Bao nhiêu năm qua đi, anh vẫn luôn như lúc ban đầu.
Ôn Địch ôm Ôn Ôn trong lòng, cô xoa đầu Ôn Ôn, nói: “Ôn Ôn, chúng ta cảm ơn ba con nha.” Cô vươn tay cào nhẹ lên cánh tay Nghiêm Hạ Vũ.
Ôn Ôn học theo cô, vươn chân trước ra, cũng cào nhẹ lên cánh tay Nghiêm Hạ Vũ, vừa cào còn vừa nghiêng đầu xem anh phản ứng như thế nào.
Dáng vẻ tinh ranh cực kỳ giống Ôn Địch.
Vẻ mặt Nghiêm Hạ Vũ ôn hòa, đón lấy Ôn Ôn ôm vào trong lòng, thời gian anh ở cùng Ôn Ôn nhiều hơn so trước kia, Ôn Ôn cũng càng ngày càng thích dính vào anh, ở nhà cho dù anh đi đâu, Ôn Ôn cũng luôn đi theo bên người anh.
Anh bây giờ đã phần nào hiểu được tại sao Tưởng Thành Duật rất ít khi ra ngoài giao lưu, có khi khó thấy đến hội sở chơi một chuyến, giữa chừng nhận được điện thoại của Chanh Vàng Nhỏ, Tưởng Thành Duật cũng đều sẽ rời đi trước.
Có một đứa con bám lấy mình, đương nhiên cũng muốn trở về bầu bạn với con nhiều hơn.
Điều anh thấy chướng mắt ở Tưởng Thành Duật là mỗi lần Tưởng Thành Duật nghe điện thoại đều mở loa ngoài, như là sợ người khác không biết con gái anh ta làm nũng với anh ta ra sao vậy.
“Chanh Vàng Nhỏ hai tuổi rồi.” Anh nghiêng đầu nói với Ôn Địch.
Ôn Địch gật đầu, tỏ ý đã biết, không nói gì.
Nghiêm Hạ Vũ thấy cô không mấy hứng thú, liền nói với Ôn Ôn: “Con có muốn có em gái không? Nếu muốn thì nói với mẹ con đi.”
Ôn Địch: “…”
Anh lúc nào cũng nghĩ đến chuyện kết hôn và có con gái.
Điện thoại Nghiêm Hạ Vũ đổ chuông, là mẹ anh gọi đến.
Diệp Mẫn Quỳnh: “Sao không trả lời tin nhắn của mẹ?”
“Con chưa để ý, đang trêu Ôn Ôn.”
“Con xem qua đi, đầu bếp đang chờ con trả lời đó.”
Nghiêm Hạ Vũ cúp máy, ấn mở khung chat với mẹ, mẹ anh đã gửi thực đơn tới, bảo anh chọn, có sáu món canh để lựa chọn, tất cả đều là những món canh mà bình thường Ôn Địch thích.
Mẹ anh nói thêm: Không phải con nói Ôn Địch thích ăn canh sao, con chọn hai món đi, ba món cũng được, để đầu bếp hầm canh trước.
Nghiêm Hạ Vũ hỏi: [ Có đủ nguyên liệu rồi ạ? ]
Diệp Mẫn Quỳnh: [ Chuẩn bị đủ cả rồi. ]
Nghiêm Hạ Vũ đưa điện thoại cho Ôn Địch: “Em chọn món mà trưa nay em muốn ăn nhất đi.”
Ôn Địch lại bị cảm động, cô dựa vào vai anh: “Anh chọn giúp em đi.”
Cô không có yêu cầu cao về đồ ăn, cũng không kén chọn, Nghiêm Hạ Vũ chọn hai món canh, chọn thêm bốn món bình thường cô thích ăn, còn lại anh bảo mẹ làm tùy ý.
Trước đây Ôn Địch không thích ăn canh như vậy, cô là bị ảnh hưởng từ Nghiêm Hạ Vũ.
Lần đầu cô đi ăn riêng với Nghiêm Hạ Vũ, là khi cô đi cùng anh đến bệnh viện để kiểm tra sức khỏe, khi đó cô không biết là anh chỉ đến để kiểm tra, mà thật sự cho rằng anh đã ăn phải quả táo nhỏ làm cảnh, không yên tâm nên muốn đi làm kiểm tra.
Buổi sáng hôm đó Nghiêm Hạ Vũ không ăn sáng, sau khi kiểm tra từ bệnh viện ra, anh đã rủ cô đi ăn cùng anh.
Chính từ lần đó, Nghiêm Hạ Vũ đã nhận thức được tốc độ khi ăn của cô.
Anh hỏi cô là bởi vì giảm béo mới ăn chậm như vậy, hay là do răng không nhai không tốt.
Cô nói: “Đều không phải, là thói quen hồi nhỏ rồi, giai đoạn cuối của chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế.”
Mỗi miếng cơm cùng đồ ăn nhai nhiều như vậy, lúc nuốt xuống không có vị gì, nhiều khi cảm thấy như gì cũng chưa ăn được.
Nghiêm Hạ Vũ gọi nhân viên phục vụ tới, kêu hầm một món canh, không phải canh nấm hay canh cà chua trứng gà đơn giản, canh hầm mất một tiếng rưỡi, anh cũng ngồi chờ cô ăn lâu như thế.
Chờ đến khi canh được mang lên cô mới biết được, anh đặc biệt kêu người hầm canh cho cô là bởi vì cô dùng bữa ăn đến cuối cùng vẫn nếm không ra mùi vị của đồ ăn, ăn canh có thể nếm được nguyên chất nguyên vị, còn có thể nhuận tràng.
Sau này ở bên anh, Nghiêm Hạ Vũ thường xuyên bảo dì Thôi nấu canh cho cô, có khi ăn cơm mà đồ ăn gần nguội lạnh, nhưng sau đó lại ăn một chén canh nóng hầm hập, dạ dày rất thoải mái.
Từ đó trở đi, cô đã thích việc ăn canh, nhưng nấu canh vô cùng tốn công sức và thời gian.
– –
Thấm thoát, xe đã đi vào trong sân Nghiêm gia.
Ôn Ôn thường tới nên đã biết nơi này, nó đã trở thành bạn chơi chung với Nghiêm Nghiêm, có điều mỗi lần gặp nhau đều phải đánh một trận, cơ bản Nghiêm Nghiêm đều nhường nó, tất cả đồ chơi đều cho nó chơi.
Nghe thấy tiếng xe, Nghiêm Hạ Ngôn đi từ biệt thự ra, gọi vào trong nhà: “Ba ơi, cháu gái ba tới rồi, mau ra đây đón này!”
Ôn Ôn không hay gặp Nghiêm Hoành Cẩm, lần gặp mặt gần nhất là hai tháng trước, sớm đã không còn nhớ rõ ông ấy.
Nhưng khi Nghiêm Hoành Cẩm ôm Ôn Ôn, nó lại không hề bài xích.
Lợi ích của việc gọi video tối hôm qua là lúc nhìn thấy Nghiêm Hoành Cẩm và Diệp Mẫn Quỳnh hôm nay, Ôn Địch rất tự nhiên chào hỏi, không hề câu nệ.
Không ai ngại ngùng nên không khí nói chuyện tiếp tục rôm rả như tối hôm qua.
Hai chú mèo chơi đùa trên mặt cỏ, bọn họ cũng chưa vào nhà mà ngồi xuống ghế nghỉ dưới giàn hoa trong sân.
Dì giúp việc đưa đồ ăn vặt cùng trái cây tới.
Nghiêm Hạ Ngôn tỏ ra quan tâm đến bộ phim điện ảnh [ Thế gian không bằng anh ], “Chị dâu, khi nào phim điện ảnh đóng máy ạ?”
“Cuối tháng này.”
Ôn Địch nói xong, Nghiêm Hạ Vũ xiên trái cây cho cô, sau đó bóc hạt dưa cho cô.
Diệp Mẫn Quỳnh nhớ rõ thời gian bắt đầu quay [ Thế gian không bằng anh ], “Quay mất bảy tám tháng rồi nhỉ?”
Ôn Địch: “Tám tháng rưỡi ạ.”
Diệp Mẫn Quỳnh nói: “Lâu thật đấy.”
Nghiêm Hạ Ngôn nói tiếp: “Đành chịu thôi, lấy cảnh ở mấy quốc gia lận, chuyển địa điểm quay khá tốn thời gian.” Cô ấy ghé vào người mẹ mình, thò đầu ra: “Mẹ, lấy cho con quả mận với.”
Nghiêm Hoành Cẩm nghe con gái muốn ăn trái cây, ông ấy đang quay video Ôn Ôn và Nghiêm Nghiêm thì dừng lại, sau đó nhìn về phía con gái: “Con ăn đi, để ba đếm đến năm mươi giúp con.”
Nghiêm Hạ Ngôn: “…”
Cô ấy bật cười: “Ba này, ba cố ý hả.”
Cả nhà cười nói rôm rả, thời gian nhanh chóng trôi qua, một bàn đồ ăn phong phú đã được làm xong.
Có Nghiêm Hạ Ngôn ăn cùng, Ôn Địch ăn một bữa cơm trưa vô cùng thoải mái, bầu không khí chưa bao giờ tẻ ngắt khi có Nghiêm Hạ Ngôn ở đây, nước lọc nhạt nhẽo cũng trở nên ngọt ngào.
Ăn cơm xong, Nghiêm Hạ Vũ dẫn Ôn Địch đi thăm quan phòng anh.
Đây là nơi anh đã ở từ nhỏ, cách bài trí bên trong không khác gì căn phòng ngủ mà họ đang ở bây giờ.
Nghiêm Hạ Vũ nói với cô: “Đây là phòng xép, hợp với một phòng làm việc nhỏ, em đi ra phía trước sẽ thấy cánh cửa.”
Ôn Địch đi theo lời anh, xuyên qua một đoạn lối đi nhỏ, thấy một phòng làm việc rộng mười mấy mét vuông, cửa sổ phòng làm việc hướng về phía tây vườn hoa.
Trên kệ sách chứa đầy những cuốn sách thời đi học của anh, có lẽ có chứa cả quá khứ của anh. Cô không động chạm lung tung, chỉ xem qua kiểu cưỡi ngựa xem hoa.
“Em muốn tìm sách đọc hay là ngủ trưa?”
Ôn Địch muốn đọc sách: “Anh tìm một quyển cho em đọc đi.”
Nghiêm Hạ Vũ cười nhàn nhạt: “Nhất định phải là anh tìm à?”
“Em muốn đọc sách do anh lấy.”
“Em tự lấy đi, xem ghi chép lúc trước của anh cũng được.”
“Em không dám tùy tiện xem đâu.”
Nghiêm Hạ Vũ nghe ra ý khác: “Lại ghen vớ vẩn rồi.”
Anh ôm lấy cô, dỗ dành: “Bao nhiêu năm nay, thứ duy nhất anh mang về nhà là một tấm bưu thiếp. Em đừng lo, em muốn xem gì thì xem”
Đó là tấm bưu thiếp mà cô gửi cho anh từ Sơn Thành, anh đã đặt tấm bưu thiếp này cạnh tất cả các huy chương từ các cuộc thi trong nước và quốc tế mà anh đã giành được khi còn là học sinh.
Chúng là độc nhất vô nhị, cũng là vô giá.
Ôn Địch lấy một quyển sách ngoại khóa hồi cấp hai của anh ra xem, Nghiêm Hạ Vũ có thói quen ngủ trưa, anh thay quần áo ở nhà rồi nằm lên giường nghỉ ngơi.
Anh hỏi cô: “Em có ngủ không?”
Ôn Địch lắc đầu, cô tìm một tấm thảm từ trong phòng để đồ đặt ở trước giường, khoanh chân ngồi trên tấm thảm, tay của Nghiêm Hạ Vũ đặt ở mép giường, cằm cô vừa khéo đặt lên mu bàn tay của anh.
Cô đặt sách thẳng đứng dựa vào người anh, Nghiêm Hạ Vũ dần chìm vào giấc ngủ, cô lật sách rất nhẹ.
Xem quyển sách được ba phần, mí trên mí dưới của cô đã đánh nhau, sau đó bèn gối lên trên tay anh ngủ.
Ôn Địch ở nhà Nghiêm Hạ Vũ đến ba rưỡi chiều, Tần Tỉnh không biết hôm nay cô tới nhà Nghiêm Hạ Vũ, nhắn hỏi cô trong nhóm, có thời gian tới công ty họp không, buổi tối công ty mở liên hoan.
Nghiêm Hạ Vũ đưa cô đến công ty, còn anh đến Kinh Việt tăng ca.
Xế chiều, Hạ Ngôn gọi điện cho anh, bảo anh trở về một chuyến.
“Có chuyện quan trọng, tốt nhất là anh nên về nhà đi.”
“Chuyện gì?”
“Gọi điện nói không rõ được.”
“Hạ Ngôn, nếu em đọc thêm mấy quyển sách, chắc là có thể biểu đạt rõ ràng hơn rồi đấy.”
“…” Nghiêm Hạ Ngôn tức giận, trực tiếp cúp máy.
Nghiêm Hạ Vũ hoàn thành xong công việc thì lái xe về nhà, vừa lúc kịp giờ ăn tối ở nhà, chỉ có ba mẹ ở trước bàn ăn, không thấy bóng dáng Hạ Ngôn đâu.
“Mẹ, Hạ Ngôn đâu?”
“Ở trên tầng ấy.”
Lúc họ đang nói, Nghiêm Hạ Ngôn bưng một đĩa đồ ăn đi xuống cầu thang.
Cô ấy cầm nó bằng cả hai tay, rất trịnh trọng.
Nghiêm Hạ Vũ ngồi ở đó, không nhìn thấy gì trên đĩa của em gái mình.
Nghiêm Hạ Ngôn cười nói: “Chờ chút hẵng ăn, ăn món của em trước đã.” Cô ấy bưng đĩa thẳng đến chỗ ngồi của anh trai.
Nghiêm Hạ Vũ nhíu mày: “Em đang làm trò dở hơi gì đấy.”
“Dở hơi gì chứ, anh nói chuyện kiểu gì đó.” Nghiêm Hạ Ngôn đặt đĩa ở trước mặt anh: “Anh biết cái này gọi là gì không, đây là món khai vị.”
Trên chiếc đĩa tinh xảo là sổ hộ khẩu được đựng trong túi zip.
Nghiêm Hạ Vũ: “…”
Nghiêm Hạ Ngôn nhướng mày: “Có phải anh nằm mơ cũng mơ thấy món này đúng không.”
Nghiêm Hạ Vũ cười cười, đỡ trán một hồi lâu không nói nên lời.
Có sổ hộ khẩu rồi, nhưng vẫn phải khiến Ôn Địch bằng lòng kết hôn với anh mới được.
Vì thế việc cầu hôn đã được sắp xếp vào lịch trình trong ngày.
Trong lòng Nghiêm Hạ Vũ không có sự chắc chắn, có cầu hôn cũng chưa chắc cô đã đồng ý, với tính cách của cô, chuyện gì cũng có thể xảy ra, lúc trước muốn có thân phận chính thức cũng phải mất rất lâu, cô mới đồng ý chính thức giới thiệu thân phận của anh.
Bất kể là ai ở hiện trường cầu hôn, chỉ cần không gây ấn tượng với cô, cô vẫn sẽ từ chối như thường, còn từ chối đến mức khiến người ta cảm thấy cô rất có lý.
Nghiêm Hạ Vũ @ Tưởng Thành Duật trong nhóm: [ Tôi định làm hàng xóm với cậu. ]
Anh cũng có một căn biệt thự trong khu biệt thự nhà Tưởng Thành Duật, ban đầu lúc bàn giao là nhà đã hoàn thiện, bởi vì không muốn sống chung tiểu khu với Tưởng Thành Duật nên căn nhà đó ở vẫn luôn bỏ trống.
Hiện giờ không có cách nào, sống gần đó sẽ tiện cho Ôn Địch đi tìm Thẩm Đường chơi.
Tưởng Thành Duật: [ Được, tôi biết rồi. Câu “ bà con xa không bằng láng giềng gần” không hợp với hai chúng ta đâu. ]
Tần Tỉnh nhảy vào, gửi một emo cười ngất, sau đó lại lặn mất tăm.
Nghiêm Hạ Vũ: [ Một thời gian nữa, tôi sẽ cầu hôn Ôn Địch, mọi người đến chứng kiến nhé. ]
Trưởng nhóm: [ Nhỡ đâu, tôi nói nhỡ đâu cậu bị từ chối, nếu bọn tôi chứng kiến xong rồi cậu còn có thể cho bọn tôi sống sót trở về không? ]
Tần Tỉnh không nhịn được, đang ăn cơm cười phụt cả ra.
Nghiêm Hạ Vũ: [ Các cậu không thể kỳ vọng về tôi tốt đẹp một chút sao. ]
Phó Ngôn Châu cũng thấy tin trong nhóm, nói tiếp: [ Không phải không kỳ vọng về tốt đẹp về cậu, mà là vì anh chưa phát lì xì. ]
Nghiêm Hạ Vũ: “…”
Anh gửi cho mỗi người hai trăm.
Những người nhận được lì xì đều chúc anh cầu hôn thành công, sớm sinh Chanh Xanh Nhỏ.
Sau khi đùa giỡn, bọn họ lại vòng về chuyện chính.
Tưởng Thành Duật phần nào đoán được Nghiêm Hạ Vũ muốn cầu hôn ở đâu: [ Có phải cậu định cầu hôn trong sân biệt thự của cậu không? ]
Nghiêm Hạ Vũ: [ Ừ, đi chỗ khác thì Ôn Địch có thể nhận ra mất. ]
Tưởng Thành Duật: [ Được, đến lúc đó tôi sẽ chuẩn bị giúp cậu.]
Trưởng nhóm: [ Quyết định thời gian xong thì báo vào nhóm nhé, có bận cũng qua. ]
Phó Ngôn Châu: [ +1 ]
Tần Tỉnh: [ +2 ]
…….
[ +59 ]
Bên dưới vẫn còn người đang tiếp tục xếp hàng.
Nghiêm Hạ Vũ không ngờ bọn họ rảnh rỗi như vậy: [ Không cần nhiều người như thế, đều tới cả thì tôi lại phải mua bao nhiêu đồ để làm tiệc nướng đây? Rượu vang đã phải đến trăm chai rồi. Vài người tới là được. Nhà bọn tôi cũng không có nhiều ghế. ]
Trưởng nhóm: [ Bọn tôi tự mang ghế, bàn cũng tự mang tới luôn. ]
Tần Tỉnh lại cười phụt.
“Anh cười cái gì!” Thẩm Đường không chịu nổi Tần Tỉnh đang nhìn điện thoại cười không ngừng.
Tần Tỉnh nói dối: “Đang xem chuyện cười lạnh.”
Ôn Địch nói với Thẩm Đường: “Có thể là đang cùng nói chuyện với bạn gái đó.”
Đêm nay công ty bọn họ liên hoan, nhưng Tần Tỉnh không tập trung lắm, vẫn luôn nhìn chằm chằm vào điện thoại.
– –
Buổi tối hôm cầu hôn, bầu trời đêm thoáng đãng.
Cây hoa quế được trồng trong sân, đúng lúc đang ra hoa, hương thơm tỏa ra bốn phía.
Hôm nay Thẩm Đường lái xe, cô ấy lái từ một cổng khác của biệt thự vào, cô ấy nhờ Ôn Địch tìm giúp số căn trong sổ địa chỉ.
Vốn dĩ Ôn Địch không quen thuộc với khu biệt thự này, không rõ căn biệt thự nào ở phía nào, trong lúc cô cúi đầu tìm địa chỉ, xe đã được lái thẳng đến chỗ Nghiêm Hạ Vũ.
Mấy căn biệt thự có bề ngoài giống nhau, sân trong cũng trông na ná, người ngoài khó mà phân biệt được.
Số người hôm nay tới tụ họp ăn nướng nhiều gấp hai ba lần so trước kia.
Ôn Địch tháo dây an toàn, nhìn ra ngoài hỏi: “Tình hình gì đây nhỉ?”
Thẩm Đường mặt không thay đổi sắc nói: “Có người sinh nhật đúng hôm nay, nên mọi người đều tới nhà bọn mình chung vui ấy mà.”
Đến tận lúc này, Ôn Địch vẫn tưởng rằng chỗ cô tới là nhà Thẩm Đường.
Bởi vì là buổi tối, mặc dù sân nhà này có hơi khác biệt với nhà Thẩm Đường nhưng Ôn Địch cũng chưa để ý đến.
Các giá nướng được đặt gần nhau, trên bãi cỏ bên phải đã có năm, sáu bàn mạt chược.
Ôn Địch hỏi: “Cậu lại bày thêm mấy bàn mạt chược nữa à?”
Thẩm Đường: “Không. Bàn ghế đều là bọn họ tự mang đến đấy.”
“…” Bán mạng vì chơi mạt chược thật đấy.
Thật ra bọn họ không phải vì chơi mạt chược, mà là vì muốn chứng kiến xem rốt cuộc Nghiêm Hạ Vũ sẽ cầu hôn như thế nào.
Chào hỏi đơn giản một tiếng, Thẩm Đường túm Ôn Địch đi đến trước giá nướng.
Bên cạnh có có vòi nước rửa tay, cũng có cả khăn sạch, thậm chí tạp dề cũng được chuẩn bị sẵn, không cần đi vào nhà.
Ôn Địch ngửi được mùi hương hoa quế thoang thoảng, bất ngờ xen lẫn vui vẻ hỏi: “Nhà cậu trồng hoa quế từ khi nào vậy?”
Thẩm Đường diễn như thật: “Tháng trước mới trồng đó.”
Khi mọi người đang trò chuyện, xe Nghiêm Hạ Vũ tiến vào.
Ôn Địch cũng không ngạc nhiên khi anh tới, cô đã nói trước với anh là buổi tối sẽ đến nhà Thẩm Đường làm tiệc nướng, anh nói đang bàn chuyện hợp tác, buổi tối không bận việc xã giao gì khác, xong việc sẽ qua.
Nghiêm Hạ Vũ qua nói với cô vài câu, sau đó liền đi đánh bài với bạn.
Mọi việc đều không có gì khác mọi lần đến nhà Thẩm Đường ăn nướng.
Cho đến khi cặp song sinh nhà Thẩm Đường mỗi bé ôm một bó hoa hồng đỏ đưa cho cô, Nghiêm Hạ Vũ cũng đi về phía cô, Ôn Địch mới chợt nhận ra buổi tụ họp tối nay quá mức long trọng, mà cái gọi là ăn tiệc sinh nhật chẳng qua chỉ là để ngụy trang, chiếc bánh kem xinh đẹp kia được chuẩn bị cho cô.
Chanh Vàng Nhỏ và anh trai dựa vào trước người Ôn Địch, cậu bé không biết Nghiêm Hạ Vũ muốn làm gì, tò mò ngẩng đầu lên xem.
Nghiêm Hạ Vũ dỗ hai đứa nhỏ: “Hai đứa đi sang bên cạnh trước được chứ?”
Chanh Vàng Nhỏ lắc đầu như trống bỏi: “Không được.”
“Hai đứa đứng ở đây thì chú không quỳ được.”
Thẩm Đường cười, xách hai đứa nhỏ qua.
Trong sân có một cây đàn dương cầm, không phải do Nghiêm Hạ Vũ chuẩn bị, mà là quà cầu hôn của người trong nhóm tặng cho bọn họ, nói cứ đặt ở trong sân trước, chờ cầu hôn thành công thì đàn hai bài.
Chỉ là không đợi Nghiêm Hạ Vũ quỳ xuống cầu hôn, đã có người ngồi ở trước dương cầm, đàn thử vài nốt.
Ôn Địch theo tiếng đi qua, lúc này mới để ở một góc vườn hoa còn có một cây dương cầm, có hai người đang ngồi. Cách chỗ cô có chút xa, ánh đèn lại mờ ảo, cô không nhận ra bóng dáng là ai.
Nghiêm Hạ Vũ hỏi Tần Tỉnh: “Bọn họ làm gì vậy?”
Tần Tỉnh: “Anh ba với anh năm chuẩn bị đàn bốn tay.”
Nghiêm Hạ Vũ: “…” không ngờ bọn họ lại háo hức muốn thể hiện như vậy.
Anh nhờ Tần Tỉnh và Tưởng Thành Duật hỗ trợ: “Các cậu đi cản bọn họ lại đi, hai người đó không biết tính toán gì hết, ngay cả dương cầm cấp bốn còn chưa qua còn đòi đàn bốn tay, bọn họ có thể đàn ra gì chứ?”
Tiếng cười vang trong cả một khoảng sân.
Không thể không cảm ơn hai cái người muốn đàn dương cầm kia, lúc này Nghiêm Hạ Vũ đã không còn quá căng thẳng nữa, vừa nãy anh căng thẳng đến nỗi nhất thời quên mất định nói gì lúc cầu hôn.
Tiêu điểm trong sân lần nữa tập trung lại vào Ôn Địch và Nghiêm Hạ Vũ.
Nghiêm Hạ Vũ lùi về sau nửa bước, quỳ một gối ở trước mặt Ôn Địch.
Cô nhìn xuống, anh nhìn lên.
Trong tay Nghiêm Hạ Vũ cầm một chiếc nhẫn kim cương, Ôn Địch nhìn khá quen mắt, bỗng nhiên nhớ lại, đây là chiếc nhẫn cô thiết kế cho nữ chính trong kịch bản phim truyền hình của [ Thế gian không bằng anh ].
Nhưng sau này khi nam chính cầu hôn thì chiếc nhẫn không phải trọng điểm, không quay đến, có lẽ tìm đạo cụ khó.
Chiếc nhẫn lãng mạn và đẹp nhất trên thế giới mà cô tưởng tượng lúc này đang nằm trong tay anh, số đo nhẫn chính là chu vi ngón tay của cô.
Nghiêm Hạ Vũ nhẹ nắm tay cô: “Hôm nay có thể cầu hôn ở đây là anh đã đủ thỏa mãn rồi.”
Anh nhìn cô, đột nhiên cảm thấy lời thề mà anh đã chuẩn bị không có nhiều trọng lượng. Trong tám năm họ đã đồng hành cùng nhau, mấy câu nói yêu cô, muốn bảo vệ cô gì đó mà anh có thể nói thì đều nói hết rồi.
“Sau này, anh sẽ làm tốt hơn nữa, để dù bao nhiêu năm trôi qua, em cũng sẽ không hối hận khi đã viết [ Thế gian không bằng anh ], cũng không hối hận vì đã viết tấm bưu thiếp kia cho anh trong căn nhà thuê ấy. Chắc là Chanh Xanh Nhỏ cũng mong chúng ta rồi, Ôn Địch, em có mong con bé không? Còn anh thì có. Con bé chắc chắn hy vọng rằng ba và mẹ có thể sớm một chút kết hôn, để con bé có thể sớm một chút nhìn thấy chúng ta.”
Ôn Địch đã bị mấy câu nói phía sau của anh đốn gục.