Yêu Hoặc Phật Tâm - Chương 11: Thiếu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
121


Yêu Hoặc Phật Tâm


Chương 11: Thiếu


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: V.O

Linh hồn của ta đau đớn rời khỏi thân thể. Cô đơn lơ lửng trên không trung.

Ta thấy thân thể gần như vỡ nát, bị Yêu Hậu tùy ý ném ra kết giới.

Ta thấy hòa thượng ngất ở bên ngoài kết giới.

Ta thấy tỷ tỷ đâm kim thêu sâu vào ngón tay.

Ta muốn khóc, nhưng ta không khóc nổi, bởi vì ta chỉ là linh hồn.

Ta trôi dạt từ từ, không biết bay tới nơi nào.

“A di đà phật. Thanh Xà.” Bồ Tát áo trắng quen thuộc xuất hiện ở trước mắt ta.

“Bồ Tát, cứu con.” Ta quỳ xuống.

“Ngươi không cần phải nói, ta đều đã biết. Trong mệnh đã định có kiếp này, ý trời không thể trái. Đi đi, trở về nơi ngươi nên về, đợi sau khi ngươi trở về, tìm Nam Cực Tiên Ông cầu xin một cây Khổ Chi (linh chi đắng/bạch chỉ đắng). Lần này Pháp Hải gặp đại kiếp, sáu đường kết giới gần rách, nếu như tính mạng hắn xảy ra vấn đề gì, nhân gian sẽ diệt vong.”

Nghiêm trọng thế à! Ta ghi nhớ, đầu bắt đầu mông lung.

Dường như, dường như ta thấy một cái tay che trên đỉnh đầu của ta…

“Có nhân tất có quả… ngươi đã ngộ ra…”

“Hòa thượng.” Ta ngồi dậy, cũng bất chấp thân thể đau đớn.

Cũng may hắn chỉ ngất đi. Ta thở phào nhẹ nhõm. Nhìn chằm chằm vào mặt hắn, có chút không biết là cảm giác gì.

Bỏ đi, hắn là hòa thượng, ta là Xà Yêu, còn có thể có cảm giác gì. Ta đỡ hòa thượng dậy. Thật ra bây giờ hắn là cứu tinh của nhân gian, không thể xảy ra chuyện gì.

Ta chống thân thể đau đớn, miễn cưỡng đỡ hòa thượng đến ngôi miếu đổ nát mà trước kia có đoạn thời gian ở đó. Sau khi ta hồi phục thị lực, đã tới mấy lần, đã quen thuộc cảnh tượng chung quanh.

Khăn tay nhúng nước, lau sạch sẽ vết máu trên mặt hòa thượng. dường như bởi vì nước lạnh, hòa thượng tỉnh.

“Thanh Xà…Thanh Xà…đừng…” Miệng hắn lặp lại nhiều lần. Trong lòng ta vui mừng, hòa thượng này còn có chút lương tâm.

“Ngươi đã tỉnh?” Ta bỏ khăn tay vào trong nước.

“Ừ.” Pháp Hải nhìn chằm chằm mặt ta, gật đầu: “Ngươi…”

Ta biết hắn muốn nói gì đó, nhưng ta không muốn nói với hắn chuyện ta đã từng chết một lần, kể cả những lời Bồ Tát nói ta cũng không có ý định nói cho hắn biết. “Ta mạng lớn, trốn ra được.”

Pháp Hải nhìn chằm chằm ta một lúc lâu, dường như muốn nói gì đó, cuối cùng cũng không nói ra.

“Hòa thượng, có lời gì ngươi cứ nói.”

“A di đà phật, Thanh Xà, ta thiếu ngươi một phần nhân tình.” Giọng hắn khàn khàn, đáy mắt phản chiếu bóng dáng của ta.

Ngươi thiếu ta chỗ nào. Nhưng mà Bồ Tát nói ngươi giống như Chúa cứu thế, ta cũng không coi là thua thiệt.

“Bây giờ ngươi cảm thấy thế nào?”

“A di đà phật.” Hắn chỉ chắp hai tay, lẳng lặng ngồi thiền. Nhìn sắc mặt hắn tái nhợt không có một chút máu, da môi cũng khô, chắc là cũng không khá hơn chút nào. Ta nói cũng có chút dư thừa. Xem ra nhất định phải nắm chặt thời gian đi tìm Nam Cực Tiên Ông rồi.

“Hòa thượng, ngươi ở yên đây, chờ ta trở lại.” Ta đặt thức ăn mua được và nước lấy được để ở bên cạnh hắn. “Thương thế của ngươi quá nặng, tạm thời đừng đi loạn.”

Pháp Hải nhíu mày, mở miệng có chút không tình nguyện: “Ngươi đi đâu?”

“Ta… ta nghe nói Nam Cực Tiên Ông có rất nhiều cỏ tiên…”

“Xà Yêu, đừng đánh chủ ý lên cỏ tiên!” Trong mắt Pháp Hải bắn ra tinh quang. Nhìn chằm chằm ta.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN