Yêu Hoặc Phật Tâm - Chương 6: Thiếu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
115


Yêu Hoặc Phật Tâm


Chương 6: Thiếu


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: V.O

“Tiểu Hoa, ngươi lại tới làm gì?” Ta nhìn chằm chằm vào nam nhân tùy tiện đi vào Động Thanh Nhai, tức giận hỏi hắn.

“Ta tên là Khải Thần, đừng gọi ta là Tiểu Hoa, nếu ta đã là nam nhân, tại sao có thể gọi bằng cái tên này.” Hắn hung hăng trợn mắt nhìn ta.

Bản thân ta không cảm thấy hắn giống nam nhân bao nhiêu, bộ túi da này còn đẹp hơn nữ nhân mấy phần.

“Vậy rốt cuộc ngươi tới tìm ta làm gì?” Ta lắc lắc chân ngồi ở trên đài đá, vươn tay nhét quả dại vào trong miệng.

“Trời lạnh như thế này, tất cả mọi người đều ngủ đông, không ai chơi với ta, thật là chán chết.” Khải Thần nhún nhún vai: “Ngay cả lão Quy cũng đi ngủ đông rồi!”

“Lúc tất cả mọi người không ngủ đông, không phải ngươi vẫn chỉ có một mình? Cả ngày một bụng xấu xa, làm cho mình ngay cả một người bạn cũng không có!” Ta lạnh nhạt nói sự thật. Khải Thần cả ngày tính toán người khác, những con rắn khác hoàn toàn không muốn tiếp xúc nhiều với hắn.

“Hừ, chúng quá ngu xuẩn.” Khải Thần bị nói đến nỗi đau, ngụy biện. Ta cũng lười so đo với hắn. Bởi vì bây giờ ta muốn đi ra ngoài dạo một chút. Tựa như hắn nói, bây giờ quá chán.

“Ôi này! Ngươi đi đâu?” Khải Thần xoay chuyển ở bên cạnh ta, đứng dậy theo ta

“Thành Hàng Châu!” Ta nhìn hắn.

“Ta cũng đi cùng!”

Lần này tới thành Hàng Châu cũng là vì Hứa Tiên. Chính xác là ta muốn giúp tỷ tỷ tra thử xem rốt cuộc Hứa Tiên là người ra sao, truyền thuyết Hứa Tiên là một kẻ đạo đức giả, kẻ phụ lòng hèn yếu vô dụng, cũng không biết là thật hay giả.

Nước Tây Hồ đã nổi lên hơi lạnh. Không nhiều người giống giữa Hè.

Người ta thường nói Hứa Tiên và Bạch Tố Trinh có duyên với Tây Hồ, ta thấy Tiểu Thanh ta mới thật có duyên với nơi này, suýt nữa bị nhốt không nói, còn hóa hình ở bên Tây Hồ, gặp được Bồ Tát, còn thiếu chút nữa chết ở nơi này. Nói đến đã qua mấy tháng, cũng không biết bây giờ hòa thượng kia đang làm gì, nghe tỷ tỷ nói, lần trước trước khi ta ngất hắn đã thu nhền nhện đó, rồi cũng rời đi. Nhưng dùng chân nghĩ cũng biết hắn đang làm gì, trừ niệm kinh ngồi thiền, có lẽ chỉ có bắt yêu…

“Tiểu Thanh, sững sờ ở đây làm gì?” Khải Thần đứng ở bên cạnh ta, vỗ vỗ vai ta: “Có gì hay mà nhìn!”

Ta trừng hắn, phất phất tay: “Ngươi không biết thưởng thức sao? Nhìn nơi này thật đẹp!”

“Từ lúc nào ngươi cũng bắt đầu học dáng vẻ loài người, linh khí nơi này vẩn đục, nào có tốt bằng Khâu Sơn?” Khải Thần vặn mũi, mặt chê.

“Hừ, ngươi biết cái gì!” Mặc dù ta cãi hắn, cũng biết Khải Thần nói đúng. Kể từ khi làm yêu, ta cảm thấy rõ linh khí trời đất ở chỗ ở loài người hết sức vẩn đục. Không trách được yêu quái đều tu luyện ở rừng sâu núi thẳm, ở chỗ loài người, cho dù tu luyện một vạn năm cũng uổng phí sức lực.

“Ta không biết, cũng không muốn biết. Không phải là ngươi cũng mới tu luyện thành hình người sao? Hình dạng nữ nhân.” Khải Thần nhỏ giọng lẩm bẩm.

Dĩ nhiên ta hiểu, ta đã sống hơn nửa đời người ở trong hình dạng này rồi!

Hứa Tiên là nhân sĩ huyện Tiền Đường, cũng ở cách Tây Hồ không xa, ta thật sự không nhớ ra chi tiết cụ thể những chuyện này. Lúc xem bộ phim truyền hình đó cũng không nghĩ tới có một ngày thật sẽ tới nơi này. Mò hỏi thăm thử. Không phải Hứa Tiên là đại phu sao? Vậy thì hỏi ở tiệm thuốc.

“Ngươi biết một người tên là Hứa Tiên không?”

“Không biết, không biết…”

“Ngươi có mua thuốc không, không mua thì đi nhanh đi!”

“Ta chưa từng nghe nói có người như vậy!”

Hỏi mấy cửa hàng, vẫn không có một chút đầu mối. Thân thể ta vốn kém, hỏi mấy lần, cuối cùng thể lực không chống đỡ nổi, dù gì cũng là Xà Yêu tu luyện mấy trăm năm, đã vậy mùa Đông còn quá uể oải không phấn chấn.

“Tiểu Thanh, ngươi có khỏe không.” Khải Thần vịn vai của ta: “Này, này, này, không nhìn ra ngươi còn rất gầy, có cần nghỉ ngơi một chút rồi tìm tiếp không.”

Ta cũng chỉ có thể gật đầu. Đột nhiên nhớ tới bởi vì phiền lòng, cho nên đã mấy ngày liên tục không ăn gì, lúc tu luyện không phát hiện được, hơn nữa mùa Đông tiêu hao nhiều pháp lực, tự nhiên thân thể không chịu nổi.

“Tiểu Thanh, Hứa Tiên là ai, sao ngươi phải tìm hắn?” Khải Thần đỡ ta lên bậc thang đá xanh ngồi xuống, nghi ngờ hỏi.

“Chuyện này ngươi đừng để ý, bây giờ ta đói bụng rồi, ngươi đi mua chút đồ ăn cho ta đi.” Ta ôm bụng, cuộn thành một cục.

Khải Thần vòng tay, gật đầu bất đắc dĩ: “Được rồi, vậy ngươi đợi ở đây một lát, ta đi một chút sẽ trở lại.”

“Này, này, này, ngươi chờ một chút!” Ta vươn tay kéo lấy tay áo Khải Thần: “Ngươi có bạc không?”

Khải Thần cau mày, mở trừng hai mắt: “Bạc là thứ gì?”

Không có bạc ngươi đi mua cái gì! “Không có bạc, làm sao ngươi mua đồ ăn?” Trong lòng ta thở dài thật sâu, chuyện này còn mệt mỏi hơn dạy trẻ con, thật là một tên ngốc.

“Bên kia có bán bánh bao, ta đi lấy mấy cái tới đây!” Dáng vẻ Khải Thần đương nhiên.

“Xin nhờ, người ta không đánh ngươi là tốt rồi.” Ta vươn tay nhặt mấy tảng đá lên, làm phép biến thành bạc, đưa cho Khải Thần: “Cầm cái này, đi mua.”

“Thật đúng là phiền phức.” Khải Thần không nhịn được nhận lấy. “Chờ ta một lát.” Hắn đi xa. Ta cũng đàng hoàng chờ hắn.

“Nhìn kìa, vị cô nương kia…”

“Vẻ ngoài thật

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN