Yêu Giả, Thích Thật: Điện Hạ, Người Thật Là Hư - Chương 134: Trò Chơi Nguy Hiểm (3)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
21


Yêu Giả, Thích Thật: Điện Hạ, Người Thật Là Hư


Chương 134: Trò Chơi Nguy Hiểm (3)


Người đầu tiên ra khỏi mê cung là Mặc Tử Hiên, tiếp đó là Lee Yul, sau đó là Kim Lệ Châu vẫn mang nụ cười ngọt ngào.

Bữa tiệc náo nhiệt tiếp tục tiến hành, đã gần một giờ, vẫn chưa thấy bóng dáng Diệp Hân Đồng đâu.

Mặc Tử Hiên tâm trạng bất ổn, để ly rượu trong tay xuống, quay lại phía mê cung.

Vừa đến cửa mê cung thì bị Kim Lệ Châu chặn trước mặt.

“Sao vậy? Trò chơi đã kết thúc, anh còn vào làm gì?” Kim Lệ Châu vẫn cười ôn hòa.

“Con bé ngu ngốc kia vẫn chưa ra ngoài, anh phải vào cứu cô ấy.” Mặc Tử Hiên nóng nảy muốn đi vào.

“Ha ha ha.” Kim Lệ Châu bật cười “Cảnh vệ Diệp không thể nào vẫn còn ở trong đó, cô ấy là người thông minh, mấy tên áo đen cũng không phải đối thủ của cô ấy, chắc cô ấy đều thấy chúng ta đã ra, hơi mất mặt nên chắc là lén trốn mất rồi.”

Anh nghĩ ngợi một lúc, lập tức gọi điện về cung.

“Có phải anh quá quan tâm đến cảnh vệ Diệp rồi không?” Kim Lệ Châu hỏi rất bất mãn.

Mặc Tử Hiên nhìn cô, điện thoại vừa kết nối lập tức hỏi: “Diệp Hân Đồng đã về chưa?”

“Dạ chưa! Cổ Phi nói có thể sẽ chơi về trễ” Hàn thường cung còn chưa nói xong, Mặc Tử Hiên đã nóng nảy cúp điện thoại đi vào mê cung.

“Tử Hiên, có thể cô ấy đang trên đường về, theo bản lĩnh của cảnh vệ Diệp chắc sẽ không có vấn đề gì.”

Mặc Tử Hiên không để ý, phăm phăm đi vào.

Ánh mắt Kim Lệ Châu càng trở nên đen tối.

Một thanh niên mặc âu phục nhìn quanh không thấy ai chạy lại.

“Tiểu thư, cô gái đó đã chạy xuống mê cung dưới đất rồi.” Kẻ này cung kính bẩm báo.

“Cái gì? Đã hủy hoại khuôn mặt của cô ta chưa?” Kim Lệ Châu nghiêm nghị hỏi.

Kẻ kia cúi đầu “Chưa ạ, nhưng mà đi vào mê cung dưới đất cũng đồng nghĩa với cửu tử nhất sinh. Đoán chừng không có khả năng sống sót.”

Kim Lệ Châu buồn rầu lo lắng một hồi, sắc lạnh nói với người thanh niên này: “Đứng canh ở cửa ra, nếu cô ta còn sống đi ra, nhất định phải hủy hoại dung nhan.”

“Chúng tôi không hề biết lối ra ở đâu?” Người thanh niên cúi đầu nói.

Kim Lệ Châu vừa định nổi giận, ngẩng đầu thì phát hiện Lee Yul đứng cách đó không xa.

Trong mắt Lee Yul đầy ngỡ ngàng không thể tin nổi, đầy bi thương khổ sở.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN