Yêu Hận Triền Miên - Lục Xu - Chương 61: 61: Chương 60
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
33


Yêu Hận Triền Miên - Lục Xu


Chương 61: 61: Chương 60


Lần này tuy coi như Giang Thừa Châu thỏa hiệp, nhưng trong lòng anh dù thế nào cũng không thoải mái, mặc dù đến cuối cùng không có tổn thất gì cho Vạn Thành, tất cả chỉ là đi trên con đường hợp tác, Vạn Thành cũng vì hợp tác này mà đạt được lợi ích, thậm chí tự lừa mình lừa người một chút, còn có thể nói hợp tác với ai thì không phải hợp tác chứ, nhưng bản thân anh hiểu rõ, lần này là bị động, hơn nữa còn nằm trong thế yếu.

Diệp Cẩm Đình giao toàn bộ số ảnh chụp của anh ta và Mộc Tuyên Dư cho anh, anh cầm được đến tay thì bèn hủy đi, chính là vì những bức ảnh đó, anh mới rơi vào thế bị động, tiếp đó còn sử dụng tài nguyên của công ty…
Anh không về nhà, anh rất rõ, với tính cách của Giang Hào, ông sẽ lại răn dạy anh một trận như chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cuối cùng ầm ĩ đến mức cả nhà đều không vui, anh cũng không muốn nhìn thấy cảnh tượng đó, vì thế anh chỉ có thể quay về tiểu khu Bàn Nguyệt.

Lúc anh về đến căn hộ, Mộc Tuyên Dư cũng ở đây, cô đang lấy thức ăn ra từ gói to mua hôm nay, nhìn thì có vẻ đã đi siêu thị, hơn nữa những thứ mua được khá phong phú, chí ít thì trước đây cô chưa từng mua cả đống thứ như vậy, giống như muốn nấu một bữa tiệc lớn.
Anh đi vào, nhìn động tác của cô, sau đó lại dừng tầm mắt trên mặt cô.

Lúc này sắc mặt cô hơi hồng hào, hẳn là do mới về nhà, ánh mắt rất có thần, cả người nhìn có vẻ rất vui, cô như vậy đẹp hơn lúc mong manh yếu đuối rất nhiều.

Mà cô của hai hôm trước… Anh nghĩ đến cảnh tượng đó, cô khi đó hơi giống một con búp bê không có tri giác, sắc mặt tái nhợt, không biết đang nghĩ gì, hoặc là nói thực ra cô không nghĩ gì cả, ngơ ngác, nhưng lại khiến người nhìn cô cũng cùng khó chịu.
“Sao mua nhiều đồ ăn thế này?” Anh đi qua nhìn một cái, quả thực rất nhiều đồ ăn, cô vẫn đang bỏ vào tủ lạnh, chẳng mấy chốc tủ lạnh đã được nhồi đầy.
“Có thời gian nên mua nhiều một chút.” Cô quay đầu, cười xán lạn với anh.
Cô cất đồ xong, lại thu dọn nền nhà cho sạch sẽ.

Bởi vì vẫn luôn làm việc, trán cô lấm tấm mồ hôi, cô cất khăn, rồi mới lại đi đến trước mặt anh, “Em mua cho anh hai bộ quần áo, anh đi thử xem có hợp không.”
Quần áo? Anh nhướng mày, nhưng tựa hồ rất hưởng thụ, thật sự theo cô vào phòng.

Cô lấy quần áo mua được ra đặt bên giường, bảo anh tự mặc thử, cô thì đứng ở một bên, chuẩn bị đánh giá bất cứ lúc nào.

Một bộ nhìn có vẻ trang trọng, mà bộ khác thì khá thoải mái, là áo dạ, màu sắc rất hợp với anh, gia công rất tốt, nhất là cảm xúc, sờ vào thì rất thoải mái, anh cầm trong tay thì liền biết nhất định giá không rẻ.
Cô không đi ra, anh vừa cởi áo vừa nhìn cô, nhướng mày với cô.
“Sao, còn sợ nhìn hả? Từ lúc nào mà không còn tự tin vào dáng người mình như thế rồi?” Cô cười.
Anh cũng cười theo, “À, bây giờ vẫn còn nhớ dáng người anh thế nào hả?”
Điệu bộ này của anh, xấu xa đến mức khiến người ta nghiến răng, nhưng lại có sức hút lạ kì trong đó, cô rủ mắt cười, mặt hơi đỏ lên, dù sao thì ám chỉ như thế, cô có thể nghe hiểu được, nhưng cô lại không đi ra ngoài.

Quần áo rất hợp người, mặc lên người anh thì có cảm giác như làm riêng vì anh, mà bản thân anh dễ thấy là cũng rất thích.
Anh mặc xong, cô đi qua sửa sang lại quần áo cho anh.

Anh cụp mắt nhìn cô, bây giờ cô cách anh gần như vậy, anh có thể nhìn rõ nốt mụn nhỏ mới mọc bên trái trán của cô, mà trên mặt cô thì có nụ cười nhàn nhạt.

Dáng vẻ này, giống người vợ sửa sang lại quần áo cho chồng biết bao, hơn nữa còn là đôi vợ chồng rất mặn nồng.

Không biết anh nghĩ đến điều gì, ánh mắt hơi tối lại.
Quần áo rất hợp, cô cũng cảm thấy ánh mắt của mình không tồi, sau đó thì thỏa mãn rời đi, cô tự đi nấu cơm, lần này, Giang Thừa Châu không ngăn cô.

Anh ở trong phòng, cởi từng chiếc xuống một, anh nhìn quần áo đã được cởi ra, cảm thấy quan hệ giữa anh và cô, có lẽ cũng giống chỗ quần áo này, lúc mặc thử thì có thể giữ nguyên niềm vui, nhưng lại biết quần áo này từ đầu đến cuối bị bẩn, chưa từng giặt sạch, sao dám mặc tiếp.
Ánh mắt anh hơi tối lại, anh đi ra, bèn nghe thấy động tĩnh trong bếp.
Anh ngồi trên sofa, rất chán mà bật TV lên, tin tức lại đang phát đến chiến loạn ở quốc gia nào đó, vẫn là người dân khổ cực, cuộc sống khốn khổ, mà vẻ mặt của những người dân đầu quấn vải trắng đó hơi chết lặng, dường như đã chai lì với chiến tranh, chai lì với cái chết, bởi vì mỗi ngày đều trải qua, có lẽ ngay sau đó, người nằm trên mặt đất không bò dậy được sẽ chính là họ.
Uông Tử Hàm, anh đột nhiên nhớ tới cô, bây giờ cô đang ở nơi như thế, cô sống có tốt không, mỗi ngày có phải đều bận rộn cứu bệnh nhân không?
Tiếng động trong bếp vẫn chưa dừng lại, máy hút mùi phát ra tiếng vang ầm ầm, nhưng lại không quấy rầy suy nghĩ của anh.

Mộc Tuyên Dư hôm nay, rõ ràng là khác ngày thường, cô thế này là đang lấy lòng anh.
Vì cô anh mới thỏa hiệp với Diệp Cẩm Đình và Giang Tu Trạch, vì cô anh mới rơi vào thế bị động.

Còn nữa, anh nhấn mạnh đi nhấn mạnh lại, chỉ có anh mới là người cô không bận tâm nhất, cuối cùng cô vẫn không lựa chọn đi làm khó anh trai cô, mà là lựa chọn làm khó anh, cô làm khó bản thân cô đồng thời cũng làm khó anh.
Xem đi, đến cuối cùng, địa vị của anh từ đầu đến cuối đều là như thế, xếp phía sau bạn bè và người nhà cô, xếp ở hạng chót.

Bởi vì cô đưa ra lựa chọn như thế, vì thế bây giờ cô lấy lòng anh?
Mua quần áo, nấu cơm… chính là mánh khóe này, anh phải vô cùng cảm động?
Tiếng động trong phòng bếp cùng với âm thanh phát ra từ bản tin trên TV hợp vào cùng nhau.
Mộc Tuyên Dư nhanh chóng nấu nướng xong, sau đó bưng thức ăn lên bàn, tâm tình cô vẫn luôn không tệ, anh cũng vui vẻ phối hợp với cô, hôm nay anh ăn rất nhiều.
Ăn cơm xong, anh chủ động thu dọn bát đũa, giống như trước đây, nếu như những thứ không vui trước đó, toàn bộ đều chưa từng xảy ra.
Cô đứng ở cửa phòng bếp, “Ngày mai anh có bận không?”
“Sao?” Anh cất bát, xoay người nhìn cô.
“Không có gì, chỉ hỏi thôi.”
Cô cũng không nói nhiều thêm, mà anh cũng không hỏi nhiều.
Lúc đi ngủ, Giang Thừa Châu híp híp mắt, cô đã ngủ rồi, giữa đêm khuya tiếng hô hấp của cô rõ ràng như thế.

Anh nghĩ đến câu hỏi trước đó của cô, cùng với nhiều đồ ăn cô mua hôm nay, rất dễ thấy là đang chuẩn bị cho cái gì đó.
Đột nhiên trong đầu có một suy nghĩ chui ra, ngày mai, sinh nhật cô?

Vậy mà sinh nhật cô đến rồi, điều anh nghĩ đến lại là, thì ra thời gian đã qua lâu như vậy, có những chuyện, dường như cũng nên chuẩn bị xong rồi, giống như anh vẫn khuyên mình hết lần này đến lần khác, lần này thỏa hiệp, không phải là vì cô, mà là cho dù anh thật sự muốn nhìn thấy cô buồn phiền đau khổ, cũng phải là vì anh, chứ không phải vì người khác.
Uông Tử Hàm đang bận ra bận vào, từ sau khi cô đến đây, mỗi ngày đều ngập trong bận rộn, mỗi ngày đều đối mặt với đồng nghiệp và bệnh nhân, không nhìn thấy được những người khác, mà họ đều dùng tiếng Anh để trao đổi, ở đây không có tiếng Trung, không có người quen thuộc, làm cô cảm thấy đầy đủ trong bận rộn, cũng không nghĩ lung tung, cô thích thứ cảm giác đó, cảm thấy đó mới là thái độ sống mà cô nên có.
Cô vừa làm xong một cuộc phẫu thuật, muốn dựa vào đâu đó để ngủ bù một giấc thì có người đi qua gọi tên cô, nói với cô, có người tìm cô, đối phương còn cười với cô, nói người tìm cô là một anh chàng đẹp trai.
Uông Tử Hàm cười, sau khi cảm ơn đối phương, bèn đi ra ngoài.
Giang Thừa Châu nhìn Uông Tử Hàm đi về phía mình, lúc này tóc cô hơi rối, mặt rất sạch sẽ, trên mặt không có lớp trang điểm nào, lộ ra vẻ hơi mỏi mệt, mà khóe mắt cô thấp thoáng nụ cười, đây là một kiểu đẹp rất chân thực, có cảm giác tự nhiên nói không rõ được.

Anh cũng cười theo.
Uông Tử Hàm nhìn thấy anh, dễ thấy là hơi ngạc nhiên, sau đó lại bình tĩnh lại, đi đến bên cạnh anh, “Sao đột nhiên đến đây?”
“Thì qua xem thôi.”
“Cũng nên đánh tiếng trước chứ…”
“Thế thì quá phiền phức, chờ liên lạc được với em, anh đã có thể qua đây được luôn rồi.”
Cô ngẫm nghĩ, quả thực là thế.
Đồng nghiệp của Uông Tử Hàm đều biết bạn trai cô đến đây, từng người nháy mắt với cô, sau đó bảo cô hôm nay không cần lo mấy chuyện ở đây, cứ ở bên bạn trai là được, còn về chuyện ở đây, cứ giao cho họ.

Uông Tử Hàm cũng không từ chối, đưa Giang Thừa Châu đi ăn cơm trước, thức ăn ở đây đương nhiên không ngon lắm, mà đương nhiên anh cũng không chê.
Hai người tìm đại một nơi nào đó, ngồi xuống bắt đầu ăn cơm.
“Có hương vị rất quen thuộc không?” Uông Tử Hàm nhìn anh cười.
“Không dám quên đâu.” Anh cũng đi ra từ chỗ này, xa xa còn truyền đến tiếng khói lửa chiến tranh, không biết khoảng cách cách đây bao xa, nhưng có thể tưởng tượng được, nhất định có thương vong.
“Nói thật nhé, vì sao anh muốn đến đây?” Cô vẫn luôn nhìn anh, ánh mắt kiên định có thần hơn một lần nào đó, cô muốn nói bất luận anh nói gì, cô đã chuẩn bị tâm lý rồi, bắt đầu từ lúc cô đến đây, cô đã chuẩn bị rồi.
Cho nên bây giờ anh nói gì, cô đều có thể tiếp nhận.
“Không thể là… nhớ em à?” Anh hỏi lại cô.
Mắt cô hơi lóe lên, nhưng cô không tiếp tục chủ đề này.
Ăn cơm xong, hai người ngồi trên tảng đá đen thui, xung quanh đã không còn công trình kiến trúc nào nữa, cũng không có đèn, chỉ có lều trại ở trạm cứu trợ lâm thời phía xa xa có ánh sáng.

Hai người ngồi trong bóng đêm, như hòa vào một thể cùng bóng đêm.
“Tiếp tục kể cho em câu chuyện đó nhé?”
“Chuyện nào?”
“Chuyện về chàng trai và cô gái, sau đó thì sao, sau đó họ thế nào? Sau khi chàng trai đón nhận cô gái, hai người họ thế nào?”
Giang Thừa Châu nghĩ ngợi, rồi vẫn bắt đầu kể.

Thứ cảm giác này thật kì lạ, anh ngồi máy bay mười mấy tiếng đồng hồ đến đây, vậy mà lại ngồi trong bóng đêm, kể với cô về quá khứ của anh và một cô gái khác.
Sau đó thì sao, sau đó thì thế nào.
Rất đơn giản.
Sau khi chàng trai đón nhận cô gái, bèn thật sự coi cô gái là bạn gái của mình, mặc dù trước đây cậu ta quả thật hơi trác táng ngỗ ngược, nhưng sau khi quyết định coi cô ấy là bạn gái, bèn quyết định đối xử với cô ấy thật tốt.

Dù tận sâu đáy lòng cậu ta thật sự cảm thấy, đối với cô ấy cậu ta thương tiếc và bị thu hút nhiều hơn vài phần, còn về việc có sinh ra cảm giác yêu nồng nàn hay không, cũng không ảnh hưởng đến việc cậu ta đối tốt với cô ấy.
Cậu ta bắt đầu làm tất cả những việc mà một người bạn trai sẽ làm, chiếm chỗ, đến căng tin gọi cơm trước, cùng cô ấy lên lớp, còn cùng đi dạo phố nữa… Cuối tuần, cậu ta sẽ đưa cô ấy đến công viên trò chơi hoặc vườn thực vật chơi, thỉnh thoảng cũng sẽ đến thế giới hải dương xem cá.
Cuộc sống trôi qua cũng giống như phần lớn các cặp tình nhân khi ở bên nhau.
Dần dà, chàng trai ở bên cô gái lâu dài, phát hiện trong xương cốt cô ấy rất cứng cỏi, mặc dù bên ngoài cô ấy rất yếu đuối, như thỉnh thoảng cô ấy sẽ để lộ ra vẻ đẹp ngang bướng dã tính, mà đó là khí chất mà chàng trai thích nhất.

Lúc cùng đến quán rượu, cô gái và chàng trai nhảy một khúc, khoảnh khắc đó cô ấy như yêu tinh bước ra từ rừng rậm, chính là đến để hút đi hồn phách của cậu ta, nhưng cậu ta cực kì mê đắm, vì thế khoảnh khắc đó, cậu ta mới chịu thật sự thừa nhận, cậu ta đã thật sự yêu cô ấy.
Trong xương cốt cô ấy có vẻ đẹp dã tính, nhưng dường như cô ấy chôn giấu dã tính đó dưới đáy lòng, vì thế người bình thường không tìm thấy được, cậu ta vẫn luôn khai quật, vẫn luôn muốn đào vẻ bề ngoài của cô ấy ra để nhìn rõ trái tim cô ấy.
Anh kể, mà Uông Tử Hàm thì lắng nghe, nghe đến phần sau, cô cười, “Càng muốn nhìn rõ, vì thế càng sa sâu vào?”
Giang Thừa Châu trầm mặc.
Uông Tử Hàm đứng dậy, phủi phủi bụi trên người, “Phần tiếp của câu chuyện nghe anh kể tiếp sau, em đi giúp họ trước đây.”
Giang Thừa Châu không ngăn cản cô.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN