Chủ tịch Phó thị lên chương trình chính miệng làm sáng tỏ quan hệ với Trình Phi, nói rõ hai người chưa bao giờ qua lại càng không hề mập mờ, sau này hy vọng mọi người không nên gán ghép hai người với nhau nữa, bạn gái của anh ấy vừa từ nước ngoài trở về, vì vậy không hy vọng bạn gái bị tổn thương hay tủi thân, bọn họ cũng không phải nhân vật công chúng, hy vọng chuyện này qua đi, mọi người đừng nên quá quan tâm đến bọn họ. Cụ thể mời xem video, chương trình dài 40 phút, 35 phút trước là phỏng vấn cá nhân nghiêm túc đến không thể nghiêm túc hơn, hoàn toàn bị sức hấp dẫn của Phó tổng thuyết phục. Năm phút cuối cùng, là giải đáp câu hỏi của những cô gái trẻ và những người phụ nữ độc thân, hãy chuẩn bị tinh thần thật tốt và giữ chặt những trái tim thiếu nữ bị tan vỡ, video đang kết nối.
Lục Tinh nhìn chằm chằm vào cái video đang kết nối kia, lại nhìn mấy người đang cùng đợi thang máy một chút, không tiện mở video, đành phải xem bình luận trước rồi.
“Trực tiếp bỏ qua 35 phút đầu xem 5 phút sau trước, trong 5 phút đó đã ăn hết sạch thức ăn cho chó (1), quay trở lại xem 35 phút trước, sau khi xem xong cảm thấy cuộc đời hết hi vọng, oa oa oa oa oa, tôi cũng muốn có một anh Phó như vậy! Thật hâm mộ Tinh Tinh.”
(1) Ý chỉ những con người độc thân, ở bên Trung gọi những người FA là chó độc thân, thức ăn cho chó là những cái gì đó ngọt ngào của các cặp đôi yêu nhau khiến đám người độc thân ghen tị và hâm mộ.
“Cả chương trình đều nhìn chằm chằm vào mặt và chân anh Phó, quả nhiên là anh trai của bình hoa (2), nhan sắc và đôi chân dài của hai anh em cũng đẹp đến khác thường thế này, kiếp trước Tinh Tinh chắc chắn là đã cứu
cả dải ngân hà, kiếp này mới gặp được anh Phó.”
(2) Bình hoa là biệt danh fans hâm mộ đặt cho Cảnh Tâm
“Có thể đừng tiếp tục bình luận về Trình Phi được không? Trình Phi đã nói tất cả những lời đồn trước kia với anh Phó đều không đúng, người ta đang hẹn hò với em họ Phó gia! Anh Phó và Tinh Tinh mới là thanh mai trúc mã.”
“Trong tất cả các bình luận đều có Tinh Tinh, Tinh Tinh, Tinh Tinh… Tôi muốn hát bài lấp lánh lấp lánh sáng lấp lánh đầy trời đều là vì sao nhỏ…”
Lục Tinh bị những bình luận này trêu chọc khiến trong lòng hơi ngứa ngáy, thang máy đã dừng tại tầng văn phòng.
Ra khỏi thang máy thì gặp phải Thời Vực đi ra từ thang máy khác, Lục Tinh mỉm cười nói: “Thời tổng.”
Thời Vực nhìn cô, cười nhạt nói: “Hôm nay sao tới sớm thế?”
Sắc mặt Lục Tinh có chút hồng, bởi vì Phó Cảnh Sâm có cuộc họp vào buổi sáng, lại muốn đưa cô đến công ty trước, cho nên bây giờ cô đến sớm hơn bình thường gần một tiếng, khu làm việc còn chưa có mấy người, cô mím môi nói: “Hôm nay có việc nên đến sớm.”
“Vậy à?” Thời Vực nhướn mày, vừa rồi dưới tầng anh ta nhìn thấy xe của Phó Cảnh Sâm rồi, ngược lại anh ta không vạch trần cô, “Vậy cô đi mau đi.”
“Vâng.” Lục Tinh gật đầu, vội vàng đi ra.
Vừa đẩy cửa phòng làm việc ra đã nhìn thấy Tiêu Nghệ ngồi ở bên trong ăn bánh ngọt, cô hơi giật mình, hỏi: “Sao cô lại tới công ty?”
Tiêu Nghệ ngẩng đầu nhìn cô: “Không phải hôm nay chỗ sân ga có một công ty bách hóa sao? Tôi ở công ty chuẩn bị xong sẽ đến đấy.”
Lục Tinh đã biết, ngồi xuống bên cạnh cô ta, Tiêu Nghệ chỉ chỉ cặp lồng đựng cháo lúa mạch và bánh bao hấp, hỏi cô: “Ăn không?”
“Không đâu, tôi đã ăn rồi.”
Lục Tinh cầm ipad mở lịch trình của cô ta ra, “Tối ngày 23 có buổi tổng duyệt cho tiệc tất niên ở thành phố H, ngày 26 ghi hình, cô chuẩn bị đến đâu rồi?”
Tiêu Nghệ gật đầu nói: “Tôi chỉ hát một bài, làm theo chỉ dẫn của đạo diễn đến đó một chút là được rồi.”
“Hôm qua tôi nhận được kịch bản mới từ trợ lý của Trần Thuấn rồi.” Lục Tinh mở máy tính lên, lần trước lúc Trần Thuấn mời ăn cơm đã nhắc đến kịch bản này, anh ta và biên kịch chuẩn bị mất bốn năm, là dự án rất lớn, “Mấy ngày này đang bàn bạc về hợp đồng nên rất nhanh sẽ ký kết, cô diễn vai nữ chính, vai nam chính là Lục Thời Bắc.”
“Ồ…” Mặt Tiêu Nghệ hơi đỏ lên, cúi đầu nói, “Tối hôm qua anh ấy cũng đã nói với tôi rồi.”
Lục Tinh trừng mắt nhìn, hé miệng cười nói: “Đợi cô từ thành phố H trở về, nên ổn định rồi, đến lúc đó mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm.”
Tiêu Nghệ gật đầu: “Được.”
Hai người lại trò chuyện một chút, Lục Tinh nhìn thời gian cũng gần đến rồi, thúc giục nói: “Cô nhanh đi thay quần áo trang điểm đi, sắp đến giờ rồi.”
Tiêu Nghệ đứng dậy, “Tôi đi đây.”
Tiếng động bên ngoài phòng làm việc dần dần lớn lên, trong lòng Lục Tinh còn nghĩ đến đoạn video kia, đang muốn mở ra xem, cửa ra vào vang lên tiếng gõ cửa.
Đỗ Tiểu Vi cười tủm tỉm đi đến cô trước mặt nói: “Có tin tức tốt.” Lục Tinh đặt di động lên bàn, cười cười: “Tin gì?”
“Vừa nhận mấy cuộc điện thoại, có hai cái quảng cáo và ba chương trình đều muốn tìm Bành Duyệt.”
“Nhiều như vậy?” Lục Tinh kinh ngạc nói, vẻ mặt rất nghi ngờ, “Lần trước chụp hình tạp chí với Tiêu Nghệ, ngày hôm qua mới vừa đến thành phố A, sao đã có hiệu quả như vậy?”
Đỗ Tiểu Vi cười xấu xa: “Chắc không phải hiệu quả của tạp chí.”
Lục Tinh im lặng một lát thì hiểu ra, nhỏ giọng nói thầm: “Chẳng trách Trình Phi muốn dựa vào Phó Cảnh Sâm để PR, cái tên Phó Cảnh Sâm này… đúng là dùng rất tốt.” Scandal của cô và anh thành tin hot mới mấy ngày, tối hôm qua chương trình vừa mới phát sóng, sáng sớm hôm nay, lợi ích tự động rơi xuống đầu cô.
“Chị và Trình Phi làm sao có thể giống nhau được.” Đỗ Tiểu Vi phấn chấn nói, “Cảnh Tâm đăng weibo ủng hộ chị, Phó Cảnh Sâm thì lại bày tỏ với chị trên truyền hình, bây giờ trong mắt người ngoài chị chính là bà Phó.”
“…” Lục Tinh cúi đầu xuống, bà Phó… Cô không có cách nào phản bác. “Tài liệu cho chị, chị xem đi.” Đỗ Tiểu Vi đặt tài liệu lên bàn.
Lục Tinh cầm lên xem: “Được, chị sẽ xem qua một chút, em làm việc của em đi.”
Hai quảng cáo, ba chương trình cũng không tệ, Lục Tinh gọi điện thoại cho từng cái để hẹn thời gian, nhận toàn bộ.
Đưa tới cửa rồi, không có chuyện không cần.
Cúp điện thoại, Lục Tinh cầm áo khoác và khăn quàng cổ lên ra khỏi văn phòng, cô nói với Đỗ Tiểu Vi: “Nếu như còn có chuyện tốt đưa tới cửa, không được thì trực tiếp từ chối, tốt thì giữ lại hết, chị về sẽ xem sau.”
Đỗ Tiểu Vi gật đầu: “Chị muốn đi ra ngoài à?”
Lục Tinh cười tươi rói: “Đúng vậy, không phải có hai quảng cáo sao? Chị đi bàn bạc hợp đồng.”
Lục Tinh đi rồi, văn phòng liền ồn ào bàn luận, có người nói: “Cô gái Bành Duyệt này thật may mắn, gặp được người quản lí là Lục Tinh.”
Tất cả mọi người đều đồng ý với ý kiến này, mặc dù lời nói này có chút không dễ nghe, nhưng sự thật đúng là như thế.
Đầu tiên Lục Tinh gọi xe đến dưới sảnh công ty quảng cáo, cả buổi sáng và buổi chiều đều bàn bạc về một cái quảng cáo, lúc kết thúc đã là ba giờ chiều.
Cô quay về công ty, Bành Duyệt đã đợi cô ở văn phòng rồi.
Bành Duyệt trông vô cùng vui vẻ, mấy ngày nay cô ấy không có thông báo, vẫn luôn tham gia chương trình huấn luyện công ty sắp xếp, cũng chưa từng nhìn thấy Lục Tinh, nhưng cô ấy theo dõi tin tức trên weibo vô cùng kĩ càng.
Cô ấy chạy đến, vui vẻ nói: “Chị Tinh, em lại có thông báo sao?”
Lục Tinh cười cười: “Ừ, có hai cái quảng cáo, sau Tết nguyên đán quay.” Bành Duyệt chưa từng quay quảng cáo, nghe xong cười càng vui vẻ hơn:
“Cảm ơn chị Tinh.”
“Được rồi.” Lục Tinh mấp máy môi, cầm kịch bản trên bàn đưa cho cô ấy, “Phim mới của đạo diễn Trần Thuấn, nhưng em là người mới, chưa có tác phẩm nào nên cần đi thử vai trước, hai ngày nay em chuẩn bị một chút.”
Dù là vai nữ thứ 3, nhưng phim này là dự án lớn, có thể hợp tác với Tiêu Nghệ và Lục Thời Bắc là ngôi sao đang nổi thì tuyệt đối thu hút người xem.
Trần Thuấn cho cô mặt mũi, nhưng còn phải xem diễn xuất của Bành Duyệt có vượt qua hay không.
Lục Tinh cũng không biết diễn xuất của Bành Duyệt thế nào, chỉ có thể nói để cho cô ấy đi thử vai trước.
“Thật không ạ?” Bành Duyệt ngạc nhiên vui mừng mở to mắt, hôm nay thật sự là ngày may mắn, có quảng cáo còn có vai diễn.
“Thật, cho nên muốn em chuẩn bị thật tốt, có thể nhận được vai diễn này hay không phải xem diễn xuất của em rồi, đạo diễn Trần có yêu cầu rất nghiêm khắc với diễn xuất của diễn viên.” Lục Tinh nhìn thấy đáy mắt Bành Duyệt dường như có nước, giọng nói dịu xuống, “Nam nữ chính là Lục Thời Bắc và Tiêu Nghệ, nếu như em có thể nhận được vai diễn này, sau này sẽ nhận thêm nhiều vai diễn tốt nữa.”
“Vâng, em nhất định sẽ chuẩn bị thật tốt!” Bành Duyệt mím môi, nhìn Lục Tinh, giọng nói bỗng nhiên nhỏ đi, “Thật ra trước kia em đã tham gia thử vai không ít, nhưng có vài quy tắc của cái vòng luẩn quẩn này em thật sự không thể chấp nhận, em vừa không có gia thế, cho nên… Em biết rõ không ít người quản lí là cam chịu quy tắc này, thậm chí là cổ vũ, vì vai diễn vì thông báo, không có quy tắc ấy không có thời hạn.”
Bành Duyệt cảm thấy mắt Lục Tinh rất sáng, cô ấy thành thật nói: “Thật ra em rất sợ chị bắt em phải làm như vậy.”
Lục Tinh nhìn cô ấy, cảm thấy cô gái này so với tưởng tượng của cô còn trưởng thành hơn, trong giới nghệ sĩ này quy tắc ngầm trước giờ luôn tồn tại, có người bằng lòng cũng có người không biết xấu hổ, cái nghề này mặt trước vinh quang sáng chói bao nhiêu thì phía sau âm u đen tối bấy nhiêu, cô khẳng định: “Chị sẽ không ép nghệ sĩ của mình làm loại chuyện như vậy.”
Nhưng trong ngành này vẫn có rất nhiều người chấp nhận quy tắc này, tàn nhẫn như vậy, chuyện bạn không muốn làm, lại luôn có người muốn làm. “Bây giờ em đã biết…” Bành Duyệt nhỏ giọng nói.
“Được rồi, em về trước đi, ngày thử vai chị sẽ dẫn em đi.” Lục Tinh động viên vỗ vỗ cô ta, ba chương trình kia cô đã dời lại sau, nếu như Bành Duyệt có thể nhận được vai diễn này, đợi qua buổi trình diễn thời trang, có thể công bố vai diễn trên chương trình rồi.
Bành Duyệt đi rồi, Lục Tinh bận rộn một ngày cuối cùng rảnh rỗi.
Thời gian vừa qua sáu giờ, sắc trời đã sớm tối lại, ngoài cửa sổ ráng chiều, Lục Tinh không vội trở về.
Cô mở máy tính để trên bàn lên, lấy đĩa CD trong túi ra.
Nửa phút sau, cô đeo tai nghe, nhìn chằm chằm vào người đàn ông cao lớn đi từ hậu trường lên sân khấu trên màn hình máy tính, anh mang giày tây, bộ dạng trời sinh anh tuấn cực kỳ.
Lục Tinh không giống đám người trên mạng, trực tiếp tua đến 5 phút cuối cùng, cô xem hoàn chỉnh 35 phút đầu, đây là người đàn ông lớn lên cùng cô, đây là người đàn ông cô thích từ rất lâu rồi, người đàn ông này bây giờ là của cô.
Năm phút cuối, Lục Tinh bỗng nhiên ngừng thở, hồi hộp nhìn chằm chằm vào mặt Phó Cảnh Sâm trên màn hình.
Người dẫn chương trình: “Scandal của ngài Phó và Trình Phi đã truyền ra nhiều năm rồi, tất cả mọi người cho rằng ngài và Trình Phi là một đôi, tin tức mới nhất truyền ra hình như không phải là như thế, không biết ngài Phó có muốn nói một chút về chuyện tình cảm của mình không?”
Phó Cảnh Sâm cười nhạt: “Tôi và Trình Phi chưa bao giờ hẹn hò càng không mập mờ, cho nên nhân cơ hội này làm sáng tỏ một chút, hy vọng sau này mọi người sẽ không đồn đại về tôi và Trình Phi nữa, tôi lo lắng bạn gái
của tôi sẽ không vui.”
Người dẫn chương trình: “Trước đây tại sao ngài không làm sáng tỏ?”
Phó Cảnh Sâm: “Tình cảm là chuyện riêng tư, tôi không phải là người trong giới giải trí cho nên cũng không muốn nhiều lời làm gì, sự thật như thế nào, một ngày nào đó mọi người sẽ thấy, nhưng lần này liên quan tới bạn gái của tôi, tôi phải làm sáng tỏ để không vì vậy mà khiến cô ấy phải tủi thân hay tổn thương.”
Người dẫn chương trình: “Trước đó Cảnh Tâm đã đăng lên weibo, mọi người đều biết cô ấy tên là Tinh Tinh, là người quản lí của Tiêu Nghệ, cũng coi như nửa trong nghề rồi?”
Phó Cảnh Sâm: “Cô ấy chỉ là người làm việc đằng sau, nếu như không có người nhắc đến, cô ấy sẽ không trở thành đối tượng để nhiều người quan tâm thảo luận như vậy, tôi hy vọng cuộc sống của cô ấy có thể bình thường hạnh phúc, nhưng nếu như cô ấy yêu thích công việc này, tôi sẽ ủng hộ cô ấy.”
…
Người dẫn chương trình: “Cho nên ngài và Tinh Tinh là thanh mai trúc mã sao? Hai người quen biết nhau năm bao nhiêu tuổi?”
Đáy mắt Phó Cảnh Sâm hiện lên ý cười nhàn nhạt, giọng nói trầm thấp dễ nghe: “Năm tôi quen biết cô ấy, cô ấy mới 5 tuổi, khuôn mặt nho nhỏ, đôi mắt rất to lại tràn ngập sức sống, nhìn qua thì có vẻ rất ngoan ngoãn, nhưng thật ra khi còn bé cô ấy cực kỳ nghịch ngợm.”
Người dẫn chương trình ho khan vài tiếng, chắc là cảm thấy nhắc tới Tinh Tinh của Phó tổng giống như lúc trước nhắc tới thiếu phu nhân, anh ta cười nói: “Có phải ngài đã thích cô ấy từ rất lâu rồi không? Khi đó ngài mấy tuổi, cô ấy mấy tuổi?”
Phó Cảnh Sâm mỉm cười: “Không nhớ rõ là bao lâu, tôi thấy trên mạng có người nói cô ấy không xinh đẹp, nói mắt của tôi mù rồi. Nhưng tôi nghĩ nói rất đúng, tôi nhìn cô ấy từ một bé gái năm tuổi chậm rãi trưởng thành, cô ấy giống như là dựa theo bộ dạng tôi thích mà lớn lên, tôi cảm thấy đẹp là đủ rồi.”
…
Tim Lục Tinh đập thình thịch, 5 phút cuối kia, cô xem đi xem lại nhiều lần, rất nhiều lần.
Cô nghĩ đám người trên mạng nói đúng, kiếp trước chắc chắn là cô đã cứu cả dải ngân hà, mới có thể gặp được Phó Cảnh Sâm.
Cô gửi tin nhắn cho anh, nói cho anh biết cô đã xem chương trình kia rồi, cô nhắn: “Kiếp trước chắc chắn em đã cứu cả dải ngân hà.”
Phó Cảnh Sâm: “Lúc em cứu dải ngân hà, chắc chắn anh đang giúp em.”