Ông Phó Khải Minh ngồi bên cạnh từ nãy giờ vẫn không lên tiếng, cũng nghiêm khắc nhìn Phó Cảnh Sâm: “Sao con lại nói chuyện với mẹ như thế? Đủ lông đủ cánh nên không coi cha mẹ ra gì nữa ư?”
Đủ lông đủ cánh…
Phó Cảnh Sâm ngồi trên chiếc salon đơn, tay phải khoác lên trên tay vịn, đầu ngón tay nhẹ gõ vài cái, nhìn về phía cha mẹ, ngữ điệu trầm tĩnh: “Con không chỉ trích hai người, con chỉ nói như vậy thôi, cũng không phải không coi cha mẹ ra gì. Con rất tôn trọng cha mẹ. Cha mẹ muốn con quản lý công ty, những năm vừa qua con đã cố gắng làm thật tốt, không để cha mẹ bận tâm, để cha mẹ có thể an hưởng tuổi già, con đã tận trách là một người con.”
“Trách nhiệm và nghĩa vụ của con cái, con không bao giờ dám từ chối nửa lời. Chỉ có việc kết hôn, là chuyện của cá nhân con.”
Giọng điệu lạnh nhạt, điềm tĩnh, thật giống như anh đang ngồi trên bàn đàm phán với đối tác, rất bình tĩnh.
Cảnh Lam Chi và Phó Khải Minh đều ngẩn người, ông Phó Khải Minh phản ứng trước tiên, tức giận: “Hôn nhân đại sự tại sao lại có thể là chuyện riêng của một mình con. Con nhìn xem con cái của các chú các bác của con xem, đứa nào mà không lấy được đứa môn đăng hộ đối?”
Phó Cảnh Sâm nhíu mày, giọng nói càng lạnh lùng hơn: “Con không cần
người môn đăng hộ đối. Hơn nữa, mấy người đó đâu phải là cho con, chỉ là cho nhà họ Phó thôi!”
Cảnh Lam Chi lập tức cau mày, thật không thể tưởng tượng nổi đây chính là đứa con trai ngày xưa của bà, bà lạnh lùng: “Hôn sự của con và Trình Phi đã được định, bây giờ con nói những lời này là có ý gì? Chẳng lẽ con còn nghĩ đến con bé Lục Tinh kia hay sao?”
“Con chưa từng nói muốn kết hôn với Trình Phi, là ý của hai người.” Phó Cảnh Sâm đứng lên, nhìn về phía bọn họ, “Sự thật như thế nào, Trình Phi hẳn rất rõ ràng.”
“Con nói cái gì?!” Cảnh Lam Chi không thể tin được. “Đêm nay con còn buổi tiệc xã giao, con đi trước.”
Phó Cảnh Sâm biết rõ mẹ đã nghe rồi, nên không lặp lại lần nữa, chỉ nói thêm câu đó rồi quay người bỏ đi.
Bà Cảnh Lam Chi vẫn còn kinh sợ chưa kịp hoàn hồn, ông Phó Khải Minh sắc mặt nặng nề nhìn Phó Cảnh Sâm, bỗng nhiên mở miệng: “Hôm nào bảo con bé Lục Tinh về đây một chuyến.”
Phó Cảnh Sâm dừng chân, quay người, trầm giọng nói: “Nếu như cha mẹ muốn dùng đạo đức để trói buộc cô ấy, hoặc chỉ trích cô ấy thì con sẽ không đưa cô ấy về đâu.”
“Anh nói cái gì? Bọn tôi còn chưa được gặp mặt nó, lấy gì để chỉ trích chứ! Hiện tại chính anh đang chỉ trích chúng tôi đây này!” Ông Phó Khải Minh gầm lên, tức giận đến nỗi lồng ngực phập phồng, “Tôi và mẹ anh là người giám hộ của Lục Tinh, chẳng lẽ nó không thể về thăm chúng tôi à?”
“Lục Tinh sớm đã qua tuổi mười tám từ lâu, hai người không còn là người giám hộ của cô ấy nữa rồi.” Phó Cảnh Sâm đứng cách xa vài mét, vẻ mặt lãnh đạm, “Con cũng không muốn ở đây cãi nhau với cha mẹ nữa. Xét trên góc độ của con, hai người vẫn là cha mẹ của con, con không muốn cãi nhau, nhưng
Lục Tinh, cô ấy chỉ ở thế yếu, con không muốn việc biết rõ cô ấy trở về sẽ chịu tủi thân mà vẫn cho cô ấy trở về.”
Ánh mắt sắc bén của ông Phó Khải Minh dõi theo con trai. Bỗng nhiên ông cảm thấy buồn cười, đứa con trai này của ông quá mức lý trí, còn ông thì nổi giận như một thằng oắt con.
Aizz, quả nhiên là đã cứng cáp rồi.
Ông tỉnh táo lại, khoát tay với Phó Cảnh Sâm.
Phó Cảnh Sâm đưa mắt nhìn mẹ mình, hít một hơi thật sâu, thanh âm nhàn nhạt: “Mẹ, Lục Tinh không nói cho con biết bất cứ chuyện gì, mấy năm nay cô ấy không hề liên lạc với Cảnh Tâm, càng không liên lạc với con. Thẻ con đưa cô ấy, không phải ở trên tay mẹ cả sao?”
Cảnh Lam Chi lạnh mặt: “Con cho rằng mẹ con sẽ keo kiệt đến nỗi không cho nó ít tiền sao?”
“Sau khi mẹ và Cảnh Tâm đi New York trở về, thì trong thẻ ấy cứ ngày 15 hàng tháng đều rút ra một khoản tiền.” Phó Cảnh Sâm quay người, đưa lưng về phía bọn họ, ngữ điệu vương chút cô đơn, “Lục Tinh hận con, tấm thẻ đó một năm trước đó cô ấy không động đến một đồng, mẹ cũng sẽ không thu số tiền này lại, nhưng con khẳng định mẹ có nói gì đó với cô ấy.”
Cho nên, nhiều năm như vậy Lục Tinh cũng không chịu trở về. Phó Cảnh Sâm bước nhanh về phía cửa lớn, đi ra khỏi nhà.
Tại nơi làm việc của Lục Tinh.
Lục Tinh bận rộn làm xong mọi việc là đã hơn bảy giờ tối. Vừa bước xuống tầng liền có một người đàn ông đội mũ đi về phía cô: “Cô Lục, cậu Phó kêu tôi đưa cô về nhà.”
Lục Tinh lặng thinh, thân phận bạn trai của Phó Cảnh Sâm thay đổi quá nhanh đi? Buổi chiều vừa nói chuyện với bà Cảnh Lam Chi qua điện thoại, cô đã cảm thấy rất lạ rồi; có lẽ quan hệ của anh và cô… có thể ở bên nhau được không, nhưng sẽ được bao lâu?
Sau lưng đột nhiên có một giọng nói dễ nghe truyền đến: “Lục Tinh.”
Cơ thể Lục Tinh cứng lại, quay đầu lại nhìn về phía Kỷ Huân đang bước đến, mấp máy môi: “Sao anh lại tới đây?”
Buổi chiều anh ta gọi điện thoại tới nói muốn ăn cơm với cô, cô đã kiếm cớ cự tuyệt, cho nên bây giờ trông thấy anh ta, cô hơi ngạc nhiên.
Kỷ Huân nhìn cô, khuôn mặt bị gió thổi đến mức đỏ bừng vì lạnh, thật sự rất muốn giúp cô che bớt đi cái lạnh này, nhưng cũng chỉ là nghĩ mà thôi, anh ta cười cười: “Trước đó có điện thoại cho em, em nói công việc rất bề bộn, anh muốn xem xem công việc bề bộn tới đâu mà thời gian ăn một bữa cơm cũng không có.”
Mấy ngày hôm trước đúng thực là cô rất bận. Còn về sau vì muốn tránh Phó Cảnh Sâm, cũng không muốn gặp người khác.
Lục Tinh dù bận tới đâu cũng sẽ không bận bằng người vừa mới nhậm chức tổng giám đốc. Nghe Kỷ Huân nói, cô khẽ ngại ngùng, cúi đầu cười, nhất thời lại không biết nên nói gì.
Kỷ Huân lên tiếng: “Cùng nhau ăn cơm đi, anh phải tốn một giờ đi tàu mới đến đây mời em ăn cơm đấy.”
Năm nay tuyết rơi đầu mùa, cho nên giao thông thành thị thật sự không thuận tiện, Lục Tinh biết rõ tình hình, cô suy nghĩ một chút liền nhẹ gật đầu: “Được! Nhưng lần này là em mời!”
Vẻ mặt nghiêm túc của Lục Tinh khiến Kỷ Huân bật cười: “Đi thôi… Anh còn chưa bao giờ được phụ nữ mời cơm đây… Em là người đầu tiên.”
Lục Tinh lặng thinh, cô không hề muốn làm người đầu tiên.
Bên cạnh tài xế vẫn đang chờ, Lục Tinh nở nụ cười có lỗi: “Tôi đi ăn cơm với bạn, cũng không phiền anh đưa, anh về trước đi.”
Tài xế bên cạnh cũng thấy rõ tình hình, Phó Cảnh Sâm lệnh cho anh ta đến đón Lục Tinh, kết quả lại bị người khác đưa đi mất. Anh ta đành điện thoại thông báo: “Cậu Phó, cô Lục được một người đàn ông khác đưa đi rồi ạ!”
Phó Cảnh Sâm vừa mới từ nhà họ Phó đi ra, vừa định khởi động xe, nghe tài xế nói, anh trầm giọng: “Cái gì, đàn ông?”
Giọng điệu lạnh như băng của anh khiến anh tài xế sợ hãi, cảm giác được mình không hoàn thành nhiệm vụ, vội vàng giải thích một phen: “Tôi cũng không biết là người nào, nhưng hình như cô Lục rất quen với người đó. Hai người bọn họ cùng nhau đi ăn.”
Phó Cảnh Sâm suy nghĩ một lát, sau đó biết rõ người anh ta nhắc đến chính là Kỷ Huân.
Lục Tinh vừa về nước không bao lâu, người mà cô quen biết không nhiều lắm, có lẽ sẽ không một mình cùng người đàn ông vừa mới quen đi ăn cơm. Khi còn bé cô rất thích đi chơi chung với tụi con trai nhưng từ năm cấp hai, cấp ba thì không thích theo chân bọn họ nữa… Anh biết có nhiều nam sinh vụng trộm lén gửi thư tình cho Lục Tinh. Tuy nhiên, vì cô đang ở nhờ nhà họ Phó, đặc biệt sợ nhà trường mời phụ huynh nên cô tránh còn không kịp.
Từ nhỏ đến lớn, bên cạnh cô trừ anh ra không có người con trai khác.
Ở nước ngoài vài năm… Người thân nhất với cô, chắc cũng chỉ có Kỷ Huân thôi.
Lục Tinh nhìn đồng hồ thấy đã quá trễ, nên cô tìm một nhà hàng lẩu ở gần công ty. Tuyết rơi ngoài trời, bên trong hưởng thụ nồi lẩu nóng hôi hổi. Kỷ Huân dĩ nhiên không có ý kiến.
Nhà hàng lẩu không còn phòng riêng, bọn họ liền chọn ngồi ở vị trí gần cửa sổ, nồi lẩu bốc khói nghi ngút, Lục Tinh nâng tách trà ấm, đột nhiên màn hình điện thoại di động đặt trên bàn bỗng nhiên phát sáng, nhìn cái tên trên màn hình khiến cô giật nảy mình.
Kỷ Huân vô tình liếc qua một cái, thấy rõ tên trên màn hình, lông mày anh ta khẽ nhíu, đôi mắt hiện lên tia ảm đạm.
Tiếng chuông vang lên vài giây, Lục Tinh nhấc máy, giọng trầm thấp của Phó Cảnh Sâm truyền đến: “Tài xế nói, bạn gái của anh bị người đàn ông khác đưa đi mất.”
Hai tai Lục Tinh lập tức đỏ ửng, thân phận của anh thay đổi quá nhanh khiến cô không theo kịp, lúng túng trả lời: “Em chỉ ăn cơm với bạn thôi!” Cô dừng một chút, hỏi anh, “Anh ăn cơm chưa?”
Phó Cảnh Sâm dứt khoát trả lời: “Vẫn chưa.”
Lục Tinh do dự lên tiếng: “Anh muốn ăn lẩu không?” Cô nhớ rõ anh không thích ăn lẩu, cũng không thích ăn xiên que, chỉ thích ăn món cơm tàu thôi.
“Không ăn!” Phó Cảnh Sâm không ngờ cô sẽ ăn lẩu với Kỷ Huân, hai người bốn chiếc đũa cùng nhau khuấy chung nồi lẩu… anh nhíu chặt mày, “Em đang ở đâu?”
Lục Tinh báo với anh đang ở quán lẩu kế bên công ty, anh đáp: “Bây giờ anh qua chỗ em!”
Điện thoại đã ngắt máy nhưng Lục Tinh vẫn nhìn nó trầm tư, ý của anh muốn đến ăn lẩu hay là muốn đưa cô về nhà?
Kỷ Huân nhìn khuôn mặt ửng đỏ mặt của cô, không biết là bị hơi nóng hun đỏ hay là vì cú điện thoại kia, anh ta giả bộ vô tình hỏi: “Bạn của em muốn tới sao?”
Lục Tinh lắc đầu: “Anh ấy không thích ăn lẩu.” Cô ngẩng đầu cười cười,
“Chúng ta ăn đi, không cần phải để ý anh ấy đâu, nếu như anh ấy muốn ăn lẩu thì… thêm một nồi lẩu nữa là được rồi.”
Ở đây nồi lẩu được riêng biệt, mỗi người một nồi nhỏ.
Kỷ Huân lặng lẽ ăn lẩu, muốn nói gì đó nhưng chỗ ồn ào này rất có phần không thích hợp, liền nhẫn nhịn không nói nữa.
Hai người vừa ăn vừa trò chuyện, Lục Tinh buông đũa nhìn ánh sáng ở màn hình điện thoại di động, đã qua bốn mươi phút rồi.
Kỷ Huân bình thường rất ít ăn lẩu, không ăn được bao nhiêu cũng đặt đũa xuống.
Lục Tinh nhìn tuyết vẫn còn rơi ngoài cửa sổ, điện thoại đúng lúc này vang lên, cô nhanh tay tiếp máy, “Alo.”
“Ăn no rồi sao?” “Vâng!”
“Ra đây đi, anh đang ở chỗ sáng nay chờ em.” “Vâng!”
Cúp điện thoại, Lục Tinh bắt gặp ánh mắt Kỷ Huân nhìn mình chằm chằm, cô cười cười: “Chúng ta đi thôi.”
Cô gọi phục vụ tới tính tiền.
Kỷ Huân khẽ nhoẻn miệng cười nhìn Lục Tinh tính tiền.
Ra khỏi nhà hàng lẩu, Kỷ Huân nghiêng đầu nhìn cô, khẽ thở dài: “Lục Tinh, thật ra ba năm trước không phải là lần đầu tiên anh gặp em…”
Lục Tinh đang cúi đầu tuyết trên nền đất, cô ngạc nhiên, ngẩng đầu lên: “Sao?”
Kỷ Huân trầm ngâm một lát, khẽ cười cười: “Năm em mười sáu tuổi, vào cái đêm khi Cảnh Sâm đưa em đến bữa tiệc, anh cũng có mặt ở đó cùng với mấy người bạn. Tuy nhiên, hình như em không nhớ mặt mọi người, đến được một lát thì Cảnh Sâm đưa em đi!”
Lục Tinh trợn tròn mắt nhìn anh ta một lúc lâu sau mới thấp giọng lên tiếng: “À, thì ra anh cũng ở đó.”
Cô thật sự không nhớ rõ những người kia có bộ dạng như thế nào, nhưng bọn họ lại trêu chọc cô là con dâu nhỏ nuôi từ bé, mấy năm qua cô vẫn nhớ những giọng điệu trêu chọc ấy, cho nên khi Kỷ Huân nhắc tới, cô vẫn còn cảm giác lúng túng.
Kỷ Huân hít một hơi thật sâu, bình tĩnh nhìn về phía cô: “Trước đây anh luôn tin rằng em sẽ không về nước, nên anh nghĩ sẽ dùng ‘nước ấm nấu quan hệ của chúng ta’ (1). Nhưng anh không ngờ em không nói tiếng nào liền quay về, khiến anh trở tay không kịp… Anh đã dùng tốc độ nhanh nhất để trở về
…”
(1) Kỷ Huân ví tình cảm của anh ta và Lục Tinh như nước ấm nấu ếch, mưa dầm thấm đất. Thành ngữ này từ câu chuyện ngụ ngôn của Trung: Nước ấm nấu ếch: là câu chuyện ngụ ngôn của Trung Quốc. Khi bỏ con ếch thẳng vào nước nóng, nó sẽ lập tức nhảy ra. Nhưng nếu bỏ vào nước lạnh rồi chậm rãi đun lên, con ếch sẽ ở yên mà… chết từ từ
“Thật xin lỗi.” Lục Tinh vội vàng cắt ngang lời Kỷ Huân đang nói.
“Lục Tinh!” Phó Cảnh Sâm không biết đến phía sau của họ từ khi nào, anh trầm giọng kêu tên cô.
Kỷ Huân và Lục Tinh thất thần, Lục Tinh nhìn Phó Cảnh Sâm: “Sao anh tới đây?”
Không phải đã nói ở bên kia đợi cô sao?
Phó Cảnh Sâm ôm bờ vai của cô, nhìn Kỷ Huân, hai người đàn ông đối mắt như muốn bắn ra tia lửa, vẻ mặt thay đổi.
Phó Cảnh Sâm ôm Lục Tinh thật chặt, “Anh không yên tâm!”