Yêu Em Tự Khi Nào - Chương 31
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
105


Yêu Em Tự Khi Nào


Chương 31


Ôn Địch nhìn chằm chằm vào email một hồi rồi xoá đi.

Bên ngoài mơ hồ có thể nghe thấy tiếng pháo hoa.

“Có chuyện gì à?” Ôn Kỳ Trăn bưng một đĩa hoa quả tới.

Bà ấy chỉ vào điện thoại của cháu gái, nói: “Con nhìn chằm chằm nó đã được mười phút rồi đấy, cô tưởng là con đang chờ cướp lì xì, nhưng chẳng thấy ngón tay con cử động gì cả.”

“Làm gì đến 10 phút chứ”.

“Cũng bảy tám phút rồi đấy.”

Ôn Địch buông điện thoại xuống, xiên một quả mận khô rồi cho vào miệng.

Ôn Kỳ Trăn ngồi xuống bên cạnh cùng cháu gái ăn trái cây.

Náo nhiệt trong nhà như không liên quan đến hai người họ.

Ôn Kỳ Trăn tâm sự cùng cháu gái, trò chuyện một hồi không tránh khỏi nhắc đến Kỳ Minh Triệt, bà hỏi: “Là con nói chia tay trước hay là nó nói trước.”

“Chưa nói gì ạ, mà cũng nói hết rồi.”

“Không được chơi chữ với cô đâu.”

“Con đâu có.”

Ôn Địch chỉ đang nói sự thật, lúc cô và Kỳ Minh Triệt chia tay cả hai đều không nói hai chữ ‘chia tay’. Nhưng cả hai người đều hiểu rằng bọn họ sẽ không cùng nhau đi tiếp được nữa.

Đây có lẽ là mối tình chân thành duy nhất của cô và anh từng có.

“Chúng con ở bên nhau rất mệt mỏi, không có một chút riêng tư cho bản thân. Con nói với anh ấy, đừng xem con là toàn bộ cuộc sống của anh ấy, hãy có cuộc sống của riêng anh ấy. Trước kia có bao nhiêu phóng khoáng, tiêu sái thì hãy cứ như vậy, đừng vì con mà thay đổi. Anh ấy lại bắt đầu có suy nghĩ, phải chăng bản thân đã gây phiền phức cho con, nên con không muốn thấy anh ấy nữa.”

Nói đến đây Ôn Địch thở dài. 

Khoảng thời gian đó, cô cũng không biết phải làm gì, chỉ có thể cố gắng khiến anh ấy thư giãn, vui vẻ một chút, dành nhiều thời gian ở bên anh ấy, tặng anh vài món quà. Kết quả càng khiến anh ấy thêm bất an. Anh ấy càng tốt với cô gấp đôi, luôn tìm mọi cách để tạo bất ngờ cho cô, dần dần càng khiến anh ấy thêm mệt mỏi.

Ôn Kỳ Trăn nói: “Nó là lo được lo mất, trong tình yêu người dễ bị tổn thương đều sẽ như vậy.”

“Có thể đoạn thời gian giữa con và Nghiêm Hạ Vũ, đã tạo thêm nhiều áp lực cho anh ấy.” Cô thật sự không thể tìm thấy bất kỳ khuyết điểm nào ở Kỳ Minh Triệt, nhưng chỉ có thể đi cùng nửa đoạn đường.

Ôn Địch im lặng một lúc, “Về sau nếu yêu đương, con sẽ không tìm người giống như Kỳ Minh Triệt nữa”.

“Bởi vì quá tốt?”

Ôn Địch gật đầu.

Vì quá tốt nên anh ấy rất dễ bị tổn thương.

Ôn Kỳ Trăn đút trái cây cho cháu gái, “Dượng của con cũng không tệ lắm. Uầy, không nói nữa, ngày đầu tiên của năm mới phải nói những chuyện vui mới đúng. Ăn tết xong con có dự định gì nào, không tính đi du lịch sao?”

Ôn Địch muốn đi London thư giãn, đợi thời tiết ấm lên lại nói vậy.

“London con đi cũng không ít lần rồi, còn chơi chưa đủ à?”

“Năm ngoái con chưa đi mà.”

Lần này cô định sẽ đi một mình rồi ở lại đó một thời gian.

Ngày thứ 3 của năm mới, Phạm Trí Sâm đến nhà chúc tết. Ông ấy mang theo rất nhiều quà, phần lớn trong số đó là dành cho Ôn Địch.

Ông nội nói số quà này quá đắt rồi.

Phạm Trí Lâm nét mặt hồng hào cười lớn, nói: “Tiền hồi vốn đợt thứ ba này, trước tết đã đến tay con rồi.” Tính đến bây giờ toàn bộ tiền hồi vốn của dự án đều đã hoàn thành đúng hạn.

Năm nay ông ấy có thể yên tâm kê gối mà ngủ rồi.

Những món quà này cũng không phải do ông ấy chuẩn bị, toàn bộ là do Nghiêm Hạ Vũ tiêu tốn tâm tư chọn lựa tặng cho Ôn Địch. Ông ấy chẳng qua chỉ là mượn hoa hiến phật.

Mỗi năm ông ấy đều mang quà cáp đến nhà chúc tết, nhưng lại không mang nhiều quà như năm nay.

Không ai phát hiện ra điều gì bất thường cả, nhờ có ai đó mà việc kinh doanh trong hai năm nay của ông ấy rất khá. Tâm tình tốt nên mua nhiều quà, đó không phải là tâm lý bình thường của con người hay sao.

“Cháu gái à, thức ăn của nhà hàng đó con còn muốn đi nếm thử hay không? Nếu ngán rồi thì chúng ta đổi một nhà hàng khác.”

Ôn Địch nhanh chóng từ chối, “Năm sau con rất ít khi ở lại Bắc Kinh.”

Phạm Trí Lâm chỉ khách khí một chút, cô đã không muốn ăn ông cũng không nên cố chấp. Nếu cứ đưa trực tiếp ngược lại sẽ khiến cô nghi ngờ. “Được rồi, đợi khi nào con muốn ăn thì nói trước với chú, vài ngày trước vợ chú có nói với chú, đợi con ở lại Bắc Kinh sẽ dẫn con đi ăn ở một nhà hàng khác. Bà ấy muốn hỏi con đã ăn thử đồ ăn của nhà hàng đó chưa, nếu chưa thì chúng ta cùng đến đó ăn thử.”

Ông ấy nói với Ôn Địch tên nhà hàng.

Ôn Địch chưa nghe qua, đương nhiên cũng chưa đi bao giờ.

Phạm Trí Sâm gửi cô liên kết thông tin nhà hàng, “Con lưu lại đi, có thời gian thì đến đó ăn thử.”

Ôn Địch nhấp mở liên kết, phía trên là đánh giá về nhà hàng.

Cô thường lui tới nơi này, ngay con hẻm đối diện với tiệm sách cũ, cô thường đi qua cũng chưa từng thấy cái nhà hàng này.

“Mới mở ạ.”

Phạm Trí Lâm ngừng một chút, nói: “Chú cũng không rõ nữa, là vợ chú đi công tác rồi cùng bạn đến đó ăn. Bà ấy biết khẩu vị của con nên nghĩ rằng con sẽ thích.”

Khi nào rảnh Ôn Địch sẽ đi ăn thử, rồi cho vào bộ sưu tập của mình.

Ở nhà đến ngày mười lăm, Ôn Địch về lại Bắc Kinh. 

Không khí ngày tết dần phai nhạt, mọi người đều bận rộn trở lại.

Ôn Địch lao đầu vào sáng tác kịch bản, cô không thể viết ra được một tình yêu ngọt ngào, nhưng cô thấu hiểu sâu sắc về tính cách con người, vì vậy viết rất thuận tay.

Bận rộn đến tháng 5, khi hoa hòe nở rộ, Ôn địch mới nhớ tới nhà hàng mà Phạm Trí Lâm đã giới thiệu.

Cũng thật trùng hợp, hôm đó Thẩm Đường gọi điện thoại tới, hẹn cô đi ăn.

Cô nói: “Hoa hoè năm nay nở rồi, tụi mình đi ăn mừng nào.”

Thực ra, việc có đi ăn mừng hay không, cũng đã sớm không còn quan trọng.

Thẩm Đường đang sống cùng khu chung cư với cô, tuy khác tòa nhà nhưng bọn họ vẫn thường đi chơi với nhau. Thẩm Đường đã không còn hoạt động trong giới, nhưng cũng không tính là rút lui hoàn toàn. Cô ấy chỉ là không thích diễn xuất nữa, muốn lui về làm bà chủ của một công ty giải trí mà thôi.

Cô cũng là một trong số cổ đông của công ty giải trí này, lúc công ty thành lập cô cũng đã góp vào một ít vốn.

Nửa năm trôi qua trong nháy mắt, Tưởng Thành Duật vẫn đang theo đuổi Thẩm Đường. Theo đuổi một thời gian, Thẩm Đường cũng tha thứ cho anh ta. Lúc thành lập công ty giải trí, anh ta cũng đã bỏ ra không ít công sức.

Cô và Thẩm Đường hẹn gặp nhau dưới lầu, hôm nay đến lượt cô lái xe.

Thẩm Đường ngồi vào xe, liền khen cô: “Chiếc váy rất hợp với cậu, cứ như tiên nữ hạ phàm vậy đó.”

“Còn phải nói à, không biết là ai mua chiếc váy này đây.”

Hai người cứ tâng bốc nhau qua lại như vậy một hồi.

Thẩm Đường cười lớn.

Chiếc váy này là quà cô ấy tặng Ôn Địch.

Thẩm Đường nhớ tới kế hoạch đi du lịch của Ôn Địch, cũng sắp cuối tháng năm rồi, cô ấy hỏi Ôn Địch có còn muốn đi du lịch London hay không.

Ôn Địch nghĩ một chút, nói: ” Tớ tính ngày kia đi.”

Vé máy bay vẫn chưa đặt, hành lý thì càng chưa thu xếp.

Thẩm Đường đề xuất cô đi London eyes, tâm trạng có tệ như thế nào cũng sẽ tốt lên. Cô ấy thích ngồi trên đó ngắm nhìn sông Thames.

Ôn Địch nói: “Lần này mình nhất định sẽ ngồi thử.”

Trước đây, mỗi lần đến London, bởi vì không muốn xếp hàng nên cô vẫn chưa ngồi thử.

Lúc còn nhỏ ông nội từng mang cô cùng đi công tác ở London. Vì còn quá nhỏ, ấn tượng lại không sâu, khiến cô không thể nhớ được ký ức nào cả.

– —————–

Một đường trò chuyện, hai người đã lái xe đến gần nhà hàng.

Thật vất vả mới tìm được chỗ đậu xe, đậu xe xong, hai người đi bộ đến nhà hàng.

Thẩm Đường nhớ nơi này, nói: “Đây chẳng phải là nơi mà cậu thường tới mua sách sao?” Cô ấy và Ôn Địch đã từng đến đây một lần, vẫn còn một chút ấn tượng.

Ôn Địch: ” Nhà hàng ở phía trước, không xa đâu.”

Kinh doanh nhà hàng đang bùng nổ. Ôn Địch đã đặt bàn trước qua mạng, nhưng vẫn chưa tới lượt của bọn họ. Nhân viên phục vụ nói bọn họ phải đợi khoảng 25 phút nữa.

Nhiều người xếp hàng đứng đợi ở cửa, bọn họ đi tới từ phía đối diện.

“Này, anh nhìn xem ai kìa.” Cửa sổ tầng hai, Nghiêm Hạ Ngôn ra hiệu cho anh trai nhìn xuống dưới gốc cây hoè bên kia đường.

Nghiêm Hạ Vũ đang nghe điện thoại, đưa mắt nhìn theo hướng em gái vừa chỉ, liền nhìn thấy thấy Ôn Địch và Thẩm Đường.

Nghiêm Hạ Ngôn nhìn anh trai: “Anh cho người nói với Ôn Địch, nhà hàng này có món ăn chị thích có phải không?”

“Ừm.”

Khó trách, hai người họ sao có thể biết đến nơi này.

Nghiêm Hạ Ngôn nói với anh trai muốn tìm một nhà hàng để ăn tối, đoán chừng là anh trai đã tìm Phạm Trí Lâm giúp đỡ.

Vì để Ôn Địch hài lòng, anh trai cũng không ngại phiền phức.

Nghiêm Hạ Ngôn rót hai ly nước chanh, một ly cho anh trai.

“Em chúc mừng anh trước nha.” 

Cô cầm ly nước chanh còn lại.

Nghiêm Hạ Vũ vẫn nhìn ra cửa sổ, thờ ơ nói: “Chúc mừng anh chuyện gì?”

“Anh có cơ hội theo đuổi Ôn Địch.”

Nghiêm Hạ Vũ không lên tiếng, sau một chúc, anh thu lại ánh mắt. 

Anh không uống ly nước chanh trước mặt mà cầm lên ly nước lọc bên cạnh.

Nghiêm Hạ Ngôn nhìn anh trai, “Bệnh dạ dày của anh gần khỏi rồi nhỉ, sao vẫn còn uống nước ấm?”

Nghiêm Hạ Vũ hỏi ngược lại: “Ai nói bệnh của anh khỏi rồi?”

Việc này còn phải cần ai nói sao. 

Ôn Địch và Kỳ Minh Triệt chia tay rồi, cô cũng vừa mới biết. Nghe nói bọn họ chia tay được một thời gian rồi, chỉ là chưa công khai.

Tin tức này còn tốt hơn mấy loại thuốc trị bệnh dạ dày của anh trai.

Nghiêm Hạ Vũ thúc giục cô ăn nhanh, còn anh thì đem ly nước lọc uống sạch.

Lúc nghe tin Ôn Địch và Kỳ Minh Triệt chia tay, anh không phải không vui, nhưng cũng chẳng thấy hạnh phúc như anh tưởng. Cô chia tay, không có nghĩa là cô ấy về lại bên anh.

Nghiêm Hạ Ngôn ăn xong, đặt đũa xuống bàn, rồi nhắc nhở anh trai: “Ngày mốt anh về sớm một chút, mẹ nấu đồ ăn chúc mừng sinh nhật anh đấy.”

“Để mẹ vất vả rồi, ngày mai anh phải đi công tác.”

“Ở đâu vậy?”

“London.”

Trước khi đi công tác, Nghiêm Hạ Vũ đã đến công ty của Tưởng Thành Duật, để cùng bàn bạc một số điều khoản ký kết hợp đồng trong chuyến đi London lần này.

Ai biết được lần này có gặp được người hay không.

Thư ký của Tưởng Thành Duật vẻ mặt khó xử, nói: “Thật xin lỗi tổng giám đốc Nghiêm.”

Nghiêm Hạ Vũ: “Làm sao? Trong phòng cậu ta có người?”

“Không có.”

Thư ký uyển chuyển nói: ” Tổng giám đốc Tưởng của chúng tôi vất vả lắm mới có cơ hội tái hợp lại với Thẩm Đường, mong ngài thông cảm.”

Có nghĩa là, Tưởng Thành Duật muốn vạch ranh giới rõ ràng với anh, đứng về phía Thẩm Đường và Ôn Địch.

Nói thẳng ra là anh bị người ta vứt bỏ.

Nghiêm Hạ Vũ cũng không làm khó thư ký. Anh hòa nhã nói: “Tôi đến tìm cậu ta bàn bạc về điều khoản hợp đồng.”

Thư ký: “Tổng giám đốc Tưởng nói, không có việc gì là không thể bàn bạc qua điện thoại.”

Nghiêm Hạ Vũ tức giận gửi một tin cho Tưởng Thành Duật: [Cậu đã quên những việc tôi từng giúp đỡ cậu?]

Tưởng Thành Duật: [Có chút ấn tượng, nhưng không nhớ ra.]

Nghiêm Hạ Vũ: “…”

Anh bình tĩnh lại: [Cậu bây giờ là công tư không phân minh!]

Tưởng Thành Duật không phải công tư không phân minh, mà anh ta sợ Nghiêm Hạ Vũ sẽ lấy việc công để mưu cầu việc tư. Lấy cớ bàn về công việc, đến lúc đó chín câu, mười câu là muốn lấy tin tức về Ôn Địch từ anh.

Vì sự an toàn, vẫn là không gặp mặt.

[Tôi bây giờ không thể giúp cậu đâu, vì tốt cho cậu thôi, không thể khiến Ôn Địch ghét cả tôi lẫn Tần Tỉnh được, những lúc quan trọng ai sẽ nói giúp cho cậu chứ.]

Nghiêm Hạ Vũ: [Mau hạ màn cái hành vi gió thổi chiều nào theo chiều đó của cậu đi.]

Gửi tin xong anh liền gọi tài xế đến đón.

– —————–

Không chỉ Tưởng Thành Duật, Tần Tỉnh cũng tạm thời vạch ra ranh giới với anh. 

Anh ta thể hiện rõ lòng trung thành với Ôn Địch: “Yên tâm, bất cứ lúc nào tôi cũng đứng về phía cô vô điều kiện.”

Ngày cô đi London, là Tần Tỉnh đưa cô đến sân bay.

Tần Tỉnh hiện là giám đốc điều hành của công ty giải trí. Các mối quan hệ xã giao trong giới đều do Tần Tỉnh xử lý, giúp Thẩm Đường tiết kiệm không ít sức lực. 

Tần Tỉnh đồng ý gia nhập vào công ty, là nhờ công lao của Tưởng Thành Duật.

“Chuyện cô và Kỳ Minh Triệt chia tay định khi nào sẽ công khai?” Trên đoạn đường đến sân bay, Tần Tỉnh hỏi cô.

Kể từ lúc cô và Kỳ Minh Triệt chia tay, bọn họ vẫn chưa liên lạc với nhau, “Tôi sẽ hỏi anh ấy.”

Tần Tỉnh nói: “Tốt nhất là cả hai bên công ty cùng bàn bạc, thống nhất đăng một bài thông báo lên weibo.”

“Được đến lúc đó phải làm phiền cậu rồi.”

“Không phiền, là công việc của tôi mà.” Từ khi Cù Bồi về hưu ra nước ngoài dưỡng bệnh, Tần Tỉnh trở thành quản lý thời vụ của cô.

Mặc dù cả Tần Tỉnh và cô đều là cổ đông của công ty, nhưng Ôn Địch bình thường cũng tham gia một vài hoạt động thương mại. Tần Tỉnh quản lý toàn bộ, bàn chuyện hợp tác cũng do anh ta đích thân đi làm.

Ấn tượng của cô về Tần Tỉnh vẫn luôn rất tốt. Lúc nhận được cuộc gọi của Điền Thanh Lộc, cô vẫn chưa biết lái xe, hai lần đó đều là Tần Tỉnh giúp đỡ cô. Cô vẫn luôn cảm kích anh ta.

“Đừng vì tôi mà làm ảnh hưởng quan hệ giữa cậu và Nghiêm Hạ Vũ.”

“Không đâu, Tình cảm anh em chúng tôi được hình thành từ việc đánh nhau từ nhỏ cho đến lớn, sẽ không vì một chút chuyện đó mà bị phá hủy.” Nói rồi, Tần Tỉnh nhìn Ôn Địch, “Cô có để bụng nếu tôi hỏi chuyện giữa cô và Điền Thanh Lộ không?”

“Không sao.”

“Điền Thanh Lộ ngoại trừ việc thích anh Nghiêm đến mức mê muội đầu óc, còn lại thì cô ta cũng khá tốt. Cô ta bây giờ cũng đã có bạn trai mới rồi, là do Đinh Nghi giới thiệu. Tôi cũng đã gặp cô ta hai lần, có vẻ sống rất tốt.” Tần Tỉnh nói tiếp: “Điền Thanh Lộ nói, cô có lẽ sẽ không muốn thấy mặt cô ta, vì vậy nhờ tôi gửi đến cô một câu xin lỗi. Cô ta nói lúc đó không biết phải mở lời như thế nào, cũng rất khinh thường bản thân cô ta.”

Còn lý do vì sao khi đó cô ta lại không thể mở lời, Tần Tỉnh không biết, nhưng Ôn Địch chắc chắn hiểu rõ.

Ôn Địch cười cười, nói: “Đều đã qua rồi.”

Tần Tỉnh không hỏi thêm về Điền Thanh Lộ nữa, mà chuyển hướng nói về kịch bản cô vừa hoàn thành.

– ————–

Ôn Địch đặt chân đến London lúc hai giờ hơn tính theo giờ bản địa. Cô đã đặt trước phòng tại khách sạn, cũng không để ai đến đón.

Sau khi hoàn tất thủ tục nhận phòng, cô đi mua sắm thuận đường ghé qua London eyes. 

Cô không gọi xe mà đi bộ qua đó.

Ra khỏi khách sạn, khi băng qua vạch đường dành cho người đi bộ, có hai chiếc xe đi đến rồi chầm chậm dừng xe, Ôn Địch bước nhanh băng qua vạch đường.

“Tổng giám đốc Nghiêm, là Ôn tiểu thư.”

“Tổng giám đốc Tiêu, là Ôn Địch.”

Bên trong chiếc màu đen, trợ lý Khang nhìn thấy Ôn Địch, liền xoay người nói với Nghiêm Hạ Vũ.

Bên trong một chiếc xe màu bạc, thư ký cũng xoay người báo cáo với Tiêu Đông Hàn.

Nghiêm Hạ Vũ đưa mắt nhìn Ôn Địch bên kia đường.

Tiêu Đông Hàn nhìn thoáng qua Ôn Địch, nói với thư ký: “Việc này cũng cần báo cáo với tôi sao?”

Thư ký: “…Không cần.”

Anh ta chỉ thấy có chút kỳ diệu, ở London có rất nhiều giao lộ, gặp nhau trên cùng một con đường cũng không dễ dàng. Hơn nữa suốt một năm nay, bọn họ cũng đã chạm mặt hai ba lần.

Thêm nữa công ty cũng có dự án hợp tác lâu dài với Ôn gia, anh ta đương nhiên cũng phải chú ý đến con gái của Ôn Tường Vận.

Điện thoại của thư ký vang lên, là tin nhắn từ Khang Ba. Thư ký chuyển lời của Khang Ba cho Tiêu Đông Hàn: “Tổng giám đốc Tiêu, tổng giám đốc Nghiêm chuyển lời không cần phải chuẩn bị tiệc tiếp đãi tối nay. Ngài ấy có chuyện cá nhân cần phải xử lý.”

Tiêu Đông Hàn “Ừ” một tiếng, biểu thị đã biết.

Anh ta và Nghiêm Hạ Vũ từ sáng đã có cuộc hẹn bàn bạc về một dự án.

Hai tập đoàn Tiêu Ninh và Kinh Việt đã có quan hệ hợp tác ở một vài lĩnh vực, lần hợp tác lần này là quyết định của ông nội, không phải của anh ta. Vì vậy trong suốt quá trình bàn bạc việc ai lắng nghe ai cũng là một trận giằng co căng thẳng.

Ý kiến của anh ta, Nghiêm Hạ Vũ khinh thường.

Mà ý kiến của Nghiêm Hạ Vũ, anh ta cũng chướng mắt.

May mắn, Nghiêm Hạ Vũ tối nay có việc riêng, nếu hai người ngồi cùng một bàn ăn, chắc chắn sẽ cảm thấy bụng dạ khó chịu.

Ôn Địch đi thẳng về phía trước, không biết phía sau có hai chiếc xe vẫn luôn theo sát cô.

Cô đang nghe bản nhạc jazz mà Thẩm Đường giới thiệu, đường đến London Eyes ngay trước mắt.

Sau khi mua vé, cô đứng chờ ở cuối hàng.

Có cuộc gọi tới, là Kỳ Minh Triệt. 

Từ lúc hai người chia tay đến giờ, đã hơn 4 tháng, đây là lần đầu tiên bọn họ liên lạc. 

Ôn Địch bắt máy.

Kỳ Kiến Vũ: “Em đang ở đâu vậy?”

“Ngay dưới London Eyes.”

“Em đi một mình?”

“Đúng vậy, vẫn chưa đến lượt em.” Cô hỏi: “Còn anh?” Cô từ điện thoại nghe được bên cạnh anh có tiếng gió thổi vù vù, thỉnh thoảng còn nghe được tiếng cười.

Kỳ Minh Triệt: “Đang trên du thuyền.” 

Đột nhiên nghĩ đến cô, gọi điện thoại.

Anh lại trở về như trước kia, lang thang khắp nơi, bốn biển là nhà.

“Cảm ơn em, vì studio của anh, mà em vẫn chưa công khai chuyện chúng ta chia tay.”

Ôn Địch: “Dù sao em cũng đang độc thân, việc công khai sớm hay muộn cũng không quan trọng.”

Kỳ Minh Triệt không muốn ủy khuất cô, chỉ là lúc đó việc trong nhà rối tung lên, anh ta không thể giải quyết ổn thỏa, studio cũng không phải chỉ có mình anh ta, vì vậy nên chưa không khai mọi chuyện.

“Tìm thời gian thích hợp, chúng ta cùng công khai.”

“Được, đến khi đó anh hãy cho người liên lạc với Tần Tỉnh.”

Kỳ Minh Triệt lắng nghe giọng nói của cô, vẫn luôn nhớ cô. 

Trong những tháng ngày ở bên cô, có ngột ngạt có đau khổ, nhưng quý giá. Cho dù quay lại quá khứ, biết rõ kết quả sẽ không thay đổi, anh ta vẫn muốn ở bên cô.

“Ôn Địch, em tìm thấy người cùng em ngồi trên London Eyes chưa, một mình rất buồn chán.”

“Vẫn ổn, một mình rất yên tĩnh.”

“Đúng rồi, Tân Nguyên có đến tìm em không?

“Cô ta chưa từng đến tìm em.”

Kỳ Minh Triệt yên tâm. 

Năm ngoái Tân Nguyên rút lui khỏi giới giải trí, thông báo nói cô ta đã có người mình thích, muốn quay trở lại cuộc sống bình thường.

Ba mẹ anh ta bây giờ vẫn chưa ly hôn, nhưng cũng đã sớm ly thân. 

Mẹ anh ta nói tình hình công ty bây giờ không ổn định, việc ly hôn cũng bị hoãn, bà ta giành lại quyền điều hành công ty. Phần lớn cổ phần đều nằm trong tay anh trai và dưới tên anh ta.

Nghiêm Hạ Vũ cũng trở thành cổ đông lớn nhất của công ty, tiến thẳng vào hội đồng quản trị, ba anh ta đã không còn cơ hội đông sơn tái khởi. 

Đối với việc Nghiêm Hạ Vũ bước vào hội đồng quản trị, mẹ anh ta cũng chỉ có thể bất lực cùng không can tâm, nhưng cũng chẳng tìm ra được cách gì để quyết vấn đề.

“Ôn Địch.”

“Đang nghe đây.”

“Chăm sóc tốt bản thân.”

“Được, anh cũng vậy.”

“Cùng đừng quên việc em đã đồng ý với anh.” Nói xong, anh ta cười vì ấu trĩ của bản thân.

Ôn Địch nói: “Sẽ không đâu.”

Hy vọng cô sẽ không quên anh ta.

Nghe tiếng gió biển, Kỳ Minh Triệt tắt điện thoại.

Cuộc gọi kết thúc không lâu, liền đến lượt của Ôn Địch.

Cabin từ từ lên cao, cô nhìn thấy sông Thames, những tòa nhà quen thuộc, có lẽ Kỳ Minh Triệt nói đúng, ngồi một mình có chút buồn chán.

Bước ra cabin, Ôn Địch đi được một đoạn không xa, bước chân chợt khựng lại. 

Nghiêm Hạ Vũ xuất hiện trước mặt cô, đứng cách cô khoảng năm sáu mét.

Trời vẫn chưa tối, cô cũng không bị ảo giác, thực sự là anh.

Tâm trạng từ giao động đến bình tĩnh, chỉ trong một thời gian ngắn.

Nghiêm Hạ Vũ mặc áo khoác đen, giống với cái mà cô đã mua tặng anh trước đây.

Anh bước lại gần, hỏi cô: “Không lạnh sao?”

Ôn Địch đang mặc một chiếc áo khoác mỏng, có chút lạnh. 

Cô không trả lời, theo bản năng kéo vạt áo.

“Sao anh biết tôi ở đây?”

Nghiêm Hạ Vũ đi bên cạnh cô, “Anh nhìn thấy em bên kia đường, cũng đã tìm kiếm hơn một giờ.” Anh tưởng cô sẽ không đến London Eyes, nhưng cuối cùng anh vẫn là đến xem thử.

Anh nói: “Anh bồi em đi một đoạn.”

Anh đi bên cạnh cô nhưng vẫn luôn giữ một khoảng cách thích hợp. 

Ôn Địch đút hai tay vào túi áo, cũng không nhìn anh.

“Anh đi công tác?” Cô hỏi.

“Ừm”

Bầu không khí ngưng vài giây.

“Nghiêm Hạ Vũ, anh thực ra cũng hiểu rõ, chúng ta không có chuyện của sau này.”

“Em thì sao? Đến đây vì công việc hay là?”

Anh chính là đang tự an ủi chính mình, ngăn chặn những gì cô vừa nói.

Ôn Địch trả lời: “Em đến đây du lịch.”

Cô dừng lại bên đường, “Tôi phải về khách sạn, đến đây thôi, anh không cần tiễn tôi đâu.”

Nghiệm Hạ Vũ gật đầu, lúc cô vừa cất bước, anh liền hỏi: “Anh ôm em được chứ?”

Nói rồi, anh tiến tới hai bước, nhẹ nhàng ôm lấy cô.

Bọn họ đã chia tay nhau được một năm, lẻ ba tháng.

“Anh biết không có chuyện sau này, nhưng vẫn ảo tưởng về nó.”

Rất nhanh, anh liền buông cô ra sau, lấy tai nghe nhét vào tay cô, “Lúc đi đường cố gắng đừng mang tai nghe.”

Nghiêm Hạ Vũ đưa mắt nhìn cô bước đi càng xa, đến khi chỉ thấy được một đường viền mơ hồ của chiếc áo khoác rồi biến mất hẳn, anh không biết cô rẽ sang hướng nào.

Anh nhắn một tin cho trợ lý Khang: [Những ngày này hãy phái vệ sĩ đi theo cô ấy, không cần báo cáo mọi hoạt động của cô ấy, chỉnh cần bảo vệ cô ấy an toàn là được.]

Trợ lý Khang: [Được.]

Nghiêm Hạ Vũ quay lại xe, trợ lý Khang liền đưa điện thoại qua, “Tổng giám đốc Nghiêm, đây là vài tấm ảnh tôi vừa chụp, nếu thấy ổn, tôi gửi chúng cho ngài.”

Tổng cộng năm sáu bức ảnh, có hình anh đi bên cạnh cô, cũng có hình hai người đứng đối mặt, hình cuối cùng khoảnh khắc anh ôm cô.

“Không tệ.”

“Tôi lập tức gửi sang điện thoại ngài.”

Đã rất lâu rất lâu rồi, cuối cùng anh ta cũng làm được một việc khiến tổng giám đốc Nghiêm hài lòng.

– ————-

Ôn Địch và Kỳ Minh Triệt công khai chia tay nhau vào tháng 8, hai bên công ty bàn bạc xong thời gian rồi đăng thông báo trên weibo.

Cư dân mạng thổn thức.

Một cư dân mạng bình luận: [Haizz, tôi thấy buồn nhất có lẽ là mấy ông chủ nhà bị hai người họ phóng hỏa.]

Kỳ Minh Kiệt trả lời lại bình luận của vị cư dân mạng kia: [Không đâu, tôi và Địch Địch chỉ là chia tay, không phải tuyệt thực, sau này vẫn đi ăn bình thường. Có nhà hàng nào mới mở, cứ giới thiệu với tôi.]

Từ khóa #chia tay, #không phải tuyệt thực, trở thành hot search trên mạng xã hội.

Chuyện chia tay của Ôn Địch và Kỳ Minh Triệt cũng không nằm trên bảng xếp hạng quá lâu, Tần Tỉnh tìm người gỡ xuống.

Ngày hôm sau Ôn Địch và Thẩm Đường hẹn nhau ăn tối.

Vài tháng gần đây, Thẩm Đường và Tưởng Thành Duật cũng đã tái hợp, hai người họ dự định lãnh giấy chứng nhận kết hôn.

Ôn Địch nói: “Mình vẫn chưa quyết định được sẽ tặng quà cưới gì cho cậu đâu.”

Thẩm Đường: “Không vội, đợi cậu nghĩ xong rồi, bọn mình sẽ lãnh giấy chứng nhận kết hôn.”

Thẩm Đường hỏi kế hoạch của cô trong 6 tháng cuối năm, vứt hết mặt mũi hỏi về kịch bản mới.

“Mình đang viết kịch bản mới, có rất nhiều việc phải làm trong giai đoạn đầu, viết về cuộc chiến thương mại, mình còn phải đi theo học hỏi kinh nghiệm từ ba, vì vậy sẽ đến công ty của ba một thời gian.”

“Nếu nếu cần, cậu có thể nhờ Tưởng Thành Duật tư vấn, mình sẽ nói giúp cậu.”

“Vậy mình sẽ không khách khí đâu, có gì không hiểu mình nhất định sẽ tìm cậu.”

Hai người vừa ăn uống vừa trò chuyện.

“Đường Đường.” Ôn Địch ra hiệu với cô ấy “Hai người ở bàn bên kia, vẫn luôn nhìn cậu đấy.” Cô chỉ vô tình quay mặt, thấy bọn họ có vẻ như đang nhìn chăm chăm vào Thẩm Đường, như chỉ chờ Thẩm Đường phát hiện ra bọn họ vậy.

Cả hai đều là đàn ông cực phẩm, mặt mũi có chút giống với Thẩm Đường.

Thẩm Đường nheo mắt nhìn qua, sau khi nhìn thấy bọn họ.

Cô ấy quay đầu lại, nói: “Là Tiêu Đông Khải và Tiêu Đông Hàn.”

Bọn họ là con trai cả và con trai thứ hai của cậu Thẩm Đường.

Ôn Địch gặng hỏi: “Người đeo kính gọng vàng là Tiêu Đông Hàn à?”

“Ừm, ngồi đối hiện là Tiêu Đông Khải.”

Ôn Địch luôn có cảm giác đã nhìn thấy Tiêu Đông Hàn ở đâu đó, đặc biệt là đường nét khuôn mặt đó, rất giống với người đàn ông đã giúp cô chuyển xe trước đây.

Chỉ là người đàn ông lúc đó đang mang kính đen. 

Tiêu Đông Hàn trước mắt cô lại đang đeo kính gọng vàng, mặc áo sơ mi trắng. Sự kết hợp đó mang lại cảm giác vừa cấm dục lại vừa suy đồi.

Giống như Nghiêm Hạ Vũ, Tiêu Đông Hàn có nhiều thành tựu xuất sắc trong giới kinh doanh. Thẩm Đường cũng đã kể với cô, mà trong đoạn trò chuyện hồi tết giữa ba và chú Phạm cũng có nhắc đến tên anh ta.

Anh ta là loại người quyết liệt và dứt khoát. 

Ba năm trước, anh ta phụ trách một dự án xuyên quốc gia, dự án này trở thành một trong những dự án kinh điển trong giới.

Cô đang viết kịch bản về cuộc chiến thương mại, cô có suy nghĩ muốn thiết lập nhân vật chính dựa trên hình mẫu và kinh nghiệm thương trường của Tiêu Đông Hàn, vấn đề khó nhất là làm sao để nhận được sự đồng ý của anh ta.

Thẩm Đường nghe xong liền đảm bảo: “Mình sẽ giúp cậu.”

Sau khi về nhà, Thẩm Đường chủ động liên lạc với Tiêu Đông Hàn, nói rõ mọi chuyện, đợi anh ta đồng ý.

Tiêu Đông Hàn cảm thấy mới mẻ: [Cô ấy muốn xin phép, hay là muốn phương thức liên lạc của tôi? Tôi nói với cô ấy, tôi không có thời gian để yêu đương.]

Thẩm Đường: “…” [Anh cho là Ôn Địch thích anh sao?]

Tiêu Đông Hàn không đáp lại.

Thẩm Đường hiểu, anh là đang thừa nhận.

Để Tiêu Đông Hàn bỏ xuống suy nghĩ đó: [Cậu ấy không thích anh đâu, ngay cả khi cậu ấy thích anh, nếu anh không chủ động theo đuổi, thì cậu ấy cũng sẽ không chủ động tìm anh đâu.”

Thẩm Đường liên tiếp gửi tin đi: [Anh họ biết Nghiêm Hạ Vũ không? Anh ta là bạn trai cũ của Ôn Địch, cậu ấy thích anh ta, nhưng anh ta cũng phải theo đuổi tận ba tháng mới bắt được người về tay đó.]

Thẩm Đường nhấn mạnh: [Là không dễ dàng gì mới theo đuổi được, anh hiểu không!]

[Anh không cần sợ nếu Ôn Địch thích anh đâu, vì chỉ khi được cậu ấy thích, anh mới có cơ hội theo đuổi cậu ấy.]

Tiêu Đông Hàn: “…”

Anh ta sẽ không rảnh rỗi giống như Nghiêm Hạ Vũ, rõ ràng thích cậu ta, nhưng cậu ta vẫn phải quay ngược lại theo đuổi tận 3 tháng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN