Yêu Hoặc Phật Tâm
Chương 34: Thiếu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: V.O
Trong sơn động rất nóng. Không trách được tuyết đọng cũng tan, rõ ràng nhiệt độ nơi này cao rất nhiều. Ta vươn tay biến ra ngọn lửa, chiếu sáng sơn động. Đi theo giọng nói trong lòng về phía trước, càng đi không khí cũng càng ngày càng đè nén. Không biết đi bao lâu, lúc ta cho là không có điểm cuối, cả không gian rộng mở sáng tỏ. Nơi này là một động thiên nhiên rất lớn.
Bên trong động không tối, vách tường chung quanh lóe ánh sáng màu lam, đá tan vô cùng kỳ dị, óng ánh trong suốt, hơi có vẻ như tiên cảnh. Bên trong động là một đầm nước không lớn, chiếu ánh sáng màu lam lên vách tường, bích lam như gương. Trong đầm có một bãi đá không lớn, nhìn chăm chú vào bãi đá đó, trái tim của ta đập nhanh mất trật tự.
Trên bãi đá sáng có một tòa Bảo tháp linh lung màu vàng kim tinh xảo.
“Đây, đây là Tháp Trấn Yêu?” Không đúng, giọng nói đang kêu gọi ta, là tại trong tháp này? Ta bay về phía bãi đá, đến gần bảo tháp, quan sát một lúc lâu, lúc này mới vươn tay đụng vào.
Một lực hút mạnh mẽ từ bên trong tháp truyền ra. Trước mắt ta tối sầm, cả người cũng bị hút vào. Xong rồi, xong rồi, tò mò hại chết rắn!
Lúc ý thức tỉnh táo lại. Phát hiện đang ở một đầu cầu. Không thấy được mặt trời trên bầu trời, có chút âm u, cũng không biết ánh sáng từ nơi nào xuất hiện. Ở dưới cầu là một con sông vô biên, màu vàng đỏ trông có chút kinh khủng, đục ngầu nhìn không thấy đáy, mùi tanh hôi. Trên cầu không ngừng có người đi qua, mỗi người đều mặc áo trắng, mắt nhìn chằm chằm bờ bên kia, đi lên cầu. Rốt cuộc đây là đâu?
“Xin hỏi đây là đâu?” Người đi đường ở đây vội vã, mắt cũng chưa từng nhìn bên cạnh, ta chỉ phải kéo lại một người hỏi.
Người nọ ngẩn ngơ nhìn chằm chằm ta, dường như là không hiểu lời của ta.
“Xin hỏi đây là đâu?” Ta lại lặp lại một lần nữa, lần này hình như hắn có chút phản ứng, lại không lên tiếng, chỉ nâng cánh tay lên chỉ đối diện con sông. Ta nhìn qua hướng kia, sương mênh mông không nhìn thấy gì. Ta chỉ phải bỏ qua người đi đường này, nhìn chung quanh một lần, phát hiện ven sông cách đầu cầu không xa có một lão bà bà, chỉ thấy mọi người trên cầu này đều đi qua uống một bát nước của bà.
“Xin, lão bà bà, nước… nước…” Chẳng lẽ đây là…chẳng lẽ là âm tào địa phủ? nước Vong Xuyên, canh Mạnh Bà, cầu Nại Hà! Trời ạ, không hiểu sao ta lại chết?
Rốt cuộc bây giờ là tình huống nào? Nhìn thân thể, vẫn là bộ dạng của Tiểu Thanh, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Thật kỳ lạ, tiếng gọi đó lại bắt đầu vang lên. Lần này là vị trí Mạnh Bà.
Nhắm mắt, ta cũng chỉ phải đi tới, hồn ma chưa uống canh Mạnh Bà ở đây cho là ta tới chen ngang, rõ ràng nóng nảy. Lúc này Mạnh Bà mới ngẩng đầu lên, bưng canh Mạnh Bà: “Uống canh Mạnh Bà, tận giấc mộng tiền kiếp, cắt đứt nhân quả.”
“À, ta không tới uống cái này…ta…” Ta tới làm gì? Nói thế nào mới phải. Đang sầu não, Mạnh Bà lại nhìn ta, nhíu mày: “Cô nương, ta đã gặp cô…”
“Gặp ta?” Ta ngạc nhiên, sao ta không nhớ. Chẳng lẽ là kiếp trước tới uống canh Mạnh Bà, trí nhớ Mạnh bà này cũng thật tốt quá.
“Không phải cô đã…”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!