Yêu Hận Triền Miên - Lục Xu - Chương 3: 3: Chương 2​
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
82


Yêu Hận Triền Miên - Lục Xu


Chương 3: 3: Chương 2​


Một khi đã ngồi trên xe trong khoảng thời gian dài, Mộc Tuyên Dư sẽ cảm thấy có chút âm ỉ choáng váng đầu, lâu ngày sẽ dưỡng thành thói quen.

Cô ra ngoài lâu lâu mới về nhà, việc đầu tiên làm nhất định là ngủ, thậm chí còn không ăn cơm tối, bởi vậy lúc đầu còn bị mẹ nhắc nhở, nhưng sau này mọi người dường như cũng thành quen.

Mà thực ra cũng thành thói quen nên cô không còn choáng váng đầu nữa, nhưng cô vẫn chọn ngủ một giấc, giống như ngủ là một nghi thức trừ bỏ ngày hôm qua, sau khi ngủ dậy, tỉnh lại có thể hồi sinh, ý nghĩ này thật ngây thơ.
Hạ Ngữ Minh nói thói quen này của cô, chính là ảnh hưởng của tâm lý.
Hạ Ngữ Minh, nghĩ đến cái tên đó, cô kéo chăn che mình lại, cái gì cũng không muốn nghĩ.

Không thèm nghĩ đến Chu Chấn Hưng nữa, không thèm nghĩ đến Hạ Ngữ Minh nữa, không thèm nghĩ đến công ty có xảy ra vấn đề hay không nữa, cũng không cần nghĩ tới người cô đột ngột nhớ đến ở núi Hồ Điệp nữa.
Sau khi tỉnh lại, sẽ là một ngày mới.
Ánh nắng ban mai ấm áp, ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ kính tiến vào, dừng ở phòng trong, ánh sáng tươi đẹp che phủ một khoảng không phân chia căn phòng thành hai thế giới, một nửa là ánh mặt trời, một nửa là bóng râm.

Cô mở to mắt, có thể cảm nhận được ánh mặt trời, cảm giác thật thoải mái.

Cô nhảy xuống từ trên giường, chân không dẫm lên sàn nhà bằng gỗ, cảm giác man mát thoải mái khiến cô không kìm lòng nổi cười rộ lên.

Cô đi đến bên cửa sổ, kéo rèm cửa ra, đẩy cửa sổ, thì có thể ngửi thấy hương hoa nồng đậm.

Trong tầm mắt, là một khoảng lớn mạn đằng màu xanh biếc trải dài, giữa dàn mạn đằng thấp thoáng chút hoa nhỏ, dưới ánh mặt trời giọt sương đậu trên mỗi bông hoa lấp lánh ngũ sắc, tâm trạng cô lúc này cũng giống như thế, cũng sặc sỡ như vậy.
Mộc Tuyên Dư rửa mặt xong, lại sửa sang bản thân thật chỉn chu, nhìn mình trong gương, không tiều tụy, cũng không có đau thương, tốt lắm, cô nên là thế này.

Hôm nay cô mặc một bộ váy màu vàng nhạt, sợi tóc tùy ý tán ra, cô không thích tóc thẳng quá mức, cũng không muốn đến hiệu làm tóc uốn xoăn, vì thế buổi tối gội qua… trước khi đi ngủ sẽ tùy tiện để tóc tốc thành từng lọn rời rạc, dần dà, mái tóc thật sự hơi hơi quăn quăn, hơn nữa còn cuốn rất tự nhiên.

Cô tùy tiện nắm lấy vài lọn tóc, vừa lòng nhìn người trong gương cười, lúc này mới đi ra ngoài.
Ánh mặt trời đã hiện rõ, nhưng vẫn còn rất sớm, sở dĩ mặt trời xuất hiện từ sớm thế này cũng chỉ biểu thị nhiệt độ hôm nay sẽ hơi cao.

Mùa hè ở thành phố Giang Tây chính là như vậy, nóng đến độ chảy mỡ.

Mộc Tuyên Dư nhớ rõ, lúc học đại học có một nam sinh tỉnh ngoài nói cậu ta rất thích mùa hè của Giang Tây, lúc đó cậu bị mọi người khinh bỉ vô cùng tận, thậm chí cho rằng cậu ta đây là đang nói ngược, ai ngờ người ta là nghiêm túc, cậu ta nói mùa hè Giang Tây tuy rất nóng, nhưng nóng tới mức phải khỏa thân, nóng tới nỗi lòng dạ ngay thẳng, cái này thật sự là khiến người ta nói không nên lời.
Khi Mộc Tuyên Dư xuống lầu, ba mẹ và anh trai đều đã ở đó, thấy cô xuống, thím Dương lập tức lấy thêm bát đũa đặt trên bàn cơm, cô cũng trực tiếp đi đến cạnh bàn ăn.
Lí Hâm cười đánh giá quần áo của con gái, bà vô cùng vừa lòng với cách ăn mặc tươi đẹp này của cô, con gái thì nên có hình dáng một cô gái như vậy, ăn mặc tươi mới chút mới tốt, “Bảo bối nhà chúng ta hiếm khi dậy sớm như vậy, thực sự khiến mẹ không thể tin được hai mắt của mình.”
Mộc Tuyên Dư cảm thấy bản thân quả thực rất oan ức, mùa đông cô mới yêu ngủ lười dậy, vào mùa hè sẽ không ngủ nướng như vậy, được rồi, vào mùa hè cô thích tỉnh dậy rồi tiếp tục nằm trên giường…Đọc tiểu thuyết? Xem truyện cười? Lướt Weibo?
Lúc cô ngồi xuống còn quyệt miệng, “Hôm qua con trở về, mẹ cũng không gặp con, hôm nay mới nhìn thấy con, chẳng những không vui sướng, còn ghét bỏ như vậy, xem ra con thực sự không nên về nhà…!Dù sao cũng không có ai nhớ nhung, không có ai yêu thương.”
Lí Hâm vươn tay phải, dùng ngón tay cái ấn vào trán cô, hung hăng xoa bóp một chút, “Con còn không biết xấu hổ còn nói, bản thân một mình nói đi du lịch liền đi du lịch, ngay cả điện thoại cũng không gọi về, tôi còn tưởng cô mất tích cơ!”
Mộc Tuyên Dư vẫn là bĩu môi, “Mất tích mẹ cũng không đau lòng, dù sao mẹ còn có một người…” Nói xong nhìn Mộc Tuyên Nghị, tỏ vẻ ghen tị rõ ràng, từ nhỏ đến lớn, anh trai đều bị lấy làm tấm gương cho cô —— nhìn anh trai con xem, nó có thể làm tốt lắm, nó nghe lời như vậy, không khiến bố mẹ phải bận tâm.

.

.
Mộc Tuyên Nghị cảm thấy bản thân là ngồi không cũng trúng đạn, ho khan một chút, “Ăn cơm, hừm, ăn cơm.”
Lúc này Lí Hâm và Mộc Tuyên Dư mới cầm lấy chiếc đũa ăn cháo, bữa sáng Mộc gia rất đơn giản, gồm các loại đồ ăn từ bột mì và cháo, chẳng qua mỗi ngày là một loại cháo khác nhau, mà đồ ăn từ bột mì cũng không giống nhau, hôm nay cũng chỉ là bánh bao và cháo gạo kê đơn giản, kết hợp với mấy đ ĩa dưa muối ngon miệng.
Mộc Tuyên Dư vừa ăn cơm, lại một bên hỏi Mộc Trung Thiên hôm nay định làm gì, Mộc Trung Thiên nhìn bà xã của mình, mới cười trả lời, hôm nay ông phải cùng Lí Hâm đi gặp gỡ bạn bè quen biết trong hội khiêu vũ nào đó.
Mộc Tuyên Dư nghe xong cười hì hì, sau khi thấy Mộc Tuyên Nghị buông bát đũa, cũng đồng thời buông bát, “Anh, em cũng muốn ra ngoài, cho em đi nhờ xe nhé?”
Mộc Tuyên Nghị đương nhiên sẽ không phản đối.
Trong khi Mộc Tuyên Nghị chờ đợi, Mộc Tuyên Dư liền chạy nhanh lên phòng lấy túi.

Lí Hâm nhìn tác phong hành động hoàn toàn không thay đổi của con gái, mày hơi vắt lại, sự lo lắng không làm sao phân tán được, “Tiểu Dư và tiểu tử nhà học Chu thật sự đã chia tay?”
Nửa tháng trước, Mộc Tuyên Dư cũng chỉ vội vàng nói một câu con bé và Chu Chấn Hưng chia tay, bày tỏ không che đây hiện tại cô thất tình, muốn đi ra ngoài du lịch giải sầu, thẳng thắn vô tư như vậy, làm cho bọn họ một điểm lý do cự tuyệt cũng không có.
“Thật sự!” Mộc Trung Thiên nghĩ tới chuyện khác, trên mặt hiện lên không vui, “Tiểu Dư đã không muốn đề cập tới, bà cũng đừng hỏi đến, tránh làm cho nó khó chịu.”
“Đương nhiên tôi biết điều này.” Chẳng qua biết là biết, nhưng bà vẫn luôn muốn tìm thời điểm hỏi con gái một chút, yêu đương hai năm, hai nhà trưởng bối đều ngầm đồng ý hai đứa bên nhau, vốn đang thương lượng việc đính hôn, nhưng sau này cảm thấy đính hôn phiền toái, rõ ràng trực tiếp kết hôn luôn, dù sao hai nhà môn đăng hộ đối, mà hiện tại đột nhiên ầm ĩ chia tay, đương nhiên muốn hỏi rõ nguyên nhân.
Mộc Trung Thiên lại nghĩ có một số việc bà xã không hiểu rõ, ông cũng không định để bà biết được.
******
Mộc Tuyên Dư cầm túi đi giày cao gót, chạy nhanh ra bên ngoài, động tác này của cô, làm cho Lí Hâm và Mộc Trung Thiên đồng thời thở dài, vợ chồng hai người nghe thấy tiếng đối phương thở dài, lại nhìn nhau, sau đó không kìm lòng nổi nhìn đối phương nở nụ cười.
Mộc Tuyên Dư ngồi trên phó lái, đóng cửa xe, rồi lập tức mở miệng, “Lái xe, lái xe.”
Bộ dạng đương nhiên này của cô, làm cho Mộc Tuyên Nghị ngồi ở vị trí lái nghiêng mặt đi, quét mắt nhìn cô một cái.

Xem ra cô ra ngoài du lịch một chuyến, tâm tình cũng không tệ, như vậy cũng tốt.

Lúc trước anh và ba mẹ còn lo lắng cô một mình đi ra ngoài tâm tình sẽ càng ngày càng tệ, nhưng Mộc Trung Thiên nói để cô một mình ngốc cũng tốt, rất nhiều chuyện để tự bản thân chậm rãi tiêu hóa đều tốt hơn những thứ khác, hiện tại xem ra hiệu quả cũng không tệ.
Mộc Tuyên Dư bắt được ánh mắt vừa rồi của Mộc Tuyên Nghị, cố ý lý giải lệch đi, “Có phải cảm thấy em gái anh hôm nay vô cùng xinh đẹp không? Bộ váy mới này có phải rất hợp với phong cách của em đúng không?”
Đối với câu trả lời này Mộc Tuyên Nghị chỉ cười mà không nói.
Mộc Tuyên Dư cảm thấy bản thân có phải cũng có chút tự kỉ? Bộ váy này thật sự là lần đầu tiên cô mặc, là Hạ Ngữ Minh đi mua cùng cô trước khi đi du lịch, hình như lúc đó Hạ Ngữ Minh nói hiện tại các cô nên mặc những bộ váy màu sắc tươi đẹp mà các cô gái trẻ ưa thích, nếu không qua vài năm nữa, muốn mặc cũng không còn tư cách.

Cô nghĩ, cũng đúng, lúc còn miễn cưỡng có thể giả nai, thì thỏa sức nai một phen, bởi vậy mua vài bộ váy trẻ trung non nớt.
Nghĩ đến Hạ Ngữ Minh khiến cho tâm tình cô nặng nề hơn, vì thế vẻ mặt cũng bắt đầu nghiêm túc, bởi vì cô nhớ tới nguyên nhân cô đi nhờ xe, “Anh.”
“Hử?”
“Công ty xảy ra chuyện gì đúng không?”
“.

.

.”
“Rất nghiêm trọng sao?”
Mộc Tuyên Nghị lúc này mới quay đầu nhìn cô, chống lại ánh mắt quan tâm của cô, anh hơi rủ mắt xuống, “Đừng lo lắng, anh sẽ xử lý tốt.”
Mộc Tuyên Dư cười cười, “Em tin tưởng anh, nhưng mà có thể cho em gái anh cũng cống hiến vài phần năng lực được không?”
Sau khi Mộc Tuyên Dư tốt nghiệp đại học, thay đổi công tác hai lần, một lần là ngành quảng cáo, một lần là ngành truyền thông, cả hai nghề đều rất vất vả, rất mệt, lúc đó Mộc Trung Thiên và Lí Hâm đều hi vọng cô có thể từ chức, trở về “Thịnh Đạt” làm việc.

Yêu cầu của ba mẹ đối với con trai và con gái khác nhau ở điểm này, họ yêu cầu nghiêm khắc đối với Mộc Tuyên Nghị, cho rằng Mộc Tuyên Nghị nhất định đi theo con đường kinh doanh vất vả, nhưng lại không nỡ để Mộc Tuyên Dư chịu chút khổ sở, muốn tùy tiện sắp xếp một chức vụ nhàn hạ ở công ty cho cô, nhưng bị chính Mộc Tuyên Dư từ chối.

Cô chưa bao giờ nghĩ tới trở về công ty nhà mình công tác, cảm giác đó rất kỳ quái, cô và Hạ Ngữ Minh bất đồng, Hạ Ngữ Minh đặc biệt chịu khó, để chứng minh cô không thua bất cứ kẻ nào, sau đó trở lại xí nghiệp nhà cô ấy công tác.
Trong lúc qua lại với Chu Chấn Hưng Mộc Tuyên Dư mới biết được, hóa ra công việc của mình không bình thường như vậy.

Thường ngày cô luôn phải tăng ca, dường như luôn không được tan tầm như bình thường, lúc cuối tuần, một cuộc điện thoại gọi tới, cô phải tăng ca, cô luôn cho rằng kiểu làm việc này rất bình thường, cho đến khi Chu Chấn Hưng nhàn nhạt ý cười nhìn cô —— nếu nhân viên công ty anh đều làm việc giống em, anh sẽ không lo chiếm lấy thị trường dẫn thế nào cũng không thể đi lên.
Mộc Tuyên Dư thực sự rất yêu thích điểm này của Chu Chấn Hưng, anh sẽ không trực tiếp tỏ vẻ rất bất mãn với công việc của cô, mà sẽ ám chỉ cô từ bên cạnh, làm cho chính cô tự hiểu được, cô thích phương thức này.

Nếu Chu Chấn Hưng trực tiếp nói muốn cô từ chức, cô tuyệt đối sẽ không đồng ý, sẽ cảm thấy anh quá xâm nhập vào cuộc sống của cô, nhưng anh không có, hơn nữa còn dùng cách thức cô có thể tiếp nhận, vì thế cô bắt đầu tự hỏi bản thân, suy xét những mặt trái mà công việc mang đến cho cô.
Mỗi lần cô và Chu Chấn Hưng hẹn hò, anh một ông chủ lớn, còn phải căn cứ vào thời gian làm việc của cô, thậm chí rất nhiều lần tăng ca, cô còn cho anh leo cây.

Còn có ba mẹ cũng có ý kiến với công việc của cô, cô cũng từng trưng cầu ý kiến Mộc Tuyên Nghị, anh nói khéo léo, đại khái là nỗ lực và thành quả của cô không đạt được tỉ lệ thuận.

Sau khi cân nhắc đủ kiểu, cô quyết định từ chức.

Lãnh đạo khi biết cô vì tăng ca nên muốn từ chức, bằng lòng cho cô đổi ngành, không chỉ có như thế, còn tăng lương cho cô.

Đối với chuyện này, cô sâu sắc hiểu được một điều, trẻ con khóc lóc mới có kéo ăn.

Cô cực nhọc vất vả làm việc như vậy cũng không có cơ hội tăng lương, một lần náo loạn từ chức, chẳng những tăng lương, mà công việc còn thoải mái gấp đôi, thói đời quái lạ.
Mà trong khoảng thời gian trước, cô cũng đã từ bỏ chức vụ nhàn hạ kia, bây giờ nhớ tới còn rất không nỡ, vì thực sự công việc đó rất thoải mái, nhất là lãnh đạo cho rằng cô ghét tiền lương không cao, lại định tăng lương cho cô, nhưng lúc đó trong cô đều là thất tình và mất bạn, chỉ muốn tìm một nơi nào đó cho khuây khỏa, cái gì cũng không tính toán.
Vì thế bây giờ, cô thành thất nghiệp.
Mộc Tuyên Nghị đã suy nghĩ chuyện này, anh cũng hiểu em gái mình, mặc dù anh rất lo lắng cho cô, nhưng cũng hiểu rõ, cô là người có thể tự điều hòa chính mình, cho dù gặp phải thất bại lớn, cô cũng có thể cố gắng vượt qua.

Nhưng cùng lúc đó, ở một phương diện nào đó cô cũng sẽ tương đối cố chấp.

Hôm nay cô nói muốn đi nhờ xe, chắc hẳn không phải nhất thời nảy ra ý, mà từ trước đó cô đã suy nghĩ kĩ rồi, đại khái từ ngày hôm qua khi cô đưa di động cho anh, trong lòng cô đã biết trước, biết công ty xảy ra vấn đề, mặt ngoài cái gì cô cũng không biểu hiện, nhưng đã ra quyết định.
“Tiểu Dư, mọi chuyện đều đã có anh.” Mộc Tuyên Nghị cũng không rõ, lúc này có phải nên cảm động hay không, ít nhất cô muốn chia sẻ vì anh.
Mộc Tuyên Dư rất rõ ý tứ của anh mình, chuyện công ty, từ trước đến này đều do anh trai quyết định.

Mà anh trai cũng có chút di truyền tính cách của ba, luôn cho rằng đàn ông phải dốc sức làm vì sự nghiệp, còn phụ nữ chịu trách nhiệm xinh đẹp như hoa là được.

Ba chính là đối với mẹ như vậy, cho dù xảy ra chuyện gì, cũng không để cho mẹ biết, trừ khi tự mẹ cảm thấy được, lúc đó ba còn phải an ủi mẹ, chỉ là việc nhỏ mà thôi.

Hiện tại anh trai là muốn nói cho cô, chuyện trong công ty đã có anh xử lý, cô không cần lo lắng.
“Anh cũng biết hiện tại em không đi làm, anh muốn em mãi thất nghiệp sao?” Mộc Tuyên Dư chậc chậc hai tiếng, “Hay là anh sợ em vào công ty, biểu hiện tốt hơn anh, cướp mất sự nổi bật của anh, sau đó ba nhất thời cao hứng sẽ cho em làm người nối nghiệp?”
“.

.

.”
Mộc Tuyên Dư cũng cảm thấy bản thân nói hơi quá.
Mộc Tuyên Nghị lại thở dài, biết là không ngăn cản được ý nghĩ muốn vào công ty của cô, suy nghĩ một chút, anh cũng chỉ có thể đồng ý.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN