Yêu Hoặc Phật Tâm - Chương 23: Thiếu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
107


Yêu Hoặc Phật Tâm


Chương 23: Thiếu


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: V.O

“Đương nhiên là có.” Ta gật đầu, suy nghĩ một chút nói: “Ngươi xem, nếu cha ngươi là Thái Sư, không phải là phải tìm chính thê môn đăng hộ đối cho ngươi, vì gia tộc, ngươi phải tìm thêm vợ kế tiểu thiếp, chẳng phải là ta sẽ bị hành hạ.” Dĩ nhiên đây đều là lấy cớ.

“Nàng yên tâm, ta chỉ yêu một mình nàng.” Nghiêm Lộ Thành dừng bước chân, nghiêm túc nói.

Yêu một mình ta có cái lông á, kết quả còn không phải là chia sẻ với mọi người. Ta bĩu môi: “Ngươi đến tìm ta cũng được, nhưng tuyệt đối không thể gây thêm phiền phức cho ta.”

“Thêm phiền phức? Làm gì có.” Nghiêm Lộ Thành thắc mắc không hiểu.

Bỏ đi, hắn không hiểu thì không hiểu đi, dù sao ta cũng không thể nói ra sự thật.

“Lại nói, không phải ngươi rất bận, sao có thời gian tới đây?” Ta ngồi trên ghế, hỏi.

“Thật ra thì ta thuận tiện ghé thăm nàng một chút, lần này chủ yếu là vì giải quyết chuyện lạ trong phủ, vừa vặn đi ngang qua Tô Châu.” Nghiêm Lộ Thành cười với ta, nhưng lúc này ta miễn dịch với hắn, tất cả sự chú ý của ta đều tập trung ở trong lời hắn nói.

Hắn nói gì? Chuyện lạ? Ta ngẩng đầu lên: “Lộ Thành? Ngươi nói, chuyện lạ? Chuyện lạ gì?”

“Nhắc tới cũng lạ.” Nghiêm Lộ Thành thở dài: “Gần đây trong phủ chúng ta động một chút là có người mất tích, mất tích lại trở về không giải thích được, mọi người đều ngủ không tỉnh. Cho dù trong phủ đóng chặt cửa, vẫn có người tự dưng biến mất. Phụ thân nghi là có yêu quái gì quấy phá.”

Còn nghi gì, đương nhiên là có yêu quái. Nếu không ai có bản lĩnh cao như vậy. Nếu là yêu quái, ta cũng muốn vào giúp vui. Cả ngày ở nhà cũng sắp chán chết.

“Lộ Thành, ta…” Nói thế nào mới được đây.

“Sao, có lời gì, nàng nói thẳng đi.” Nghiêm Lộ Thành nhìn ta.

“À, ta cũng tính đi Kinh Thành làm việc, có thể cùng đi với ngươi không?” Cũng không biết có phải yêu phản ứng nhanh không, ta gần như phản ứng trong nháy mắt.

“Dĩ nhiên có thể, nàng đi cùng với ta, ta cầu còn không được.” Nghiêm Lộ Thành nở nụ cười.

“Được, ta đi nói với tỷ tỷ một tiếng.”

Tỷ tỷ dễ nói chuyện, ta nói đi chơi, tỷ tỷ cũng chỉ dặn dò ta đừng gây họa gì. Cứ như vậy, ta thuận lợi ra khỏi Bạch phủ.

Hai chiếc xe ngựa đứng ngoài cửa. Lộ Thành nghĩ rất chu đáo, biết ta không muốn ngồi cùng một xe ngựa với hắn, sớm đã chuẩn bị thêm một chiếc. Ta cũng không giành chiếc trước mặt hắn, đi chiếc sau.

“Tiểu Thanh, nàng đi đâu, lên xe?” Giọng Nghiêm Lộ Thành từ phía sau truyền đến.

“Không phải ngươi chuẩn bị một chiếc xe ngựa khác sao, dĩ nhiên ta ngồi ở chiếc phía sau.” Ta nhảy lên xe ngựa, vén rèm cửa lên.

“Nhưng Thiền sư Pháp Hải ngồi ở xe ngựa sau.”

Lộ Thành, ngươi còn có thể nói chuyện trễ chút nữa không. Ta thấy được khuôn mặt vô cảm của hòa thượng, trượt chân, ngã thẳng xuống xe ngựa. Gì vậy, lần nào gặp hòa thượng cũng thật xui xẻo. Lần này cái mông lại xui xẻo. Ta nhắm mắt lại, không có cảm giác đau đớn trong tưởng tượng.

“Tiểu Thanh, nàng cẩn thận chút, muốn hù chết ta à.” Hơi thở ấm áp từ đỉnh đầu truyền đến, ta từ từ mở mắt, Lộ Thành híp mắt hoa đào cười với ta.

Chẳng biết tại sao có chút thất vọng. “Cũng may cũng nhanh, Lộ Thành, nếu ngươi chậm một chút ta sẽ ngã chổng vó rồi.” Ta giơ ngón tay cái lên.

Nghiêm Lộ Thành đặt ta xuống đất, ta vội vàng kéo hắn qua một bên: “Lộ Thành,

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN