Ôn Địch học tập cả ngày, chạng vạng tối thì đến nhà hàng gần đó ăn tiệc.
Cô đã đặt chỗ trước hai tuần, Thẩm Đường không có ở đây, một mình cô chỉ làm cho có nghi thức.
Nhà hàng được trang trí lãng mạn và ấm cúng, từ ngoài cửa đi vào, cô thấy phần lớn người ngồi dùng bữa là một đôi, cũng có bạn thân hẹn nhau đi ăn, còn có bàn ăn là vợ chồng dẫn con đến chúc mừng.
Người ăn cơm một mình như cô, cả nhà hàng cũng chỉ có mỗi bàn của cô.
Cô tự an ủi chính mình, ăn cơm một mình cũng tốt mà, khi mệt thì có thể nghỉ ngơi một lát.
Đêm nay cô nhận được khá nhiều lời chúc giáng sinh, ba mẹ và cô hai còn đặc biết đưa hoa tươi và quả bình an đến nhà cho cô.
Lúc ăn cơm, cô bật điện thoại hai lần, chưa nhận được lời chúc từ người kia.
Rõ ràng người thích còn ngại là anh, anh còn đổ lên người cô.
Cô không biết anh có thường xuyên chủ động cho người ta cách liên lạc, ngẫu nhiên mập mờ quan tâm một chút, sau đó thì đợi đối phương đến tìm mình.
Ôn Địch mở điện thoại ra lần nữa, đổi biệt danh của Nghiêm Hạ Vũ thành “Nghiêm Dục Túng”, lúc nào cũng nhắc nhở bản thân phải đề phòng cạm bẫy và lời nói của anh.
Bỗng nhiên điện thoại rung lên, có cuộc gọi đến, khi nhìn thấy dãy số cô có hơi thất vọng.
Là điện thoại của Cù Bối, Ôn Địch bắt máy.
Cù Bồi hỏi cô đang ăn cơm ở nhà hàng nào.
“Cô Cù, sao cô lại biết?”
“Chị đang ở chung cư của em đây, em nghĩ sao chị lại biết?”
Cù Bồi đến tìm Ôn Địch, dì nói cô không ở nhà mà ra ngoài đón giáng sinh rồi. Theo cô ấy biết, người bạn tốt duy nhất là Thẩm Đường của cô giờ đang có mặt ở Thượng Hải để tham gia một hoạt động.
“Em đang ở cùng với ai đấy? Bạn học thời địa học hay bạn trai của em?”
Có lẽ gần đây Ôn Địch có bạn trai, cô ấy cũng không biết rõ tình hình.
Ôn Địch nói: “Một mình em.”
“…. Em ăn một mình không thấy chán à?”
“Vẫn ổn lắm, em ăn phần của hai người, vờ như đối diện có người và người đó đang đi rửa tay.”
Cù Bồi không biết nói gì hơn.
Ôn Địch hỏi: “Chị tìm em có chuyện gì vậy?”
Cù Bồi: “Tiện đường đưa hợp đồng bản quyền cho em, phí bản quyền cũng không chênh lệch với năm trước là bao.”
Thời gian trước Ôn Địch đã bán được hai kịch bản, đều là do cô sáng tác vào năm hai đại học, bởi vì [ Ngư Vãn ] nổi tiếng, cô cũng có chút danh tiếng, hai cái kịch bản vừa bán đi sau khi chia chát với công ty, mỗi kịch bản sau khi đóng thế cô có thể nhận được tận 8 con số.
Cù Bồi nói tiếp: “Lão Nguyễn nhà chúng ta, nói chờ quay xong bộ phim trong tay, định sẽ hợp tác quay kịch bản của em đấy.”
“Đạo diễn Nguyễn muốn quay kịch bản của em?”
“Ừ. Sớm nhất là sang năm. Coi như là quà giáng sinh năm nay cho em.”
Đối với cô mà nói, đây là món quà giáng sinh đáng kinh ngạc nhất.
Trong giới này, đạo diễn Nguyễn hợp tác với cô là cho cô mặt mũi lớn, biên kịch nhỏ như cô rất khó lọt vào mắt nhân vật lớn như đạo diễn Nguyễn.
Không cần phải nghĩ, đây chính là công lao của cô Cù.
Cù Bồi đặt mấy quả bình an trên bàn nhà cô: “Em ăn cơm đi, lát nữa đồ ăn sẽ nguội mất.”
Cúp điện thoại, Ôn Địch vội nhìn xem trong lúc gọi điện thoại có ai tìm cô không.
Giao diện trò chuyện trống trơn, không có tin nhắn chưa đọc.
Ôn Địch để điện thoại xuống, trước kia chưa từng có tâm trạng như thế này. Cô chỉ viết nhân vật chính trong kịch bản lo được lo mất nhìn điện thoại, không ngờ có ngày chuyện này lại xảy ra trên người mình.
Lúc này, trong một nhà hàng khác.
Nghiêm Hạ Vũ quét mắt nhìn điện thoại trong góc bàn, đêm nay anh đã nhìn điện thoại rất nhiều lần như vậy rồi. Mỗi lần đều đúng lúc bị Nghiêm Hạ Ngôn ngồi đối diện bắt được, cô ấy nhìn anh: “Chờ điện thoại của Khương Quân Tinh à?”
“Lại sao nữa đây, em nhắc đến cô ta làm gì?”
Nghiêm Hạ Ngôn cũng không muốn nhắc: “Em chưa từng thấy anh cố ý chờ điện thoại của ai bao giờ, nhưng ngoại trừ cô ta ra, giờ đúng thật em không thể nghĩ ai ai có thể khiến anh vừa ăn cơm vừa nhìn điện thoại đó.”
Nghiêm Hạ Vũ không thừa nhận mình nhìn điện thoại nãy giờ, thản nhiên nói: “Ăn cơm của em đi, không ăn nữa thì anh đi tính tiền.”
Nghiêm Hạ Ngôn liếc nhìn anh rồi nói: “Con mắt nào của anh thấy em không muốn ăn?”
Nói đến Khương Quân Tinh, một giờ trước cô ấy lướt vòng bạn bè, nhìn thấy Khương Quân Tinh mới cập nhật lên Khoảnh khắc, là ảnh chụp đang trượt tuyết ở Châu Âu.
Từ năm ngoái khi Khương Quân Tinh chia tay với anh trai, lễ giáng sinh hai năm liên tiếp, Khương Quân Tinh đều ra nước ngoài trượt tuyết với bạn bè, chơi vui đến quên cả trời đất.
Còn anh trai, hai năm vào đêm giáng sinh đều ở cùng cô ấy.
Người trong vòng bạn bè đều cho rằng anh trai dù có tồi thế nào, trong lòng từ đầu đến cuối không buông được Khương Quân Tinh, bởi vì chưa từng thấy anh trai đối xử tốt với ai như thế.
Bọn họ nói rất trôi chảy, nhưng cô ấy thì khinh thường. Nếu anh trai không thể buông xuống được thì anh ấy sẽ không chia tay Khương Quân Tinh. Nhưng mà đêm nay, cô ấy bắt đầu nghi ngờ có phải trực giác của mình đã sai rồi không.
Khương Quân Tinh đang trượt tuyết, còn anh thì đang chờ điện thoại của cô ta?
Nghiêm Hạ Ngôn vừa suy nghĩ miên man vừa ăn cho xong bữa cơm này, lúc thanh toán, cô ấy xuống lầu với anh trai và đứng ở cửa chờ xe.
Xe đậu ở bãi đậu xe ngoài trời, tài xế đang lái xe tới.
“Anh.” Cô ấy huých vào cánh tay anh một cái: “Anh thật sự chưa dứt tình với Khương Quân Tinh à? Chia tay xong hối hận?”
Nghiêm Hạ Vũ nghiêng đầu, bên cạnh có người, anh nhỏ giọng nói: “Em có thôi đi không?”
“Thừa nhận trước mặt em thì có gì đâu mà xấu hổ, em cũng đâu to mồm mà nói ra ngoài, cùng lắm thì một mình em cười nhạo anh thôi.” Nghiêm Hạ Ngôn còn nói: “Trông anh cứ càng che càng lộ, em không nghĩ nhiều được chắc?”
“Không phải đợi điện thoại của cô ta.”
Nghiêm Hạ Ngôn ngửi được mùi bát quái: “Vậy anh chờ điện thoại của ai?”
“Em không biết đâu.”
“Anh nói là em biết ngay.”
“Một con cáo nhỏ.”
“…”
Nghiêm Hạ Ngôn tức đến mức trợn trắng mắt, giơ giày cao gót đạp vào chân anh một cái.
Một cơn đau xé lòng, nửa phút sau, Nghiêm Hạ Vũ mới cất bước đến chỗ xe.
Ngồi lên xe, Nghiêm Hạ Ngôn không thèm nói chuyện với anh nữa, cô ấy bật tivi trên xe lên xem, mấy ngày nay cô ấy đang xem [ Ngư Vãn ], rất cảm động chuyện nam chính đối xử tốt với nữ chính.
Có một tập cô xem tận 3 lần mới đã ghiền, giờ lại xem thêm lần nữa.
Nhìn kịch bản như thế, cô ấy không khỏi cảm thán: “Đạo diễn thật biết cách quay.”
Nghiêm Hạ Vũ nói: “Là biên kịch biết cách viết.”
Nghiêm Hạ Ngôn có thói quen phản bác tất cả quan điểm của anh trai, nhưng lần này cô ấy không cãi lại. Bộ phim này là sau khi nhờ danh tiếng và kịch bản rõ ràng mà tỷ lệ người xem tăng lên vùn vụt.
“Anh biết biên kịch à?” Công ty của anh là nơi quay phần kinh doanh của bộ phim này, anh biết cũng không lạ.
Nghiêm Hạ Vũ: “Ừ.”
Nghiêm Hạ Ngôn thuận miệng hỏi: “Có phải EQ cao lắm không?”
Nghiêm Hạ Vũ lại nói: “Không chênh lệch em là bao.”
Nghiêm Hạ Ngôn không dám tin, tuổi nhỏ mà đã lợi hại như thế nào: “Anh chắc là không lớn hơn em đó chứ?”
Nghiêm Hạ Vũ dùng ánh mắt nói cho cô ấy biết, cô ấy cứ hỏi mấy câu nhảm nhí.
Nghiêm Hạ Ngôn nhờ anh giúp đỡ: “Vậy anh giới thiệu cho em quen cô ấy đi. Ở một số góc nhìn của em và cô ấy, nhất là phái tình cảm không mưu mà hợp, chắc chắn có thể nói chuyện với nhau.”
Không đợi Nghiêm Hạ Vũ đáp lại, điện thoại của anh có cuộc gọi đến, là số của Khang Ba.
Khang Ba nói với ông chủ: “Cô Ôn từ chối nhận quả bình an ạ.”
“Không ghi tên tôi trên đó à?”
“Có ghi rồi.”
Nhưng vừa nãy anh trai chuyển phát nhanh gọi điện cho anh ta, nói đối phương từ chối nhận. Ôn Địch biết quả bình an kia là ông chủ tặng cho cô, thế mà vẫn từ chối nhận.
“Biết rồi.” Nghiêm Hạ Vũ cúp máy.
Ba phút trước, Ôn Địch ăn tiệc xong trở lại chung cư thì nhận được điện thoại từ anh trai chuyển phát nhanh, nói có người đưa đồ cho cô, nói cô xuống lầu lấy.
Thang máy của chung cư cần quẹt thẻ để vào, anh trai đó không đi lên được.
Cô hỏi ai gửi đến rồi từ chối luôn.
Điện thoại đổ chuông, Ôn Địch thả ly nước xuống đi tới giá để lấy điện thoại.
Là một dãy số lạ, số đuôi rất đặc biệt, nhìn một lát là có thể nhớ rõ.
Cô nghĩ người gọi đến là Nghiêm Hạ Vũ, lại cảm thấy người cao ngạo như anh, sau khi bị từ chối nhận quà dù vì bất cứ nguyên nhân gì, anh cũng không thể gọi điện đến chất vấn cô ngay được.
Cô bắt máy.
“Giáng sinh vui vẻ, cô quậy cái gì đấy?”
“Ai quậy?”
“Không quậy tại sao cô lại từ chối nhận quả bình an? Cũng đâu phải món quà quý giá gì.”
“Nhà của tôi gửi tới rất nhiều, ăn không hết.”
“…”
Nghiêm Hạ Vũ xoa xoa thái dương: “Ôn Địch, tùy hứng phải có mức độ thôi. Nói thử xem vì sao cô từ chối.”
Ôn Địch nói: “Người đưa tới không đúng.”
Đây là đang trách anh không tự đem qua tặng cô?
“Tối nay tôi đi ăn cơm với em gái, đã đặt chỗ từ trước rồi.”
Theo Ôn Địch biết, chuyện đã quyết thì không thể lật lọng giữa chừng được, nhưng ăn cơm xong, luôn có thời gian để đi tặng táo mà. Chung cư của cô ở nơi sầm uất nhất, cách nhà anh cũng không xa, cách công ty của anh lại càng gần. Nói trắng ra là, anh không thể đặt sự kiêu ngạo của mình xuống được, thế là bảo người khác đem tới.
“Tổng giám đốc Nghiêm, giáng sinh vui vẻ, tôi cúp máy đây.”
Nghiêm Hạ Vũ còn đang định nói gì đó kết quả cô đã cúp máy luôn rồi.
Xe còn dừng ở ven đường, tài xế không biết nên lái đi hay dừng ở đó.
Nghiêm Hạ Ngôn hóng chuyện không chê chuyện lớn: “Ối chà, Ôn Địch là ai thế? Đây là lần đầu tiên anh tặng quà bị từ chối nhỉ?”
Nghiêm Hạ Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ, phớt lờ em gái mình.
Nghiêm Hạ Ngôn hết sức tò mò: “Sao đêm giáng sinh anh không ở cùng cô ấy, cô ấy đi công tác ở ngoài à? Hai người ở bên nhau bao lâu rồi?”
Im lặng một lát, Nghiêm Hạ Vũ nói: “Mới quen tối qua.”
“Đậu…” Nghiêm Hạ Ngôn còn chưa kịp chửi tục đã bị ánh mắt của Nghiêm Hạ Vũ chặn lại.
Cô ấy bình tĩnh một lát, mới quen hai mươi bốn giờ, anh đã bắt đầu tặng quà, Ôn Địch đúng là không đơn giản.
“Có phải Ôn Địch là đại mỹ nữ trong đại mỹ nữ không?”
“Vốn từ nghèo nàn đến mức này, có thời gian nhiều chuyện không bằng đọc thêm vài quyển sách nữa.”
“… Em nói là có căn cứ!”
Không thể thay đổi chủ đề thành công, Nghiêm Hạ Ngôn không buông tha, muốn biết vẻ ngoài của Ôn Địch trông như thế nào.
Nghiêm Hạ Vũ: “Tự tìm trên Weibo đi.”
Có thể tìm thấy bằng tên thật nhưng không ngờ lại xinh đẹp đến vậy, Nghiêm Hạ Ngôn còn tưởng rằng đây là ngôi sao mới debut. Cô nhấn vào Weibo của Ôn Địch, phần giới thiệu là biên kịch, tác phẩm tiêu biểu [ Ngư Vãn ].
Cô ấy nhìn mà cạn lời.
Sau đó xem album ảnh của Ôn Địch, biết vì sao anh trai có thể nhịn khi bị cho nhìn sắc mặt.
“Anh thấy cô ấy đẹp nên mới quảng bá [ Ngư Vãn ], sau đó thừa cơ lại gần làm quen cô ấy?”
Nghiêm Hạ Vũ không tiếp lời, anh chỉ dựa vào thành ghế nhắm mắt dưỡng thần.
“Em đang hỏi anh đấy.”
“Nhìn thấy trong buổi quảng bá.”
Nghiêm Hạ Ngôn biết tính của anh mình hoặc là không nói, đã nói thì sẽ không nói dối. Xem ra giống như cô ấy nghĩ, cảm thấy biên kịch của [ Ngư Vãn ] có tài năng, không ngờ người lại còn xinh đẹp.
Điện thoại của anh trai vẫn còn nằm ở giữa băng ghế sau, bọn họ vừa mới quen biết, dồn dập quá thì lại hỏng.
“Anh không mang qua cho cô ấy à?”
Nghiêm Hạ Vũ: “Có thể đừng làm ồn nữa được không?”
“Được chứ. Nhưng trước khi im miệng em phải nói câu này, bị từ chối còn tiếp tục đem tặng cũng không mất mặt đâu. Em sẽ không cười nhạo anh, bởi vì anh cúi đầu trước tài năng và nội hàm mà.”
“…”
– –
Ôn Địch đang định đi ngủ thì chuông điện thoại vang lên.
Nhận được cuộc gọi của Nghiêm Hạ Vĩ lần hai, cô cảm thấy thật bất ngờ.
Anh nói: “Xuống lầu.”
“Anh ở dưới lầu chung cư của tôi à?”
“Ừ.”
Đến Nghiêm Hạ Vũ cũng cảm thấy bản thân mình hoang đường, đã nửa đêm mà anh còn đem quả bình an đến cho cô lần nữa.
Thang máy cần phải quẹt thẻ mới vào được, anh ở dưới đại sảnh lầu một chờ, không biết cô ở lầu mấy, chỉ biết là cô ở chung cư này.
Mười phút sau, Ôn Địch mặc áo khoác từ từ đi xuống.
Mới có một ngày không gặp, cô lại có loại ảo giác đã xa cách một tuần. Biểu cảm của anh trông có vẻ lạnh nhạt, trên mặt tràn ngập sự không tình nguyện.
Hai người không nói một lời nhìn nhau.
Cố gắng hết sức so bì với nhau.
Đối với Nghiêm Hạ Vũ mà nói, chủ động đến mức này, đã là phá lệ. Phụ nữ theo đuổi anh nhiều đến mức anh đối phó đến đau đầu, anh lại đến tặng quà cho một người thất thường lúc nửa đêm.
Món quà này còn từng bị cô từ chối.
Ôn Địch hơi ngửa đầu nhìn anh, anh không nói lời nào, cô cũng không bắt chuyện trước.
Nghiêm Hạ Vũ đưa quả bình an cho cô: “Không phải cô yêu cầu quá cao mà là được một tấc lại muốn tiến một thước. Tôi thấy cô sắp phải thi cuối kỳ rồi, tôi không muốn cô phân tâm.”
Dừng một chút, anh lại nói: “Lần sau không thể làm như thế này nữa.”
Ôn Địch cười, cô thích cái lý do kỳ lạ này của anh.
Nghiêm Hạ Vũ đưa cho cô một quả bình an siêu to, cô lớn đến từng này mà lần đầu tiên nhìn thấy quả táo to như thế, cảm giác tận mấy cân lận.
Cô nhìn anh rồi nói: “Anh đưa tay đây.”
Nghiêm Hạ Vũ không viết cô định làm gì nhưng vẫn làm theo.
Ôn Địch lấy một quả táo nhỏ xíu từ trong túi ra đặt vào lòng bàn tay anh, ngón tay anh thon dài, khiến quả táo nhỏ càng thêm nhỏ, nhỏ đến mức khiến người lần đầu tiên nhìn thấy nghi ngờ không biết đây có phải quả táo không.
Chúc ngủ ngon xong, cô ôm quả táo to như cái mặt mình nhẹ nhàng đi vào thang máy.