Yêu Giả, Thích Thật: Điện Hạ, Người Thật Là Hư
Chương 144: Bí Mật Động Trời (2)
“Cô tên là gì?” Quyền Niệm Tuệ ôn hòa hỏi, không còn vẻ xinh đẹp lạnh lùng như lần đầu gặp.
“Diệp Hân Đồng” Diệp Hân Đồng kinh ngạc trả lời, rất tò mò vì sao Quyền Niệm Tuệ muốn gặp mình.
“Diệp Hân Đồng”. Quyền Niệm Tuệ lẩm bẩm “Họ Diệp? Cha cô là Diệp Thiếu Hoa?”
Diệp Hân Đồng mở to hai mắt, nghi ngờ vì sao cô ta biết, cô gật đầu.
Quyền Niệm Tuệ cười một tiếng thê lương, cô hiền từ vuốt ve khuôn mặt Diệp Hân Đồng, cô kinh ngạc lùi về sau.
“Ta là mẹ con” Quyền Niệm Tuệ đột nhiên nói.
Diệp Hân Đồng kinh hãi đến mức miệng cũng há hốc ra.
Quả thật là hoang đường, không thể nào, cô có cha có mẹ sao có thể còn có một người mẹ trẻ tuổi như vậy? Chẳng lẽ cô là con riêng của cha và người này sao?
Không thể nào!
“Chị, chị nói đùa hơi quá rồi. Tôi nghĩ chị nhận lầm người, tôi có mẹ.” Diệp Hân Đồng hốt hoảng đi ra ngoài.
“Ta không thể nhận lầm, mặc dù ta không biết vì sao con ở nhà Diệp Thiếu Hoa, nhưng ta có thể khẳng định con là con gái ta, không tin con nhìn đi.” Quyền Niệm Tuệ xoay người cầm lên một thứ.
Diệp Hân Đồng vô cùng phiền não, cô không thể tin.
Cô mở cửa, đi ra ngoài, đột nhiên đụng phải một người đàn ông tiến vào.
Diệp Hân Đồng không nhìn rõ là ai đã cuống quýt chạy ra ngoài.
Người đàn ông trung niên nhìn Diệp Hân Đồng chạy đi với ánh mắt mất mát.
“Hân Đồng” Quyền Niệm Tuệ cầm tấm ảnh cũ kỹ trong tay gọi to.
Cô đuổi theo ra cửa, tiếc là Diệp Hân Đồng đã chạy mất.
“Niệm Tuệ” Park Jung Eun gọi cô lại.
Quyền Niệm Tuệ quay đầu, trong mắt nén lệ “Sư phụ, cô ấy là con gái em”
Người đàn ông phi thường Park Jung Eun bước nhanh tới bên Quyền Niệm Tuệ, ôm cô vào lòng “Anh biết rồi, cô ấy có dáng dấp giống hệt em ngày trước.”
“Nếu em không chỉnh hình, nếu em không rời xa bọn họ, thì con bé đã nhận ra em mà không hoang mang bỏ chạy như thế.” Quyền Niệm Tuệ rơi nước mắt.
“Điều này cũng không thể trách em, em cũng vì bất đắc dĩ, hãy đồng ý với anh, đừng kích động như vậy, bớt đi những người biết rõ thân phận của em chẳng phải tốt hơn sao? Nếu còn kích động như vậy, những người đó sẽ tìm đến em, anh không thể bảo vệ được em.” Park Jung Eun nghiêm túc nói với vẻ phức tạp.
Quyền Niệm Tuệ kinh ngạc, nước mắt càng chảy lã chã.
“Chẳng lẽ vĩnh viễn về sau em cũng không thể gặp con bé sao?”
Park Jung Eun thận trọng lắc đầu.
“Anh sợ là sự kích động lần này của em đã tạo ra nguy cơ cho chúng ta.”
“Sớm biết thế này, em đã không nên rời bỏ họ.”
“Trên đời này không thể biết trước điều gì. Đừng nghĩ nhiều như vậy, coi như chưa xảy ra chuyện này đi.” Park Jung Eun ôm chặt Quyền Niệm Tuệ.
……………………………………
Diệp Hân Đồng tâm trạng hoảng hốt, không trở lại buổi diễn tấu mà về thẳng Nguyệt Hàng Hành cung.
Cô không tin, tuyệt đối không thể tin.
Có lẽ người có thể cho cô câu trả lời thỏa đáng chỉ có mẹ cô, Diệp Tuyền. Cô lúc này chỉ muốn được về nước, rất rất muốn.
Xe vừa vào đến cửa Hàn cung, một đám ký giả vây quanh.
Diệp Hân Đồng hồ nghi đi vào.
Vừa vào đến cửa đã thấy Lee yul chờ sẵn.
Lee Yul thấy cô lo lắng chạy tới: “Cô không sao chứ?”
Diệp Hân Đồng không hiểu đã xảy ra chuyện gì?
“Là sao?”
Lee Yul cầm điện thoại di động đưa cho Diệp Hân Đồng, Diệp Hân Đồng nhìn video hắn quay lại, nội dung chính là đống ảnh hôm qua cô thấy, hình như là quốc dân đang hỏi vệ hôn sự của Mặc Tử Hiên và Kim Lệ Châu.
Lần này còn có đối tượng phỏng vấn Kim Thụy Tường, vị này chẳng quan tâm lần đầu tổng thống lên tiếng, nói muốn chờ Mặc Tử Hiên cho hắn một đáp án chính xác.
Xem ra lần này Mặc Tử Hiên nhất định phải cưới Kim Lệ Châu rồi.
Diệp Hân Đồng cảm thấy hơi đau lòng, không muốn suy nghĩ đến chuyện này nữa.
“Tôi có thể dùng điện thoại của anh một chút không?” Diệp Hân Đồng hỏi Lee Yul.
“Ừm” Lee Yul quan sát thái độ của Diệp Hân Đồng, suy đoán xem cô đang nghĩ gì, nhưng sự phức tạp trên khuôn mặt cô khiến hắn không thể đoán ra được.
Diệp Hân Đồng cầm điện thoại của Lee Yul đi tới một góc, gọi điện cho mẹ.
“Mẹ, con là Hân Đồng.”
“A! Hân Đồng à, lần trước Vũ Văn Thành tới nhà nói con đang đi công tác Hàn Quốc, lúc nào thì trở về?” Giọng của mẹ thật hiền lành hòa ái, đầy quan tâm tới cô.
“Vâng, sắp rồi, mẹ con xin lỗi, vì chuyện công tác con không thể gọi điện về được.”
“Mẹ biết mà, công việc quan trọng hơn, mẹ ủng hộ con.”
“Phải rồi, mẹ, mẹ có biết ai là Quyền Niệm Tuệ không?”
“Là người Hàn Quốc à? Dĩ nhiên không biết, có cơ hội, mẹ cũng muốn đến Hàn Quốc một chuyến. Nhớ mang một ít đặc sản về nhé, đồ chua ở Hàn Quốc nghe nói rất nổi tiếng,”
“Vâng, đúng vậy, lần trước có một bà Hàn Quốc tặng cho con, hôm nào con gửi về cho mẹ.” Diệp Hân Đồng nói xong, lại do dự một lúc hỏi tiếp: “Ba, trước đây có từng đến Hàn Quốc không?”
“Cũng chưa từng đến, con sao vậy?”
“Chắc chắn chứ?” Diệp Hân Đồng nghi ngờ.
“Dĩ nhiên, làm sao?”
Diệp Hân Đồng cảm thấy lòng thoải mái hơn rất nhiều, nhất định là cái cô Quyền Niệm Tuệ kia đã nhận nhầm người, với lại, nếu cô ta thực sự là mẹ cô thì sao lại trẻ như thế được. “hì hì không có việc gì, nếu có cơ hội con đón mẹ sang đây du lịch, bây giờ con đang ở Hàn cung cổ.”
Đột nhiên, Diệp Hân Đồng cảm giác Lee yul đi tới.
“Mẹ, cứ thế nhé, điện thoại này con đi mượn, con phải trả cho người ta, mẹ giữ gìn sức khỏe nhé.”
“Được, được” Diệp Tuyền còn muốn dặn dò mấy câu, Diệp Hân Đồng đã vội vàng cúp máy.
Thấy Lee Yul đi tới, Diệp Hân Đồng vội vàng trả điện thoại cho Lee Yul.
“Cảm ơn cậu.” Diệp Hân Đồng khách khí nói.
“Đi thôi, tôi dẫn cô đi dạo phố, tâm trạng không tốt, có thể tìm tôi để tâm sự” Lee Yul ôn hòa.
“Tâm trạng tôi rất bình thường. Kết quả này tôi đã dự liệu trước, chậm hơn quá trình khổ sở của tôi, bây giờ đang ở trạng thái miễn dịch rồi.” Diệp Hân Đồng cố thả lỏng.
“Thế thì tâm trạng tôi không tốt, có thể giúp đỡ tôi không?” Lee Yul làm dáng vẻ u sầu khiến người ta vô thức mềm lòng.
Tâm trạng của cô cũng không tốt đẹp gì, có lẽ ra ngoài hóng gió một chút cũng không tệ.
Diệp Hân Đồng gật đầu.
Lee Yul đầu tiên đưa cô đến một cửa hàng bán điện thoại di động.
“Chọn một cái mình thích đi, như vậy có thể liên lạc với người thân, bạn bè, cũng có thể nói chuyện phiếm với họ để bớt cảm thấy cô đơn.” Lee Yul ôn hòa nói với Diệp Hân Đồng.
“Không cần đâu, tôi cũng không ở Hàn Quốc quá lâu.” Diệp Hân Đồng khéo léo cự tuyệt. Hơn nữa cái tên bốc đồng Mặc Tử Hiên mà biết, chẳng biết sẽ nổi đóa lên thế nào.
Lee Yul dịu dàng cười “Kể cả là một ngày, có điện thoại di động bên cạnh, cũng cảm thấy bớt cô đơn rồi. Cũng có thể chia sẻ buồn vui với bạn bè, tôi không hi vọng cô một mình gánh chịu mọi khó khăn, đau khổ.”
Diệp Hân Đồng thoáng một chút cảm động.
“Tôi có điện thoại di động rồi, lần trước Mặc Tử Hiên cho tôi, chỉ mất sim thôi, tôi làm lại cái khác là được. À, lần trước tôi mượn tiền cảnh vệ của cậu, phiền cậu trả lại cho anh ta.”
Diệp Hân Đồng cầm ví lên đưa tiền cho Lee Yul.
Cô tới chỗ nhân viên bán hàng để làm lại sim.
“Oa, Điện hạ đẹp trai quá.” Một bầy con gái nói bằng tiếng Hàn, đưa mắt về phía TV.
Diệp Hân Đồng đại khái nghe hiểu bọn họ nói gì, cũng ngước mắt lên nhìn.
Phía trên liên tục phát hình Mặc Tử Hiên, Kim Lệ Châu, cả hình họ chụp chung, phóng viên còn dự đoán chuyện tốt lành của họ sắp tới, đã có nhiều người dân chúc phúc cho họ.
Thấy lại tấm ảnh Mặc Tử Hiên hôn Kim Lệ Châu, trong phút chốc lòng Diệp Hân Đồng lại chịu một đả kích.
Trái tim mơ hồ đau đớn, người đầu tiên cô yêu lại không cưới cô. Trong khoảnh khắc đó, cảm giác mất mát, cô độc, bất lực khiến Diệp Hân Đồng ngây ngốc đứng ngẩn tại chỗ. Nước mắt dường như lại muốn tuôn ra.
Đột nhiên, Lee Yul nhét tai nghe vào tai cô, một bản nhạc êm ái phát ra, kéo cô ra khỏi bi thương mà suýt nữa cô rơi vào.
tieuthutrieugia.wordpress.com
Lee Yul lấy tay bịt hai lỗ tai cô lại.
“Không nhìn, không nhớ, cũng sẽ không đau khổ, đây chẳng phải là ý niệm của cô sao?” Lee Yul mỉm cười.
“ừm” Diệp Hân Đồng gật đầu, nhưng nước mắt không nghe lời lại chảy xuống.
“Một lần này thôi, để cho tôi khóc đi.” Diệp Hân Đồng nói vẻ uất ức.
Lee Yul cười nhạt “Cho dù cô bề ngoài có ngụy trang mạnh mẽ đến mấy, thì nội tâm vẫn thật yếu ớt. Mặc Tử Hiên là kẻ vô tâm, ích kỷ, không đáng cho cô yêu.”
Lee yul giúp Diệp Hân Đồng lau nước mắt.
“Tôi cũng biết rõ anh ta là một công tử đào hoa, vì sao còn muốn làm khổ mình? Chỉ một lần này thôi, về sau sẽ không bao giờ như thế nữa.” Cô như đang nói với chính mình.
“Đi thôi, tôi dẫn cô đến một nơi rất thú vị.” Lee Yul kéo tay Diệp Hân Đồng.
Bọn họ lên xe, Lee Yul đem hộp khăn giấy ra trước mặt cô.
“Thật ra thì, quanh Mặc Tử Hiên có rất nhiều phụ nữ, Kim Lệ Châu cũng biết, Yoon Jin cũng biết, nhưng không ai có thể ngăn bệnh phong lưu đã ăn vào máu của hắn, cô không lấy được hắn cũng tốt, nếu không, tương lai sẽ phải chia sẻ chồng với kẻ khác, chịu sự khiêu khích của những người phụ nữ khác.” Lee Yul bình thản nói.
“Phải, tôi cũng nghĩ vậy, bởi vì nghĩ như thế, lòng tôi sẽ tốt hơn một chút. Nhưng mà…” Diệp Hân Đồng miễn cưỡng nở một nụ cười. Cô không nghĩ lại lún vào rồi.
“Không nhưng nhị gì hết, một thời gian nữa sẽ tốt thôi.”
Diệp Hân Đồng nhẹ nhàng đưa ánh mắt ra ngoài cửa sổ, không muốn nghĩ đến cái gì hết.
Lee Yul đến một công ty đồ chơi nhồi bông, hắn muốn mua đầy một xe.
Diệp Hân Đồng giúp hắn lựa chọn. Cô cẩn thận chọn từng tứ, suy nghĩ gì cũng quẳng hết đi.
“Không ngờ, chọn đồ chơi cũng làm tôi vui vẻ đến vậy.” Ngồi trên xe, Diệp Hân Đồng nói với Lee Yul.
Lee Yul cười không nói gì.
Xe đi vào một cô nhi viện.
Một đám trẻ con ùa tới, vây quanh Lee Yul, chạy nhảy tung tăng.
Diệp Hân Đồng nhìn những nụ cười ngây thơ của bọn trẻ, vui vẻ nhận đồ chơi, tâm trạng cô cũng trở nên tươi sáng.
“Suy cho cùng muốn người khác vui vẻ lại dễ dàng như thế” Diệp Hân Đồng hít sâu một hơi, quên đi tất cả, giờ phút này cô chỉ chú tâm vào việc phát quà cho bọn trẻ.
“Ừ, mỗi lúc không vui, tôi lại đến đây chơi với bọn trẻ, nhìn khuôn mặt tươi cười của chung, tâm trạng sẽ tốt hơn nhiều, cũng thường nghĩ, rõ ràng bọn chúng bị người ta vứt bỏ, nhưng mà chỉ cần một món quà nhỏ đã quên đi phiền muộn, so sánh với bọn chúng, tôi đã có rất nhiều, tại sao vẫn còn buồn bực không vui.” Lee Yul nói đầy cảm xúc.
“Ha ha ha, thì ra chính cậu cũng biết. Vì trẻ con hi vọng ít thôi.” Diệp Hân Đồng vừa nói xong, nghiêng mắt nhìn Mặc Tử Hiên vừa xuất hiện ở cửa.
Cô sửng sốt.
Nơi này hắn cũng có thể theo tới được, chắc chắn là theo dõi cô rồi.
Hắn bị biến thái chắc?
Lee Yul thấy ánh mắt kinh ngạc của Diệp Hân Đồng, cũng nhìn ra cửa, thấy Mặc Tử Hiên nổi giận đùng đùng đi tới, hắn bình tĩnh để đồ chơi xuống, trong mắt có thâm ý giễu cợt.
“Buổi diễn tấu còn chưa bắt đầu em đã bỏ chạy, thì ra là tới đây hẹn hò. Sao? Bị sự lương thiện của Lee Yul cảm đọng à?” Mặc Tử Hiên vừa đi đến vừa quát cô.
Diệp Hân Đồng im lặng, hắn muốn hiểu lầm thì cứ hiểu lầm đi.
Cô lườm anh một cái, tiếp tục chia đồ chơi cho bọn trẻ.
Mặc Tử Hiên thô lỗ kéo tay cô.
“Đi theo tôi.” Anh ra lệnh.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!