thể làm xoay chuyển tình thế.

Nhưng cố tình cậu ta chính là như vậy. Mọi người trong đội cũng đồng ý cho cậu ta tự phát huy.

Hiển nhiên Bạch Tân Hàn là người tỏa sáng trong nửa trận đầu.

Nghỉ ngơi giữa trận, lớp 7 đã dẫn trước đến 10 điểm.

Thành viên trong đội đều ướt đẫm mồ hôi, chảy ròng ròng từ trên đầu xuống, tất cả nhận nước từ tay Chu Nguyên uống ‘ừng ực..ừng ực’ từng ngụm.

Sắc mặt Bạch Tân Hàn nhìn không tệ lắm, ngoại trừ hơi đỏ ra thì hơi thở coi như là ổn định.

Sau khi uống xong hai phần ba chai nước, vô cùng tự nhiên đi đến chỗ Đàm Thanh Ninh.

Trước những ánh nhìn ngạc nhiên của nữ sinh lớp khác, cậu ta đưa nửa non bình nước còn lại trong tay cho Đàm Thanh Ninh.

“Chốc nữa không được đi, chờ tôi cùng đi về.” Cậu ta nói xong câu đó rồi quay trở lại chỗ các đồng đội.

Thanh Ninh cầm chai nước còn dở như là cầm cục đá bỏng trên tay.

Cô có thể cảm nhận được ánh mắt của mấy nữ sinh lớp khác nhìn qua nhìn lại cô và Bạch Tân Hàn, thì thầm nói nhỏ.

Thanh Ninh cảm thấy hành động của Bạch Tân Hàn vô cùng thân thiết, nhưng mặt khác lại cảm thấy đây chính là tác phong của vị đại thiếu gia đây, chuyện này kể ra rất bình thường.

Chờ thì chờ. Dù sao thì cậu ta mới giúp mình xong bây giờ mình giúp cậu ta cầm nước khoáng cũng đúng thôi.

Thanh Ninh lôi kéo Qúy Lam đi về phía đằng sau, tìm một chỗ đứng râm mát tiếp tục xem thi đấu.

Sau nửa trận thứ hai, nữ sinh đứng vây xung quanh bên lớp 7 càng ngày càng đông. Lớp trưởng Chu Nguyên cùng mấy bạn nam nam trong lớp đứng thành hàng rào che ở đằng trước đề phòng mấy cô gái quấy nhiễu đến trận đấu.

Trong nửa trận sau bên lớp đối thủ tập trung phòng thủ Bạch Tân Hàn, nhưng đều không có hiệu quả. Lớp 7 vẫn duy trì ưu thế dẫn đầu, dần dần kéo dài khoảng cách.

Sau khi tiếng còi kết thúc vang lên, trận đấu chính thức khép lại.

Lớp 7 dẫn trước với 18 điểm, chiếm ưu thế tuyệt đối giành được thắng lợi, Bạch Tân Hàn trở thành người ghi được nhiều điểm nhất trong trận.

Nghe được tiếng còi kết thúc trận đấu, Bạch Tân Hàn là người đang giữ bóng lập tức ném bóng đi và sải bước ra ngoài sân.

Sau khi ra ngoài, áo đấu mặc trên người đã ướt sũng, theo những bước đi dính sát vào da thịt, hiện ra cơ thể với những đường cơ bắp căng cứng. Mái tóc đen ướt sũng trên trán, mồ hôi chảy từ trên xuống, men theo cằm chảy xuống phía dưới. Tay chân mảnh khảnh khi bước tất cả giống như một bức tranh.

Sau khi kết thúc trận đấu ánh mắt cậu ta chỉ tập trung vào Đàm Thanh Ninh, đôi chân dài bước về phía cô.

Mọi người xung quanh đều im lặng lại, tất cả đều quay sang nhìn về phía bên này.

Thanh Ninh cảm thấy hơi xấu hổ trước những ánh mắt đầy ẩn ý, cô nhanh chóng đưa chai nước khoáng trên tay ra.

Bạch Tân Hàn nhận lấy, ngẩng đầu lên, yết hầu trượt lên trượt xuống, uống vài ngụm đã hết chỗ nước còn lại.

Cô tiếp tục đưa thêm một chai.

Bạch Tân Hàn không nhận lấy mà cúi người dí sát cơ thể vào Đàm Thanh Ninh, tròng mắt màu nâu nhìn cô, lạnh nhạt hỏi: “Bây giờ còn sợ không?”

Hơi thở hormone nam tính kết hợp với mùi mồ hôi làm sắc mặt cô đỏ ửng.

Cô giật mình không rõ ý cậu ta.

“Sợ cái gì?”

Bạch Tân Hàn mím môi, ‘răng rắc’ một tiếng, chai nước khoáng rỗng bị bóp bẹp dúm, ném một đường cong hoàn hảo rơi vào thùng giác tái chế bên cạnh.

Cậu nhìn thẳng cô, im lặng hé môi nói không ra tiếng câu chỉ hai người họ mới hiểu ——-

“ĐÈ HƯ TÔI.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN