Yêu Em Thành Nghiện
Chương 2
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trans: Zan + Beta: Gnouht
——
Hai năm sau, bệnh viện đa khoa Nam Quang thành phố A.
Màn hình hiển thị của khoa ngoại trú chưa được bật, y tá ở quầy lễ tân đang kiểm tra phiếu hẹn, và nhân viên vệ sinh đẩy máy quét dọn tự động men theo hàng gạch sứ chậm rãi tiến về phía trước.
Bạch Chỉ mặc đồ in logo của bệnh viện đa khoa Nam Quang mà bộ phận hậu cần đã đưa ngày hôm qua, rồi bước vào khoa ngoại trú. Đôi giày cao gót mới của cô giẫm lên sàn nhà sáng bóng tạo ra âm thanh giòn giã.
Cô y tá nghe được tiếng giày cao gót bèn ngẩng đầu lên, gật đầu chào Bạch Chỉ: “Bác sĩ Bạch, chào buổi sáng.”
Bạch Chỉ cười nhiệt tình đáp lại: “Chào buổi sáng.”
Đây là ngày đầu tiên Bạch Chỉ chuyển từ khoa nội trú của bệnh viện nhỏ lên bệnh viện đa khoa, cũng là ngày đầu tiên cô khám bệnh.
Năm 14 tuổi Bạch Chỉ đã thi đỗ vào trường sơ cấp của Đại học Y. Tám năm học y, ba năm đào tạo chính quy, hai năm nội trú, cuối cùng cô cũng có cơ hội được khám độc lập. Cơ hội được đến khoa ngoại trú không dễ dàng gì, không những cần thành tích ưu tú, mà còn bởi vì ba của cô là một bác sĩ chuyên gia cấp cao.
Ba của cô là bác sĩ trưởng khoa đã nghỉ hưu của bệnh viện Nam Quang, trưởng khoa hiện tại của bệnh viện Nam Quang là học trò cũ của ba cô. Cho nên Bạch Chỉ không dám xem nhẹ, cô đổi một chiếc áo mới, một bảng tên mới để đối mặt với sự nghiệp bác sĩ của mình trong trạng thái tốt nhất. Bạch Chỉ cầm một cốc giữ nhiệt bước vào phòng khám.
Mặc dù lý tưởng thì đầy đặn nhưng thực tế lại gầy nhom.
Vài giờ trôi qua, mọi người đến phòng khám của chuyên gia bên cạnh đến nỗi chật cứng, còn phòng khám của Bạch Chỉ trống không. Vị trí cô ngồi vừa vặn có thể nhìn thấy nửa cái màn hình điện tử. Những dòng chữ màu đỏ trên đó như đâm vào mắt cô:
‘Số người chờ ở phòng khám Phụ khoa số 1 của Bạch Chỉ là 0 người.’
Ở Đại học Y, cô vẫn luôn giữ vững vị trí người đứng đầu suốt 8 năm, giành được học bổng. Tại bệnh viện chi nhánh cô vẫn luôn được giáo viên hướng dẫn giúp đỡ, được bệnh nhân tán thưởng. Nhưng chỉ trong một buổi sáng ngắn ngủi này, cô đã nếm trải tất cả sự thất vọng.
Sao lại như vậy, cô cũng không hiểu nổi. Bệnh viện Nam Quang nổi tiếng là khó đặt lịch hẹn, tại sao đến lượt cô lại biến thành lạnh lẽo vắng vẻ như vậy.
Khi cô đang than ngắn thở dài thì y tá bước vào: “Bác sĩ Bạch, trưa nay viện trưởng tổ chức một cuộc họp, tất cả các bác sĩ không có ca phẫu thuật, không có lịch hẹn đều phải đi đấy.”
Bạch Chỉ đáp một tiếng, kéo tay y tá, cùng cô ấy đi tới cầu thang phòng họp. Phòng họp lớn có rất nhiều y tá và bác sĩ, đa số là bác sĩ trẻ tuổi. Cô và y tá đến muộn, liền ngồi ở cửa sau.
Viện trưởng Đồng hắng giọng và đọc to một bản văn kiện do thành phố gửi đến. Khi viện trưởng Đồng học tập dưới tay ba Bạch Chỉ thì rất có nề nếp, không ngờ bây giờ làm viện trưởng rồi mà vẫn khuôn mẫu như thế.
Nghe ông đọc xong văn kiện, Bạch Chỉ hiểu nôm na rằng muốn bệnh viện hợp tác với cộng đồng để thực hiện một số tuyên truyền y tế. Nhìn miệng ông ấy lúc đóng lúc mở, không ngừng lặp lại những câu nói máy móc, cô y tá có vẻ không nhẫn nại, bèn nói nhỏ bên tai Bạch Chỉ: “Bác sĩ Bạch, chúng ta về đi, dù sao cuối cùng cũng là trưởng khoa sắp xếp mà.”
Bạch Chỉ lộ vẻ khó xử: “Cái này…. không hay lắm đâu?”
“Vậy tôi đi trước đây”. Nói xong cô y tá nhanh như cắt chuồn ra cửa sau.
Bạch Chỉ không dám đi, nhưng bụng cô đã sớm biểu tình so với lý trí. Vì để tới bệnh viện sớm, sáng nay cô chỉ uống một ly sữa đậu nành đã ra khỏi nhà.
Bạch Chỉ nhìn đám đông trước mắt, cô thấy nếu thiếu đi một người là cô chắc cũng sẽ không có gì khác biệt. Một khi đã có suy nghĩ như vậy, cô không thể ngồi yên được nữa.
Cái mông của Bạch Chỉ lặng lẽ rời khỏi chỗ ngồi, nửa thân trên của cô vẫn ngồi, nhưng người đã lùi về phía sau cánh cửa. Đầu cô cúi thấp học theo dáng vẻ như mèo con của cô y tá lúc nãy, rồi nhanh chóng chạy ra khỏi cửa.
Nhưng cô không được may mắn cho lắm, vừa chạy ra khỏi cửa thì trước mặt bỗng tối sầm.
Bạch Chỉ chỉ nghe một tiếng “Rầm”, đầu cô lắc lư như thể va phải một thứ gì đó rất mạnh. Cô ôm đầu, nhịn không được kêu lên: “Ây da”. Sau đó cô đứng thẳng dậy mới nhìn rõ, trước mắt mình là một bác sĩ trẻ tuổi.
Cô che đầu mình, từ kẻ hỡ giữa năm ngón tay, Bạch Chỉ có thể thấy được hình một chiếc nơ in trên trán anh, nó giống hình dạng của chiếc nơ cô đang đeo trên đầu mình. Điều thu hút cô nhất chính là bàn tay của người trước mặt, ngón tay của anh ta có các khớp xương rõ ràng như xương mai*, mảnh mai nhưng rất mạnh mẽ.
(xương mai* – trong câu “mình hạc xương mai”, ý chỉ mảnh khảnh, thon gầy)
Bởi vì cơ tay trong của anh đã phát triển tốt và kích thước của bàn tay tương đối đầy đủ, điều này làm cho bàn tay đang thả lỏng của anh giống như đang cầm một cây kim vậy. (Một kim bấm phẫu thuật có bề ngoài tương tự như kéo nhọn). Không cần hỏi, chỉ với đôi bàn tay này, Bạch Chỉ cũng đoán ra được anh hẳn là một bác sĩ phẫu thuật đã cầm dao một khoảng thời gian rồi.
Người kia khẽ ho một tiếng, đôi mắt hơi híp lại, lộ ra nét mặt bất mãn.
Bạch Chỉ ngượng ngùng thu hồi ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào anh và rụt rè cúi đầu xuống. Dù sao cũng cô đã va vào anh trước. Cô đang định xin lỗi thì nghe thấy câu hỏi của viện trưởng Đồng qua micro, từ hội trường xuyên thấu vào tai Bạch Chỉ.
Viện trưởng Đồng híp mắt, nhìn đám người xôn xao dưới khán đài, cùng với những cái quay đầu của các bác sĩ trẻ tuổi, ông lạnh giọng hỏi: “Ở sau có chuyện gì vậy?”
Cả người Bạch Chỉ run lên một cái, vừa muốn mở miệng, nhưng người ở trước phản ứng nhanh hơn cô gấp ba lần.
Anh chỉ vào chính mình, đánh đòn phủ đầu, nói: “Cô ấy về sớm”. Tuy giọng điệu lạnh nhạt, nhưng lại tự tin mười phần, đủ để khiến cho Bạch Chỉ gần như quên rằng anh là thành phần đến muộn.
Bạch Chỉ chớp mắt, sửng sốt ba giây cũng chỉ vào anh: “Anh ta đến trễ.”
Viện trưởng Đồng đỡ trán, mày nhíu chặt. Vẻ mặt nghiêm nghị của ông vẫn luôn được duy trì từ phòng họp đến văn phòng. Đứng trước mặt ông là một bác sĩ đang nổi, người còn lại là con gái của thầy giáo ông, hai người nhìn qua đều thấy là một cặp trời sinh xứng đôi vừa lứa.
Nhưng hiện tại một người thì mặt đen như mực không cách nào giãn ra, một người lại khoanh tay ưỡn ngực tràn đầy khinh thường.
Viện trưởng Đồng không hiểu, nam nữ độc thân đến tuổi kết hôn, đặc biệt là nghề bác sĩ bận rộn nên đúng ra phải tiếc nuối vì sao gặp nhau quá muộn, tại sao có thể đối xử với nhau tệ như vậy. Tỷ lệ độc thân ở bệnh viện khá cao, viện trưởng Đồng quyết định làm bà mối một lần vậy.
Ông ho nhẹ rồi cầm tập văn kiện ở trên bàn lên: “Cuộc họp vừa rồi tôi đã nói những gì?”
Bạch Chỉ sợ viện trưởng Đồng sẽ nhai đi nhai lại chuyện vừa rồi như bánh xe ô tô lăn qua lăn lại, thế nên đã nhanh chóng cắt ngang tóm tắt: “Muốn chúng ta phối hợp với xã hội để tuyên truyền y tế cộng đồng.”
“Đúng vậy, một trong số đó là quảng cáo thuốc ở học đường, tôi thấy hai người là phù hợp nhất”. Nói xong viện trưởng Đồng chỉ vào Bạch Chỉ: “Cô là bác sĩ phụ khoa, có thể nói về vấn đề vệ sinh, sinh lý”. Sau đó quay sang Phó Tây Phán: “Bác sĩ Phó có thể nói về cấp cứu chấn thương.”
“Viện trưởng, nhưng tôi còn dự án…”
Phó Tây Phán chưa nói hết câu đã bị viện trưởng Đồng cắt ngang: “Dự án của cậu không thể hoàn thành trong một sớm một chiều được. Do đó, tôi sẽ nói chuyện với chủ nhiệm khoa của cậu. Hai người có thể thảo luận sơ qua phương án là sẽ giao lưu với học sinh như thế nào. Về điểm này, Tiểu Chỉ, cháu nên học thêm bác sĩ Phó, cậu ấy hiện đang dạy thêm ở Đại học Y.”
“Không có việc gì nữa rồi, hai người đi làm việc đi, tôi còn một cuộc họp nữa.”
Phó Tây Phán cúi đầu bước ra khỏi phòng viện trưởng, anh thở dài một hơi. Hôm nay anh thật sự rất xui xẻo, vừa từ phòng thí nghiệm của trường Đại học Y trở về bệnh viện thì có một cuộc họp, vội vã đến phòng họp thì lại gặp chuyện xui xẻo này. Nghĩ vậy, anh liếc nhìn sang đồ sao chổi đang đứng bên cạnh mình. Nếu không phải vì cô, anh cũng không bị bắt đi làm thêm việc.
Bạch Chỉ không mấy tinh tế khi quan sát biểu hiện của những người xung quanh, cô quay đầu lại hỏi một cách tự nhiên: “Bác sĩ…Phó? Chúng ta có nên bàn bạc một chút về việc tọa đàm ở trường học không?”
Cô lấy điện thoại di động ra khỏi túi áo blouse trắng, nhưng ngay khi gõ ngón tay để tạo liên lạc mới, cô nghe thấy một giọng nói lạnh lùng trên đầu:
“Đối với những vấn đề không liên quan đến các công trình nghiên cứu khoa học và điều trị bệnh, xin hãy trao đổi với chủ nhiệm của tôi.”
Bạch Chỉ ngẩng mặt lên nhìn anh, ánh mắt khó hiểu: “Hả?”
“Tôi nghe theo sự sắp xếp của khoa”. Phó Tây Phán lặp lại từng từ một. Sau đó anh đút hai tay vào túi, xoay người đi về khoa nội trú. Phó Tây Phán đã sải bước và đi rất nhanh, chỉ để lại một bóng lưng phóng khoáng cho Bạch Chỉ.
“Anh đúng là…”
Bạch Chỉ dùng lực nắm chặt tay lại, và hít thở sâu vài lần cho đến khi các khớp ngón tay của cô hơi trắng bệch. Sau đó cô không ngừng tự an ủi chính mình, tiểu tiên nữ không được tức giận, nhịn không được muốn trợn mắt.
Cô vô tình nhìn xuống, nhìn chằm chằm vào một nơi. Bạch Chỉ thở dài, do dự rồi đuổi theo Phó Tây Phán. Cô ở sau lưng anh, vừa chạy vừa gọi: “Bác sĩ Phó, Bác sĩ Phó…”
Phó Tây Phán miễn cưỡng dừng lại, từ từ quay lại và đặt hai tay trước mặt cô.
Những ngón tay trắng nõn giơ ra trước mặt Bạch Chỉ, chúng càng thêm thon dài, ánh nắng tràn vào hành lang xuyên qua kẽ hở giữa những ngón tay của anh và chiếu lên nền gạch sứ trắng bóng loáng: “Thật xin lỗi, tôi không tùy tiện đưa phương thức liên lạc cho người khác.”
Giọng anh lạnh lùng như băng tuyết của tháng mười hai âm lịch khiến lòng tốt của Bạch Chỉ bị dập tắt, bầu không khí giữa hai người đột nhiên giảm xuống không độ.
“Anh….” Bạch run rẩy chỉ chỉ ngón tay vào anh, giọng nghẹn ngào không nói nên lời.
Mãi cho đến khi Phó Tây Phán xoay người đi lần nữa, cơn tức giận không kiềm chế được bộc phát qua kẽ răng, nhưng để duy trì hình tượng của mình, cô chỉ có thể lầm bầm như muỗi kêu: “Có bệnh à……”
Lần quay lại này đã làm lãng phí không ít thời gian. Phó Tây Phán vẫn còn mấy ca phẫu thuật vào buổi chiều, thế nên anh không thể không tăng nhanh bước chân.
Tuy nhiên, anh vừa quay người vừa bước được một bước, đột nhiên chân anh bị vấp lại. Không hề chuẩn bị từ trước, anh đổ người về phía trước, thế giới như xoay vòng, Phó Tây Phán ngã sụp xuống đất.
Nhìn Phó Tây Phán ngã xuống trước mặt mình, Bạch Chỉ cũng không kinh ngạc, thậm chí trong mắt còn lóe lên một tia đắc ý. Hai tay ôm ngực, ngẩng cao đầu, cô kiêu hãnh bước qua Phó Tây Phán. Giày cao gót giẫm lên nền gạch trắng, phát ra tiếng lộp cộp, từ xa đến gần, rồi từ từ xa dần.
Khi bước tới cửa, cô cố ý lắc đầu và đáp lại câu nói vừa rồi của Phó Tây Phán: “Phương thức liên lạc của tôi cũng không thể tùy tiện đưa cho người khác được.”
Lần này đến lượt cô sải bước đi mà không nhìn lại.
Bạch Chỉ đang ngồi trong phòng khám của mình, cắn một miếng bánh sandwich, vẫn còn ngứa răng vì tức giận. Chính mình có lòng tốt muốn nhắc nhở anh ta là dây giày bị tuột, kết quả anh ta nói cái gì? Lần này tốt rồi. Ngã! Nên ngã chết cái kẻ tự cao tự đại đó đi.
Bạch Chỉ từ nhỏ đã là con nhà người ta trong truyền thuyết, nhan sắc giống mẹ, da trắng mỹ miều, người theo đuổi đếm không hết. Cô được thừa kế chỉ số thông minh của ba, thành tích ưu tú. Vì vậy từ trước đến nay cô vẫn luôn rất tự tin.
Đến hôm nay, cô mới phát hiện mình gặp phải đối thủ, nhưng ngoài vẻ đẹp trai của người kia, cô thật sự không nhìn ra được điểm nào có thể khiến anh kiêu ngạo đến mức đó.
Tiếng của cô y tá cắt ngang sự tức giận: “Bác sĩ Bạch, có bệnh nhân.”
Mặc dù chưa qua giờ nghỉ trưa, nhưng nghe thấy hai chữ “Bệnh nhân” mắt Bạch Chỉ sáng ngời lên, cô nhét vội miếng sandwich ăn dở vào ngăn kéo, ngồi thẳng người lên.
Tuy nhiên, nhìn thấy hai người tay trong tay bước vào phòng khám khiến cô bất ngờ ngồi gục xuống ghế dựa như quả bóng xì hơi…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!