Yêu Em Theo Cách Của Anh - Chương 8: Đi về chung
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
126


Yêu Em Theo Cách Của Anh


Chương 8: Đi về chung



Khang Mạnh Nhi bị hắn nắm tay ngay trước cổng trường học thì vội vàng đỏ mặt, cậu muốn rút tay ra thì bị hắn liếc mắt hỏi

– Định làm gì??

Khang Mạnh Nhi rụt rè đáp

– Anh!! Buông tay em ra được không?? Như vậy kì lắm à!!

– Cậu không thích??

Ánh mắt dường như phát ra nộ khí khiến Mạnh Nhi co rụt người lại, lắp bắp trả lời

– Chỉ..chỉ là có chút không quen..tại em ngượng!!! Chúng ta đều là con trai mà nắm vậy…

Chính Quân thở hừ hừ thẳng thừng cắt ngang lời cậu

– Không quen thì cũng phải quen, ngượng lúc đầu nhưng sau này bị nắm riết cũng phải mặt dày. Cấm nói nhiều, đi về ngay!!!

Cậu bĩu bĩu môi, tay thì vẫn mặc cho hắn nắm nhưng miệng thì lên án

– Chính Quân!! Anh dữ quá à. Ba và cha chưa bao giờ mắng em lấy một câu đó!!!

Họ Khúc cũng không vừa mà gân cổ lên nói lại

– Vậy thì tôi là người đầu tiên mắng cậu!! Không ai dám dữ với cậu thì tôi dám!!

Khang Mạnh Nhi triệt để cứng họng với tên độc tài này, mặt hắn một tay đút vào túi quần còn một tay thì dắt cậu đi, đây có lẽ là lần đầu tiên Khúc Chính Quân cảm thấy yêu thích việc đi bộ đến thế

Hai người cứ như vậy, không ai nói với ai một câu nhưng không khí hài hòa cứ bao bọc xung quanh khiến ai cũng phải ganh tỵ. Lúc đi ngang qua dãy quầy ăn vặt, bỗng nhiên bước chân Mạnh Nhi khựng lại, khiến Chính Quân cũng khó hiểu, nhìn ánh mắt của nhóc con đang nhìn đến cây kẹo bông được làm từ đường, hắn hỏi

– Cậu thích món này??

Nhóc con nuốt nước bọt xuống, gật đầu đáp

– Đúng vậy!! Em chưa bao giờ được ăn những món này, món này và cả món này nữa

Ở trên khu phố này, chỉ cần có món gì là đồ ăn vặt đều bị cậu chỉ hết không thiếu một. Hắn khó hiểu chất vấn cậu

– Nhà cậu giàu như vậy, không lẽ chỉ vài tệ cũng tiếc à??

Mạnh Nhi mắt to tròn nhìn sang hắn, môi bĩu ra giải thích

– Không phải là tiếc, bánh kẹo cao cấp em đều nếm qua, thậm chí có món giá cả bằng chiếc xe đua mô tô cũng có rồi. Nhưng cha Nghiêm lại không cho em ăn những món này

Mày Chính Quân nhíu lại, tâm tư càng khó hiểu hơn

– Vì sao lại như vậy??

– Tại vì nếu em ăn thì ba Thiên sẽ thèm. Nhưng mà cha Nghiêm không cho, dạo trước em nghe nhà nội kể rằng, ba em suýt chút nữa thì mất mạng nhưng may sao cứu về lại được, từ đó chỉ cần ai làm tổn hại đến ba dù chỉ một chút thôi, cha em liền không tha cho kẻ đó. Cha Nghiêm rất cưng chiều ba Thiên, ba em cũng rất thích những món ăn vặt này, nhưng mà cha nói mấy món này có chất hóa học, lại không tốt nên không cho ăn. Có lần ba Thiên dắt em đi ăn món kem lạnh ở ngoài lề đường thôi, cha liền nổi giận mà phạt hai ba con em ăn liền mấy suất cơm. Buổi tối vì sợ hai người bọn em đau bụng nên tự xuống nấu cháo nữa. Nói chung muốn ăn quà vặt, đều phải do một tay cha Nghiêm chọn lựa hết đó!!!

Chính Quân khóe môi giật giật liên hồi, cảm thán gia đình này thật ngộ nghĩnh không thôi, tuy là nhà họ Khúc cũng giàu, nhưng mà mấy món này ba Anh của hắn không những cấm mà còn lâu lâu sai hắn cùng chồng mình đi mua nữa kìa

Nhìn Mạnh Nhi cứ liếc đằng đông rồi nhìn sang đằng tây, họ Khúc nhìn cậu như vậy cũng không đành lòng. Nắm tay cậu kéo đi, mua một cây kẹo bông đến trước mặt Mạnh Nhi nói.

– Thích món nào thì cứ ăn, tôi trả tiền, yên tâm không bị sao đâu, tôi từ nhỏ đến lớn đều xách tiền đi nuôi những quán này nên biết. Cậu có chuyện gì cứ đến bệnh viện lớn nhất thành phố, nói bạn của Chính Quân là người ta sẽ chữa miễn phí cho cậu. Mau ăn đi!!

– Em được ăn thật sao??

Cậu kéo gấu áo hắn, nghi hoặc hỏi

– Cứ ăn!! Tôi sẽ giấu giúp cậu

Mạnh Nhi vui mừng, kéo tay hắn hết ăn thử món này rồi đến món kia, lắm lúc miệng còn dính đầy nước sốt mà đưa qua kẹo hồ lô đến đút cho Chính Quân nữa, hắn cũng không ngừng ngại mà vừa ăn vừa giúp cậu lau miệng, nhìn không khác gì cặp tình nhân cả

Bỗng nhiên tin nhắn ở điện thoại hắn reo lên, nhìn vào hóa ra là của đoàn người vệ sĩ gởi cho mình

– Cậu chủ mua cho chúng tôi ăn với có được không?? Chúng tôi cũng muốn ăn  ̄0 ̄

Hắn không nhanh không chậm nhắn trả lời lại

– Tối về sẽ đưa các người đi!!

Hai người cứ chầm chậm vừa đi vừa ăn vậy cuối cùng cũng về đến nhà của cậu, Mạnh Nhi dừng lại cười cười với hắn nói

– Cảm ơn anh!! Hôm nay rất vui đó!! Khúc Chính Quân anh thật tốt!! ●▽●

Hắn lại một lần nữa nhéo miệng cậu đáp

– Được rồi!! Vào nhà nhanh đi, tôi phải về!! Nếu cậu thích cứ gọi vào số của tôi. Dù ở đâu họ Khúc này cũng sẽ lái xe đến đưa cậu đi

– Oaaa!! Anh thật đúng là tuyệt vời nhất đó. Chính Quân tạm biệt anh nha, mai gặp lại

Hắn xoa đầu cậu một cái nữa, sau đó xoay người đi luôn, để lại một Mạnh Nhi đứng đó cười khúc khích không thôi!!

Mạnh Nhi không hay biết rằng, tất cả những hành động của cậu đều bị Lục Tiểu Thiên đứng ở trong nhà thu hết vào mắt, đoạn Tiểu Thiên thầm nghĩ

– Sao nhóc đi chung với Tiểu Hạt Sen lại trông quen quen vậy nhỉ??

——-****——

Thông báo là ngày mai chắc viết lần bốn chương Nuôi Vợ Ngốc luôn nha!! Để mai chính thức hoàn truyện đó ấy mà!!

Mai truyện này không có chap mới đâu, để tập trung vào truyện Nuôi Vợ Ngốc!!! Thỉnh mọi người đọc kĩ thông báo!!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN