Yêu Hoặc Phật Tâm
Chương 26: Thiếu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: V.O
Cá trong nước không có nước mắt, so với các động vật khác trong nước càng không có nước mắt. Mà vào lúc này, ta phát hiện nước mắt của ta chảy ra ngoài không biết bao nhiêu cho hết, thấm vào nước, tiêu tan. Trong lòng còn hốt hoảng hơn lúc đầu chuyển kiếp tỉnh lại gấp trăm lần. Bây giờ máu hòa thượng nhiễm đỏ tầm mắt ta, dường như ta phát hiện tính mạng hắn đang trôi đi.
Hòa thượng, Pháp Hải…ngươi không thể chết được. Ta ra sức bơi tới trước.
Tiểu yêu nói, ta đã cứu ngươi một lần, từng bò núi Hùng Hoàng vì ngươi, sao ta có thể nhìn ngươi chết đi trước mặt ta!
Trong phút chốc, tất cả ký ức về hòa thượng trong đầu ta dần trở nên rõ ràng. Hắn cười, hắn nghiêm túc, hắn bất đắc dĩ…nổ tung bùm trong đầu ta.
Nắm chặt, người hòa thượng ấm áp…
“Xà Yêu…” Trong lòng hòa thượng, ta nghe thấy hắn truyền âm, giọng nói có chút mệt mỏi, nhưng dường như không sao.
Ta ngẩng đầu, ở trong nước màu xanh đỏ, nhìn chằm chằm hắn, trên khuôn mặt tái nhợt của hắn có nụ cười thản nhiên. Nếu không có mùi máu tươi chung quanh, có lẽ ta sẽ cho là hắn không sao. “Ngươi sao vậy?” Ta truyền âm hỏi hắn.
“Xà Yêu, phối hợp với ta.” Trong nháy mắt ta còn chưa kịp phản ứng, hòa thượng ôm chặt ta, trong nước, trong mùi máu tanh, hắn ôm ta thật chặt. Ta có thể nghe thấy tiếng tim đập của hắn, cảm nhận được nhiệt độ trên người hắn. Dường như nóng rực đến mức sắp hòa tan ta.
Đây là một cái ôm ấm áp thế nào?
Ta trở tay ôm lấy hắn, lẳng lặng vùi trong lòng hắn.
“Xà Yêu, nàng có biết không, ta…” Giọng trầm thấp của hòa thượng vang lên trong đầu.
Ta chỉ cảm thấy trái tim chợt co lại, hắn muốn nói gì?
“Chết đi!” Một rễ cây to lớn có gai nhọn đâm thẳng vào phía sau lưng hòa thượng. Rễ cây từ từ phóng lớn trước mặt ta: “Hòa thượng! Cẩn thận!” Ta hô lên thất thanh: “Ùng ục” bị sặc một ngụm nước lớn. Lúc này, rễ cây đã đến sau lưng hòa thượng. Trong lúc ta tuyệt vọng, tăng bào vốn màu đỏ của hòa thượng phát ra kim quang chói mắt.
Đó là gì, ta sửng sốt. Mắt thấy kim quang theo rễ cây xông vào chỗ sâu trong hồ nước. Ngay sau đó là một tiếng hét thảm, nước bắt đầu chấn động không ngừng.
Hòa thượng ôm ta ổn định thân hình, ta đẩy người hắn, ý bảo hắn buông ta ra. Nhưng tay hắn ôm ta càng chặt, ta không biết đây là ý gì, ta cũng không dám suy nghĩ nhiều, hắn là thiền sư, ta nghĩ cái gì cũng là chuyện không thể nào. “Nước bị sao vậy?” Ta không lộn xộn nữa, chỉ vào đáy nước truyền âm hỏi.
“Là Sen Tinh.” Hòa thượng nhìn chằm chằm đáy ao u ám.
“Ngươi dẫn nó ra thế nào?”
Hòa thượng còn chưa trả lời ta, đã nghe thấy giọng một nữ nhân bên trong. “Hòa thượng thối, muốn diệt trừ ta, cũng phải nhìn xem ở đâu, nước là căn nguyên của ta, ngươi cho rằng ngươi có thể đánh được ta?” Cây gai vung lên lần nữa, đâm thẳng về phía hòa thượng.
“Giúp ta!” Hòa thượng nhìn chằm chằm mắt ta. Ở trong nước màu xanh đỏ, ta thấy được một tia nghiêm túc và áy náy trong ánh mắt hắn. Áy náy?
Ở trong sự nghi ngờ của
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!