Yêu Em Tự Khi Nào - Chương 10
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
136


Yêu Em Tự Khi Nào


Chương 10


Ôn Địch không biết trước khi lên xe Nghiêm Hạ Vũ còn cố ý quay đầu tìm cô, cô đi đường vòng lượn theo con đường nhỏ trở về homestay chỗ ở của tổ chương trình sắp xếp.

Hôm nay tổ chương trình yêu cầu khách mời phải thống nhất mặc áo phông trắng và quần jean, cô trang điểm nhẹ nhàng rồi đi xuống dưới lầu tập hợp, cô tình cờ đụng mặt với Kỳ Minh Triệt ở cầu thang.

Chuyện hiểu lầm ngày hôm qua, sau đó cậu ta không hề liên lạc với cô, ngược lại lại là Minh Kiến Quân gọi điện nói xin lỗi với cô.

Cô lạnh nhạt nhìn cậu ta một cái, nhản nhiên thu lại ánh mắt.

Kỳ Minh Triệt không lên tiếng, đi sau lưng cô.

Lời xin lỗi Ôn Địch, cậu ta không thốt ra được.

Mấy ngày quay hình tiếp theo, Ôn Địch có thể cảm thân được một cách rõ ràng Kỳ Minh Triệt không còn tìm cô bắt lỗi nữa, phần chơi trò chơi cũng phối hợp với cô hơn rất nhiều.

Quay hình xong số thứ hai của chương trình [Như Hình Với Bóng], cô bay thẳng về Giang Thành, về quê ăn tết.

Ngày cô trở lại nhà, đúng lúc là ngày công ty nhà cô và công ty con của Kinh Việt chính thức ký kết hợp đồng, bố mẹ cô đều đi công tác ở Thượng Hải.

Lúc xuống máy bay, cô gọi điện thoại chúc mừng bố.

Nhưng cô không nói ông chủ của Kinh Việt là bạn trai của mình.

Ôn Trường Vân cười nói: “Năm nay bố sẽ cho con một bao lì xì dày.”

Ôn Địch kết thúc cuộc trò chuyện với cô, sau đó cô gọi điện báo bình an cho Nghiêm Hạ Vũ.

Nghiêm Hạ Vũ trả lời lại: [Nếu ở nhà nhàm chán quá thì buổi tối anh xem tivi với em.]

Ôn Địch: [Bố mẹ em không ở nhà, em đi qua nhà ông nội, có sách để em đọc.]

Ở trong lòng của cô, sức nặng của anh và sách là như nhau, ai ở bên cô đều được.

Ôn Địch từ sân bay về thẳng nhà ông nội, ông nội cô đang ở trong thư phòng, bà nội và dì giúp việc trong nhà đang bận rộn chuẩn bị đồ tết. Cô ở trong phòng bếp không giúp ích được gì nên đi lên thư phòng trên tầng tìm ông nội.

“Ông nội, ông nhìn xem con mang đến cho ông bảo bối gì nè.” Cô đã chọn một vài quyển sách ông nội thích trong chồng sách cổ quý giá Nghiêm Hạ Vũ tặng cho cô rồi mang về cho ông.

Ông nội Ôn đeo mắt kính lên, nhìn tên sách và thời gian xuất bản, “Quyển sách này hiếm đấy. Cháu tìm những quyển sách này chắc tốn không ít không sức đâu nhỉ?”

Ôn Địch ngồi xuống tấm thảm bên cạnh ông, cô thành thật khai báo: “Đây là quà người ta tặng cho cháu, cháu mượn hoa hiến phật thôi.”

Ông nội Ôn cười hai tiếng: “Thằng nhóc đó cũng không tệ nhỉ, rất quan tâm đến cháu.”

Ôn Địch đặt tay lên đầu gối của ông nội, “Sao ông chắc như vậy ạ, có thể là bạn thân của con tặng mà.”

Ông nội Ôn một câu vạch trần cô: “Nếu đây là sách của Thẩm Đường tặng cho cháu, cháu sẽ trực tiếp nói với ông là của Đường Đường, sẽ không nói là “Người ta”.”

Ôn Địch chỉ cười không nói gì.

Đêm giao thừa, vào đúng 0 giờ, Ôn Địch nhận được điện thoại của Nghiêm Hạ Vũ.

“Chồng ơi, năm mới vui vẻ.”

“Ừ, ước một điều ước đi.”

“Vậy thì em ước cả một đời này anh vẫn sẽ luôn yêu em.” Ôn Địch nói: “Anh cũng có một điều ước.”

Mấy giây sau, Nghiêm Hạ Vũ nói: “Giống điều ước của em.”

Trong mấy ngày tết, buổi sáng Ôn Địch cùng ông bà dạo khắp các con đường, ngõ hẻm, buổi chiều cô chui vào trong thư phòng rộng hai trăm mét vuông của ông nội tìm sách đọc. Tất cả các giá sách ở đây đều chật kín, xếp đầy cả những kệ trên cao, cô thường xuyên phải dùng thang để tìm sách.

Cô đọc sách mệt rồi thì ngồi xuống bên cửa sổ sát đất nựng mèo, trong suốt kỳ nghỉ, cuộc sống của cô vừa rảnh rỗi và thanh thản dễ chịu.

Ôn Địch về Bắc Kinh trước thời gian dự tính bốn ngày, buổi sáng ngày mùng sáu cô ngồi tàu cao tốc trở về, mười một giờ rưỡi cô về đến biệt thự của Nghiêm Hạ Vũ, trong nhà chỉ có một mình quản gia.

Lần nay quản gia thấy cô còn ngạc nhiên hơn lần trước.

“Năm mới vui vẻ.” Quản gia nuốt ngược những lời thắc mắc ngược vào trong bụng.

Sau khi chào hỏi, Ôn Địch thuận miệng hỏi: “Người làm trong nhà vẫn còn chưa lên đi làm ạ?”

Quản gia chỉ có thể nói dối: “Vâng, đúng vậy.”

Hôm nay Nghiêm Hạ Vũ đính hôn, người làm trong nhà đã qua bên khách sạn hỗ trợ, ông vừa làm xong chuyện trong nhà, đang định qua bên đó.

“Buổi trưa nay cô muốn ăn gì? Tôi gọi đồ ăn cho cô.”

Ôn Địch xua tay nói không cần, hôm nay đến kỳ kinh nguyệt, bụng cô đau căng cứng lại, bây giờ vẫn còn hơi âm ỉ đau. Rất ít khi cô bụng đau bụng kinh như thế này, lần này không biết vì sao lại dở chứng đau bụng.

Sau khi quản gia rời đi, cô uống một ly nước ấm đầy, uống xong vẫn không thấy khá hơn.

Ôn Địch gửi tin nhắn cho Nghiêm Hạ Vũ: [Chồng ơi, bây giờ anh có đang bận không?]

Lúc điện thoại của Nghiêm Hạ Vũ rung lên là lúc anh đang bị em gái của mình châm chọc, Nghiêm Hạ Ngôn nhìn chằm chằm ngón áp út của anh, cố ý nói: “Này cái vòng kim cô nhỏ của anh đâu rồi?”

Hôm nay chỉ có một mình Điền Thanh Lộ đeo nhẫn.

Nhưng mà lễ đính hôn cũng đã tổ chức rồi, có đeo nhẫn hay không đã không còn quan trọng nữa.

Nghiêm Hạ Vũ liếc em gái mình một cái, “Nếu em rảnh quá không có chuyện gì làm thì đi mời rượu đi.”

“Đâu phải em đính hôn đâu, người hôm nay đính hôn là người sai em đi kính rượu đó.” Nghiêm Hạ Ngôn khoanh tay, đế giày cao gót nhọn hoắc giẫm lên chân anh.

Cô bé đang nghĩ nếu mình giẫm chết tên anh xấu xa này, Điền Thanh Lộ có chạy đến liều mạng với mình hay không.

Nghiêm Hạ Vũ không để ý đến hành động đâm chọc nhỏ này của em gái, anh đang nhìn chằm chằm vào tin nhắn hiện trên màn hình điện thoại.

Nghiêm Hạ Ngôn đang định mở miệng kể khổ với anh trai, còn chưa kịp nói anh đã xoay người rời đi.

“Này, anh đi đâu thế!”

Nghiêm Hạ Vũ không để ý đến em gái, anh đi thẳng về phía cửa phòng tiệc, bước ra khỏi phòng, đi về phía trước hơn mười mét dọc theo lối đi, tiếng ồn ào của sảnh tiệc sau lưng anh dần biến mất.

Anh gọi điện thoại cho Ôn Địch: “Hôm nay em không đi nhà họ hàng chúc tết à?”

Ôn Địch: “Không, anh đoán xem bây giờ em đang ở đâu?”

Không cần đoán cũng biết. Nghiêm Hạ Vũ cầm ly rượu đế cao, ly của anh được rót đầy rượu, vốn là để anh đi kính rượu các bậc cha chú.

“Anh vẫn chưa đoán được à?” Giọng nói của Ôn Địch vang lên kéo suy nghĩ của anh trở về thực tại.

Anh nói: “Trên ghế sô pha trong phòng khách nhà chúng ta.”

Ôn Địch cười, hỏi anh: “Anh đang ở công ty ạ?”

“Ở nhà hàng.”

“Bụng của em hơi đau, lát tối anh trở về tiện mua cho em thuốc giảm đau nhé.”

Nghiêm Hạ Vũ mở một ứng nhỏ nhỏ trên điện thoại lên, kỳ kinh nguyệt tháng này của cô trễ ba ngày, “Có phải lịch trình làm việc nghỉ ngơi trong kỳ tết này của em rất lộn xộn không hả? Em uống nhiều nước ấm vào.”

“Em uống rồi.” Ôn Địch xoa bụng, cô giải thích: “Em chơi suốt cả một đêm. Trước đây em cũng đã từng thức cả đêm không ngủ rồi mà, cũng đâu có đau bụng kinh như thế này.”

Nghiêm Hạ Vũ nói: “Anh bảo lái xe đưa thuốc cho em.”

“Không cần đâu, em còn có thể chịu được. Em bảo anh mua thuốc là vì sợ tối nay đau không ngủ được nên mới định uống một viên.” Ôn Địch tưởng anh đang ăn cơm xã giao công việc, cô thúc giục anh: “Anh mau vào trong phòng đi, đừng để người ta chờ anh.”

Nghiêm Hạ Vũ nói: “Không phải xã giao.”

Rồi không nói thêm gì nữa.

Sau khi cúp điện thoại, anh vẫn lặng người đứng bên cửa sổ, phiền muộn uống một hớp rượu.

“Nghiêm Hạ Vũ!” Diệp Mẫn Quỳnh đi tìm con trai, trong túi xách của bà đang giữa một chiếc nhẫn đính hôn của nam, vừa rồi ở dưới lầu bà đưa cho Nghiêm Hạ Vũ, nhưng con trai bà lại không nhận. Trước mặt nhiều người như vậy, bà không thể làm gì khiến người ta chú ý được.

Nghiêm Hạ Vũ lắc lắc ly rượu trên tay, hỏi mẹ mình: “Có chuyện gì không mẹ?”

Diệp Mẫn Quỳnh đi tới bên cạnh anh, hạ thấp giọng quở trách con trai: “Đính hôn là một nghi thức, con không đeo nhẫn còn ra cái thể thống gì nữa.”

Nghiêm Hạ Vũ cảm thấy không có vấn đề gì, “Nếu sau này ly dị, mười ngón tay đeo đầy nhẫn cũng chỉ là kiểu cách.”

“Lý do lý trấu vớ vẩn gì thế hả!” Diệp Mẫn Quỳnh bế tắc, chỉ đành đổi sang một cách thuyết phục khác thử một chút: ” Hôm này hiếm lắm bố con không có việc ở nhà, con đeo nhẫn vào để cho ông ấy vui một chút.”

Bà vừa dứt câu lập tức lấy hộp nhẫn trong túi xách ra đưa cho con trai.

Tay trái của Nghiêm Hạ Vũ đút vào trong túi quần, tay phải cầm ly rượu, rõ ràng là cố ý không để tay rảnh cầm lấy nhẫn, anh nói: “Hiếm lắm con mới có thể nhìn thấy bố một lần, sao bố không thể để cho con vui vẻ một chút?”

Diệp Mẫn Quỳnh: “…”

Thằng nhóc này lại còn ra vẻ có lý nữa.

Nếu hôm nay không phải là ngày đính hôn của Nghiêm Hạ Vũ, có nhiều bạn bè thân thích đến dự như vậy, bà thật sự muốn ném chiếc nhẫn này lên mặt con trai mình, có muốn đeo hay không mặc kệ nó.

Chiếc nhẫn đính hôn này, cuối cùng Diệp Mẫn Quỳnh vẫn không lấy ra khỏi hộp.

Nghiêm Hạ Ngôn đến tìm mẹ, cô bé lắc lắc cánh tay mẹ, “Mẹ, anh có đeo nhẫn không ạ?”

Diệp Mẫn Quỳnh tức giận hỏi: “Con muốn làm gì?”

Nghiêm Hạ Ngôn nói: ” Dù sao thì anh ấy cũng không đeo, giữ lại không làm được gì, con mang đi bán mua đôi bông tai mới.”

Diệp Mẫn Quỳnh tất con gái một cái tát yêu, bảo cô bé ra chỗ mát mẻ bên kia ngồi đợi.

Nghiêm Hạ Vũ quay lại phòng tiệc, anh không đi mời rượu mà chỉ kiếm chỗ không người ngồi xuống.

Điền Thành Lộ ngồi xuống ghế bên cạnh anh, cô ta nhìn thấy ly rượu của anh trống rỗng, “Anh uống ít một chút.”

Nghiêm Hạ Vũ đáp lại, bảo người phục vụ rót cho anh một ly rượu vang.

Điền Thành Lộ để ý đến ngón áp út của anh không có gì, cô ta khéo léo đặt câu hỏi: “Nhẫn của anh để ở nhà quên mang theo rồi à?”

Nghiêm Hạ Vũ nhấp một hớp rượu, nói: “Không cần phải đeo.”

Bầu không khí giữa hai người rơi vào im lặng.

Điền Thanh Lộ suy đoán lý do vì sao anh không muốn đeo nhẫn, có thể là không muốn để Ôn Địch nhìn thấy.

Điều này có nghĩa là anh và Ôn Địch vẫn chưa chia tay.

Theo những gì cô ta biết được, Nghiêm Hạ Vũ đã chuẩn bị xong xuôi bồi thường sau khi chia tay, cổ phần đưa cho Ôn Địch cần có sự chấp thuận của các cổ đông khác của công ty, nếu không anh không thể chuyển nhượng cho Ôn Địch được. Vì vậy tin tức anh muốn chia tay với Ôn Địch đã lan truyền trong nhóm bạn bè quen biết.

Anh chuyển nhượng cổ phần của một số công ty dưới tên mình cho Ôn Địch, có thể nói đây là phí chia tay cao ngất ngưởng.

Điền Thanh Lộ quyết định hỏi thẳng mặt: “Anh đã chia tay với Ôn Địch chưa?”

Nghiêm Hạ Vũ liếc cô ta một cái: “Sao này, bây giờ mới đính hôn đã muốn quản tôi rồi à?”

Điền Thanh Lộ theo giải thích theo bản năng: “Em chỉ muốn bảo vệ mặt mũi của hai nhà thôi, không muốn để người ta có cơ hội bàn tán sau lưng.”

“Không cần thiết, lúc đầu khi nhà các cô nói chuyện đính hôn cũng không phải không biết tôi và cô ấy đang ở bên nhau.” Nghiêm Hạ Vũ không hề nể mặt, “Chia tay hay không là chuyện của tôi. Cho dù có chia tay cũng là vì suy nghĩ cho Ôn Địch, không có một chút nào dính dáng đến nhà họ Điền các cô.”

Mặt Điền Thanh Lộ nóng bừng bừng, không nói lời nào.

Nghiêm Hạ Vũ nói thẳng với cô ta: “Thanh Lộ, vì sao chúng ta đính hôn hay sau này là kết hôn đi chăng nữa, trong lòng mọi người đều hiểu rõ. Người duy nhất có thể mắng tôi là tên khốn chỉ có Ôn Địch, người có thể gây gổ với tôi cũng chỉ có thể là cô ấy, cô không có tư cách này. Nếu nói đến trách nhiệm trong cuộc hôn nhân này, tôi chỉ có trách nhiệm mang lại lợi ích cho nhà các cô, cô và nhà họ Điền của cô đừng mang những tiêu chuẩn gì đó ra đòi hỏi tôi phải làm theo, đối với tôi không có tác dụng gì đâu. Về phía bên nhà cô cũng như vậy, bên nhà cô cũng chỉ cần mang đến lợi ích cho tôi, những thứ khác, bao gồm cả cô tôi đều không quan tâm.”

Điền Thanh Lộ gần như cắn rách môi mình, hết lần này đến lần khác cô không thể kiếm được lý do chính đáng nào để mắng tên khốn khiêu ngạo như anh.

“Hạ Vũ.” Có người lớn trong nhà gọi anh.

Nghiêm Hạ Vũ cầm ly rượu đi qua đó.

Anh xã giao với các bậc cha chú khoảng hơn một giờ, tiệc rượu gần đến lúc kết thúc, Nghiêm Hạ Vũ đặt ly rượu xuống rời khỏi phòng tiệc.

Anh cũng coi như là nhân vật chính của ngày hôm nay nhưng lại là người rời tiệc sớm nhất, người khác chỉ cho là anh ra ngoài đi nghe điện thoại, chỉ có Nghiêm Hạ Ngôn biết ông anh trai coi trời bằng vung của mình ra thang máy đi xuống dưới lầu.

Diệp Mẫn Quỳnh tìm một vòng không thấy con trai đâu, bà hỏi Điền Thanh Lộ: “Hạ Vũ đâu rồi con?”

Điền Thanh Lộ lắc đầu, chỗ ngồi bên cạnh cô ta đã trống từ rất lâu rồi, lúc anh đi ra ngoài cô ta không dám nhiều lời hỏi gì.

Nghiêm Hạ Ngôn đi tới nói đỡ giúp anh mình, cô bé lấy bạn thân từ thuở nhỏ của anh trai ra chịu tội thay: “Anh Tưởng Thành Duật gọi điện cho anh ấy, nói có một cuộc họp meeting online khẩn cấp, nên anh ấy phải đi gấp.”

Bọn họ đều tin là thật, dù sau Nghiêm Hạ Ngôn và Nghiêm Hạ Vũ đối đầu với nhau từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ đứng cùng một phe, Nghiêm Hạ Ngôn có thể giải thích giúp anh trai mình thì trừ khi đó là sự thật, chứ không có chuyện gì khác.

Điền Thanh Lộ nhìn về phía Nghiêm Hạ Ngôn, cô bé làm như không có chuyện gì, cầm ly rượu của mình lên uống một ngụm, nhìn biểu cảm trên mặt cô bé không thấy bất kỳ dấu vết nói dối nào.

– –

Tại sảnh tầng một của khách sạn, trợ lý Khang đang cùng Nghiêm Hạ Vũ đứng chờ tài xế đánh xe tới.

Nghiêm Hạ Vũ nhìn đồng hồ đeo tay, trong lúc vô tình quay mặt qua liếc về phía máy tính anh nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đi tới, anh thoáng ngẩn người.

Khương Quân Tinh cũng không ngờ sẽ trùng hợp như vậy, mặc dù đều là bạn bè nhưng sau khi chia tay, mấy năm nay anh và biên kịch xinh đẹp của mình ở bên nhau, cô ta cũng đã có tình yêu mới, có cuộc sống riêng của mình, bình thường về cơ bản bọn họ sẽ không đụng mặt nhau.

Cô ta biết hôm nay anh và Điền Thanh Lộ kết hôn, lúc đến gần, cô thoải mái cười một tiếng: “Chúc mừng anh.”

Nghiêm Hạ Vũ gật đầu, hỏi: “Tới đây ăn cơm?”

Khương Quân Tinh gật đầu: “Mừng sinh nhật năm mươi tuổi của chú hai em.” Tiệc sinh nhật vẫn chưa kết thúc, nhưng cô ta có việc nên phải đi trước, không ngờ sẽ gặp được anh ở sảnh khách sạn.

Sau khi chào hỏi xong, hai người không có gì để nói chuyện với nhau.

“Em của em đến rồi.” Cô ta vẫy tay chào Nghiêm Hạ Vũ.

Nghiêm Hạ Vũ gật đầu đáp lại, không nói gì chỉ đưa mắt nhìn cô ta rời khỏi sảnh khách sạn.

Trên ngón áp út của Khương Quân Tinh đeo một chiếc nhẫn kim cương, ngay cả trợ lý Khang cũng để ý thấy. Khang Ba không biết nhiều về các mối quan hệ trước đây của ông chủ, cậu ta chỉ biết Khương Quân Tinh là bạn gái cũ của ông chủ, trong lòng ông chủ cô ấy có chút khác biệt so với những người khác.

Tài xế lái xe đến, Khang Ba sải bước về phía ghế sau mở cửa cho ông chủ.

Sau khi Nghiêm Hạ Vũ ngồi lên xe, dặn dò tài xế: “Dừng lại ở tiệm thuốc một lúc.”

Đến tận bây giờ trợ lý Khang chưa từng thấy Nghiêm Hạ Vũ uống nhiều rượu như vậy, cậu ta tưởng Nghiêm Hạ Vũ muốn ghé tiệm thuốc mua thuốc giải rượu, “Tổng giám đốc Nghiêm, tôi có thuốc giải rượu.”

Nghiêm Hạ Vũ không say, “Không cần.”

Anh tựa vào lưng ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.

Trong không gian kín của xe hơi, mùi rượu nhanh chóng lan tỏa khắp xe.

Suốt cả chặng đường xe chạy về đến sân biệt thự đều im lặng không tiếng động.

Lúc xuống xe, Nghiêm Hạ Vũ thuận tay cầm thuốc giảm đau mua cho Ôn Địch ở tiệm thuốc.

Trợ lý Khang đưa giấy tờ cho Nghiêm Hạ Vũ: “Tất cả thỏa thuận và cổ phần chuyển nhượng đều ở trong này.”

Nghiêm Hạ Vũ “Ừ” một tiếng, sau đó nói: “Các cậu về đi.”

Anh đi được mấy bước mới cảm thấy lạnh, lúc này mới nhận ra mình quên mặc áo khoác dài.

Trợ lý Khang nhanh chóng lấy áo khoác trong xe đưa cho anh.

Nghiêm Hạ Vũ vào trong nhà, anh cởi áo khoác dài ra, Ôn Địch đang nằm trên ghế sô pha, anh quan tâm hỏi han cô: “Em còn đau à?”

“Ừm.” Ôn Địch vươn tay về phía anh, muốn anh ôm một cái.

Nghiêm Hạ Vũ thấy cô vươn tay ra, nhưng anh lại cố tình lờ đi, ngồi xuống ghế đối diện cô.

Hai người cách nhau một cái bàn trà, tất cả những đồ lặt vặt nhỏ trên bàn trà đều là đồ của cô, đồ ăn vặt, trái cây cô thích ăn, tạp chí đang đọc dở còn có một quyển tiểu thuyết còn chưa đọc hết.

Ôn Địch ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người anh, cô cau mày hỏi: “Anh uống bao nhiêu thế?”

Nghiêm Hạ Vũ đáp: “Không nhiều lắm.”

Ôn Địch đã mười mấy ngày không được gặp anh, bây giờ bụng lại đau dữ dội, cô muốn dựa vào trong lòng anh, vì vậy ra hiệu với anh: “Anh qua đây cho em dựa một chút.”

Nghiêm Hạ Vũ nhìn cô, vẫn không hề chuyển động.

Ôn Địch tưởng anh uống say rồi nên không so đo với anh, cô chống tay ngồi dậy, dựa lưng vào thành ghế sô pha nhìn anh, cô thấy trong tay anh đang cầm túi thuốc mua từ tiệm thuốc.

Anh uống say rồi mà vẫn không quên mua thuốc cho cô.

Cô một lần nữa vươn tay ra đòi ôm, “Chồng ơi, anh lại đây đi, em nhớ anh lắm.”

Nghiêm Hạ Vũ về nhà định sẽ nói chuyện chia tay với cô, nhưng anh mãi vẫn không thể mở miệng được.

Hai người nhìn nhau hơn nửa phút, cô vẫn giữ nguyên tư thế làm nũng với anh.

Đột nhiên anh không muốn bàn bạc bất kỳ chuyện gì nữa.

Nghiêm Hạ Vũ ném túi đựng giấy tờ qua một bên, anh đứng dậy đi vòng qua bàn trà nhỏ đến bên cạnh cô, anh cúi đầu, môi anh dán lên môi cô, hôn cô thật mạnh.

Vừa rồi cô đòi anh ôm hai lần, bây giờ anh bù lại tất cả cho cô, ôm cô vào trong lòng khoảng chừng hai phút.

Ôn Địch ngửi mùi rượu vang nồng nặc trên người anh, “Anh ít nhất cũng phải uống hết một chai đấy nhỉ?”

Nghiêm Hạ Vũ vẫn đáp lại câu nói đó: “Không nhiều lắm.”

Anh buông cô ra, “Anh đi tắm thay bộ quần áo sạch sẽ rồi ra với em.”

Nghiêm Hạ Vũ không để Ôn Địch chờ quá lâu, khoảng hai mươi phút sau, anh thay áo sơ mi và quần tay mới từ trong phòng ngủ đi ra.

Ôn Địch nằm trên ghế sô pha ngủ gà ngủ gật.

Anh nâng đầu cô và vai cô lên rồi ngồi xuống chỗ để gối của cô, sau đó để đầu cô gối lên đùi anh.

Mùi rượu trên người anh đã nhạt bớt, thay vào đó là mùi hương mát lạnh của sữa tắm.

Ôn Địch mở mắt nhìn anh, “Hay là để em ôm gối đi, lỡ như em ngủ mất, anh có chuyện muốn đi ra ngoài thì lại phải đánh thức em dậy.”

Nghiêm Hạ Vũ nắm lấy tay cô: “Em ngủ đi, anh không đi đâu hết.”

Yêu thích: 4 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN